Mục lục
Vu Thần Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Hừ hừ’!

Lão Thạch ọc ọc vài tiếng trầm thấp, thân thể hắn tùy ý hướng trên đất cuộn mình thành một cục, liền biến thành một tảng đá trầm lặng.

Lão thụ yêu đứng ở trên người lão Thạch, mấy chục cái rễ thô to chui thật sâu vào mặt đất, rất nhanh lão thụ yêu liền biến thành một cái cây cổ thụ cực kỳ không bắt mắt, tựa chéo vào trên một cái cây khổng lồ cao trăm trượng.

Hành La Quân vỗ vỗ con báo màu đỏ rực ngồi xuống, con báo to lớn như u linh không có trọng lượng, cõng Hành La Quân nhanh chóng đi xa. Nó đạp nhẹ ngọn cây, lên xuống vài cái đã lao ra xa vài dặm. Theo ngón tay Hành La Quân nhẹ nhàng xẹt qua ngọn cây, nàng và tọa kỵ bóng người nhanh chóng nhập vào bóng cây, như một giọt nước mưa vào biển lớn, khó có thể tìm được dấu vết của nàng để lại nữa.

Hắc mao cự viên dùng sức vỗ ngực một cái, hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, ‘Hộc hộc ~ hộc hộc’ vác cây gỗ lớn, tìm một cái hốc cây rất lớn chui vào. Đều là yêu quái núi rừng tẩm bổ mà sinh, cự viên sau khi hít sâu một hơi, khí tức của nó liền lẫn làm một thể với núi rừng, khó có thể phát hiện nữa.

Cơ Hạo xách một cây trường mâu, đạp nhẹ từng cái cành cây mau lẹ nhảy bắn, sau khi lên xuống vài cái đã tới bên người Cơ Hạ, lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, hướng về rừng rậm đưa tay không thấy năm ngón ngắm nhìn.

Thanh Phục và tế đàn đều đã bị một tầng hơi nước nhạt che, rất nhanh hơi nước đã trở nên trong suốt, nhưng Thanh Phục cùng tế đàn lại đã biến mất không thấy nữa. Bốn phía gió xoáy, sương mù, còn có bóng người quỷ dị mà vặn vẹo đều dung nhập bóng đêm rừng rậm, trong núi rừng im ắng, lộ ra một mùi yên tĩnh cực kỳ kỳ dị.

Vô thanh vô tức, một con rết kim loại dài đến ba mươi mấy trượng từ trong rừng rậm chạy ra.

Đế La đứng ở đỉnh đầu con rết kim loại, đamg nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng cái gì. Hắn chợt ngẩng đầu lên, thấy được hai cha con Cơ Hạ cùng Cơ Hạo đứng ở cửa Lãnh Khê cốc, Đế La còn có Thác Phách, Thác Ngạo đứng ở phía sau hắn đồng thời trợn tròn mắt.

“Đáng chết... Các ngươi đều không ngủ sao?” Đế La buồn bực chỉ vào Cơ Hạo thấp giọng rít gào.

Mấy chục gã chiến sĩ Huyết Nha đoàn giống như trộm, lén lút từ trong núi rừng bước ra, bày rõ tư thế là muốn thừa dịp bóng đêm đánh lén. Nhưng chợt nhìn thấy hai cha con Cơ Hạo đứng ở nơi đó, các chiến sĩ cũng kia cũng giống Đế La sững sờ nơi đó.

Cái đó không hợp với kế hoạch bọn hắn chế định.

Ở trong kế hoạch của Đế La, nên là Huyết Nha đoàn ‘Huấn luyện tốt’ ‘Tinh anh chiến sĩ’ đánh lén lính gác Hỏa Nha bộ trực đêm, sau đó mạnh mẽ đánh vào Lãnh Khê cốc, trong lúc hỗn loạn đem Cơ Hạ dẫn vào trong núi rừng, sau đó mọi người cùng công.

Nhưng Cơ Hạ và Cơ Hạo sao lại quá nửa đêm chưa ngủ, ngược lại đứng thẳng ở chỗ này?

“Ta và a ba đang chờ các ngươi.” Cơ Hạo nhìn Đế La trợn mắt há hốc mồm cười lạnh nói: “Này, trốn ở trong núi rừng phía sau, không cần trốn nữa, đều ra đi!”

Trong núi rừng không tiếng chim, Cơ Hồng, Cơ Kiêu nhìn nhau, hai người có chút không nắm chắc rốt cuộc Cơ Hạo thật sự phát hiện mình hay không, hay là chỉ là phô trương thanh thế muốn đem bọn họ lừa ra ngoài.

Độc Giác Huyền Xà to bằng vại nước quay quanh ở trên một gốc cổ mộc che trời, chậm rãi buông cái đầu rắn cực lớn xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Cơ Xu và Cơ Hồng. Hắc Thủy Ô Giao đứng ở trên đầu rắn, tay trái bóp chặt cái cổ non mịn của Khương Tuyết.

Khương Tuyết mặt không còn chút máu quỳ gối trên đầu rắn to lớn, trong hốc mắt đầy nước mắt, tội nghiệp nhìn hai người Cơ Hồng, Cơ Kiêu.

“Này, còn do dự gì? Động thủ đi! Chúng ta đều muốn Cơ Hạ chết, không phải sao?” Hắc Thủy Ô Giao chê cười nhìn Cơ Kiêu: “Giết Cơ Hạ, thì không ai có thể dao động vị trí của các ngươi nữa... Giết Cơ Hạ, Hắc Thủy Huyền Xà bộ chúng ta cũng có thể tiêu diệt một kẻ địch đáng sợ nhất, đây là chuyện tốt bao nhiêu?”

Mấy trăm chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ mặc nhuyễn giáp bó sát người màu đen da rắn chế thành, thân hình thon dài giống như rắn độc lặng yên đi ra, bọn hắn cầm dao găm tẩm độc, tay phải thì là một thanh trường kiếm cũng bén nhọn tẩm độc.

Hắc Thủy Ô Giao vươn ngón tay, chậm rãi lướt qua gò má bóng loáng của Khương Tuyết: “Vì nha đầu này, có người bán đứng hành tung của Cơ Hạ. Ta cố ý mang theo tộc nhân chạy tới nơi này, chính là muốn giết chết Cơ Hạ! Chỉ cần giết hắn, nha đầu này, các ngươi có thể mang về!”

Cơ Hồng nheo mắt nhìn Khương Tuyết, trong con ngươi hiện lên một mảng cuồng nhiệt: “Chúng ta đương nhiên muốn dẫn cô ta trở về... cô ta chính là con gái của Khương Truật trưởng lão. Kiêu, huynh đệ của ta, nếu không có cách nào dựa theo kế hoạch đem Cơ Hạ dẫn vào núi rừng để Hắc Thủy Ô Giao đánh lén, như vậy chúng ta chính diện tiến công đi!”

Độc Giác Huyền Xà thân hình thật lớn giống như một tia chớp màu đen, cõng Hắc Thủy Ô Giao lao ra khỏi rừng rậm.

Hắc Thủy Ô Giao đứng ở trên đầu Độc Giác Huyền Xà cất tiếng cười to, ngạo nghễ chỉ vào Cơ Hạ lạnh lùng nói: “Cơ Hạ, đã lâu không gặp, ngươi còn nhớ Hắc Thủy Ô Mãng bị ngươi giết chết không? Hôm nay, ta đến báo thù cho đại huynh ta!”

“Hắc Thủy Ô Mãng?” Cơ Hạ khinh miệt lắc lắc đầu: “Rắn da thối bị ta giết chết không biết có bao nhiêu, ta không có khả năng nhớ được mỗi người!”

Cười lạnh, Cơ Hạ chỉ vào Đế La nói: “Hắc Thủy Huyền Xà bộ các ngươi, đã vô sỉ đến mức cấu kết bọn ác quỷ này sao? Các ngươi không biết, bọn ác quỷ này từ Nam hoang chúng ta bắt cướp bao nhiêu tộc nhân đi buôn bán? Không chỉ Hỏa Nha bộ chúng ta, tộc đàn phụ thuộc Hắc Thủy Huyền Xà bộ các ngươi, cũng có vô số tộc nhân bị bọn hắn bắt đi!”

Hắc Thủy Ô Giao giận dữ cười nói: “Ta đương nhiên biết bọn hắn là kẻ địch của toàn bộ bộ lạc Nam hoang, nhưng chỉ cần có thể giết chết ngươi, hợp tác cùng ác quỷ đã sao? Nhớ kỹ, ta là Hắc Thủy Ô Giao đệ đệ của Hắc Thủy Ô Mãng... Thuận tiện nói một câu, Cơ Hạ, a ba ngươi, chính là bị một mũi tộc nhân này của ta vây chết tươi!”

Độc Giác Huyền Xà mở cái miệng rộng, một đạo hàn khí màu đen gào thét phun ra, nơi hắc khí đi qua, mặt đất kết ra khối băng thật dày, từng mảng lớn nham thạch bị hàn khí đáng sợ đông lạnh vỡ nát. Cách thật xa, Cơ Hạo cũng cảm thấy thân thể lạnh như băng một trận, trên làn da nhanh chóng kết ra miếng băng mỏng.

Cùng lúc đó, Hắc Thủy Ô Giao lật tay rút ra một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm hung hăng bổ về phía trước: “Các ngươi còn chờ cái gì? Cùng tiến lên, xử lý Cơ Hạ! Ta muốn đem đầu hắn chế thành đồ uống rượu, các tổ linh sẽ hài lòng tế phẩm này!”

Trong rừng rậm, ba gã Đại Vu của Hắc Thủy Huyền Xà bộ cùng cất tiếng cười dữ tợn, Độc Giác Huyền Xà quấn quanh ở bên hông bọn hắn đồng thời lao ra, thân hình cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt đã biến thành dài mười mấy trượng, cõng bọn hắn muốn lao ra khỏi rừng rậm.

Ngay trong nháy mắt này, lão thụ yêu cách bọn hắn không đến ba mươi trượng đột nhiên mở hai mắt, ồm ồm rít gào một tiếng. Vô số cây mây to bằng nắm tay giống như bắn tên xé gió đánh tới, các Đại Vu Hắc Thủy Huyền Xà bộ không kịp trở tay hú lên quái dị, đều bị lão thụ yêu khống chế cây mây đánh trúng.

Tiếng đánh nặng nề không ngừng vang lên, ba gã Đại Vu Hắc Thủy Huyền Xà bộ bị tập kích đột ngột đánh bay lên, vô số cây mây điên cuồng vung quật, công kích dày đặc giống như hạt mưa đánh cho bọn hắn cùng hô lên đau đớn, nhuyễn giáp trên người càng xuất hiện vết rách rõ ràng.

Cơ Hồng phản ứng cực nhanh, lão thụ yêu vừa ra tay, hắn đã sải một bước lao tới trước mặt lão thụ yêu, lật tay rút ra một cây rìu nặng hướng lão thụ yêu bổ xuống.

Nhưng bùn đất phía dưới thân thể lão thụ yêu đột nhiên nổ tung, một cánh tay thật lớn màu trắng gào thét đánh ra, hung hăng nện một quyền ở trên ngực Cơ Hồng. Cơ Hồng thét lớn một tiếng, xoay tròn rời mặt đất bay lên, sau khi húc vỡ hai cây đại thụ rơi xuống ở trong rừng rậm xa xa.

Cơ Kiêu kinh hãi rống to, trong lúc nhất thời rối loạn đầu trận tuyến.

Còn chưa chờ Cơ Kiêu làm ra quyết định, không trung nhiều điểm hàn quang bắn nhanh xuống, trên trăm mũi tên xé gió đánh úp lại, trên đầu mũi tên mùi cỏ cây thơm thoang thoảng hun người ta muốn say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK