Cơ Hạo nghe được thanh âm người này, trước mắt chợt sáng ngời, trời tối như mực, nước trắng xoá, bão tố đầy trời đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Non xanh, nước biếc, ánh mặt trời ấm áp, còn có cây ăn quả đầy đất, bên trên kết đầy các loại trái cây mỹ vị đỏ tươi, vàng, tím sẫm, lục nhạt.
Một dòng sông nhỏ êm đềm chảy qua trước mặt Cơ Hạo, trong lòng sông không phải nước, mà là rượu nho mùi hương thuần.
Lại một dòng sông nhỏ chậm rãi chảy qua phía sau Cơ Hạo, trong dòng sông nhỏ này nước sông có màu trắng sữa, đây thế mà là một con sông sữa bò hội tụ mà thành.
Cơ Hạo đưa mắt quét xung quanh, phía trước còn có vài dòng sông nhỏ, bên trong chảy xuôi mật, bơ, sữa dê, rượu mạnh, nói tóm lại, thế gian tất cả đồ uống mỹ vị nhất, bổ dưỡng nhất, còn có rượu ngon nồng đậm nhất, hương thuần nhất, đều có thể tìm được ở trong các con sông này.
Vốn Bàn Cổ thế giới một mảng mưa gió thê lương, hàng năm không thấy ánh mặt trời, nhiệt độ trong không khí đã giảm xuống cực thấp, hơn nữa hơi nước trong không khí dày nặng, thân thể Cơ Hạo cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo dinh dính khó chịu.
Mà đến nơi này, Cơ Hạo chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp thoải mái, quần áo trên người là tơ lụa cực phẩm hoa mỹ, mềm nhẵn chế thành, tơ lụa nhẵn nhụi ma sát làn da, giống như bàn tay non mịn của thiếu nữ rất hưởng thụ.
Ngẩng đầu lên, một vầng mặt trời đỏ hào quang vạn trượng, chiếu toàn bộ thế giới ấm áp. Cơ Hạo theo bản năng cảm thấy, ánh sáng của một vầng mặt trời này không phải đầy đủ như vậy, còn chưa đạt tới chiếu sáng trong lý tưởng của hắn, trong nháy mắt tiếp theo ánh sáng của vầng mặt trời đỏ này liền mãnh liệt hơn chút, nhiệt độ trong không khí cũng lên cao một ít.
Cơ Hạo nhìn nhìn xung quanh, cảm thấy có chút tịch mịch.
Vì thế trong rừng xa xa treo đầy các loại hoa quả liền truyền đến tiếng cười ngọt ngào thanh thúy như chuông bạc, mơ hồ có thể thấy được bóng người yểu điệu của nhiều thiếu nữ như ẩn như hiện ở trong rừng quả. Trên trời cũng có chim cực lạc, vẹt trắng… các linh cầm trào ra từng đám đông, tiếng kêu líu ríu không tỏ ra ồn ào, ngược lại rất dễ nghe êm tai.
Trong không khí tràn đầy mùi tươi mát của cỏ xanh với hoa quả, trộn lẫn hương rượu ngon, đồ uống trong các dòng sông nhỏ, không khí thế giới này nồng đậm mà thuần, giống như rượu cao lâu năm làm người ta say lòng.
“Vị công tử này!” Cơ Hạo đột nhiên nghe được có người đang gọi hắn.
Quay đầu nhìn, ngay bên một dòng sông nhỏ mật chảy xuôi, ở dưới tàng cây một gốc cây sơn trà treo đầy quả màu vàng, một thiếu nữ tuyệt đẹp mặc lụa mỏng, tóc đen đen nhánh sáng bóng như gỗ đàn, đôi mắt rạng rỡ tỏa sáng như tinh tú, làn môi hồng nhuận như lửa, hàm răng trắng bóc như ngọc mỡ dê, đang cầm một bó hoa lớn màu hồng đỏ cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Công tử, tỷ muội chúng ta đang ở trong rừng chơi, công tử muốn hòa cùng không?” Thiếu nữ cười rất mê người.
Cơ Hạo nhìn nhìn thế giới xung quanh có thể xưng là tuyệt mỹ, lại nhìn nhìn các thiếu nữ tuyệt đẹp toàn thân không có chút tỳ vết nào, đột nhiên rùng mình, lỗ chân lông toàn thân nổi lên mảng lớn da gà, hầu như mỗi cái đều to bằng hạt vừng.
Tuy lâm vào trong ảo giác như thế, nhưng thần trí Cơ Hạo chưa bị mê hoặc. Hắn và Bàn Cổ Chung có liên hệ cực kỳ chặt chẽ, xuyên thấu qua ‘tầm nhìn’ của Bàn Cổ Chung, Cơ Hạo rõ ràng nhìn thấy bản thể mình vẫn lơ lửng trên bầu trời, lơ lửng ở giữa không trung gió mưa thê lương.
Tất cả trước mắt, đều là hư ảo.
Mà Cơ Hạo nhớ rõ, hắn chỉ là nghe được thanh âm của tồn tại đáng sợ kia trong cơ thể Hoa đạo nhân, đã chợt bị mạnh mẽ kéo vào trong ảo cảnh đáng sợ này. May mắn là Cơ Hạo có Bàn Cổ Chung trấn áp nguyên thần đạo đài, đổi làm một người khác, cho dù đạo hạnh pháp lực so với Cơ Hạo cao hơn gấp mười, gấp trăm lần, nếu không có chí bảo hộ thể, sợ là đã hoàn toàn trầm luân.
“Ma công thật lợi hại!” Cơ Hạo lại rùng mình, kính sợ cảm khái một tiếng.
Há mồm, Cơ Hạo phun ra một đạo kiếm khí hai màu vàng bạc quấn quýt, hung hăng xuyên thủng ngực thiếu nữ dưới tàng cây sơn trà. Thân thể thiếu nữ chợt cứng đờ, nàng cúi đầu ngơ ngác nhìn vết thương trong suốt to bằng miệng bát ở ngực mình, cực kỳ bi thương hét lên một tiếng: “Công tử...”
“Cút!” Cơ Hạo quát lớn.
Tiếng quỷ kêu ‘Éc éc’ từ bốn phương tám hướng truyền đến, một chữ ‘Cút’ ra khỏi miệng Cơ Hạo, rừng quả xung quanh chợt biến thành núi đao rừng kiếm, cỏ xanh trên đất biến thành vô số xương khô, trong sông không là rượu ngon mật nước trái cây sữa bò nữa, mà là huyết tương sền sệt tanh tưởi, bên trên còn bám một tầng ma trơi thật dày.
Các thiếu nữ xinh đẹp nghiêng thành biến thành các bộ xương khô trắng nhởn, gương mặt các nàng hư thối hơn nửa, con mắt chưa hoàn toàn nát treo ở bên cạnh hốc mắt, theo động tác của các nàng lắc lư.
Từng lọn tóc dài tán loạn dơ bẩn treo ở trên sọ não đám hồng phấn khô lâu này, theo các nàng nhảy nhót hướng Cơ Hạo đánh tới, tóc đen dinh dính nhếch nhác đó giống như các con rắn độc đong đưa.
Nhìn hồng phấn khô lâu trước mắt chợt trở nên đáng ghê tởm dị thường, Cơ Hạo hít một hơi thật sâu. Ở trong ảo cảnh quái dị này hắn không dám phóng ra nguyên thần đạo đài, chỉ dốc hết toàn lực đem toàn bộ lực lượng toàn thân thúc giục.
Một tiếng vang lớn truyền đến, trên ngực Cơ Hạo tuôn ra một vầng sáng màu đỏ, trong chớp mắt đã có kích thước trăm dặm. Thái Dương Tinh Hỏa thuần dương cương mãnh đốt loạn khắp trời, chợt nghe tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt, bên người Cơ Hạo không ngừng có ngọn lửa mờ nhạt ánh sáng như cầu vồng trào ra, trong hư không có lực lượng nào đó biến hoá kỳ lạ khó dò bị Thái Dương Tinh Hỏa đốt nát bét.
“Tà ma ngoại đạo, cút ngay cho ta! Chớ có loạn đạo tâm ta!” Mi tâm đ*o mâu Cơ Hạo rạng rỡ tỏa sáng, một đạo thanh quanh chiếu rọi hư không, hắn thấy rõ trong không khí xung quanh tràn ngập một tầng mây khói bảy màu nhàn nhạt, lại là mắt thường và thần thức cũng không thể bắt giữ được, chỉ có đạo mâu này trước sau được Vũ Dư đạo nhân và Đại Xích đạo nhân giúp hắn rèn luyện có thể phát hiện mây khói này.
Theo tiếng Cơ Hạo rống to, thân thể Hoa đạo nhân kịch liệt run lên một cái.
Đóa hoa sen bảy màu khổng lồ kia dưới thân hắn hơi khép mở, trên cánh hoa sen thanh tịnh liên thổ nổi lên kim quang thụy khí cường đại hướng thần nhân khôi vĩ chiếm cứ ở trên tháp cao ập tới.
Nhưng các thần nhân hoặc ba đầu sáu tay, hoặc bốn mặt tám tay, hoặc là ba chân bốn tay, hoặc là lưng mọc cánh chim, nói tóm lại bộ dạng thiên kì bách quái kia rất thần dị cười to ‘ha ha’, mặc cho kim quang tường vân hóa thành vô số đao thương kiếm kích hướng bọn họ đánh loạn, bọn họ chỉ lù lù bất động.
‘Đinh đinh đang đang’ vang loạn một trận, các thần nhân đó toàn thân ánh lửa văng khắp nơi, lại không thấy bất cứ vết thương nào.
Thanh âm kia lại từ trong cơ thể Hoa đạo nhân truyền đến: “Hoa đạo hữu, cần gì giãy dụa? Phàm là rơi vào trong tay bản thánh tôn, phàm là các nhất giới chi chủ khai thiên tích địa kia, cũng phần nhiều là ngã xuống, huống chi là đạo hữu?”
Không đợi Hoa đạo nhân mở miệng đáp lại, chủ nhân thanh âm đó đã đem lực chú ý đặt tại trên người Cơ Hạo.
“Lực lượng thuần dương nóng cháy, có thể phá vạn tà như thế, là Thái Dương chi đạo của thế giới này sao? Tiểu đạo hữu quả nhiên bất phàm, nguyện đầu nhập dưới trướng Đại Tự Tại ta hay không? Ngươi nếu nguyện ý đầu thuận, bản thánh tôn chắc chắn ban cho ngươi lợi ích khổng lồ.”
“Đại Tự Tại?” Cơ Hạo nheo mắt.
“Ngươi cũng có thể xưng ta Đại Tự Tại thánh tôn, hoặc là Đại Tự Tại thiên chủ.” Đại Tự Tại ôn hòa cười: “Mở rộng tâm của ngươi, để bản thánh tôn ban cho ngươi vô thượng đạo chủng, ngươi thong thả có thể hiểu lợi ích của tùy tùng bản thánh tôn.”
Cơ Hạo cười lạnh, Hoa đạo nhân đột nhiên cất tiếng làm Sư Tử Hống.