Ban đầu tường bảo vệ lối vào sơn cốc kết cấu đất đá, thế mà lại biến thành một tòa tường đồng vách sắt cao gấp ba, dày gấp hai, thuần túy dùng kim loại đúc thành. Dưới ánh mặt trời trên vách tường đen nhánh lóng lánh hàn quang, cách mỗi ba trượng là một phù văn vu trận cực lớn, giữa tiết điểm phù văn được khảm vô số vu tinh các loại to bằng ngón cái.
Chiến sĩ đứng trên tường bảo vệ thân khoác trọng giáp, giáp trụ phong bế hết đường nét mượt mà, công nghệ thành thạo tinh mỹ, trên giáp ngực điêu khắc huy chương một đám lửa hừng hực thiêu đốt. Giáp trụ màu đen, huy chương màu đỏ, hai loại sắc thái đối lập rõ rệt đặc biệt chói mắt.
Thần thức của Cơ Hạo đảo qua các trọng giáp chiến sĩ này, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Đây không phải lực lượng Mậu Sơn bộ nên có, trên tường bảo vệ dài chỉ trăm trượng, thế mà đã có hai mươi chiến sĩ cấp Đại Vu đứng, chiến sĩ khác thuần một sắc đều là thực lực Tiểu Vu đỉnh phong, phối hợp chiến thú ngồi xổm bên người bọn hắn, chiến lực trên bức tường bảo vệ này đã bằng vài cái Mậu Sơn bộ.
Cự ưng lơ lửng ở trên không tường bảo vệ, Mạnh Ngao lấy ra lệnh bài đại biểu thân phận sứ giả Vu điện của mình, vênh váo tự đắc lớn tiếng quát.
Chiến sĩ trên tường bảo vệ không nhúc nhích, đứng ở nơi đó giống như pho tượng.
Mạnh Ngao tức giận đến xanh mặt, khẩu khí của hắn trở nên càng thêm không khách khí: “Làm càn! Mậu Sơn bộ các ngươi muốn nghênh đón lửa giận lôi đình của Vu điện ta sao?”
Qua một hồi lâu, theo tiếng bước chân lề mề, thay một bộ trường bào tơ lụa sạch sẽ, bên hông quấn lấy một cái đai lưng được khảm khối mỹ ngọc vàng ròng lớn, đầu tóc chòm râu đều chải thật chỉnh tề, Thiết Nham trưởng lão chậm rãi đi lên tường bảo vệ.
Con ngươi của Cơ Hạo chợt thu nhỏ lại, vốn Thiết Nham trưởng lão xưa nay là che ngực hở lưng, trên người hoặc quấn một tấm da thú, hoặc mặc một cái áo ngắn vải thô chế thành, hai cánh tay tráng kiện luôn bại lộ bên ngoài, chính là vì thuận tiện thăm dò mạch khoáng hoặc là rèn sắt.
Nhưng Thiết Nham trưởng lão trước mắt.
Con ngươi Cơ Hạo tỏa sáng, một luồng thần thức giống như nước chảy không ngừng đảo qua trường bào trên người Thiết Nham trưởng lão.
Tơ lụa, không sai, quả thật là tơ lụa màu gốc, tơ lụa màu vàng nhạt, công nghệ cực kỳ cao. Tuy chưa nhuộm máu, chưa thêu hoa, nhưng tơ lụa dày nặng mềm nhẵn, là tay nghề rất cao minh kéo tơ tằm, dệt thành tơ lụa thượng phẩm.
Hơn nữa trường bào này tay nghề may cũng rất tinh diệu, đường kim mũi chỉ mượt mà, mặc ở trên người Thiết Nham trưởng lão rất chỉnh tề, đem hắn phụ trợ rất cao lớn khôi ngô. Loại trường bào tơ lụa phẩm chất này, hiển nhiên không phải Mậu Sơn bộ có thể chế tạo ra.
Mà tóc cùng chòm râu Thiết Nham trưởng lão xử lý cẩn thận tỉ mỉ, Cơ Hạo thậm chí ngửi được trên tóc hắn tản mát ra mùi dầu hoa thoang thoảng. Ngươi có thể tưởng tượng không, một lão thợ rèn cả ngày giao tiếp với khoáng thạch, lò lửa, đe sắt, đại chuỳ, hắn sẽ dùng tinh dầu đóa hoa tươi mới chỉnh trang bản thân?
Cơ Hạo lặng yên vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chỉ về phía sau.
Phong Hành lặng yên rời khỏi lưng cự ưng, vô thanh vô tức hóa thành một hư ảnh độn về phương xa. Hắn là tiễn thủ, chỉ có đủ khoảng cách mới có thể làm hắn phát huy lực sát thương lớn nhất.
Vũ Mục ôm bụng, thấp giọng rên rỉ: “Đau bụng quá, ta, ta ăn đồ dơ, ai u, ta tìm cái hầm cầu…”
Rất dứt khoát, Vũ Mục nhảy xuống khỏi cự ưng, đáp nặng trịch xuống đất, sau đó một đường rắm thối liên tục lao vào rừng rậm tìm hầm cầu. Thần thức Cơ Hạo bao phủ núi rừng, phát hiện mập mạp chết tiệt này quả nhiên là vòng một cái đường cong, hướng về một mặt khác của sơn cốc lẻn qua.
Sơn cốc này là bọn Cơ Hạo hỗ trợ mở ra, tự nhiên biết bên trong sơn cốc chỉ có một dòng suối nhỏ là nguồn nước duy nhất. Vũ Mục mập mạp chết tiệt này nếu ở trong suối nước thả chút gì đó, người của Mậu Sơn bộ nhất định sẽ ‘cảm động đến rơi nước mắt’ đối với hắn.
Thái Ti ngây ngô nhìn Phong Hành và Vũ Mục đi xa, há mồm đang muốn nói gì đó, Thiếu Ti gập lại ngón trỏ tay phải, đốt ngón tay hung hăng húc ở trên sườn của hắn. Đau đớn ập tới, sắc mặt Thái Ti chợt trắng bệch, trên trán toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Thiếu Ti thản nhiên nói: “A huynh, ngươi lại phát bệnh rồi? Chấp sự đại nhân, ta dẫn a huynh đi tìm chút dược thảo giảm đau… Man Man. Giúp ta chiếu cố Thái Ti một phen!”
Một tay túm Thái Ti, Thiếu Ti kéo tay Man Man không biết làm sao, cũng nhảy xuống khỏi cự ưng, nhanh chóng xâm nhập trong núi rừng.
Cơ Hạo không khỏi cười lên, bất tri bất giác, tiểu đội ngũ lâm thời tạo thành này đã có ăn ý như vậy?
Loại cảm giác này thật sự rất tốt, Cơ Hạo cười ưỡn ngực lên, sau đó sắc mặt chợt biến đổi, chỉ vào Thiết Nham trưởng lão khàn giọng tức giận bắt đầu mắng: “Lão quỷ, ngươi còn dám ra đây gặp chúng ta? Mạnh Ngao chấp sự, chính là lão gia hỏa này đem chúng ta vây ở trong lòng đất. Nếu không phải vách đá đột nhiên sụp xuống, lộ ra một dòng sông ngầm để cho chúng ta chạy, chúng ta đã bị nhốt chết ở dưới mặt đất!”
Mạnh Ngao bị Thiết Nham trưởng lão biểu hiện ra phong phạm ‘vinh nhục không kinh’ chọc giận đến mức đau đầu. Đối mặt Vu điện sứ giả, Thiết Nham trưởng lão nên khóc rống lên không ngừng sám hối, sau đó quỳ dưới đất cầu xin Mạnh Ngao giơ cao đánh khẽ buông tha Mậu Sơn bộ, sau đó hối lộ cho hắn một khoản thật hậu hĩnh mới đúng chứ!
Vì sao lão gia hỏa này lại dám ở trước mặt mình nghênh ngang, trấn định tự nhiên xuất hiện như vậy?
Trong lòng Mạnh Ngao thầm tức giận, hắn cũng không để ý tới bọn Thiếu Ti, Vũ Mục tìm lấy cớ là không đáng tin cỡ nào, dù sao có Cơ Hạo ở bên người, đây là nhân chứng. Có nhân chứng, cộng thêm Vu điện cường thế, Mạnh Ngao cũng không sợ Mậu Sơn bộ nho nhỏ, chỉ hai mươi mấy vạn nhân khẩu có thể lật trời chứ!
Hầu như là nhảy dựng lên, Mạnh Ngao theo đề tài của Cơ Hạo lớn tiếng quát to: “Thiết Nham, ngươi biết tội chưa?”
Thiết Nham trưởng lão nhìn Cơ Hạo, lông mày nhíu chặt lại, một mảng nghi hoặc chợt lóe mà qua ở trên mặt. Nhưng rất nhanh, Thiết Nham trưởng lão đã thoải mái cười lên, đĩnh đạc chắp tay sau lưng cười nói: “Ta có tội gì? Mạnh Ngao chấp sự, ta còn muốn tìm Vu điện các ngươi đòi một sự giải thích đây.”
Thiết Nham trưởng lão lớn tiếng quát: “Người Vu điện các ngươi phái ra, ở lúc đàn thú tập kích nơi trú đóng của Mậu Sơn bộ ta, thế mà lại sợ chiến đấu bỏ chạy, làm hại Mậu Sơn bộ ta tử thương mấy ngàn tộc nhân, món nợ này, Mậu Sơn bộ chúng ta phải tính rõ với Vu điện các ngươi!”
Hít sâu một hơi, Thiết Nham trưởng lão cả giận nói: “Vốn còn cho rằng, mấy thằng nhãi con này đã chạy trốn không dám trở về, ta còn nói qua vài ngày nữa đi Vu điện tìm bọn chúng tính sổ, không ngờ bọn chúng thế mà lại đưa lên cửa! Hừ, Mạnh Ngao chấp sự, ngươi phải cho Mậu Sơn bộ chúng ta một câu giải thích!”
Mạnh Ngao ngẩn ngơ, sau đó hổn hển quát lên: “Làm càn! Thiết Nham, các ngươi vẻn vẹn Mậu Sơn bộ, các ngươi to gan lắm!”
Một thanh âm văng vẳng xa xa truyền đến: “Vẻn vẹn Mậu Sơn bộ? Ha ha, Mậu Sơn bộ chính là tộc nhân Liệt Sơn thị ta phân ra, Mậu Sơn bộ chính là tộc nhân Liệt Sơn nhất tộc ta. Khinh thường Mậu Sơn bộ, chính là khinh thường Liệt Sơn thị ta… Vẻn vẹn Mạnh Ngao, ngươi muốn chết sao?”
Một người trẻ tuổi cao lớn, tuấn lãng chậm rãi đi lên tường bảo vệ, ngạo nghễ nhìn Cơ Hạo và Mạnh Ngao.
Thiết Nham trưởng lão mỉm cười hướng người trẻ tuổi khom mình hành lễ: “Húc đế tử, vẻn vẹn việc nhỏ, nào cần ngài ra mặt chứ?”
Đế tử? Cơ Hạo không biết nguyên cớ nhìn về phía Mạnh Ngao.
Sắc mặt Mạnh Ngao đã khó coi giống như vừa mới ngã vào một bãi cứt chó ngàn cân.