Mục lục
Vu Thần Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Xích toàn thân nóng bỏng, trên môi tràn bọt nước long lanh, dưới làn da một tầng khí đục mơ hồ như ẩn như hiện, đã không thể dùng mũi hít thở, khi há mồm thở, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy một tia khí trắng từ trong mồm hắn phun ra, có thể thấy được nhiệt độ cơ thể hắn cao đến cỡ nào rồi.

Càng đòi mạng hơn là, thân thể hắn run rẩy từng đợt, tinh khí trong cơ thể đang tiết ra từng đợt từng đợt. Làm cự yêu cấp bậc Vu Đế, tinh huyết của Dư Xích căn bản cực kỳ hùng hậu, cái này cũng là tiền vốn hắn ở Quỳ Môn doanh địa cả ngày tìm nữ yêu tinh ăn chơi đàng điếm.

Nhưng hiện tại tiền vốn của hắn đang dùng phương thức nào đó không thể nói bằng lời tiết ra bên ngoài cơ thể, Cơ Hạo mang theo hắn từ chỗ ‘Thanh - Lâu’ vừa rồi trở lại nhà đá Dư Xích chiếm cứ, ngắn ngủn vài bước đường, Dư Xích đã là toàn thân xụi lơ, thân thể vốn cường tráng biến thành da bọc xương, hấp hối như bệnh nhân bị lao lâu ngày.

“Tổ... tổ tông!” Khi Cơ Hạo chạy đến cửa nhà đá, mấy con Vực tu thành thiếu niên ngây ngốc từ trong nhà đá chạy ra, nhìn thấy Dư Xích bị Cơ Hạo xách ở trong tay, mắt bọn họ đồng thời biến thành một mảng đỏ đậm, hít thở trở nên dồn dập dị thường, quanh thân cũng có một luồng sát khí lao ra.

Thiên phú thần thông của Vực quỷ bí tàn nhẫn, nhưng Vực xét đến cùng, chỉ là sinh linh loại sâu bọ, thiên phú thần thông cường đại hơn nữa, cũng không thay đổi được sự thực tiểu yêu Vực nhất tộc chỉ số thông minh thấp, làm việc hấp tấp lỗ mãng.

Đám Vực đó nhìn thấy tiểu tổ tông Dư Xích bối phận cao hơn mình bảy tám đời, mười mấy đời thành bộ dáng như vậy, theo bản năng liền cho rằng là Cơ Hạo hại tổ tông nhà mình. Bọn họ mặc kệ tốt xấu ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, chợt hóa thành nguyên hình, bảy tám con Vực dài ba năm trượng, làn da đỏ đậm chen chúc ở cửa nhà đá, há mồm phun về phía Cơ Hạo một đám cát độc.

“Ngu xuẩn! Lão tử chính là hàng xóm của các ngươi, láng giềng hoà thuận hữu hảo đó! Dùng cát độc phun lão tử, đầu óc các ngươi hỏng rồi sao?” Cơ Hạo rất không có trách nhiệm xách Dư Xích làm tấm khiên, dùng thân thể hắn chắn về phía cát độc.

Dư Xích rú thảm một tiếng, ù ù cạc cạc phát bệnh, toàn thân sốt cao, tinh huyết điên cuồng tiết ra kêu thảm khàn cả giọng, cát độc mấy con Vực phun ra mang theo tiếng xé gió bén nhọn ập tới, đánh vỡ làn da hắn, đánh cho đầy mặt hắn đều là vết rỗ, từng tia máu tươi không ngừng từ trong vết rỗ nhỏ bé phun ra.

“Ngao... Các ngươi đám chết tiệt này!” Dư Xích toàn thân bủn rủn, lại còn đang sốt cao run rẩy, thiêu đốt tới mức thần trí cũng hơi mơ hồ khàn cả giọng bắt đầu chửi mắng. Hắn hung tợn chỉ chỉ mấy con Vực yêu, há mồm phun ra một quầng khí nóng xám xịt.

“Tiểu tổ tông!” Mấy con Vực yêu nhìn thấy Dư Xích tức giận, có chút luống cuống chân tay rít lên khàn cả giọng.

Cơ Hạo xách Dư Xích, sải bước xông vào nhà đá, mấy con Vực yêu nhìn Dư Xích mặt đầy máu đều rối loạn đầu trận tuyến, líu ríu kêu loạn cả lên, lại không một đứa nào dám ra tay nữa. Bọn hắn vừa mới tu thành hình người, chỉ số thông minh cũng chỉ tương đương thiếu niên nhân tộc bình thường mười hai mười ba tuổi, càng kiêm thiên tính dã man thô lỗ, căn bản không có khả năng ứng biến.

Tiếng bước chân ‘Thùng thùng’ truyền đến, mấy tên Vực yêu khuôn mặt già nua từ trong căn phòng đá xông ra. Bọn hắn trầm mặt, trong mắt lóe ra hung quang, nhìn chằm chằm Cơ Hạo, dưới chân không ngừng chút nào, trong chớp mắt đem Cơ Hạo vây lại.

Mấy lão Vực yêu này ít nhất cũng có hai ba ngàn năm đạo hạnh tu vi, sống lâu, đầu óc cũng tốt hơn nhiều so với người trẻ tuổi trong tộc. Bọn họ gắt gao bao vây Cơ Hạo, một lão Vực yêu mặt âm trầm lớn tiếng quát: “Xích tổ của chúng ta làm sao vậy?”

Cơ Hạo khẽ nhíu mày, dứt khoát nói: “Xích tổ của các ngươi phát bệnh, đại gia là hàng xóm của các ngươi, ngày thường thường xuyên thấy hắn từ trước cửa của đại gia đi ngang qua, thấy hắn bệnh nặng, một con vật cưỡi lại chỉ biết giết người lung tung, căn bản không biết cứu người... Cho nên, ta có ý tốt dẫn hắn trở về cứu mạng, chẳng lẽ ta còn làm sai sao?”

Một lão Vực yêu khác nhìn vết máu trên mặt Dư Xích, tức giận nói: “Mặt Xích tổ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Cơ Hạo hơi nghiêng cổ, cứng rắn nói: “Cũng không biết là tôn tử nhà ai đánh, **** cái rắm?”

‘Rầm’ vài tiếng, mấy con tiểu Vực yêu quỳ gối xuống đất, rất khủng hoảng hướng Dư Xích liên tục dập đầu.

Mấy lão Vực yêu nhìn nhau một cái, sắc mặt dễ coi hơn một chút. Một lão Vực yêu đưa tay đến giành Dư Xích, đồng thời lạnh lùng nói: “Xích tổ của chúng ta pháp lực thông thiên, có thể có bệnh gì có thể làm khó được hắn? Không cần ngươi tới lấy lòng, chúng ta tự nhiên sẽ cứu chữa cho Xích tổ.”

Tiếng xé gió ‘Bá bá’ truyền đến, Hạ Mễ mang theo mấy con tiểu tôm tít lao vào sân.

Cơ Hạo cười ‘Khà khà’ một tiếng, một chưởng đem bàn tay lão Vực yêu vỗ bay. Hắn hơi dùng chút sức lực, bàn tay lão Vực yêu thiếu chút nữa bị một chưởng của hắn vỗ nát, lão Vực yêu đau đến mức kêu một tiếng quái dị, vung vẩy tay liên tục lui lại.

“Y? Các ngươi đây là chuẩn bị trở mặt? Lão tử cứu tổ tông của các ngươi, các ngươi chuẩn bị một chút lợi ích cũng không cho, liền hồ đồ cho qua như vậy?”

Ngón tay bóp cổ Dư Xích, Cơ Hạo hung tợn nhìn chằm chằm mấy lão Vực yêu lớn tiếng quát: “Thế nào? Các ngươi muốn quỵt? Lão tử nói cho các ngươi, Hạ Nhật ta tuy xưa nay thích giúp mọi người làm điều tốt, nhưng lão tử cũng không phải là đứa cháu Hạ Mễ của ta, hắn dũng khí nhỏ không dám gây sự, nhưng lão tử Hạ Nhật chưa bao giờ sợ phiền phức lớn!”

Quơ quơ Dư Xích đã bất tỉnh, Cơ Hạo lớn tiếng rít lên: “Lão tử đã cứu tổ tông của các ngươi. Hắc hắc, các ngươi cho lão tử cái lợi. Không có lợi, lão tử bây giờ bóp một phát chết hắn!”

Cơ Hạo giơ tay trái lên cao, tạo thế muốn giết chết Dư Xích.

Mấy lão Vực yêu cùng lên tiếng kinh hô, bọn họ vội vã quỳ gối dưới đất, hướng Cơ Hạo liên tục dập đầu hành lễ: “Vị đại nhân này, còn xin buông Xích tổ của chúng ta xuống... đều là lỗi của các tiểu yêu, đều là lỗi của chúng ta, chỉ cần đại nhân có thể buông đại nhân ra, để chúng ta cứu sống đại nhân... lợi ích gì cũng dễ thương lượng mà!”

Cơ Hạo hài lòng gật gật đầu, cười ha ha nói: “Vậy là được rồi, Hạ Nhật ta thiện tâm nhất, không thể thấy nhất là người ta chịu khổ. Nhất là, chúng ta là hàng xóm mà, cách vách, hàng xóm ở rất gần nhau mà, chúng ta phải hữu hảo, thân mật, cần có một trái tim thiện lương giúp hàng xóm mới phải!”

Tiếp tục xách Dư Xích, Cơ Hạo nghênh ngang hướng về gian chính của một dãy nhà đá này đi qua: “Đến, đến, đến, bị ngây ngốc à, mau lên, chuẩn bị sẵn đồ, cứu tổ tông các ngươi đi! lão tử chỉ là tạm thời làm chậm lại bệnh cấp tính của hắn, nhưng muốn trị tận gốc... nhìn xem, nhìn xem, người cũng ngất đi rồi, nghĩ hẳn là không dễ dàng!”

Bước vào gian chính, Cơ Hạo liếc một cái thấy được chính giữa căn phòng bị con rối giáp vàng vờn quanh tế đàn, cùng với ba con Vực mê man trên tế đàn. Hắn nheo mắt, nghênh ngang đi tới dưới tế đàn, đem Dư Xích ném xuống đất.

“Mau lên, nhanh nữa, có thuốc gì tốt, bảo bối tốt, có thể sử dụng để cứu người, mau lấy ra, mau dùng tới!”

“Ai da, ta thấy tổ tông các ngươi bệnh này không nhẹ đâu! Muốn cứu sống hắn, các ngươi đem bảo bối áp đáy hòm đều lấy ra đi, đây chính là tổ tông của các ngươi, tuyệt đóio không thể qua loa cho xong đâu!”

Cơ Hạo ngồi xổm bên người Dư Xích hôn mê, khuôn mặt cười sáng lạn đến mức như hoa cúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK