Ngẫu nhiên có vài ngọn lửa từ trong cơ thể bọn nó phun ra, nước mưa rơi ở trên thân bọn nó đã bị hóa thành hơi nước, hơi nóng màu trắng vừa mới bốc lên cao không đến ba thước, đã bị nước mưa băng lạnh thấu xương nhằm vào đầu nện xuống một lần nữa ngưng tụ thành giọt nước mưa rơi xuống.
Nha Công uể oải tương tự đứng ở trên vai Cơ Hạo, rất đà điểu đem đầu nhét vào dưới cánh bên trái.
Khắp trời đều là nước, dưới đất cũng là nước, nước lũ dâng trào, sóng đục gào thét, đối với Nha Công mà nói, nơi này không thể nghi ngờ chính là địa ngục. Mắt không thấy tâm không phiền, Nha Công dứt khoát đem đầu giấu đi, không đành lòng nhìn một phương thế giới này bị đại thủy thống trị.
Cơ Hạo đứng ở trên một đám mây trôi nho nhỏ, tay áo vung lên mang theo một cơn gió mạnh, đẩy mây trôi kề sát mặt nước lao nhanh về phía trước.
Cơ Thiên, Cơ Địa, Cơ Huyền, Cơ Hoàng, bốn đại đệ tử xuất sắc nhất trong môn đồ Cơ Hạo năm đó thu nhận đứng ở phía sau Cơ Hạo, mỗi người đều cầm lấy một cây cờ phướn quanh quẩn ánh sao, ngẫu nhiên bọn họ nắm cờ phướn nhẹ nhàng run lên, trong nước lũ phía trước liền phát ra một tiếng nổ vang, cây gỗ, tảng đá bị nước lũ xối hướng bọn họ đánh tới bị lực lượng vô hình nổ thành phấn.
Ngẫu nhiên trên trời có tiếng xé gió chói tai truyền đến, mưa đá lớn nhỏ không đồng nhất, nhỏ thì to bằng đầu người, lớn thì khổng lồ như ngọn núi, mưa đá lóng lánh thủy quang mờ nhạt từ trên trời giáng xuống, đập loạn về phía năm người bọn Cơ Hạo.
Cờ phướn trong tay mấy người bọn Cơ Thiên chớp lên, liền có các luồng ánh sao ngưng tụ thành kiếm khí phóng lên cao, đem mưa đá nổ tung thành mảnh vụn.
Đây là Cơ Hạo lấy Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh, mô phỏng kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân, luyện chế ‘Tiểu Tứ Tượng Tinh Kiếm Sát Trận’, dẫn động tứ tượng tinh lực trong bốn đại tinh vực Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ trên trời, hóa ánh sao thành Vũ Dư kiếm khí cương mãnh bá đạo, không đâu không phá bày trận giết người.
Bởi vì dung nhập một bộ phận kiếm đạo kiếm ý của Vũ Dư kiếm trận, tinh kiếm sát trận Cơ Hạo tự nghĩ ra này không đủ huyền diệu, nhưng sát khí sâm nghiêm. Cơ Hạo từng tự mình nếm thử, chỉ cần kiếm trận toàn lực phát động, chính hắn cũng nhiều nhất có thể thừa nhận mười mấy đạo kiếm khí thì sẽ bị thương nặng.
“Cẩn thận cẩn thận chút, Man Man, Thiếu Ti sẽ không vô duyên vô cớ xin giúp đỡ.” Cơ Hạo trầm mặt nói: “Thế thái kịch biến, hơi vô ý sẽ là kết cục tan xương nát thịt, hồn phi phách tán, các ngươi nhất định phải cẩn thận hơn nữa!”
Bốn người bọn Cơ Thiên đồng loạt dạ một tiếng, bọn họ phát ra thần thức không phải quá cường đại, giống như bốn tấm lưới đánh cá dày đặc cẩn thận bao trùm không gian mấy chục dặm xung quanh, đề phòng biến cố có thể có.
Cơ Hạo vung tay áo, một lần nữa thúc dục tốc độ tiến lên của mây trôi.
Vốn hắn đang ở đại điện thảo luận chính sự, cùng tướng lĩnh nhân tộc lưu thủ Bồ Phản thảo luận việc binh lính thủy tộc vây Bồ Phản, nhưng đột nhiên nhận được tin tức xin giúp đỡ của Man Man cùng Thiếu Ti ở ngoài cứu viện con dân nhân tộc, hắn lập tức dẫn người xuất phát.
Cơ Hạo rất tò mò, Man Man và Thiếu Ti dẫn theo không ít cao thủ bên người, nếu gặp nguy hiểm cũng đủ sức tự bảo vệ mình.
Các nàng xin giúp đỡ tựa như cũng không phải đụng phải kẻ địch, mà là một số việc nào đó khó có thể giải quyết khó giải quyết. Cơ Hạo từ trong các nàng truyền tin đã nhìn ra một số cảm xúc nào đó không ổn, cho nên hắn lúc này mới vội vàng tự mình chạy tới.
Phía trước một lốc xoáy khổng lồ quay cuồng, bên cạnh lốc xoáy một cái bè gỗ đơn sơ mắt thấy đã sắp bị lốc xoáy nuốt hết.
Mấy chục nam nữ quần áo đơn sơ cuộn mình ở trên bè gỗ, khàn cả giọng hướng Cơ Hạo không ngừng tới gần vung hai tay, khóc lóc kêu ‘cứu mạng’.
Cơ Hạo vung tay áo trái, một tia sáng xanh từ cổ tay áo phun ra, đem những nam nữ đó thu vào trong tay áo. Trong lốc xoáy truyền lên một tiếng rống giận, một con cá nheo quái to lớn răng cưa âm u từ trong lốc xoáy xông ra, nhìn Cơ Hạo liền chửi ầm lên một trận.
Con quái cá nheo này dài ít nhất mười mấy trượng, thực lực đại khái tương đương Đại Vu bình thường. Những nam nữ kia nếu bị nó nuốt vào, tất nhiên là một bữa ăn ngon. Nhưng mắt thấy miếng ăn ngon đến miệng bị Cơ Hạo cứu, quái cá nheo linh trí không cao lắm này bất chấp tốt xấu, chỉ vào Cơ Hạo mắng loạn cả lên.
Cơ Hạo không hé răng, tiếp tục thúc dục mây trôi lao nhanh về phía trước, giống như dân chạy nạn nhân tộc ở trong nước lũ giãy dụa cầu sinh, hắn dọc theo đường đi đã thu vài vạn người ở trong tay áo.
Sắc mặt Cơ Thiên, Cơ Địa bốn sư huynh đệ trầm xuống, Cơ Hạo ở trong lòng bọn họ giống như thần nhân, nghe được cá nheo quái chửi rủa như vậy, bọn họ đồng thời vẫy cờ phướn, trên trăm luồng tinh quang kiếm khí gào thét lao ra. Cá nheo quái phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng, chịu một đòn của kiếm quang nổ thành phấn, ngay cả vòng xoáy to lớn hắn ẩn thân cũng bị đánh phá thành mảnh nhỏ.
Tốc độ mây trôi cực nhanh, kề sát mặt nước ngược hướng dòng nước đi nhanh.
Sau khi lại ở trong nước lũ cứu mấy trăm con dân nhân tộc giãy dụa kêu rên, trong nước lũ phía trước đột ngột xuất hiện một dãy núi.
Một đám mây lửa lơ lửng ở trên dãy núi, thanh âm Man Man thanh thúy to rõ xa xa truyền đến: “Các ngươi sao lại không biết tốt xấu chứ? Chúng ta là tốt bụng tới cứu các ngươi nha! Bồ Phản còn có phòng trống, bộ lạc các ngươi hơn mootn vạn người, còn có thể vào ở Bồ Phản.”
Man Man lớn tiếng kêu lên: “Đừng tưởng đại thủy còn chưa ngập đến trong thôn của các ngươi, nhìn xem mặt nước còn đang dâng lên, nhiều nhất hai ngày, thôn các ngươi cũng sẽ bị ngập nước, các ngươi đến lúc đó đừng có hối hận nha!”
Cơ Hạo khẽ quát một tiếng, mây trôi chợt tăng tốc, kéo theo một luồng sáng màu xanh lướt đến trên mây lửa.
Man Man thân mặc giáp trụ, hai thanh liên hoa chùy lơ lửng bên người, đang đứng ở trên mây lửa hướng về mấy đại hán mặc giáp da thú mềm hò hét.
Mấy tráng hán khoanh hai tay trước ngực, vô cùng ngạo mạn nhìn Man Man, một tư thế mặc kệ ngươi nói cái gì, dù sao đại gia ta là không nghe.
Ở phía sau các tráng hán là một vùng nhà cỏ tranh chỉnh tề, trước sau phòng, đại khái có hơn vạn nam nữ già trẻ đứng ở trong sân, tò mò nhưng lạnh nhạt nhìn Man Man, Thiếu Ti trên mây lửa còn có hơn trăm tên chiến sĩ tinh nhuệ các nàng mang đến.
Vì Man Man và Thiếu Ti an toàn, Cơ Hạo sai mười tên chiến sĩ Già tộc có thể so với đỉnh phong Vu Đế đi theo.
Đám con dân bộ lạc này, càng nhiều hứng thú đặt ở trên thân mười tên chiến sĩ Già tộc đó, trong đám người thỉnh thoảng truyền đến tiếng thấp giọng than thở, mơ hồ có người cảm khái —— ‘Rốt cục đã nhìn thấy ác quỷ Già tộc còn sống’, lại hoặc là có người đang kinh hô ‘Thật sự có người có bốn con mắt, bọn họ khổ người thật lớn’ linh tinh các loại lời.
Cơ Hạo tới bên người Man Man và Thiếu Ti, hắn hướng mấy đại hán đối diện chắp tay hành một lễ, còn chưa mở miệng, một đại hán đã cực kỳ ngạo mạn nói: “Ta biết các ngươi cũng là có ý tốt... Nhưng Cương Ngưu bộ chúng ta khác với đám xui xẻo nọ! Chúng ta có thánh nhân bảo vệ, có sư phụ tọa trấn thôn, cái gì nước lũ, mưa to, cái gì thủy yêu thủy quái, đều không có cách nào làm gì chúng ta!”
Dùng sức phất phất tay, mang theo một tia chán ghét, đại hán lớn tiếng cười nói: “Nhân Hoàng phái các ngươi tới cứu chúng ta? Hắc, trước đó vài ngày không phải nói mưa to đã được người Nhân Hoàng phái ra sửa trị xong rồi sao? Sao lúc này nước lũ lại tới nữa? Có thể thấy được Nhân Hoàng... Làm việc cũng không đáng tin, vẫn là thánh nhân càng đáng tin hơn!”
Ưỡn ngực lên, đại hán nói như chém đinh chặt sắt: “Về sau, Cương Ngưu bộ chúng ta sẽ không nghe dụ lệnh của Nhân Hoàng nữa.”
Cơ Hạo ngạc nhiên, ‘thánh nhân’ che chở? Thánh nhân nào sẽ chuyên môn che chở thôn xóm nho nhỏ này của ngươi?
Không nghe dụ lệnh của Nhân Hoàng? Công khai nói ra loại lời này, Cương Ngưu bộ ngươi từ đâu có cái lá gan đó?
Càng lấy mạng người ta hơn là, bộ tộc có loại suy nghĩ này, hiện tại rốt cuộc còn có bao nhiêu người đây?