Hắn lại nhớ tới vì chuyện Mậu Sơn bộ, hắn ăn bao nhiêu liên lụy. Hắn biết Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh giao hảo, biết Cơ Hạo với Liệt Sơn Kháng có giao tình, biết Cơ Hạo ngay cả Vô Chi Kỳ lão hung vật đó cũng đánh đòn hiểm một trận lại bình yên vô sự, càng biết Cơ Hạo được phong tước Nghiêu Bá, địa vị ở nhân tộc so với hắn vị Liệt Sơn bộ đế tử này còn cao hơn một đoạn.
Đế tử, chỉ là con em tinh anh Liệt Sơn bộ tỉ mỉ chọn lựa, tập trung tài nguyên bồi dưỡng, hắn ở trong bộ lạc hưởng thụ các loại đặc quyền, nhưng so với cả nhân tộc, hắn chỉ có thể mượn dùng uy phong của Liệt Sơn bộ làm việc.
Nhưng Cơ Hạo là Nghiêu Bá hẳn hoi, nhân tộc đại thần có thể đăng đường nhập thất tiến vào đại điện thảo luận chính sự của Bồ Phản, cùng nhân vương Đế Thuấn thương nghị chính vụ.
Nhìn thấy Cơ Hạo, Liệt Sơn Húc thật sự có chút chột dạ, càng cảm thấy răng có chút mơ hồ đau.
“Đế tử không cần sợ.” Thanh Mai yểu điệu đứng ở bên người Liệt Sơn Húc, thản nhiên cười nói: “Vẻn vẹn Nghiêu Bá có gì đáng sợ? Hắn trêu chọc Vô Chi Kỳ, đã là đại nạn lâm đầu, nay chỉ là kéo dài hơi tàn, một chút vinh quang cuối cùng.”
Hé miệng cười, Thanh Mai ánh mắt như nước nhìn Liệt Sơn Húc: “Hơn nữa, hắn chỉ là một tên vô tri mọi rợ xuất thân Nam Hoang, có thể nào so sánh với đế tử xuất thân quý tộc thiên hoàng hậu duệ? Đế tử là người thuận thiên hợp thời, trên người tự có đại khí vận, vô luận làm cái gì cũng thuận thuận lợi lợi, căn bản không cần sợ hãi vẻn vẹn một thằng nhãi.”
Nghe xong lời Thanh Mai nói, Liệt Sơn Húc chỉ cảm thấy từng chữ đều có đạo lý như vậy. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng một dũng khí xộc thẳng lên. Hắn ưỡn ngực, rất có hương vị nam nhân cười nói: “Thanh Mai đạo nhân nói rất phải, ta nào cần sợ hãi một tên mọi rợ Nam Hoang? Ngay tại hôm nay, ngay ở nơi này, Húc muốn cho tiểu tử này biết tay!”
Mỉm cười, Liệt Sơn Húc rất có phong phạm hướng Thanh Mai cười nói: “Hôm nay để chúng ta ở đỉnh núi này uống rượu xem diễn, tận tình khoái hoạt một phen!”
Quay đầu, Liệt Sơn Húc hướng một mũi binh mã ẩn nấp phía sau núi nhìn một cái.
Chi quân đội này nhân số không nhiều, chỉ có vẻn vẹn ngàn người, nhưng toàn bộ người thuần một sắc mặc trọng giáp đỉnh cấp, cưỡi Ô Vân Ma Báo hung hãn tuyệt luân. Ngay cả trên thân con báo cũng mặc giáp trụ cấp vu bảo dày nặng.
Thống lĩnh cánh quân này, là mười tướng lĩnh tâm phúc đáng tin nhất bên người Liệt Sơn Húc, thuần một sắc tu vi cấp Vu Vương. Mà một ngàn trọng giáp chiến sĩ này, mỗi người đều là đỉnh phong Đại Vu bước nửa chân vào Vu Vương cảnh, mỗi người ở trên chiến trường đều có thể thoải mái lấy một chọi mười.
Cộng thêm trọng giáp lực phòng ngự kinh người trên thân bọn họ, cùng với Ô Vân Ma Báo tốc độ kinh người, ở trong toàn bộ chiến thú tọa kỵ xếp hạng cũng ở ba hạng đầu, đội tư binh cận vệ này của Liệt Sơn Húc có lực sát thương có thể xưng là hủy diệt.
Vì đội tư binh cận vệ này, Liệt Sơn Húc đã đem tiền tài mấy năm qua hắn cướp đoạt đập vào bảy tám phần. Hắn cũng có lòng tin vô hạn đối với chi tư binh tinh nhuệ bỏ số tiền lớn tạo ra này.
Tay cầm hung khí, sát tâm nổi lên, Liệt Sơn Húc nhìn thoáng qua chi tư binh cận vệ đằng đằng sát khí này, lạnh giọng cười nói: “Người đâu, Dâng rượu! Hôm nay ta muốn khiến Cơ Hạo tiểu tử này mặt xám mày tro chạy về Bồ Phản! Nghiêu Bá? Ta nhổ vào, hắn cũng xứng phong bá?”
Tự có thị nữ nâng một cái bàn dài ngọc đẹp chạm trổ thành tới, mấy món ăn tinh xảo đẹp mắt, dưa và trái cây dâng lên. Liệt Sơn Húc tự mình lấy ra một vò rượu tinh xảo, ân cần đập rách giấy dán vò rượu, rót rượu cho Thanh Mai nâng cốc.
Ngoài hai mươi mấy dặm, Cơ Hạo và A Bảo đồng thời ngẩng đầu hướng đỉnh núi chỗ Liệt Sơn Húc nhìn tới.
Thần thức hai người đều bao trùm ở trên đỉnh núi, đem nhất cử nhất động trên đỉnh núi nhìn rành mạch. Cơ Hạo liếc một cái liền thấy được Thanh Mai: “Sư huynh, nữ tử này, lúc ở vịnh Ác Long, ả cũng là một kẻ xâm nhập đại trận của sư tôn, muốn giết ta. Ả sao lại lẫn cùng một chỗ với tên Liệt Sơn Húc khốn kiếp này?”
A Bảo cười ‘hắc hắc’: “Khốn kiếp cùng khốn kiếp, tự nhiên phải ở cùng một chỗ… Nữ oa nhi này đạo hiệu tựa như là Thanh Mai? Ả là vãn bối của chúng ta, ta cũng ngại ra tay. Cơ Hạo ngươi cũng không tiện ra tay, một là ngươi tạm thời thắng không nổi ả, hai lấy lớn bắt nạt nhỏ, ngươi sẽ bị một cái tiếng xấu.”
Cơ Hạo nhìn A Bảo một cái, cười khổ nói: “Cứ như vậy nhìn ả ở nơi đó gây sóng gió?”
A Bảo trừng mắt nhìn Cơ Hạo một cái, từ trong tay áo lấy ra một cây trùy dài ba cạnh dài một thước hai tấc, cả vật thể đen sì dày đặc vô số hoa văn rồng mây, trong hoa văn rồng mây thỉnh thoảng có ánh điện lóe lên đưa cho La Sơn đứng hầu ở một bên.
“Có việc đệ tử phải chịu nhọc, tu vi không đủ… thì dùng pháp bảo cường lực bù lại.” A Bảo nhẹ nhàng cười xoa đầu La Sơn: “La Sơn à, đây là ‘Đồ Linh Lôi Long Oanh’ vi sư năm đó luyện ma sử dụng, không cần pháp lực quá mạnh, chỉ cần niệm chú ngữ, hướng ra ngoài nhằm vào người ta là được.”
Khóe miệng Cơ Hạo giật giật, tác phong của A Bảo cùng Vũ Dư đạo nhân thật đúng là có cùng nguồn gốc.
Ngẫm lại xem, lúc Vũ Dư đạo nhân đem kiếm trận áp đáy hòm của mình cho Cơ Hạo mượn, vẻ mặt, cách nói năng đó, cùng A Bảo hôm nay hầu như là giống nhau như đúc.
Phía trước đội ngũ di chuyển, La Thịnh ra lệnh một tiếng, mấy chục vị Đại Vu bên người hắn ùa lên, quất ngựa hướng Phong Hành chạy như điên xung phong. Chiến sĩ của hai phương trận vạn người phía sau hắn thì hỗn loạn một trận, nhiều binh sĩ hô to gọi nhỏ kêu la, đội ngũ chợt trở nên lộn xộn.
Quân đội chặn đường, tất cả đều là chiến sĩ lệ thuộc trực tiếp Dĩ Sơn lĩnh Dĩ Bá La Lâm, bọn họ đều nhận ra bốn lá cờ ác lang khiếu thiên kia trong đội ngũ của Cơ Hạo, đây là đồ đằng chiến kỳ của Dĩ Sơn lĩnh, là Dĩ Bá La Lâm sau khi thụ phong, từ trong đồ đằng chiến kỳ của Hồn Lang nhất tộc diễn biến ra chiến kỳ độc đáo thuộc về Dĩ Sơn lĩnh hắn.
Các chiến sĩ Dĩ Sơn lĩnh này không phục đối với La Thịnh, nếu không phải áp lực cường đại từ Liệt Sơn Húc, nếu không phải Liệt Sơn Húc chém giết nhiều trưởng lão cùng tướng lĩnh như vậy, các chiến sĩ Dĩ Sơn lĩnh này cũng sẽ không quy phụ La Thịnh.
Nhưng La Thịnh vừa mới lên đài vài ngày, hắn muốn khiến chiến sĩ Dĩ Sơn lĩnh đi tiến công tộc nhân nhà mình, hắn sao có thể làm được?
Hai cái phương trận vạn người cùng với chiến sĩ Dĩ Sơn lĩnh trong doanh địa loạn hết cả lên, mặc cho mấy tên tâm phúc của La Thịnh hò hét, lại không có ai lao ra.
Chỉ có mấy chục gã Đại Vu bên người La Thịnh, bọn hắn đều là tâm phúc Liệt Sơn Húc tặng cho La Thịnh trấn áp trường hợp, nghe xong mệnh lệnh của La Thịnh, bọn hắn không chút do dự hướng Phong Hành lao đi, cách xa trên trăm trượng, bọn hắn đồng thời từ trên tọa kỵ nhảy dựng lên, ở trên không vung binh khí hung hăng chém xuống.
Phong Hành quất ngựa liền đi, dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu chạy.
Hắn là cung tiễn thủ, không phải chiến sĩ cận thân vật lộn, hắn không ngu đến mức cùng mấy chục Đại Vu cận thân liều mạng.
Cùng lúc đó, La Sơn tay cầm Đồ Linh Lôi Long Oanh, lớn tiếng niệm tụng chú ngữ A Bảo truyền thụ.
Trên Lôi Long Oanh vô số ánh điện lóe lên, từng tiếng rồng gầm phóng lên, chợt Lôi Long Oanh dài hơn một thước bắn nhanh ra, hóa thành một bóng rồng màu đen mỏng manh dài đến nghìn trượng, nhanh như tia chớp xé rách hư không, hung hăng bổ về phía Thanh Mai.
Thanh Mai bưng chén rượu đang rụt rè mỉm cười, long ảnh gào thét đánh tới, Thanh Mai khàn giọng kinh hô, cành mai ở tay phải tạo ra vô số đóa hoa mai màu xanh hướng long ảnh đón đỡ.
Một tiếng sấm sét kinh thiên động địa, mấy chục đạo lôi hỏa gào thét đánh xuống, vô số hoa mai màu xanh vỡ nát, nửa người Thanh Mai bị đánh vỡ nát, cả người bốc khói đen nồng đậm hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh phóng lên cao, như chó nhà có tang hướng về phía nam cấp tốc chạy trốn.