Lấy Thái Cực Thần Phong làm phân giới, hắn cảm thấy nửa thân dưới của hắn biến thành một khối băng lớn, lạnh như băng, cứng ngắc, không còn có bất cứ cảm giác nào.
Mà nửa thân trên của hắn, thì như bị bỏ vào trong bếp lò nước thép, nhiệt độ cao đáng sợ nướng toàn thân hắn túa ra nhiệt khí, các luồng lửa không ngừng từ trong sợi tóc của hắn phun ra, thiêu đốt nửa đoạn thân thể của hắn cũng biến thành một mảng đỏ bừng.
Nhưng hắn là thuỷ thần mà! Hắn là thuỷ thần Cộng Công đó! Từ trong cơ thể một vị thuỷ thần phun ra lửa, đây là nghịch chuyển âm dương, là tư thế lấy mạng người ta! Cộng Công khóc không ra nước mắt nhìn Cơ Hạo, há mồm muốn nói chuyện, lại phun ra một con rắn lửa thật dài.
Chúc Dung ngẩn ngơ, Hậu Thổ đang ác chiến với Đồ Sơn Tôn cũng ngây người một phen.
Chúc Dung ngẩn ngơ, chỉ là bị một cái răng Thao Thiết quấn ở trên cánh tay, thân thể hắn kịch liệt chấn động, liền đem răng Thao Thiết khó chơi ném ra thật xa.
Hậu Thổ ngây người một chút đó thiếu chút nữa đã lấy cái mạng già của hắn, Đồ Sơn Tôn thừa cơ mà vào, loan đao thật lớn mang theo mấy chục ánh đao linh hoạt, như bướm lượn xuyên hoa, bổ dày đặc vào trên cổ hắn. Hơn phân nửa đoạn xương cổ của Hậu Thổ cũng bị xé ra, cốt tủy như vàng hòa tan phun ra một mảng thật lớn, nhuộm toàn thân hắn một mảng vàng óng ánh.
Hậu Thổ rú thảm, hai bàn tay che vết thương trên cổ, không rên một tiếng mang theo một mảng lớn gió vàng phóng lên cao.
Chúc Dung quái dị nhìn thoáng qua Hậu Thổ bị thương nặng, lại nhìn nhìn Cộng Công bị Cơ Hạo giam cầm, giơ tay phải cao cao, tạo thế muốn hạ lệnh đem toàn bộ lương thực thiêu hủy.
Khác với các thần linh kia của thượng cổ thiên đình, mấy vị trước mắt, Hậu Thổ, Chúc Dung và Cộng Công, bọn họ đều vừa mới từ trong ao thần nguyên được tạo ra, giữa bọn họ không có nửa điểm giao tình, tự nhiên cũng sẽ không có bất cứ nhân tình nào. Hơn nữa thủy hỏa bất dung, đây là thiên tính, mắt thấy Cộng Công bị Cơ Hạo làm bị thương nặng, Chúc Dung cười còn không kịp, nào chịu ra tay cứu gã?
Một đôi cánh như mây từ trên trời buông xuống từ trên cao chậm rãi hạ xuống, thanh âm Côn Bằng khàn khàn vang tận mây xanh: “Chúc Dung, khoan động thủ... Nghiêu Bá Cơ Hạo, lại là ngươi, lại là ngươi đến phá hư chuyện của chúng ta!”
Cơ Hạo cầm chuôi Thái Cực Thần Phong dùng sức vặn một cái, lưỡi kiếm chặt đứt mấy chục cái xương cổ của Cộng Công thị, mọi người đều nghe được tiếng gãy ‘Răng rắc’ khe khẽ đó. Cộng Công thị mờ mịt nhìn Cơ Hạo, nửa thân thể hắn bị thái âm chi khí đông lạnh cứng ngắc, không có một chút cảm giác nào, do đó không nhận thấy được đau đớn nứt xương.
“Ta phá chuyện của các ngươi?” Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn Côn Bằng thân thể che phủ nửa bầu trời: “Lời này nói thú vị lắm, không lẽ là các ngươi và nhân tộc chúng ta gút mắc sao? Chẳng lẽ, chúng ta nên mặc cho xâm lược hay sao?”
Côn Bằng trầm ngâm một lát, hắn đột nhiên cười lên: “Nhưng lần này tập kích đội lương thực của các ngươi, lại không phải chủ ý của chúng ta, là trong nhân tộc các ngươi có người mời chúng ta ra tay, nếu không chúng ta sao có thể biết các ngươi có đội lương thực tới đây? Cho nên chuyện lần này, không thể trách chúng ta!”
Cơ Hạo bên này lâm vào trạng thái giằng co vi diệu, mà bên kia Tự Văn Mệnh chỉ huy phi hùng kỵ sĩ Hữu Sùng bộ còn đang điên cuồng vồ giết đám chiến sĩ nhân tộc kia. Vô số chiến sĩ nhân tộc bị trường mâu của phi hùng kỵ sĩ xé rách, cả mảng lớn máu tươi phun vào nước.
Xem ra, Tự Văn Mệnh không tính giữ lại người sống.
Thứ nhất, những người này cấu kết thủy yêu tập kích đội ngũ vận lương của Đồ Sơn thị, đây là phạm tội đối với toàn bộ con dân nhân tộc ở Bồ Phản. Những người này tội ác tày trời, chỉ có chết mới có thể chuộc lỗi.
Thứ hai, Tự Văn Mệnh không thể để những người này trở lại Bồ Phản. Nạn mưa lũ trước mặt, nội bộ nhân tộc không thể phân liệt, mà những người này nếu sống sót trở về, chính là ép bộ tộc phía sau bọn họ quyết liệt với toàn bộ liên minh bộ lạc nhân tộc.
Cho nên những người này phải chết, hơn nữa phải chết không toàn thây, phải bị chết hoàn toàn thay đổi làm người ta không nhìn ra thân phận lai lịch của bọn họ.
Tự Văn Mệnh càng tự mình ra tay, mang theo một đám ứng long kỵ sĩ Đế Thuấn phái tới đuổi giết khắp nơi, các Đông Di tiễn thủ may mắn sống sót từ trong cuộc vồ giết của phi hùng kỵ sĩ, đều bị Tự Văn Mệnh và ứng long kỵ sĩ tự tay giết chết, hơn nữa tất cả đều bị chết chia năm xẻ bảy, một khối thịt lành lặn cũng không tìm ra được.
Chiến sĩ nhân tộc đang giết chóc lẫn nhau, lời Côn Bằng nói khiến Cơ Hạo hoàn toàn không có cách nào trả lời.
Trầm mặc hồi lâu, Cơ Hạo mới thản nhiên nói: “Nhân tộc chung quy khó mà không có mấy kẻ chẳng ra gì. Chỉ là, trong thủy yêu các ngươi, không phải cũng có người mang dị tâm sao? Cho nên, cái này không phải lý do... Bảo Chúc Dung rút đi, ta thả Cộng Công rời khỏi.”
Côn Bằng cũng trầm mặc chốc lát, hắn rất cẩn thận hỏi: “Trong chúng ta có kẻ có dị tâm? Ha ha, Cơ Hạo, ngươi không cần châm ngòi ly gián, con dân Bắc Hoang chúng ta, đối với Cộng Công đại nhân đó là...”
Một câu còn chưa nói xong, Hoành Hành đã từ trong đám người chen ra. Hắn vênh váo tự đắc hóa thành hình tượng bản thể Hoành Công Ngư, há mồm hướng bầu trời nhổ một ngụm nước đen: “Côn Bằng lão nhi, lão tử Hoành Hành đại gia, chính là có dị tâm, ngươi có thể cắn chim ta sao?”
Côn Bằng kịch liệt ho khan một tiếng, trong mây đen hai con mắt cực lớn đường kính vượt qua ngàn dặm đột nhiên sáng lên, hung tợn nhìn chằm chằm Hoành Hành một lúc lâu.
Qua hồi lâu, Côn Bằng đột nhiên cười lên dữ tợn: “Ngươi giết một tên Cộng Công không quan trọng, không còn chỗ lương thảo này, Tự Văn Mệnh không thể đoạt được chức quyền trị thủy, Bồ Phản các ngươi sắp phải chết đói bao nhiêu người?”
Đồ Sơn lão nhân ngạo nghễ ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Côn Bằng, ngươi sao có thể hiểu nổi gia sản của Đồ Sơn thị ta? Chỗ lương thảo hủy thì hủy, Đồ Sơn thị ta tự nhiên có lương thực cuồn cuộn không dứt đưa tới!”
Côn Bằng ngẩn ngơ, tiếp tục cười lạnh nói: “Gia sản của Đồ Sơn thị nhiều hơn nữa, có thể chống đỡ bao lâu? Thiên hạ hiện nay, không một chỗ nào có thể trồng trọt nữa, không còn mặt trời, nhiều lương thực nữa cũng sẽ bị ăn sạch, ăn hết rồi, nhân tộc các ngươi cứ chờ chết đói đi!”
‘Mặt trời’? Cơ Hạo đột nhiên ngẩn ngơ, hắn quay đầu hướng đội ngũ vận lương của Đồ Sơn thị nhìn thoáng qua, sau đó hắn đột nhiên cười phá lên.
“Côn Bằng, ngươi thật sự là một người tốt! Cộng Công sẽ cảm kích ngươi cả đời! Nhân tộc cũng thế!!!” Cơ Hạo lớn tiếng cười, hắn giơ lên Thái Cực Thần Phong, một kiếm đem đầu Cộng Công chém xuống, sau đó giơ chuôi kiếm, hung hăng nện ở trên Bàn Cổ Chung.
Đầu lâu Cộng Công rơi xuống, từ mi tâm hắn phun ra một dòng lũ màu vàng tím, bên trong có một đạo thần lục màu tím như ẩn như hiện.
Bàn Cổ Chung vang, vạn vật hóa thành hỗn độn, thân thể Cộng Công sụp đổ thành các làn khói mỏng bay tan tác, ngay cả thần lục màu tím cũng bị chấn động thành một luồng tử khí, bị Bàn Cổ Chung không chút khách khí nuốt chửng.
Cơ Hạo cười lạnh, vung Thái Cực Thần Phong hướng Chúc Dung bổ tới: “Các huynh đệ cùng tiến lên, xử lý lũ yêu quái vô tri!”
Đám người Hoành Hành, Đào Sát rống dài một tiếng, ùn ùn thi triển thần thông hướng Chúc Dung và các thần binh hỏa bộ xung phong. Đồ Sơn lão nhân ngẩn ngơ, khẽ cắn môi, cũng vung tay lên, đại quân Đồ Sơn thị cũng xông lên.
Chúc Dung Thị cười một tiếng quái dị, hai tay hắn đồng loạt ấn xuống, nhất thời lửa ngập trời bao trùm đội ngũ vận lương của Đồ Sơn thị, vô số lương thảo ở nháy mắt hóa thành tro tàn.