“Ngươi đánh rắm!”
“Đánh rắm thối!”
“Đánh rắm quá thối!”
Trên không Xích Phản sơn, trên bình đài hình tròn, trên chỗ ngồi của đại biểu đàm phán của Ngu triều và nhân tộc thỉnh thoảng truyền đến tiếng mắng chửi trực tiếp, không che dấu chút nào. Mười hai chấp chính đại đế như lưu manh du côn đầu đường, đám người Hiên Viên thánh hoàng giống như thất phu phố phường thô tục nhất, ngón tay hai bên hầu như chọc tới trên mũi đối phương, dùng khí lực lớn nhất lớn tiếng mắng.
Một tiếng ‘keng’ vang lên, Hiên Viên thánh hoàng tính cách dữ dằn nhất rút kiếm chém luôn, phía Ngu tộc tất nhiên có một hai quyền lực trưởng lão vung kiếm đón đỡ. Trong tiếng lưỡi kiếm va chạm ‘Keng keng’, tung tóe ra vô số đốm lửa, hai bên lại phân biệt có người đứng dậy lựa lời khuyên bảo đôi câu, vì thế mọi người lại buông binh khí, trở lại trên chỗ ngồi tiếp tục cãi cọ.
Ngu tộc muốn nhân tộc phái ra quân đội tinh nhuệ làm tiên phong, nghênh chiến kẻ địch tương lai buông xuống. Mà nhân tộc bên này thì nắm chặt một điểm mấu chốt, dựa vào cái gì phải để cho quân đội nhân tộc đứng mũi chịu sào đi chịu chết?
Mười hai chấp chính đại đế Ngu tộc thấy đại biểu nhân tộc cứng mềm không ăn, bọn họ động cái là nổi giận ngập trời vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào đại biểu nhân tộc uy hiếp bọn họ muốn dùng vũ lực cưỡng ép nhân tộc khuất phục.
Đại biểu nhân tộc không chút yếu thế dùng sức đập bàn, nước miếng văng khắp nơi quát tháo bảo đại quân Ngu tộc cứ việc phóng ngựa lại đây, ai nếu mềm rồi, phục rồi, kẻ đó sẽ là con rùa đen.
Mắt thấy đại biểu nhân tộc không yếu thế chút nào, mười hai chấp chính đại đế Ngu tộc lại nhẹ nhàng, nhỏ giọng hướng bọn họ phân trần lợi hại, bọn họ muốn cực lực chứng minh, nếu vị đại năng kia mang theo tinh nhuệ dưới trướng buông xuống Bàn Cổ thế giới, liên minh bộ lạc nhân tộc sẽ gặp phải tai ương ngập đầu...
Đế Thuấn cất tiếng cười. Hắn và Hiên Viên thánh hoàng rất khinh thường bày tỏ, Ngu triều chưa thể ép sập nhân tộc, thêm một phần lực lượng dị tộc thì có sao? Nhân tộc có đủ lòng tin nghênh đón tất cả khiêu chiến, cái gọi là đại năng Ngu tộc kia, bảo hắn cứ việc đến đây đi!
Đế Thuấn càng thuận thế chỉ ra, vị đại năng Ngu tộc kia nếu thật sự đến, xui xẻo nhất sẽ là ai? Sẽ không là nhân tộc nhiều năm trước tới nay luôn bị Ngu triều điên cuồng chèn ép, mà là quý tộc Ngu triều đã ở Bàn Cổ thế giới cắm căn cơ, có tài sản khổng lồ!
Hiện tại nhân tộc hàng năm bị Ngu triều uy hiếp, vô số bộ lạc nhân tộc thường xuyên bị đội săn nô công kích, vô số con dân nhân tộc biến thành nô lệ; liên minh bộ lạc nhân tộc hàng năm chuẩn bị chiến tranh với Ngu triều, hàng năm đều có lượng lớn tinh lực tiêu hao ở trên đối kháng Ngu triều uy hiếp quân sự.
Cho dù vị đại năng Ngu tộc kia thật sự đến, thế cục của liên minh bộ lạc nhân tộc tệ nữa, cục diện nhân tộc vẫn tương đương với hiện tại.
Mà các quý tộc Ngu triều hiện tại thì lại khác, bọn hắn hiện tại cao cao tại thượng, được hưởng tất cả. Mà vị đại năng Ngu tộc kia ôm tâm tính dò xét thật sự buông xuống, đứng mũi chịu sào xui xẻo chính là mười hai chấp chính đại đế hiện tại, cùng với toàn bộ quý tộc Ngu triều bọn họ làm đại biểu!
Mọi thứ bọn họ có được đều sẽ bị triệt để cướp đoạt, bọn họ sẽ từ kẻ thống trị cao cao tại thượng, biến thành kẻ thấp hèn bị thống trị. Tất cả quyền lực, tất cả tài phú bọn họ có được, đều sẽ bị người mới tới thay thế.
Đế Thuấn chỉ ra rất rõ —— đại năng Ngu tộc sắp đến, hắn đối với nhân tộc mà nói có lẽ là tai nạn, nhưng đối với các quý tộc Ngu triều hiện tại mà nói, vị đại năng kia mới là tai ương ngập đầu của bọn hắn!
Cho nên Đế Thuấn nói cho mười hai chấp chính đại đế cùng các quyền lực trưởng lão phía sau bọn họ, muốn để nhân tộc liên thủ với bọn họ đối kháng đại năng Ngu tộc mới tới, bọn họ phải bày tỏ ra đủ thành ý. Một lần này, nhân tộc tuyệt đối sẽ không làm vật hi sinh, tuyệt đối sẽ không làm tiên phong.
Đế Thuấn dùng tận khả năng tinh giản ngôn ngữ biểu lộ thái độ của mình, mười hai chấp chính đại đế và các quyền lực trưởng lão phía sau bọn họ rất bất mãn đối với thái độ của Đế Thuấn, vì thế bọn hắn đều nhảy lên, lại một lần nữa chỉ trích thêm đối với thái độ của Đế Thuấn.
Vì thế Hiên Viên thánh hoàng tức giận, hắn một lần nữa rút kiếm bùng lên hung hăng bổ, lại đổi một hai vị quyền lực trưởng lão rút kiếm đón đỡ, hai bên sau khi ‘Đinh đinh đang đang’ bổ lẫn nhau hai kiếm, mọi người vội vàng điều hòa, vì thế mọi người lại hùng hùng hổ hổ ngồi về chỗ.
Như thế chỉ trích lẫn nhau, cãi cọ lẫn nhau, thời gian trôi qua từng ngày một, đã mấy ngày rồi, nói tóm lại bất cứ kết luận hữu dụng nào cũng chưa đạt thành.
Các quý tộc Ngu tộc muốn nhân tộc lấy hạt dẻ trong lò lửa, làm tấm khiên của bọn họ chủ động khởi xướng tiến công; các thủ lĩnh nhân tộc cũng không ngu ngốc, loại chuyện này rõ ràng là đấu tranh ích lợi nội bộ Ngu tộc ngươi, dựa vào cái gì bảo hảo nam nhi nhân tộc liều mạng cho các ngươi chứ?
Ngu tộc chỉ muốn chiếm tiện nghi, nhân tộc cũng không ngu, tiện nghi hay không cũng sẽ không để ngươi chiếm.
Thế là mười hai chấp chính đại đế cùng đám quyền lực trưởng lão của Ngu tộc động cái là dùng võ lực uy hiếp Đế Thuấn với Hiên Viên thánh hoàng đám đại biểu nhân tộc, mà đám người Đế Thuấn cứng mềm không ăn, mặc cho ngươi nói ba hoa chích choè, tóm lại bọn họ không nhả mồm ra.
Thường thường, Bì Thỉ Nu sẽ còn đột nhiên hét lên một tiếng: “Bảo Nghiêu Hầu Cơ Hạo đem bản mạng hồn thú của ta trả lại! Nếu không, Xích Nhật nhất mạch ta và hắn không chết không thôi, cùng các ngươi nhân tộc không chết không ngừng! Bản mạng hồn thú của ta, trả đi!”
“Thương Khung Chi Chủ của ta mà, ta tiêu phí bao nhiêu mới đem nó mang tới nơi này!” Bì Thỉ Nu như thâm cung oán phụ liên miên cằn nhằn tru lên, nhưng vô luận Ngu tộc bên này, hay là nhân tộc bên kia, căn bản chẳng ai quan tâm hắn.
Muốn đòi về Thương Khung Chi Chủ, ngươi đi tìm Cơ Hạo đi, ngươi đi dùng cái giá cao chuộc về bản mạng hồn thú của ngươi đi, ở nơi này lải nhải làm cái gì?
Tranh luận không ngừng nghỉ, không hữu dụng gì, thời gian cứ vô duyên lãng phí như vậy, mọi người đều nổi trận lôi đình nói những lời thừa hoàn toàn vô dụng.
Theo thời gian trôi qua, tinh nhuệ các đại thị tộc nhân tộc ùn ùn hội tụ Xích Phản sơn. Ở dưới sự giám sát của đám người Hiên Viên thánh hoàng, tinh nhuệ đại thị tộc quá khứ rất nhiều lần đại chiến chưa bao giờ lộ diện lần lượt xuất hiện, khí giới chiến tranh loại lớn nhân tộc tự chế tạo cũng đã lộ ra răng nanh ở Xích Phản sơn.
Theo quân lực nhân tộc không ngừng tăng cường, mười hai chấp chính đại đế không ngồi yên được nữa.
Đế Thuấn và Hiên Viên thánh hoàng bọn họ cứng mềm không ăn, bọn họ tử thủ một điểm mấu chốt, chính là nhân tộc như thế nào cũng không có khả năng làm lá chắn của Ngu tộc. Đế Thuấn càng kiên định chỉ ra, đây là đấu tranh lợi ích nội bộ Ngu tộc, là phiền toái của đám quý tộc Ngu triều bọn hắn, mời bọn họ nhận rõ sự thật, đừng nghĩ đem nhân tộc kéo vào trong vũng bùn lớn này.
Vì thế mười hai chấp chính đại đế tức giận, U Nhật đại đế Diêm Ma Sát ra lệnh một tiếng, một pho tượng màu vàng của Hạo Kiếp Chi Thành lệ thuộc trực tiếp hắn đột nhiên quay đầu, hướng tới một tòa đại doanh nhân tộc trong Xích Phản sơn phát động một lần tiến công đương lượng nhỏ.
Một tiếng rống to chấn động bầu trời, mười người Long Bá quốc khổng lồ cao khoảng ba mươi dặm, bọn họ liên thủ vác một tấm khiên thật lớn màu sắc rực rỡ, tấm khiên khổng lồ cao tới trăm dặm chắn trước thần quang công kích Hạo Kiếp Chi Thành phóng ra, cứng rắn chịu đạo công kích này.
Thân thể mười người khổng lồ của Long Bá quốc kịch liệt run rẩy, bọn họ thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Một đòn này bọn họ chắn thật sự cố sức, nhưng bọn họ dù sao đã chặn được Hạo Kiếp Chi Thành đánh chính diện.
Đế Thuấn, Hiên Viên thánh hoàng cất tiếng cười to, sắc mặt mười hai chấp chính đại đế trở nên rất khó coi. Nếu vũ lực uy hiếp của Hạo Kiếp Chi Thành cũng không thể khiến nhân tộc khuất phục, như vậy bọn họ phải thế nào mới có thể bức bách nhân tộc làm tiên phong, ngăn cản cho bọn họ kẻ dò xét sắp đến?
Thời gian tiếp tục trôi qua, đại biểu hai bên vẫn ở Xích Phản sơn tiếp tục cãi cọ, tiếp tục chửi rủa, ẩu đả lẫn nhau.