Dãy núi từ đông sang tây kéo dài mấy ức dặm hầu như dựng thẳng tắp, cả vách đá do Hắc Diệu Thạch cấu thành cao tới vạn trượng, như một bức tường thành đúc từ hắc thiết chặn gió tuyết thấu xương đến từ phương bắc.
Phía nam dãy núi, là một mảng đồng bằng phì nhiêu rộng lớn khôn cùng, nơi đây chỗ nào cũng có sông lớn dòng nước thong thả, trên bãi sông dày đặc khối vàng, khối ngọc thiên nhiên, trong sông tràn đầy cá nhiều màu sắc bơi, nhiều con cá đều là giống loài trong thần thoại.
Trên đồng cỏ màu mỡ ở bờ sông, vô số chim bay cá nhảy thích ý sinh sản sinh lợi, cho dù dã thú hung mãnh nhất, ở nơi này cũng rút đi dã tính, trở nên lười biếng, thậm chí từ trong xương tủy lộ ra một loại ý nhị hàm hậu đáng yêu.
‘Giá ~’, ‘Giá ~’!
Tiếng cười vui thanh thúy ở xa xa truyền đến, một con độc giác thú anh tuấn hầu như dán mặt cỏ phi nhanh đến. Độc giác thú toàn thân trắng như tuyết tản mát ra ánh sáng kỳ dị, hơi thở sinh mệnh nồng đậm từ trên cái sừng duy nhất màu vàng của nó phun trào ra, nơi đi qua trên đồng cỏ nhiều loại hoa nở rộ, ở phía sau nó xuất hiện một dải hoa sum xuê rõ ràng rộng chừng mười trượng.
Một thiếu nữ Ngu tộc mặc váy dài màu đen, tóc đen như đêm tối thâm trầm nhất, mang theo nhiều điểm tinh tú loang loáng cưỡi ở trên lưng độc giác thú, vui cười, nhẹ nhàng đá đá bụng độc giác thú, để nó chạy nhanh hơn một chút.
Mấy chục nữ chiến sĩ Ngu tộc khoác giáp mềm màu đen, cầm giáo hoàng kim, trang sức giáp trụ hoá hoa văn hoa hồng màu đen phức tạp cưỡi báo đen to lớn, xa xa bám theo phía sau thiếu nữ.
Hướng xa xa nhìn ra, ở hai bên thiếu nữ, cách hai mươi mấy dặm, nơi bị cỏ dài che tầm mắt thấy không rõ lắm, phân biệt có gần trăm nữ chiến sĩ Ngu tộc quất ngựa đi theo.
Toàn bộ nữ chiến sĩ đều rất cẩn thận ước thúc tọa kỵ, không để bọn nó quá mức tiếp cận thiếu nữ quất ngựa phi nhanh, cố gắng duy trì một khoảng cách cố định.
Tiếng ầm ầm nặng nề gào thét mà đến, mấy trăm chiếc chiến xa bốn bánh Tu tộc rèn cuốn lên cuồng phong, do hung thú dáng vẻ dữ tợn kéo, nhanh như điện chớp điên cuồng chạy tới. Những chiến xa đó thể tích khổng lồ, kéo theo cuồng phong lực đạo cương mãnh dị thường, nơi đi qua vô số đàn thú không kịp né tránh bị húc vỡ nát. Cả mảng lớn cỏ dại bị xé nát, để lại trên thảo nguyên một cái vết thương khó coi rộng cả dặm.
Thiếu nữ chú ý tới động tĩnh bên này, bờ môi hồng nhuận mím thành một đường, mang theo một tia oán giận nhìn về phía chiến xa.
“Đuổi theo!” Dùng sức vỗ cái sừng duy nhất của độc giác thú một cú, thiếu nữ quát khẽ một tiếng. Bộ lông màu trắng của độc giác thú phun ra một mảng lớn ánh sáng, ở sau lưng nàng một đôi cánh chim do ánh sáng trắng ngưng tụ thành đột nhiên mở ra, cả mảng lớn ánh sáng trắng mãnh liệt khuếch tán, độc giác thú bay lên, cách mặt đất ba năm trượng hướng chiến xa lao lên.
Chiến xa quá mức khổng lồ, nặng nề. Hung thú kéo xe dốc hết toàn lực chạy, tốc độ so với con độc giác thú đó cũng một trời một vực.
Thời gian ngắn ngủn vài nhịp thở, thiếu nữ đã quất ngựa chắn trước chiến xa đông nghịt, nàng chỉ vào đội ngũ chiến xa cách mình mấy trăm trượng thanh thúy quát: “Nơi này là Ám Nhật lãnh địa, khách nhân không rõ thân phận, mời các ngươi ước thúc chiến xa của các ngươi, đừng phá hỏng đồng cỏ nơi này.”
Xi Vưu đứng ở trên một chiếc chiến xa dẫn đầu, nhìn thấy thiếu nữ chặn đường, hắn nhe răng trợn mắt cười lên: “Xông lên đi, hù dọa tiểu nha đầu này một chút. Hắc, húc chết con gia súc sừng dài kia… Đừng thương tổn đến tiểu nha đầu đó.”
Ba chiếc chiến xa chạy thành một hàng, gào thét hướng thiếu nữ lao tới. Bánh xe dày đặc đao nhọn cấp tốc chuyển động, đem cỏ, hoa dại, bụi cây cùng đàn thú không kịp né tránh nơi đi qua xay nát thành phấn.
Xi Vưu cất tiếng cười to lên: “Nữ nhân, chiến xa của Xi Vưu quân đoàn, chưa bao giờ sẽ bởi vì nữ nhân mà dừng lại!”
Tiếng hô quát kinh sợ giận dữ đan xen từ ba hướng truyền đến, các nữ kỵ sĩ báo đen xa xa đi theo thiếu nữ đều giơ lên giáo hoàng kim trong tay, dùng sức hướng bên này ném tới. Trên giáo màu vàng tràn ra vô số phù văn màu đen, cây giáo hóa thành những dải màu đen lao vút đến.
Xi Vưu nhìn cây giáo hoàng kim lao vút tới cất tiếng cười to: “Còn có nhiều nữ nhân như vậy? Ừm? Không đúng!”
Tuy kiêu căng ngang ngược, nhưng Xi Vưu tuyệt không ngu, trái lại hắn còn rất khôn khéo. Hắn biết nơi này là nơi nào, càng biết mình tới nơi này là vì làm cái gì. Nếu bởi vì một chút việc vui nhỏ mà hỏng việc lớn, như vậy hắn khẳng định sẽ có phiền toái.
Nghĩ đến đây, Xi Vưu giơ lên Hư Không Chi Thuẫn
Mấy chục cây giáo hoàng kim va ở trên Hư Không Chi Thuẫn, lực phản chấn cực lớn lao về, phù văn trên cây giáo nổ tung, cây giáo chế tạo tinh xảo bị chấn động tới mức vặn vẹo gãy, đua nhau rơi xuống đất.
Bốn con hung thú kéo xe trước chiến xa của Xi Vưu rên rỉ một tiếng, giáp trụ thật dày trên thân bọn nó bị cây giáo xuyên thủng, giáo xuyên thấu thân thể bọn nó chui thật sâu vào trong lòng đất. Thân thể đám hung thú chợt cứng đờ, sau đó chiến xa nặng nề không phanh được nghiền qua thân thể bọn nó, đem bọn nó nghiền thành từng đống thịt vụn hỗn độn.
Mấy trăm chiếc chiến xa đồng thời ngừng lại, Xi Vưu mặt âm trầm buông Hư Không Chi Thuẫn, hướng nữ kỵ sĩ báo đen ba phương hướng vây tới trầm giọng quát: “Ta là đại thống lĩnh Xi Vưu của Xi Vưu quân đoàn. Phía sau ta, là Thánh Vực tuần tra sứ giả Đế Thích Sát đại nhân tôn quý, cố ý đến bái phỏng Ám Nhật đại đế Da Ma La Gia.”
Thân thể thiếu nữ cưỡi ở trên độc giác thú run nhè nhẹ, kinh ngạc nhìn hung thú bị chiến xa nghiền nát.
Nữ kỵ sĩ báo đen ở quanh không rên một tiếng, chỉ là dùng ánh mắt quái dị nhìn Xi Vưu cùng chiến xa phía sau hắn từ trên xuống dưới.
Phía sau Xi Vưu, mành một chiếc xe ngựa hoa lệ khẽ động, Đế Thích Sát mang theo một tia tiều tụy mệt mỏi đi ra, đứng ở trên xe thoáng đánh giá, sắc mặt liền có chút khó coi.
“Các vị, ta là Đế Thích Sát, đặc biệt đến bái phỏng Da Ma La Gia. Nếu có gì hiểu lầm mà nói, ta sẽ tự mình hướng Da Ma La Gia giải thích.”
Ngữ khí của Đế Thích Sát rất không khách khí, hắn cũng không đem những nữ nhân trước mắt để trong lòng. Về phần thiếu nữ Ngu tộc trên độc giác thú sao, tuy vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu, nhưng Đế Thích Sát nào đem nàng để ở trong lòng?
“Ám Nhật quốc không chào đón các ngươi.” Một bàn tay thiếu nữ nắm cái sừng duy nhất của độc giác thú, nhẹ nhàng nói: “Ám Nhật quốc là một nơi tường hòa an bình, khách nhân tràn ngập tanh máu cùng giết chóc, mời các ngươi rời xa nơi này. Nếu các ngươi không muốn rời đi, như vậy ta sẽ điều động quân đội đuổi các ngươi.”
Đế Thích Sát ngẩn ngơ, sau đó hắn và Xi Vưu cùng nhau ôm bụng cười to lên.
Ám Nhật quốc là một nơi tường hòa an bình?
Đùa cái gì thế? Ám Nhật nhất mạch là tồn tại khủng bố trong mười hai chi tam nhật cửu nguyệt của dị tộc, chưởng quản hủy diệt cùng cắn nuốt. Ám Nhật nhất mạch khủng bố không chỉ có đối với kẻ địch, càng đối với người một nhà cũng tàn nhẫn với vô tình như vậy, dù sao bọn họ Sùng Bái là ‘Hủy diệt’ chi đạo.
Tiểu nha đầu này, lại còn nói Ám Nhật nhất mạch ở Ngu triều phong quốc Ám Nhật quốc là nơi tường hòa an bình?
“Tiểu nha đầu, nơi này không có việc của ngươi, ta tự nhiên sẽ đi nói chuyện với Da Ma La Gia.”
Đế Thích Sát vung tay lên, thản nhiên nói: “Đừng để ý tới những nữ nhân đó, xông qua là được.”
Xi Vưu cười lớn một tiếng, toàn bộ chiến xa đồng thời sáng lên loá mắt, được cuồng phong nâng bay lên trời, vẽ ra những dải ánh sáng hướng dãy núi màu đen mơ hồ có thể thấy được phía trước lao đi.