Vô Chi Kỳ điên cuồng cười, trong ba cái vòng xoáy màu lam cực lớn ở đỉnh đầu hắn mơ hồ có hào quang nhật nguyệt tinh tú hiện lên. Đỏ vàng, bạc lam, ngũ sắc, ba loại hào quang của nhật, nguyệt, tinh cấp tốc lóe lên, mắt thấy ở trong vòng xoáy màu lam ngưng tụ ra hư ảnh ba con thủy viên.
Người có tam bảo tinh khí thần, thiên có tam bảo nhật nguyệt tinh.
Người tu luyện chính thống, như các môn đồ của Vũ Dư đạo nhân, bọn họ lấy vô thượng đạo pháp rèn luyện tinh khí thần bản thân, rèn luyện nguyên thần, ngưng tụ đạo đài, sau khi đạo hạnh tới cảnh giới nào đó tiêu chuẩn rõ rệt nhất chính là đỉnh đầu ngưng tụ tam hoa.
Vô Chi Kỳ là yêu ma, là hồng hoang cự yêu, đạo hạnh của hắn cũng đã đến cảnh giới nào đó sâu không lường được. Khác với người tu luyện chính thống, yêu ma hấp thu nhật nguyệt tinh thần lực rèn luyện thân thể, ma luyện yêu hồn, dẫn tới Vô Chi Kỳ toàn lực kích phát yêu khí hiển lộ ra ngoài dị triệu, chính là ba cái vòng xoáy cực lớn màu lam ở đỉnh đầu, cái này đại biểu bổn nguyên lực của hắn là ‘Thủy’.
Trong vòng xoáy, hào quang nhật nguyệt tinh thần ngưng tụ thành hư ảnh thủy viên, như người tu luyện chính thống trảm tam thi mà được đại đạo, đây cũng là sau khi đạo hạnh của Vô Chi Kỳ đến mức nhất định, hắn lấy nhật nguyệt tinh thần lực hiển hóa hóa thân.
Ba cái hư ảnh thủy viên ở đỉnh đầu Vô Chi Kỳ rống giận rít gào khàn cả giọng, ở dưới bọn nó tăng phúc, lực lượng thân thể Vô Chi Kỳ vốn đã mạnh mẽ khủng bố trở nên càng thêm khủng bố. Hắn nhìn chiến sĩ dị tộc bốn phương tám hướng xung phong liều chết đi lên, chỉ ưỡn ngực hừ một tiếng trầm thấp, chỉ thấy vô số chiến sĩ dị tộc mắt tai mũi phun ra mảng lớn máu tươi, thân thể như lá rụng trong gió bị đánh bay ra ngoài.
Kêu một tiếng đau đớn, ít nhất chấn động chết mấy vạn tinh nhuệ dị tộc, nhiều chiến sĩ dị tộc khi rơi xuống đất thân thể mềm nhũn nằm bẹp xuống đất, lục phủ ngũ tạng và xương khớp bọn hắn đều bị chấn động tới mức vỡ nát, thân thể hoàn toàn đã là một cái túi da lợn rách nát.
Sợi xích thật lớn trên trời hạ xuống bị Vô Chi Kỳ tùy tay cầm lấy, hắn điên cuồng cười một tiếng dùng sức kéo, trên một sợi xích cấp tốc kết đông huyền băng thật dày, hàn khí âm u phóng lên cao, mấy chục tòa pháo đài bay, mấy chục ngọn núi bay đồng thời bị băng sương thật dày đông lại.
Chiến sĩ dị tộc trong pháo đài, trên ngọn núi không kịp né tránh, bị hàn khí khủng bố trong huyền băng nháy mắt đông lạnh chết, không có một ai có thể chạy ra.
Vô Chi Kỳ hét lớn một tiếng, hai tay kéo sợi xích thật dài dùng sức lay động, các pháo đài bay, ngọn núi bay kia bắt đầu cấp tốc lượn vòng ngay trên không trung. Theo Vô Chi Kỳ rống to một tiếng, mấy chục tòa pháo đài bay, ngọn núi bay từ trên cao rơi xuống, hung hăng nện ở trong thành Lương Chử vừa mới tu sửa hơn phân nửa.
Vô số tiếng rú thảm truyền đến, mảng lớn phủ đệ, pháo đài của quý tộc dị tộc bị các pháo đài, ngọn núi cực lớn kia đập nát, trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu quý tộc dị tộc chết thảm ở dưới thủ đoạn bạo ngược của Vô Chi Kỳ.
Một cơn gió nóng đột nhiên bức lui hàn khí lạnh thấu xương trên thân Vô Chi Kỳ khuếch tán ra, ánh lửa hừng hực phóng lên cao, Hỏa Nguyên mang theo ba con Hỏa Kỳ Lân thân hình cao lớn, tính cả bốn tráng hán cường tráng khác lưng mọc cánh chim toàn thân lửa quấn quanh, từ bốn phương tám hướng bao vây Vô Chi Kỳ.
“Lão bằng hữu, đã lâu không gặp.” Hỏa Nguyên cầm hai cây long giác kim giản (roi vàng sừng rồng) nặng nề, mặt nở nụ cười chặn Vô Chi Kỳ.
“Đã lâu không gặp, bao nhiêu năm rồi?” Hai tay Vô Chi Kỳ nắm chặt cây gậy huyền băng to lớn, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Hỏa Nguyên: “Sau trận chiến Trác Lộc, ngươi lão bất tử này chẳng biết đi đâu, những năm qua, ngươi rốt cuộc đã đi làm gì?”
Hỏa Nguyên ưỡn ngực lên, cười ha ha nhìn Vô Chi Kỳ: “Sinh con. Trong núi lửa phía nam, hiện tại có chín đứa con ruột của ta.”
Vô Chi Kỳ mở to mắt nhìn, hắn theo bản năng liếc giữa hai chân Hỏa Nguyên một cái: “Lão bất tử, ngươi... Là Kỳ Lân đực à?”
Khuôn mặt Hỏa Nguyên giật giật, hắn trầm giọng nói: “Hừ, Kỳ Lân nhất tộc ta tuy thưa người, tìm hai con Kỳ Lân cái vừa độ tuổi vẫn tìm được. Con của ta, tuyệt đối là Hỏa Kỳ Lân huyết mạch thuần khiết... Trái lại là ngươi, Vô Chi Kỳ...”
Vô Chi Kỳ quơ quơ cây gậy lớn trong tay, nhe răng trợn mắt cười quái dị nói: “Lão tử không để ý cái gì huyết mạch thuần khiết linh tinh cái rắm, có con là được, về phần một nửa huyết mạch khác trên thân đứa nhỏ đó là cái gì, ai quản được nhiều như vậy?”
Vô Chi Kỳ và Hỏa Nguyên đồng thời nhếch miệng cười to, cười một lúc, Hỏa Nguyên đột nhiên xoay người, long giác kim giản đập loạn một chập, ‘Bốp bốp bốp’ đem mấy trăm chiến sĩ dị tộc gào thét lớn xông lên đánh thành thịt nát văng khắp nơi, lúc này mới quay đầu hướng Vô Chi Kỳ cười nói: “Đúng vậy, chỉ cần có con, quản nhiều như vậy? Chẳng qua, con vẫn là của mình thì tốt hơn.”
Mắt Vô Chi Kỳ dần dần nheo thành một đường chỉ, hắn rất nghiêm nghị nói: “Chín đứa con đó của ngươi có phải của ngươi hay không, lão tử không biết. Nhưng đám khỉ con kia của lão tử, khẳng định đều là giống của lão tử.”
Hỏa Nguyên tiến lên một bước, lớn tiếng quát: “Vô Chi Kỳ, bớt dong dài, ngươi hiểu ta nói cái gì.”
Vô Chi Kỳ chậm rãi giơ lên cây gậy lớn trong tay, trầm mặt lạnh lùng nói: “Như vậy, chỉ có thể đánh một trận nhỉ? Ta nói cái gì các ngươi cũng sẽ không tin, ta cũng lười nói... Chẳng qua, các ngươi nghĩ xem, lấy thiên tính đa nghi của Cộng Công nhất tộc, bọn hắn cho dù có huyết mạch hậu duệ ẩn nấp, bọn hắn dám để Vô Chi Kỳ ta giúp bọn hắn chiếu cố sao?”
Trầm mặc hồi lâu, Hỏa Nguyên thản nhiên nói: “Chúc Dung đại nhân, muốn mời ngươi đi Nam Hoang một chuyến.”
Vô Chi Kỳ lắc lắc đầu, hắn cười dữ tợn quái dị nói: “Không cần nói Chúc Dung thị, dù là thiên đế hiện tại, cũng đừng hòng bảo lão tử làm việc lão tử không tình nguyện nữa. Ta là Vô Chi Kỳ, Hỏa Nguyên, ngươi hẳn là biết tính tình Vô Chi Kỳ!”
Hai người liếc nhau, đồng thời hét lớn một tiếng, cây gậy huyền băng và hai chiếc long giác kim giản hầu như không có bất cứ sự quá độ nào hung hăng va chạm với nhau, lực lượng băng hỏa kịch liệt đánh phá, từng mảng hào quang màu lam bạc cùng màu đỏ rực đan xen đánh phá xung quanh. Chỉ nghe một tiếng vang lớn, mặt đất dưới chân hai người ầm ầm vỡ vụn, bị mạnh mẽ đánh nổ một cái hố to tròn trịa đường kính trăm dặm.
Vô số chiến sĩ dị tộc tan xương nát thịt, nháy mắt bị lau đi tất cả dấu vết từng tồn tại.
Ngu Hoặc ngồi ở đỉnh chóp kiệu liễn thật lớn, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn mấy cái bóng người lặng yên hạ xuống trước mặt.
Chúc Dung thị toàn thân ánh lửa hừng hực, toàn bộ thân thể hắn biến thành hình thái ngọn lửa, trong thân thể bán trong suốt có thể nhìn thấy vô số vòng xoáy lửa to nhỏ đang điên cuồng xoay tròn lăn lộn. Nhiệt độ cao đáng sợ bốc lên, nửa Lương Chử thành cũng bị nướng thành màu đỏ rực, không ít cung điện dùng vàng, bạc trắng… các kim loại nặng quý đúc thành bị nung đỏ bừng, bên trong không ngừng truyền đến thiết tiếng vang đáng sợ của thịt nướng trên tấm sắt.
Tiếng rú thảm kéo dài không dứt, vô số con dân dị tộc không thể từ trong các cung điện màu đỏ rực kia chạy ra, ở giữa đường đã bị nướng thành tro bụi.
Ngu Hoặc giơ hai tay, dùng sức vỗ tay một cái, một cái, một cái.
“Lực lượng thật cường đại... Chúc Dung thị, thật không ngờ, ngươi vậy mà đã chạm đến một tia... chân lý của đạo.”