“Man Man?”
Khi Cộng Công Thị mở bàn tay to hướng Chúc Dung Thiên Mệnh chộp xuống, Cơ Hạo quay đầu nhìn Man Man một cái, nhỏ giọng hỏi nàng một câu.
Vô Chi Kỳ đang cầm ấm trà hướng trong miệng mình rót nước trà lập tức sờ thiết bổng của mình, ánh mắt hung ác nhìn về phía Cơ Hạo. Tuy mọi người có ăn ý, không thật bất chấp mọi giá chém giết, nhưng Vô Chi Kỳ cũng có điểm mấu chốt của mình.
Cơ Hạo không đi cứu Chúc Dung Thiên Mệnh, mọi người tự nhiên tường an vô sự.
Cơ Hạo nếu muốn nhúng tay, như vậy Vô Chi Kỳ cũng chỉ có thể dốc hết toàn lực.
“Vậy, vậy, để hắn đi chết đi!” Man Man ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, như con lật đật loạng choạng thân thể, khuôn mặt nho nhỏ nhăn nhúm lại, lông mày càng nhíu chặt với nhau.
Suy nghĩ một phen, Man Man rất nghiêm túc gật gật đầu: “Để hắn chết đi, a, từ nhỏ đã cướp đồ của ta, hắn cũng không phải thứ gì tốt. Hừ, tên khốn kiếp ngay cả trái cây a cha cho ta cũng cướp, chết đi!”
Cơ Hạo không hé răng nữa, bưng một ly trà hướng các chiến sĩ Già tộc diễn trò quát khẽ một tiếng: “Đánh dùng sức chút, khí thế có thể mạnh hơn một chút nữa.”
Các chiến sĩ Già tộc thở hổn hển vung lên binh khí nặng trịch, dùng hết toàn lực cứng đối cứng chắn, trong đốm lửa văng khắp nơi, tiếng vang lớn nặng nề như rèn sắt trở nên càng thêm dày đặc, khí tức trên người bọn họ tản mát ra càng thêm nghiêm nghị, lạnh lùng.
Vô Chi Kỳ ngoác cổ họng kêu vài tiếng quái dị, sau đó mắng vài câu lung tung, để chứng minh hắn đang chém giết đẫm máu với Cơ Hạo.
Đoàn người im lặng ngồi trong hơi nước, lẳng lặng nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh dốc hết toàn lực chạy trốn chung quanh. Cộng Công Thị cười dữ tợn, như người khổng lồ trêu trẻ con, vươn bàn tay to hướng tới Chúc Dung Thiên Mệnh chộp loạn một trận.
Ngón tay Cộng Công Thị thỉnh thoảng xẹt qua thân thể Chúc Dung Thiên Mệnh, ở trên thân hắn cắt ra từng cái vết thương thật sâu, lượng lớn máu tươi không ngừng từ trên người Chúc Dung Thiên Mệnh phun ra. Chúc Dung Thiên Mệnh đau đến mức rú thảm ‘A a’, nước mắt nước mũi dính đầy mặt.
Nếu không phải trong lòng Chúc Dung Thiên Mệnh biết rõ, biết thù giết con căn bản không thể tiêu trừ mà nói, hắn hiện tại đã quỳ rạp xuống đất hướng Cộng Công Thị khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Hừ, thực làm a cha mất mặt.” Man Man chán ghét nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh: “Hắn thực không phải thứ gì tốt, đại huynh từng nói cho Man Man, từ sau khi hắn thu Bát Khâu Già kia làm thủ hạ, có một thời gian hắn luôn muốn tranh đoạt vị trí của đại huynh… Toàn bộ Chúc Dung phong đều bị hắn quấy chướng khí mù mịt.”
Man Man miệng nói hung hăng, nhưng nhìn thấy trên người Chúc Dung Thiên Mệnh không ngừng phun ra máu tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng co rúm từng đợt, rất hiển nhiên nàng cũng đang do dự. Man Man trước nay không tim không phổi, lười động não, tràn đầy ác cảm đối với Chúc Dung Thiên Mệnh.
Nhưng nhìn thấy Chúc Dung Thiên Mệnh bị Cộng Công Thị tra tấn thê thảm như thế, phần cảm giác bắt nguồn từ huyết mạch nọ làm Man Man rất do dự.
Cứu hắn, hay là không cứu?
Không cứu, sợ là Chúc Dung thị sẽ đau lòng.
Nhưng cứu hắn, thì phải cứng rắn đối đầu Cộng Công Thị. Không đề cập tới Cộng Công Thị đáng sợ bao nhiêu, chỉ Vô Chi Kỳ, Tương Liễu, Tu Xà ba đại trọng thần bên người hắn, đã không phải dễ đối phó. Nếu vì cứu Chúc Dung Thiên Mệnh, làm Cơ Hạo cùng bằng hữu khác lâm vào nguy hiểm… Man Man theo bản năng cảm thấy, vẫn là để cho Chúc Dung Thiên Mệnh chết thì tốt hơn!
Thi đạo nhân vừa mới bị một ngọn sóng của Cộng Công Thị đập bay thở hổn hển lao về. Hắn phẫn nộ nhìn Cộng Công Thị ‘hành hạ đến chết’ Chúc Dung Thiên Mệnh, lớn tiếng quát: “Cộng Công Thị, hôm nay có ngươi không có ta, bần đạo liều mạng với ngươi!”
Cộng Công Thị một chưởng chế trụ cổ Chúc Dung Thiên Mệnh, năm ngón tay hơi dùng sức, bóp Chúc Dung Thiên Mệnh đến mức trợn trắng mắt. Cộng Công Thị trào phúng nhìn Thi đạo nhân: “Ồ? Có ta không có ngươi? Ngươi dựa vào cái gì nói với ta như vậy?”
Ngoài mấy chục dặm, cái đuôi Tu Xà bắn ra, Bát Khâu Già và mấy chục đồng môn kêu thảm bị đuôi hắn quấy bay. Lực lượng Tu Xà quá cường đại, Bát Khâu Già cùng mấy môn nhân khác có dị bảo hộ thể còn tốt, mấy chục người khác đồng thời bị lực lượng khổng lồ đó vụt nát, máu thịt tan vỡ ở trên bầu trời nở ra những đóa hoa rực rỡ.
“Ôi, đánh nát rồi, không ngon nữa!” Tu Xà cười dữ tợn, mở ra cái miệng rộng hít mạnh một phát, máu thịt đầy trời bị hắn nuốt sạch sẽ.
Đồng môn bị giết, còn bị Tu Xà coi như điểm tâm nuốt xuống, Bát Khâu Già tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, khàn cả giọng hướng Thi đạo nhân rống lớn một tiếng: “Hôm nay, liều mạng với bọn chúng đi! Cộng Công nhất mạch dám đối nghịch với bổn môn, bọn hắn tuyệt đối không có kết cục tốt!”
Thi đạo nhân hít sâu một hơi, theo tiếng hắn hít hơi, da thịt toàn thân hắn cấp tốc khô quắt, rất nhanh đã biến thành một tấm da thuộc màu vàng trong suốt dán chặt chẽ trên khung xương hắn. Trong khung xương ánh vàng rực rỡ trong cơ thể, các luồng tiên quang nhộn nhạo hoa mỹ, Thi đạo nhân âm trầm nói: “Không sai, liều mạng đi. Cộng Công Thị, ngươi nhớ kỹ, ngươi hôm nay đã đưa tới họa diệt môn cho Cộng Công nhất mạch của ngươi!”
Cộng Công Thị nhe răng cười, hắn oai đầu nhìn Thi đạo nhân, khinh thường lắc lắc đầu: “Họa diệt môn? Nói ngươi nhóm bãi? Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân? Ha ha, lão tử nhớ kỹ! Sớm hay muộn có một ngày…”
Thi đạo nhân cười lên ‘ha ha’: “Cộng Công Thị, chỉ bằng nội tình Thủy Thần nhất mạch ngươi, còn chưa có tư cách nghĩ tới tổ sư bổn môn. Hôm nay, ta khiến ngươi hồn phi phách tán, cho ngươi trọn kiếp không thể siêu sinh!”
Cộng Công Thị không hé răng, tam xoa kích trong tay giơ lên cao cao, nước lớn cuồn cuộn phạm vi mười vạn dặm, sâu tới trăm dặm bay lên trời, vô số lốc xoáy to nhỏ quay cuồng dây dưa ở trong nước sâu, phát ra tiếng vang nặng nề như sấm, như một cái mồm mở lớn hướng đám người Thi đạo nhân và Bát Khâu Già nuốt tới.
Thi đạo nhân trầm mặt, bàn tay khẽ lật, một cái quan tài tối như mực xuất hiện trong tay hắn.
Quan tài màu đen không có chút hào quang, tối như mực, nặng trịch, ước chừng dài hơn một trượng. Thi đạo nhân có chút do dự nhìn thoáng qua cái quan tài này, cắn răng đem quan cái lật bay, sau đó nhanh chóng niệm tụng chú ngữ.
Một luồng âm khí ngập trời từ trong quan tài chậm rãi chảy ra, mắt thường có thể thấy được âm khí màu đen như sóng nước từ trong quan tài cuồn cuộn lao ra.
Theo tiếng ma sát ‘Ken két’, một cái đầu rồng cực lớn chậm rãi từ trong quan tài thò ra, đầu rồng trầm lặng nhìn Cộng Công Thị một cái thật sâu, một tiếng rồng gầm trầm thấp khàn khàn chậm rãi vang lên, cái đầu rồng này giãy mạnh một cái, mạnh mẽ bay lên không trung.
Trong chớp mắt một con ngũ trảo cự long dài trăm dặm lao ra khỏi quan tài xoay quanh bay múa ở không trung.
Sau đó từng con cự long dài trăm dặm không ngừng từ trong quan tài bay ra, trong ngắn ngủn mấy hơi thở ước chừng một trăm con cự long lượn đầy trời, mỗi một con cự long đều tử khí nặng nề, trong mắt càng cháy lên quỷ hỏa màu xanh lục.
Vô Chi Kỳ nhảy bật dậy. Hắn nhìn đám cự long đó kinh hô: “Thực có gan, đây là thượng cổ thần long, hiện tại long tộc đều là con cháu của bọn hắn, lại có người dám dùng thượng cổ thần long luyện chế thi khôi!”
Trăm con rồng ùn ùn xuất hiện, bọn nó lượn một lúc, đồng thời cúi đầu hít một hơi thật sâu.
Nước lớn cuồn cuộn trong phạm vi mười vạn dặm lao vút lên trời, bị trăm con rồng nuốt từng ngụm từng ngụm vào trong bụng. Trong mấy hơi thở ngắn ngủn, nước lớn do Cộng Công Thị nhấc lên đã bị nuốt sạch sẽ, không còn sót lại một giọt.