Vừa đi vừa điểm hóa, nơi Cự Khôi đi qua núi rừng trở thành trống trải, bên người hắn dần dần có thêm một cánh quân đông đảo.
Làm người ta kinh ngạc là, trên tán cây của các mộc cự nhân kia hoa nở hoa rơi, không ngừng kết ra lượng lớn trái cây, vô số trái cây chín rơi xuống mặt đất, rất nhanh đã mọc rễ nảy trên đất mầm xốp, không bao lâu đã mọc ra mảng lớn cây giống dày đặc.
Rất hiển nhiên, các mộc cự nhân cự mộc diễn hóa dưới trướng Cự Khôi đã làm sẵn chuẩn bị chết trận, bọn họ ở trước khi tác chiến với đại quân Ngu tộc xâm nhập, đã để lại con nối dõi của mình.
Mộc đạo nhân đi theo xa xa phía sau Cự Khôi, nhìn thấy Cự Khôi thần thông pháp lực như thế, lại nhìn nhìn các mộc cự nhân bên cạnh hắn thần dị thông linh như thế, hắn không khỏi hưng phấn hoa tay múa chân. Đây mới là môn đồ trong lý tưởng của hắn, đây mới là môn đồ hắn mong có được nhất.
Cái duyên pháp này, Mộc đạo nhân kết định rồi, ai dám cản trở, người đó chính là sinh tử đại địch của Mộc đạo nhân hắn, Mộc đạo nhân tất nhiên khiến kẻ đó hóa thành tro bụi.
Có lẽ là vì quá hưng phấn, Mộc đạo nhân chưa chú ý tới Cơ Hạo ngay tại phía sau hắn. Dùng Bàn Cổ Chung phát ra các tia hỗn độn chi khí bảo vệ toàn thân, dùng Thái Âm chi lực ẩn giấu thân hình, Cơ Hạo thu liễm toàn bộ tinh khí thần, như quỷ mỵ xuyên qua ở trong cái bóng của rừng cây, thật cẩn thận đi theo phía sau Mộc đạo nhân cùng Cự Khôi.
Hư không kịch liệt run rẩy, các tia sáng màu vàng từ thành trì màu vàng lao ra vừa mới bay ra mấy vạn dặm, trên bầu trời kiếp vân màu xanh lục rốt cuộc thành hình. Theo một trận tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, vô số luồng lôi quang màu xanh lục to bằng vại nước từ trên trời giáng xuống, giống như mưa rơi đánh ở trên thành trì màu vàng, đánh ở trên người chiến sĩ dị tộc từ trong thành lao ra.
‘Ông’ một tiếng vang lớn, một cái kết giới nhìn như cực kỳ mỏng manh, toàn thân như hình tổ ong lục giác xuất hiện ở trên không thành trì màu vàng. Vô số kiếp lôi màu xanh lục rơi ở trên kết giới, vô số mảng ánh lửa phóng lên cao, kết giới màu vàng khẽ run rẩy, chưa có một đạo kiếp lôi có thể đánh thủng kết giới rơi ở trên thành trì.
Các chiến sĩ dị tộc chạy ra khỏi thành trì, đang hướng phía Cự Khôi xung phong thì kinh hãi gào thét, bọn họ ùn ùn tế ra các món pháp khí phòng ngự, dốc hết toàn lực bảo vệ toàn thân.
Cuồng lôi hạ xuống, một đạo lôi quang lóe lên, vô số dòng điện nhỏ vụn quét ngang hư không, mỗi một đạo lôi quang phát nổ dòng điện bao trùm hư không phạm vi trăm dặm, khắp trời đều là dòng điện nhỏ bé chói mắt đang cấp tốc nhảy nhót lóe lên. Một lại một chiến sĩ dị tộc ở trong kiếp lôi tan xương nát thịt, trong thiên địa đều là tiếng điên cuồng rú thảm của bọn hắn đang quanh quẩn.
Đây là lửa giận của một thế giới, đây là phản kích mãnh liệt nhất của một thế giới đối với kẻ xâm lược tới từ bên ngoài.
Đám người Bà La Diễn cũng là kẻ xâm nhập tới từ bên ngoài, nhưng sức chiến đấu tổng hợp của đám người Bà La Diễn cũng không cường đại, bọn họ thậm chí chưa thể dẫn động Cự Khôi thủ vệ thế giới như vậy xuất hiện, càng không cần nói dẫn động thiên địa kiếp lôi. Đối với Bàn Hành thế giới mà nói, đám Bà La Diễn chỉ là một đàn côn trùng xâm nhập lãnh địa của mình, nhỏ bé đến mức không đáng gây chiến.
Huyết Miện thánh tôn trong thành trì màu vàng, còn có rất nhiều cấp dưới lệ thuộc trực tiếp hắn mang đến quá cường đại, so sánh với đám người Bà La Diễn nhỏ yếu như côn trùng, đám người Huyết Miện thánh tôn chính là một đàn hồng hoang cự thú ngang ngược xông vào, làm bản ngã ý thức của Bàn Hành thế giới từ trong ngủ say thức tỉnh, còn chưa hoàn toàn tỉnh lại đã toàn lực phát động thiên kiếp.
‘Oành ~~~ lạp lạp ~~~’!
Một đợt lại một đợt kiếp lôi không ngừng hạ xuống, kết giới trên thành trì màu vàng kịch liệt chớp lên, sau khi kiếp lôi màu xanh lục bùng nổ, thanh mộc linh khí nồng đậm hội tụ ở xung quanh thành trì màu vàng. Trong bất tri bất giác, mặt ngoài các pho tượng tinh mỹ hoa lệ kia trên tường thành màu vàng đã bịt kín một tầng rong rêu mờ nhạt.
Rong rêu giàu sinh mệnh lực điên cuồng nảy sinh, như nước chảy đá mòn, bọn nó ương ngạnh ăn mòn thành trì màu vàng, trên bề mặt rong rêu nhỏ bé và pho tượng tiếp xúc, không ngừng có hào quang nhỏ bé nhưng chói mắt bộc phát ra, trong không khí dần dần tràn ngập một mùi cháy khét gay mũi.
“Ngoan cố chống lại, có tác dụng gì?” Chính giữa thành trì màu vàng, bên trong tòa thánh điện cao ngất trong mây kia, một thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm đột nhiên vang lên.
Một bàn tay cực lớn ánh vàng rực rỡ gào thét từ trong thánh điện bay ra, bàn tay cực lớn phạm vi trăm vạn dặm đánh một đòn ở trên kiếp vân màu xanh lục, mạnh mẽ đem vô số kiếp lôi đánh vỡ, đem xoáy mây kiếp lôi cực lớn đánh nát.
Bàn tay màu vàng thoải mái thích ý hướng về hư không xung quanh vỗ loạn một chập, đã đem toàn bộ lực lượng kiếp lôi bốn phía hội tụ đến quét sạch, không lưu lại được một chút nào: “Bàn Hành thế giới, cũng chỉ có thế. Con kiến các ngươi, cũng dám phản kháng cái uy của Ngu tộc ta?”
Bàn tay màu vàng khẽ lật, giống như một ngọn núi lớn gào thét hướng về phía Cự Khôi vỗ xuống.
Bàn tay cách mặt đất còn hơn vạn dặm, mặt đất dưới chân Cự Khôi còn có đại quân mộc cự nhân đông đảo bên người hắn đã bắt đầu lõm xuống, sụp đổ, càng có mảng lớn dãy núi ầm ầm sụp xuống, linh mạch trong lòng đất bị chấn gãy, từng đạo địa mạch linh khí cuồng bạo như cự long cuồng hóa từ trong lòng đất lao ra, gào thét xông lên bầu trời.
Nhiều mộc cự nhân bất hạnh đứng ở trên vết nứt địa mạch linh khí phun ra, bọn họ rít gào một tiếng trầm thấp, thân thể bị dòng lũ linh khí chảy xiết quét vỡ.
Cự Khôi trầm giọng mắng, hắn vung tám cái chày gỗ thật lớn, ngửa mặt lên trời hướng tới bàn tay màu vàng nhằm vào đầu nện xuống rống to một chập, tám cánh tay vung chày gỗ thật lớn muốn chống chọi bàn tay màu vàng.
Mộc đạo nhân nheo mắt, hắn khẽ thở dài một hơi, rốt cuộc nhịn không được ra tay.
Cành cây thất bảo nhẹ nhàng vung một cái, một đạo huyễn quang bảy màu dài đến trăm vạn dặm phóng lên cao, quét mạnh ở trên bàn tay màu vàng.
Theo tiếng kim loại ma sát chói tai, bàn tay màu vàng bị huyễn quang bảy màu một kích quét thành hai đoạn, bàn tay màu vàng ầm ầm tan rã, mảng lớn ánh vàng mây trôi từ trong bàn tay sụp đổ không ngừng phun ra, một ít mảnh vỡ bàn tay màu vàng nặng trịch như thực chất từ trên cao rơi xuống mặt đất, ở trên mặt đất đập ra cái hố thật lớn, tung tóe ra ánh lửa ngập trời, đập chết không biết bao nhiêu mộc cự nhân được Cự Khôi điểm hóa.
Cơ Hạo ở phía sau xem mà mặt mày vui vẻ —— Mộc đạo nhân thế mà lại chủ động giao thủ với Huyết Miện thánh tôn!
Cái này cũng không thể tính vào trong hứa hẹn Mộc đạo nhân hứa với Cơ Hạo toàn lực ra tay một lần, đây chính là Mộc đạo nhân vì việc nhà mình, chủ động giao thủ với Huyết Miện thánh tôn! Đây là chuyện tốt, chuyện cực tốt, đánh tới chết đi, đánh cho ngươi chết ta sống mới tốt!
Cự Khôi xoay mạnh người lại, hắn tức giận nhìn Mộc đạo nhân, rít gào khàn cả giọng: “Không cần ngươi ra tay! Ngoại ma! Chúng ta tám trăm huynh đệ, đủ để thủ vệ toàn bộ Bàn Hành thế giới! Không cần ngươi ra tay, chúng ta có thể thủ hộ con dân chúng ta, thủ hộ tổ tiên ngủ say của chúng ta!”
Mộc đạo nhân khẽ nhíu mày, ánh mắt chợt sáng ngời.
‘Tổ tiên ngủ say’? Điều này rất có giá trị!
Trong thành trì màu vàng, Huyết Miện thánh tôn hừ lạnh một tiếng trầm thấp.
Các cơn lốc sừng dê màu xanh lục gào thét từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, trong mỗi một cơn lốc sừng dê đều đi ra một bóng người thật lớn cao từ một ngàn năm trăm dặm đến ba ngàn dặm.