Bảy mươi mấy tòa Huyết Nguyệt thần tháp bao vây nhiều vòng, ba mươi chín tòa chiến bảo di động từ bốn phương tám hướng đem thành trì chỗ Cơ Hạo vây chật như nêm cối, vô số con rối kim loại lưng cõng từng đám đông chiến sĩ dị tộc chạy lui tới, chiến xa nặng nề ở dưới con rối thú kim loại kéo vĩnh viễn quay quanh tòa thành mà chạy.
Chiến sĩ cùng các nô lệ dị tộc phát ra tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, bọn hắn hưng phấn vung binh khí, gõ khiên, tận tình chế tạo tạp âm chói tai nhất. Sát khí cuồn cuộn ngưng tụ thành sương mù màu máu mắt thường có thể thấy được quanh quẩn trên trời cao, trên không thậm chí thỉnh thoảng có hạt mưa màu máu bay xuống.
Mười mấy con mắt dựng thẳng màu máu lơ lửng ở giữa không trung, huyết quang u ám chiếu rọi hư không, không chút nào che giấu nhìn trộm nhất cử nhất động của quân đội nhân tộc trong tòa thành.
Vì hấp dẫn quân đoàn chủ lực của Kiền thị nhất tộc, Tự Văn Mệnh ở trong tòa thành trì quy mô lớn nhất, phòng ngự mạnh nhất này của vịnh Ác Long bố trí trên trăm vạn tử nô thân khoác trọng giáp, đem bọn họ biến thành giống quân đội nhân tộc tinh nhuệ nhất như đúc.
Trừ những tử nô đó, trong thành trì khổng lồ còn có hơn một ngàn Khoa Phụ tộc nhân lui tới bôn tẩu, có mấy trăm lão thụ yêu thân hình cực lớn ngửa mặt lên trời rít gào, còn có mấy ngàn con loài giao long, cự mãng quay quanh ở trên cọc sắt thật lớn phun mây nhả mù.
Tất cả cái này đều đang hướng ra phía ngoài phóng ra một cái tín hiệu mãnh liệt—— nơi này tụ tập trọng binh nhân tộc, nơi này là nhân tộc ở một cứ điểm phòng ngự quan trọng nhất của vịnh Ác Long. Công phá nơi này, chỉ cần công phá nơi này, vịnh Ác Long trống trải sẽ không thể ngăn cản bước chân tiến quân của Kiền thị nhất tộc.
Quân đoàn Kiền thị nhất tộc giống như ruồi bọ ngửi được mùi máu tươi, từ bốn phương tám hướng chen chúc mà đến. Bọn họ đã công phá mấy chục tòa thành trại nơi yếu hại khác của vịnh Ác Long, nhưng thu hoạch công tích ít ỏi không có mấy.
Ánh mắt Kiền thị nhất tộc tập trung ở loại thành trì này, chỉ cần công phá nơi này, phía trước đã là một mảng đồng bằng trong núi bằng phẳng, rộng chừng mấy chục vạn dặm. Nhân tộc tuyệt đối không có lực lượng ở vùng đồng bằng ngăn cản đại quân Kiền thị nhất tộc tấn công!
Cơ Hạo đứng ở trên một lầu quan sát cao nhất của tường thành, quan sát đại quân Kiền thị nhất tộc rậm rạp ngoài thành.
Dưới trận đồ bao trùm, trong vịnh Ác Long phạm vi mấy vạn dặm bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng ở dưới sự nắm giữ của hắn. Còn chưa đủ, tạm thời còn chưa đủ, còn chưa thể ra tay. Hiện tại tụ tập ở trong phạm vi ba trăm dặm của thành trì này, chỉ có khoảng năm thành tinh nhuệ của Kiền thị nhất tộc. Còn có lượng lớn quân đội tự do Kiền thị nhất tộc ở ngoài khu vực này.
“Đem hắn đưa lên!” Cơ Hạo vung tay lên, hướng phía dưới ra lệnh.
Mấy chiến sĩ nhân tộc cao lớn xách Kiền Đàm mặt không còn chút máu đi lên tường thành, đem hắn cột vào trên một cái giá chữ thập bằng gỗ. Một tráng hán thô bạo túm quần áo Kiền Đàm hung hăng xé, quần áo tơ lụa mềm mại rách nát, Kiền Đàm bại lộ triệt để ở dưới vô số ánh mắt trong thành ngoài thành.
Bốn phía chợt tĩnh mịch, sau đó vô số chiến sĩ nhân tộc trong thành phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa, chiến sĩ Khoa Phụ tộc và chiến sĩ thụ yêu thân hình thật lớn vung binh khí khổng lồ ngửa mặt lên trời hoan hô, đám giao long, đại mãng thân hình thật lớn kia đều dựng thẳng người, thân thể cao lớn dựng lên trên dưới mấy trăm trượng, điên cuồng hướng tới bầu trời phun lửa độc sương mù dày đặc.
Chiến sĩ Kiền thị nhất tộc thì ngậm chặt miệng, không ai dám phát ra nửa điểm thanh âm.
Kiền Đàm bị trói ở trên tường thành, bại lộ triệt để ở trước mặt mọi người, là con cháu đích hệ Kiền thị nhất tộc, là hậu duệ ruột thịt đương kim tộc trưởng Kiền thị nhất tộc, ở trong người thừa kế của Kiền thị nhất tộc xếp hạng cực cao!
Một đại đội chiến xa đông nghịt vây quanh mấy tên quý tộc Ngu tộc hướng phía tường thành chạy băng băng đến, không bao lâu bọn hắn đã tới chỗ cách tường thành không đến ba dặm. Một nam tử trung niên Ngu tộc khuôn mặt lạnh lùng chỉ vào trên tường thành Kiền Đàm lớn tiếng quát: “Thả hắn, mở cửa đầu hàng. Các ngươi sẽ trở thành nô lệ, nhưng sẽ không chịu nhiều trừng phạt hơn.”
Cơ Hạo cười lắc lắc đầu. Hắn chỉ vào Kiền Đàm lạnh lùng nói: “Toàn bộ quân đội Kiền thị nhất tộc cút ra khỏi vịnh Ác Long cho ta, nếu không chúng ta hiện tại sẽ lăng trì hắn!”
Một chiến sĩ nhân tộc cầm đao tai trâu, lưỡi dao thô ráp dùng đá núi lửa màu đen mài thành hung hăng cắt một đao ở trên đùi Kiền Đàm. Một miếng da thịt bị cắt xuống, lượng lớn máu tươi phun ra, chiến sĩ nhân tộc mang theo miếng da thịt cắt xuống lớn tiếng hoan hô.
Kiền Đàm đau đến mức khàn giọng thét chói tai, hắn nhìn nam tử trung niên kia lớn tiếng quát: “Thúc phụ thân ái ơi! Cứu cháu! Cứu cháu! Cha cháu đâu?”
Nam tử Ngu tộc lạnh lùng nhìn Kiền Đàm một cái, da mặt khẽ động, sau đó giơ tay phải dùng sức vung lên: “Kiền Đàm, vì vinh quang gia tộc, hy sinh đi! Bọn hắn thương tổn ngươi, như vậy tòa thành này, không lưu lại một người sống!”
Hít sâu một hơi, nam tử Ngu tộc lớn tiếng quát: “Vinh quang Kiền thị nhất tộc, sẽ do chúng ta tự tay đúc! Công phá vịnh Ác Long, công phá Xích Phản sơn! Huyết Nguyệt chí cao tại thượng, ban cho chúng ta lực lượng đi! Để chúng ta chinh phục bọn dân bản xứ ti tiện này!”
Ngoài thành vô số quý tộc Ngu tộc, vô số chiến sĩ Già tộc, vô số tượng sư Tu tộc, vô số phó binh và nô lệ, cùng với chiến thú bọn hắn khống chế ùn ùn rít gào hoan hô. Ở trong tiếng hoan hô giống như trời long đất lở của bọn hắn, tiếng la khóc của Kiền Đàm yếu ớt giống như một mảng bọt nước nho nhỏ.
Hào quang mặt ngoài bảy mươi mấy tòa Huyết Nguyệt thần tháp chợt trở nên càng thêm thâm thúy dày nặng, từ hình thức dò xét chuyển hóa thành hình thức công kích.
Trong tiếng ‘Ong ong’, vô số vu tinh bị bỏ thêm vào Huyết Nguyệt thần tháp, kèm theo tiếng nổ đáng sợ, mấy trăm đạo điện quang màu máu từ đỉnh chóp thần tháp phun ra, hung hăng nện ở trong thành trì phía sau Cơ Hạo.
Điện quang màu máu phát nổ, dòng điện điên cuồng xuyên qua ở trong đội ngũ tử nô nhân tộc dày đặc trong thành, từng mảng lớn tử nô nhân tộc bị điện quang khẽ chạm liền nổ tung toàn bộ, máu tươi cùng cốt nhục giống như từng đóa hoa thật lớn nở rộ ra ở trong thành trì.
Vu trận phòng ngự của thành trì toàn lực mở ra, một tầng ánh sáng thật dày bao lấy toàn bộ thành trì.
Nhưng bảy mươi mấy tòa Huyết Nguyệt thần tháp đồng thời toàn lực tiến công, vu trận vu pháp kết giới phòng ngự giống như một tầng giấy dai, hơi chống cự chút liền bị đánh ra một đám lỗ thủng.
Cơ Hạo nhìn Kiền Đàm hét to một tiếng, mấy chiến sĩ nhân tộc đồng thời ra tay, đem Kiền Đàm cắt nát từng chút một.
Kiền Đàm đau đến mức khàn giọng gào thét, không ngừng cầu xin thúc phụ hắn ngoài thành trì mau cứu hắn.
Kiền Đàm thúc phụ lạnh lùng nhìn hắn, hét to một tiếng mang theo đội ngũ xoay người bỏ đi. Không bao lâu, trong phạm vi cảm giác của Cơ Hạo, quân đội Kiền thị nhất tộc điên cuồng hướng bên này tràn tới, hầu như toàn bộ quân đội tinh nhuệ đồng thời hướng bên này hội tụ lại.
Giống như sóng dữ vỗ bờ, Kiền thị nhất tộc bày ra một tư thế một lần là xong, chuẩn bị một hơi đẩy sập cả thành trì!
Cơ Hạo lẳng lặng chờ đợi, đứng ở trên lầu quan sát không nói một lời.
Vô số tử nô ở dưới chiến sĩ nhân tộc tinh nhuệ dẫn dắt đi lên tường thành, chuẩn bị đại chiến tanh máu kế tiếp.