Hắn không thể tiếp nhận kết quả này, cho nên hắn cần đưa ra càng nhiều tộc nhân hơn để chứng minh một việc. Không phải hướng Thiên Cơ trưởng lão từng cung kính có thừa, mà là hướng Cơ Hạo, hướng Tự Văn Mệnh bọn họ những người có thể nắm giữ vận mệnh dân bản xứ Bàn Hi thế giới chứng minh một số chuyện.
Hắn muốn chứng minh —— thiếu Thiên Cơ trưởng lão, bọn họ các thế lực dân bản xứ vẫn cường đại như cũ.
Các tộc nhân cường đại, sẽ là trẻ đánh bạc giàu lực lượng nhất của Thổ Chính Nhất, vô luận tương lai Bàn Hi thế giới biến thành bộ dáng gì, chỉ cần tộc nhân còn nắm trong tay, Thổ Chính Nhất hắn sẽ nhất định cao cao tại thượng.
Về phần Thiên Cơ trưởng lão sao… Thổ Chính Nhất lạnh lùng liếc xéo Thiên Cơ trưởng lão một cái, cười lạnh quay đầu đi không nói một lời. Ai cũng muốn làm kẻ duy nhất, tay nắm quyền to, không thể thay thế được. Thiên Cơ trưởng lão này làm được, người khác vì sao không thể làm?
Hai thế giới dung hợp, nhân tộc và dị tộc xâm nhập, tạo thành kiếp nạn đối với Bàn Hi thế giới không chỉ có tầng diện vật chất, càng nhiều là khiến tộc đàn dân bản xứ từng dựa theo một quy tắc cổ xưa vận chuyển vô số năm, xảy ra biến hóa kịch liệt trên tâm lý.
Cả thảy một trăm tổ linh Thổ tộc nhảy xuống tường thành, bọn họ kết thành trận hình vuông, không nói một lời hướng chiến sĩ Già tộc phía trước sải bước xông lên.
Trên tường thành, ánh sáng màu vàng đất như nước, nhưng đối với đám tổ linh Thổ tộc lại không có ảnh hưởng gì quá lớn. Ở dưới trọng lực tràng cường đại của chiến bảo Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, cũng chỉ có đám tổ linh Thổ tộc có thể đủ trăm phần trăm phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất.
Tương tự, một trăm chiến sĩ Già tộc lớn tiếng hò hét kết trận đón đầu.
Cho dù mất đi lực lượng thiên đạo thêm vào, cho dù thân ở chiến trường kẻ địch lựa chọn, cho dù bị kẹt ở trong trọng lực trường bất lợi cho bản thân phát huy như thế, cho dù bản thân luôn chịu trọng lực đáng sợ áp bách, tốc độ và lực lượng đều rút nhỏ không chỉ mười lần, đám chiến sĩ Già tộc kiêu căng ngạo mạn kia vẫn không sợ hãi gì cả.
Kẻ địch dám đến chiến, vậy thì băm nát bọn hắn, vô luận có bao nhiêu!
Đây là lòng tin trong chinh chiến dài đằng đẵng, chiến sĩ Già tộc tích góp được. Bọn hắn lười cân nhắc đám quý tộc Ngu tộc cao cao tại thượng đùa bỡn âm mưu quỷ kế, bọn hắn chỉ biết, tay trái khiên, tay phải binh khí, chiến giáp trên người, có những thứ đó là đủ rồi.
Âm mưu quỷ kế cái gì. So với chiến sĩ Già tộc hàm lượng óc có thể so với long tộc còn ít hơn nhiều mà nói, bọn họ không đặt vào mắt tất cả âm mưu quỷ kế.
“Thổ tổ tại thượng!” Một trăm tổ linh Thổ tộc lớn tiếng rít gào, cầu nguyện tổ tiên tộc nhân nhất mạch bọn họ trong minh minh trong truyền thuyết sáng tạo bọn họ che chở. Bọn họ đã chạm đến một tia khí tức đại đạo pháp tắc, nhưng ở Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, bọn họ không thể mượn dùng đại đạo lực, chỉ có thể dựa vào lực lượng thuần túy nhất tác chiến với thổ hệ pháp lực khổ tu được!
Có lẽ, còn có binh khí trong tay bọn họ.
Bất cứ một vị tổ linh nào, ít nhất cũng sẽ có một thánh binh truyền thừa từ thời kì thượng cổ. Thánh binh trời sinh, có được uy năng thần kỳ.
Ở Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, những thánh binh này không thể phát huy ra các loại uy năng thần kỳ như ở bên ngoài, nhưng ít nhất những thánh binh đó đủ nặng nề, đủ chắc chắn và đủ sắc bén, ở Bàn Hi thế giới, đây là thần binh lợi khí đỉnh cấp nhất.
Trong mấy hơi thở ngắn ngủn, một trăm tổ linh Thổ tộc cùng một trăm tinh nhuệ Già tộc hung hăng va chạm với nhau.
Chưa thi triển bất cứ pháp thuật thần thông nào —— ở Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, thi triển pháp thuật khả năng lớn nhất là hao phí pháp lực vô ích, cũng rất có thể đánh không chết được một con chuột. Lực lượng thân thể thuần túy thúc giục binh khí trong tay hung hăng hướng kẻ địch chém tới, lực lượng thân thể nguyên thủy nhất thuần túy nhất nháy mắt bùng nổ.
Binh khí hai phe va chạm với nhau. Không còn thiên đạo pháp tắc can thiệp, binh khí hai bên hoàn toàn dựa vào phẩm chất của mình hung hăng va chạm với nhau.
Tiếng ‘Răng rắc’ không dứt bên tai. Ở trong ánh mắt kinh hãi muốn chết của các tổ linh Thổ tộc, binh khí trong tay bọn họ bị binh khí chiến sĩ Già tộc chém ra từng cái vết rách thật sâu, có chút thánh binh phẩm chất kém một chút càng trực tiếp bị binh khí của kẻ địch đập thành mảnh vỡ hoặc là chém thành hai đoạn.
Mấy chục tổ linh Thổ tộc có binh khí bị hủy hộc máu rút lui, nhưng bọn họ không thể rời khỏi hai bước, chiến sĩ Già tộc chiến kỹ tinh diệu đến cực điểm sải bước một cú tiến lên, giống như gió xoáy đuổi theo bọn họ. Binh khí nặng nề sắc bén hung hăng nhập vào thân thể bọn họ, mang theo cả mảng lớn máu.
“Giết!” Các chiến sĩ Già tộc rít gào trầm thấp, toàn thân bọn hắn phun trào hơi nóng cùng mồ hôi, như một đám ác quỷ đến từ địa ngục vung binh khí, đem một trăm tổ linh Thổ tộc hung hăng chém thành mảnh vụn.
Bọn hắn cố ý phát tiết ngọn lửa bạo ngược trong lòng, cố ý khoe võ công, cho nên bọn hắn chặt một trăm cái đầu, rất kiên nhẫn bày ra một cái tháp rất đồ sộ. Một thủ lĩnh chiến sĩ Già tộc xuất chiến vuốt ve một vết thương trên mặt sâu thấu xương, hướng về phía chiến bảo giơ lên cao cao binh khí trong tay: “Tộc ta, vô địch!”
Các chiến sĩ Già tộc mang theo một tia ý tứ tôn giáo thần thánh cùng trang nghiêm, cao ngạo giơ hai tay, hướng bọn Cơ Hạo khoe ra máu tươi đầm đìa trong tay và trên thân bọn hắn.
Bọn hắn cũng không phải không tổn hao gì, không thể thi triển thần thông bí pháp, đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể tác chiến, lại có trọng lực tràng uy lực thật lớn suy yếu tuyệt đại bộ phận sức chiến đấu của bọn hắn, các chiến sĩ Già tộc đối mặt các tổ linh Thổ tộc mạnh mẽ cũng bị thương nặng nhẹ không đồng nhất.
Mấy chiến sĩ Già tộc bị chém đứt cánh tay, bổ rách ngực bụng, nhưng bọn hắn vẫn cao ngạo đứng ở nơi đó. Máu thịt trên thân bọn hắn mấp máy, thương thế ở trong ánh mắt không thể tin của Thổ tộc Bàn Hi thế giới, ngắn ngủn vài hơi thở đã khôi phục toàn bộ.
“Không có khả năng!” Thổ Chính Nhất khàn cả giọng thét chói tai: “Binh khí của bọn hắn, sao có thể mạnh như vậy?”
Cơ Hạo nheo nheo mắt, đây là bởi bổn nguyên Bàn Hi thế giới không đủ cường đại, đều là thần binh lợi khí trời đất tạo nên, thánh binh Bàn Hi thế giới thai nghén so với thánh binh cùng giai của Bàn Cổ thế giới yếu hơn một mảng lớn. Đám Già tộc tinh nhuệ tham gia đánh cược, binh khí trong tay bọn hắn nhìn qua đều phi thường bất phàm, đều là vũ khí sắc bén cấp thiên địa thánh binh đó.
Không đợi Thiên Cơ trưởng lão mở miệng, trừ Thổ tộc, tổ linh trưởng lão Mộc tộc, Kim tộc, Hỏa tộc, Thuỷ tộc, Không tộc, Phong tộc… mười mấy đại tộc đàn khác ùn ùn hạ lệnh, hơn ngàn tổ linh nhảy khỏi tường thành, không lên tiếng phát động xung phong.
Da Ma Sát cao hứng phấn chấn phái ra quân đầy đủ sức lực, đem các tổ linh dân bản xứ ra khỏi thành dã – chiến kia lần lượt chém giết.
Máu tươi bôi đầy mặt đất đen sì của Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, sau đó nhanh chóng bị đất khô cạn hấp thu. Trong mỗi một giọt máu của tổ linh các tộc đều chất chứa ngũ hành nguyên lực khổng lồ tinh thuần, bởi vì bọn họ tử vong, thiên địa linh khí trong Vẫn Lạc Tuyệt Uyên cũng nồng đậm hơn rất nhiều.
Mắt thấy đám đông tổ linh chết trận, Thiên Cơ trưởng lão vạn phần đau lòng kêu lên chói tai: “Đủ rồi! Các ngươi muốn hủy diệt căn bản của tộc ta sao? Nếu thế giới chúng ta thật sự sụp đổ, không còn đóa hoa thiên đạo, trong tộc nhân của chúng ta còn có thể sinh ra tổ linh mới sao?”
“Vì tộc nhân chúng ta, bảo tồn một chút nguyên khí đi. Nếu các ngươi là bởi vì ta, muốn chứng minh một số thứ gì đó mà nói…”
“Không bằng do ta đến hy sinh!” Thiên Cơ trưởng lão bước ra một bước, nháy mắt đến trước mặt Da Ma Sát, hắn lớn tiếng quát: “Bàn Hi thế giới, Thiên Cơ trưởng lão nắm giữ thiên cơ vận mệnh ở đây, ai tới giết ta?”