Phụ trợ diện mạo ‘Tôm tít tinh’ vốn không ra làm sao, còn có vết thương trong suốt to bằng đầu người ở ngực Long tôn giả, tiếng cười của Cơ Hạo thật sự âm lãnh tàn khốc đến cực hạn, xung quanh càng lúc càng nhiều yêu ma quỷ quái vây xem đồng loạt bị tiếng cười của Cơ Hạo dọa hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ gối xuống đất.
Cơ Hạo thật sự đã động sát tâm.
Đại Phổ Độ Ấn, nếu không phải có Bàn Cổ Chung bảo vệ nguyên thần đạo đài, có hư ảnh lâm trận truyền thụ một chiêu Vạn Vật Luân Hồi, khiến toàn bộ tinh khí tam, toàn bộ thần thông bí pháp của Cơ Hạo hoàn mỹ hòa hợp một thể, đánh ra một quyền uy lực không thể tưởng tượng kia, Cơ Hạo hiện tại đã trở thành môn nhân cuồng nhiệt của một trong bốn đại tôn giả long hổ sư tượng rồi nhỉ?
Mình sẽ từ thân truyền đệ tử của Vũ Dư đạo nhân, biến thành đồ tôn của Mộc đạo nhân?
Nghĩ đến hậu quả đó, khung cảnh đó, lông tơ toàn thân Cơ Hạo liền dựng thẳng một trận. Đại Phổ Độ Ấn, môn công pháp này quá ghê tởm.
Giết bốn người long hổ sư tượng nhỉ? Trong chợ thủy yêu ở Quỳ Môn, Cơ Hạo vừa lúc hướng bọn họ hạ sát thủ. Bạch Vũ không ngăn được hắn, các đại yêu, cự yêu ẩn thân trong chợ, bọn họ cũng không ngăn được Cơ Hạo.
Vừa lúc có chín thanh Hóa Huyết Phi Đao U Minh giáo chủ đưa tặng, Cơ Hạo rất muốn kiến thức một chút lực sát thương cường đại của bọn chúng.
Con ngươi ‘Cô lỗ lỗ’ đảo loạn một trận, hung quang không ngừng tràn ra, bốn người long hổ sư tượng khẽ biến sắc, đồng thời lui lại mấy bước. Một bước mười mấy trượng, bọn họ rất nhanh đã lui ra ngoài trăm trượng, vạn phần cảnh giác nhìn Cơ Hạo.
Bạch Vũ vội vã chắn trước mặt Cơ Hạo, tươi cười dễ gần hướng Cơ Hạo liên tục chắp tay hành lễ: “Hạ Nhật tiên sinh, Hạ Nhật tiên sinh, mọi người đều là bằng hữu, đều là bằng hữu... thu cơn giận sấm sét đi... Nếu không, Bạch Vũ làm chủ, hôm nay mặc kệ ngài đấu giá được cái gì, đều ưu đãi chiết khấu chín phần cho ngài như thế nào?”
Cơ Hạo ung dung cười, trào phúng nhìn nhìn bốn người long hổ sư tượng.
Hắn đã ngưng tụ Không Gian đạo đài, lực lĩnh ngộ đối với không gian pháp tắc vượt qua người thường rất nhiều, phối hợp Thiên Địa Kim Kiều diệu dụng vô cùng, bốn tên này cho dù đứng ở ngoài vạn dặm, đối với Cơ Hạo mà nói chỉ là tâm niệm khẽ động là có thể đánh đến trước mặt.
Vẻn vẹn trăm trượng khoảng cách, có thể cho bọn hắn cảm giác an toàn sao? Thật buồn cười!
Về phần nói Bạch Vũ... Cơ Hạo vươn tay, mang theo một tia khinh miệt, một tia vũ nhục, rất ác ý vỗ vỗ gò má hắn: “Ta làm việc, các ngươi nhúng tay bừa bãi, dựa theo tính tình ta năm đó, ngươi đã sớm thành bánh thịt. Vẻn vẹn chiết khấu chín phần, ta thiếu chút đồ đó sao? Quả thực không biết điều.”
Yêu khí màu bạc trên người dần dần thu liễm, Cơ Hạo quay đầu nhìn nhìn U Minh giáo chủ.
Nếu không có U Minh giáo chủ ở đây, thân truyền đệ tử của Mộc đạo nhân, giết thì giết đi. Nhưng U Minh giáo chủ dù sao cũng là tồn tại cùng cấp bậc với Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, còn có Vũ Dư đạo nhân bọn họ, trước mặt hắn giết chết đệ tử của Mộc đạo nhân, trong lòng Cơ Hạo ít nhiều có chút kiêng kị.
Cái này giống như trẻ con lén vật lộn đánh nhau, giấu người lớn trong nhà lén lút làm cái gì cũng được.
Trước mặt một trưởng bối, ngươi đột nhiên rút dao hung hăng cho tiểu hài tử khác một đao, nói thật, Cơ Hạo có chút chột dạ.
Nhưng khẽ quay đầu, Cơ Hạo bỗng dưng nhìn thấy trong mắt U Minh giáo chủ lóng lánh hào quang hưng phấn, hắn tựa như sốt ruột không chờ được muốn nhìn thấy Cơ Hạo đem bốn tên long hổ sư tượng làm thịt... Hắn thế mà rất hưng phấn? Rất muốn nhìn thấy bốn tên long hổ sư tượng xui xẻo?
‘Hắc’, Cơ Hạo ý niệm khẽ chuyển, lập tức bỏ đi tâm tư giết người.
U Minh giáo chủ phản ứng có chút cổ quái, Cơ Hạo hiện tại đột nhiên không muốn giết người nữa. Hoặc là nói, cho dù muốn thu thập long hổ sư tượng, vậy cũng phải chờ tới lúc xung quanh không có ai, mình lại lén lút xuống tay, đây mới là kết quả tốt nhất.
“Ta không thiếu chút đồ đó của ngươi, ta cũng không thích người khác nhúng tay việc của ta. Xem ở trên phần ngươi có nhiều sự kính cẩn, chuyện lần này bỏ qua, còn có lần sau mà nói, hắc hắc...” Cơ Hạo âm trầm cười vài tiếng, dùng sức nắm lấy bả vai Bạch Vũ: “Tộc nhân Uy Tư Đinh gia tộc, hẳn đều là người thông minh mới đúng. “
Bạch Vũ cười khan vài tiếng, tay trái ở trong tay áo cầm thật chặt một ngọc phù màu vàng đã nứt ra vô số vết nứt nhỏ bé.
Đây là hộ thân ngọc phù vị trưởng lão nào đó của Uy Tư Đinh gia tộc tự tay chế thành, phàm là chịu bất cứ ngoại lực nào ăn mòn, đều sẽ chủ động hộ chủ, hơn nữa lực phòng ngự cực lớn. Cơ Hạo chỉ dùng sức vỗ một cái ở trên vai Bạch Vũ, ngọc phù này còn chưa kịp phóng thích uy lực, đã đột nhiên bị chấn động thành phế vật.
Thủ đoạn của Cơ Hạo quả thực sâu không lường được, Bạch Vũ lập tức ở trong lòng đem trình độ nguy hiểm của ‘lão tôm tít tinh Hạ Nhật’ đề cao đến đẳng cấp cao nhất, càng đem hắn xếp vào trong danh sách ‘đồng bạn hợp tác quan trọng nhất’.
“Ừm, bốn người các ngươi, vừa rồi dùng tà pháp gì, khiến đám tiểu lâu la này mỗi đứa đều điên điên khùng khùng? Mau giải trừ, nếu không...” Cơ Hạo chỉ chỉ các thủy yêu thành kính dập đầu bái lạy ở quanh, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Long hổ sư tượng nhìn nhau một cái, bọn họ đồng thời niệm tụng chú ngữ, trên người liền có một tầng bảo quang mượt mà phóng ra.
Các thủy yêu dập đầu bái lạy kia chỉ là bị dư âm Đại Phổ Độ Ấn lan tới, tuy bị mạnh mẽ chuyển hóa thành môn đồ của long hổ sư tượng, nhưng tín tâm của bọn họ không kiên định. long hổ sư tượng dùng bí pháp chuyên môn giải chú, các thủy yêu đó sau khi rùng mình, đều tỉnh táo lại.
Mấy ngàn thủy yêu từ trong loại tín ngưỡng mê cảnh cuồng nhiệt, không có bất cứ lý trí nào đáng nói kia thức tỉnh, bọn họ đột nhiên ý thức được mình vừa rồi trở nên sao xa lạ cùng đáng sợ bao nhiêu, bọn họ càng đối với Cơ Hạo lên tiếng đem bọn họ từ trong loại cuồng nhiệt không thể nói lý đó cứu ra sinh ra tâm tư mang ơn cực lớn.
Mấy ngàn thủy yêu ùn ùn hướng Cơ Hạo quỳ xuống hành lễ, luôn mồm thờ Cơ Hạo là ‘Yêu vương’.
Xung quanh càng lúc càng nhiều thủy yêu không rõ nguyên do bị không khí cuồng nhiệt này ảnh hưởng, lại bị yêu khí đáng sợ trên người Cơ Hạo lưu lại chấn nhiếp, bọn họ đều quỳ xuống đất, mù quáng theo hướng Cơ Hạo quỳ lạy hành lễ.
Cơ Hạo cười quái dị ‘Hắc hắc’, một lần nữa tản mát ra yêu khí âm lãnh mà khổng lồ, mang theo đội ngũ đông đảo xâm nhập trong ngôi lầu đá tổ chức hội đấu giá phía trước.
Các yêu ma quỷ quái quỳ lạy hành lễ xung quanh đồng loạt hét một tiếng, ùn ùn đứng dậy, sắp xếp đội ngũ không quá chỉnh tề, nhưng khí thế mạnh mẽ, bước chân ù ù theo phía sau đội ngũ hộ vệ của Cơ Hạo, như một mũi quân đội đi vào trong lầu đá.
Hành động phô trương như thế, đoàn người Cơ Hạo vừa mới tiến vào lầu đá, trước mắt chợt sáng ngời, chỉ thấy mấy vạn viên ngọc trai biển sâu to nhỏ phát ra bảo quang màu lam nồng đậm, chống đỡ một cái không gian khổng lồ đủ để cất chứa trăm vạn người tụ hội.
Trong hội trường dày đặc vô số cột đá, khối đá, đỉnh chóp nhiều cột đá cao cao đã bị một số yêu ma khí thế cường đại, sâu không lường được chiếm cứ, bên người bọn họ vờn quanh các loại yêu vật ít thì mấy chục, nhiều thì hơn một ngàn.
Đột nhiên nhìn thấy Cơ Hạo dẫn người xông vào, mấy trăm đạo yêu khí cường đại đáng sợ từ đỉnh chóp cột đá phóng lên cao, hóa thành các ngọn núi lớn màu sắc khác nhau hướng Cơ Hạo bên này hung hăng nghiền ép tới.
Mấy trăm yêu vương cường giả, thế mà lại liên thủ phóng thích khí tức muốn cho Cơ Hạo một đòn phủ đầu.
Một con long kình cự yêu thân thể khổng lồ càng cất tiếng cười to: “Tôm tít nhỏ nhoi, cũng dám chiêu binh mãi mã?”