Trên mặt đất, Ngu tộc nam tử đối mặt Sơn Xuyên Ấn nện xuống vào đầu, ngạo nghễ báo ra tông mạch cùng tên mình. Cổ tay hắn linh hoạt bắn ra, kiếm sắc trong tay vừa dài vừa nhỏ điểm ra một điểm hàn quang chói mắt, giống như tia chớp hướng Sơn Xuyên Ấn bắn tới.
Mặt đất chợt khẽ động, Sơn Xuyên Ấn khi đánh, địa mạch trong lòng đất đều bị dẫn động. Mặt đất phạm vi trăm dặm kịch liệt run rẩy, Bà La Tư nhất thời không đứng vững, thiếu chút nữa cắm đầu ngã xuống đất. May mắn hắn là cường giả cấp Vu Đế, thân thể nhoáng lên một cái trực tiếp bay lên bầu trời, lúc này mới tránh được mặt đất chấn động mang tới cho hắn ảnh hưởng tiêu cực.
Nhưng vừa mới bay lên không đến ba trượng, trên Sơn Xuyên Ấn lại lóe ra hư ảnh vô số sông núi, trên mặt đất một trọng lực đáng sợ gào thét ập tới, thân thể Bà La Tư nhất thời cong vẹo rơi xuống phía dưới.
“Tiểu gia hỏa chết tiệt, ngươi không đáng yêu chút nào cả!” Bà La Tư hổn hển hướng tới Cơ Hạo rống giận: “Ta muốn tự tay chặt đầu của ngươi, ban cho ngươi tử vong vinh quang nhất!”
Một tiếng vang thanh thúy, kiếm sắc rốt cuộc hung hăng va chạm với Sơn Xuyên Ấn, tiếng đánh bén nhọn chấn cho màng tai tất cả mọi người đều đau đớn, thanh kiếm sắc bén trong tay Bà La Tư sáng lên nhiều tầng phù văn rậm rạp, thoạt nhìn thanh trường kiếm này của hắn ít nhất phụ gia trong ngoài trên ngàn tầng, phù văn lấy ngàn vạn để tính.
Ở trên lưỡi kiếm nhỏ hẹp như thế khắc nhiều tầng phù văn như vậy, đây là kỹ xảo luyện khí Vu Điện nhân tộc hiện tại thúc ngựa cũng đuổi không kịp. Trường kiếm trong tay Bà La Tư, uy lực tuyệt đối còn hơn đỉnh cấp vu bảo Vu Đế mấy lần.
Nhưng Sơn Xuyên Ấn là thần khí thiên địa tạo hóa chi công mà thành, một đòn cuốn theo địa mạch nhằm vào đầu, liền nhìn thấy hư ảnh ngọn núi chồng chất không ngừng đánh xuống phía dưới, cổ tay Bà La Tư run run một phen, thanh kiếm sắc bén đột nhiên sụp đổ vỡ nát.
Sơn Xuyên Ấn mang đến trường trọng lực thật lớn, trường trọng lực hơn xa so với trọng lực bình thường của Trung Lục thế giới vạn lần. Trọng lực vô hình vô tích ngưng tụ thành từng luồng lực đạo như quái mãng, lôi kéo mảnh vỡ của thanh kiếm sắc bén bị phân giải hướng Bà La Tư hung hăng cắm xuống.
Bà La Tư rít lên một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, bắn ra, chợt xuất hiện ngoài trăm trượng.
Sơn Xuyên Ấn hung hăng nện ở trên đại địa, một khối núi rừng hình vuông phạm vi trăm dặm ầm ầm vỡ nát, mặt đất bị đập lõm xuống trăm trượng, vô số tảng đá bùn lầy quay cuồng. Trên mặt đất vô số cột khói bốc lên cao mấy dặm.
Một ấn thất bại, Bà La Tư kiêu ngạo dị thường hướng về bầu trời rít gào khiêu khích: “Tiểu gia hỏa, cho dù ngươi có đỉnh cấp vu bảo lại thế nào? Thực lực, thực lực! Thực lực không đủ, cho dù ngươi…”
Lời còn chưa dứt, trong khói bụi Sơn Xuyên Ấn đánh ra một đạo kiếm quang bắn nhanh ra.
Viêm Long Kiếm theo sát ở phía sau Sơn Xuyên Ấn, hóa thành một ánh lửa trăm trượng to bằng cánh tay hướng ngực Bà La Tư đâm tới.
Kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân lực lượng sát phạt đáng sợ nhất, trong hàng môn nhân đệ tử của Vũ Dư đạo nhân, không ít người tinh tu kiếm đạo. Trong kinh nghiệm tu đạo của A Bảo, có một bộ phận là về kỹ xảo ngự kiếm lướt giết.
Cơ Hạo mấy ngày nay tìm hiểu kinh nghiệm tu đạo của A Bảo, cho dù phi kiếm thuật cũng rất có cảm xúc, học tập vài phần tinh diệu trong đó.
Vừa mới bắt đầu Viêm Long Kiếm chỉ là một đạo kiếm quang bắn nhanh, theo hai tay Cơ Hạo tách ra, đánh ra một đạo kiếm quyết, chợt nghe một tiếng sét đánh vang lên, một đạo kiếm quang chia làm hai đạo, sau đó là bốn đạo, tám đạo, mười sáu đạo… Trong chớp mắt trên bầu trời đã là một ngàn lẻ hai mươi tư đạo kiếm quang bay múa ngang dọc, hóa thành một lưới kiếm thật lớn đem Bà La Tư bao phủ ở trong.
Bà La Tư hướng bầu trời hét giận dữ: “Giết tiểu tử đó cho ta!”
Trong tiếng rống to, Bà La Tư rút hai con dao găm, dao găm nho nhỏ như con bướm linh hoạt tung bay trái phải, theo cánh tay hắn vung, từng ánh đao ngắn nhỏ chém chuẩn ở trên kiếm quang của Cơ Hạo.
Tiếng ‘Đương đương’ không dứt bên tai, dao găm trong tay Bà La Tư hiển nhiên không phải là tục phẩm. Trong hàn quang bắn ra bốn phía, dao găm của hắn cùng Viêm Long Kiếm nháy mắt va chạm trên vạn lần, dao găm trừ bị kiếm quang làm nóng đỏ lên, lưỡi thế mà lại không chịu bất cứ tổn hại nào.
Nhưng sắc mặt Bà La Tư trở nên dị thường khó coi, bởi vì trên bầu trời Chúc Dung Long bọn tám đại Vu Đế bao vây bốn thủ hạ của hắn điên cuồng tấn công một trận. Bốn thủ hạ cấp Vu Đế của hắn đừng nói đi đánh giết Cơ Hạo, thậm chí chính mình cũng có chút khó bảo toàn bản thân.
Chỉ tám đại Vu Đế còn chưa tính, lấy kỹ xảo chiến đấu cường hãn cùng thiên phú chiến đấu của Kháng Nguyệt nhất mạch, bốn chiến sĩ Già tộc có thể còn có thể chiếm thượng phong nhất định. Nhưng khiến Bà La Tư tức giận là, vây công bốn thủ hạ của hắn, trừ tám Vu Đế Chúc Dung thị, còn có ba ngàn sáu trăm đệ tử đàn tràng Cơ Hạo mang ra.
Các đệ tử đàn tràng này chân đạp mây nước lơ lửng ở bầu trời xa xa, trong tay nắm kỳ phiên thêu đầy bản vẽ tinh tú đầy trời liên tục vung, trên bầu trời ban ngày xuất hiện tinh tú cực lớn lấy vạn để tính, từng ánh sao to bằng ngọn núi nhỏ bị đại trận tiếp dẫn từ bầu trời không ngừng rơi xuống, ánh sao nhiều mũi nhọn như sao băng không ngừng va chạm ở trên thân thủ hạ của hắn.
Mỗi một ánh sao va chạm đều có thể so với một lần công kích của Vu Đế bình thường. Bốn thủ hạ của Bà La Tư muốn né tránh, nhưng trong hư không có lực đạo vô hình quái dị lôi kéo thân thể bọn họ, càng có tám đại Vu Đế Chúc Dung thị không ngừng cường công, bọn họ hành động gian nan, thế mà không né tránh được bất cứ một ánh sao nào.
Khi Bà La Tư rống to, ít nhất đã có hơn một ngàn ánh sao trúng mục tiêu.
Dù là bốn thủ hạ bên người Bà La Tư đều là hảo thủ đứng đầu trong Già tộc chiến vương Kháng Nguyệt nhất mạch, giáp trụ trên người cũng đều là mặt hàng đỉnh cấp, liên tục bị ngàn lần đòn nặng, giáp trụ trên thân bọn hắn sớm bị nứt ra vô số khe hở, tinh lực của bản thân càng chịu hao tổn cực lớn.
Bốn chiến sĩ Già tộc ‘Phù, phù’ thở phì phò, khàn giọng hướng Bà La Tư kêu to lên: “Chủ nhân! Trận pháp của đám tiểu quỷ này… Chết tiệt, chúng ta phải phá trận pháp chết tiệt này, bằng không chúng ta sẽ bị vây chết ở đây!”
Ba ngàn sáu trăm đệ tử đàn tràng sử dụng, là ‘Vô Lượng Tinh Quang Khốn Ma Đại Trận’ A Bảo trước khi rời đi tặng cho Cơ Hạo, đây là A Bảo tự tìm hiểu, tự thiết kế một bộ vây sát trận pháp lấy ‘Vây, cấm, triền, nhiễu’ làm chủ, giam cầm và bắt mới là công năng chủ yếu của đại trận này, lực sát thương của ánh sao ngược lại chỉ là bình thường.
Chính là trận pháp này khiến bốn Già tộc đại năng mạnh mẽ vô cùng bó tay bó chân, bị đánh cho đầu đầy u.
Mắt thấy bốn thủ hạ đắc lực của mình sắp bị tiêu diệt, Bà La Tư tức giận mắng một câu, dao găm trong tay hung hăng vung lên, đem vài đạo kiếm quang tới gần mình đánh bay ngược. Nhưng một lần này hắn dùng lực quá mạnh, chợt nghe ‘keng’ một tiếng, dao găm trong tay trái hắn đã sớm bởi vì nhiệt độ cao trở nên yếu ớt đi rất nhiều, một lần này va chạm mãnh liệt, dao găm của hắn đột nhiên gãy.
Mười tám đạo kiếm quang thừa dịp trống mà vào, hung hăng bổ vào trên thân hắn.
Nhuyễn giáp màu trắng trên thân Bà La Tư phun ra mảng lớn ánh sáng, kiếm quang để lại ở trên nhuyễn giáp mấy chục vết cực sâu, nhưng chưa thể thương tổn đến da thịt Bà La Tư chút nào.
Thân thể Bà La Tư nhoáng lên một cái, đang muốn phá không xâm nhập trong những đệ tử đạo tràng kia đại khai sát giới, nguyên thần Cơ Hạo đã ôm chặt Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên hung hăng vẫy lên một cái.
Trong hư không vô số đạo thái dương tinh quang cực nhỏ như đao sắc quét ngang qua, Bà La Tư không kịp trở tay rú thảm một tiếng, thế mà bị một đạo thái dương tinh quang đảo qua ngang hông, thân thể bị cứng rắn cắt thành hai đoạn.