Dưới chân là cỏ xanh mơn mởn, mỗi một gốc đều như lục ngọc chạm trổ, lá cỏ bán trong suốt đặc biệt non, thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng màu xanh lục lưu động bên trong. Thời điểm Cơ Hạo đi qua mặt cỏ, nhiều lá cỏ bị giẫm gãy, từng giọt chất lỏng màu xanh lục treo ở trên lá cây gãy gập, trong không khí liền có thêm một khí tức càng thêm tươi mát.
Nha Công trợn to mắt, tò mò theo Cơ Hạo theo triền núi thoai thoải tiếp tục đi xuống phía dưới. Hắn đột nhiên vươn tay, từ trên một cái cây nhỏ màu đỏ rực cao hơn tám thước cành như rồng có sừng hái xuống một trái cây màu đỏ to bằng nắm tay, cắn ‘Rốp’ một miếng. Một hương thơm trong veo nồng đậm từ trong trái cây phun ra, mắt của Nha Công cũng có chút dại ra: “Ngọt, thật ngon!”
Cơ Hạo nhìn thoáng qua trái cây màu đỏ, không khỏi kinh hô một tiếng.
Từ bộ dáng, màu sắc, hương thơm, còn có luồng năng lượng hỏa thuộc tính nồng đậm kia đến xem, không nhìn lầm mà nói, đây là ‘Lục Dương Quả’. Thần quả đỉnh cấp hỏa thuộc tính, mỗi một trái thành thục đều chất chứa thuần dương linh khí cực kỳ nồng đậm, là thức ăn tốt nhất của thần thú hỏa thuộc tính, dùng hàng năm, có thể nâng cao rất nhiều thiên phú tư chất của thần thú hỏa thuộc tính, nhanh chóng tăng lên thực lực của bọn chúng.
Thời hồng hoang, Lục Dương Quả là một tộc đàn thần thú kỳ dị tên gọi ‘Hỏa Hào’ độc chiếm, Hỏa Hào mới sinh ra chỉ có dùng ăn lượng lớn Lục Dương Quả mới có thể khỏe mạnh trưởng thành, thuận lợi kích phát thiên phú thần thông của tộc đàn. Về sau Hỏa Hào nhất tộc đắc tội Hỏa Loan nhất tộc phụ thuộc phượng hoàng nhất tộc bị diệt tộc, Lục Dương Quả hoàn toàn diệt tuyệt trong một lần đại chiến đó, Bàn Cổ thế giới đã nhiều năm không thấy bóng dáng Lục Dương Quả.
“Lục Dương Quả à, Nha Công, ta từng thấy ở trên điển tịch Vu Điện, đây là thứ tốt! Mang về trồng ở trong lâm viên thiên đình bồi dưỡng cho tốt, tương lai quạ đen nhỏ của Kim Ô nhất tộc đều có lộc ăn, đây là bảo bối!” Cơ Hạo vui vẻ cười lên.
Hỏa Hào tộc đàn ở rất nhiều rất nhiều năm trước đã hủy diệt, Lục Dương Quả cũng theo đó tuyệt tích nhiều năm, trên ngọn núi nhỏ này lại có thể tìm được Lục Dương Quả, Cơ Hạo đại khái cũng có thể suy tính ra thời gian ngọn núi nhỏ này tồn tại.
Nha Công vui vẻ kêu một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm trái Lục Dương Quả một lần, nhớ kỹ bộ dáng nó, lúc này mới theo Cơ Hạo tiếp tục theo triền núi đi xuống phía dưới.
Dọc theo đường đi, chỉ thấy rất nhiều linh dược linh thảo kỳ dị sinh trưởng chằng chịt. Các linh dược linh thảo đó số lượng không nhiều, dù sao ngọn núi nhỏ này cũng chỉ mấy trăm dặm phạm vi, nhưng mỗi một gốc linh dược linh thảo số năm đều cực kỳ kinh người, nhất là một số linh mộc năm tháng cực kỳ xa xưa, Cơ Hạo ở trên thân các linh mộc đó cảm nhận được khí tức năm tháng cực kỳ tang thương.
“Kỳ quái, cỏ cây có linh, linh dược linh thảo nơi này dựa theo năm tuổi mà nói, tu thành cỏ cây tinh quái là nhất định.” Cơ Hạo tò mò sờ sờ một gốc cổ tùng trên thân cây treo đầy rêu xanh bên người, cái cây già này mật độ cực kỳ kinh người, bên trong chất chứa thanh mộc linh lực cực kỳ khổng lồ, nếu là ở Bàn Cổ thế giới, cái cây già này tuyệt đối đã tu thành thụ yêu.
Nhưng ở nơi đây, trong hư không tựa như có một lực lượng kỳ dị áp chế linh tính của các cỏ cây đó, triệt để ngăn chặn khả năng tu thành tinh quái của bọn chúng.
Cơ Hạo cẩn thận đem thần thức khuếch tán ra, hắn mơ hồ cảm nhận được nơi phát ra luồng lực lượng kỳ dị đó. Hắn theo cảm ứng của mình cẩn thận tiến lên, sau khi vòng qua vài triền núi, dưới vách núi phía trước, Cơ Hạo thấy được một cái hang núi ánh sáng mơ hồ.
Thần thức Cơ Hạo bao trùm toàn bộ núi nhỏ, nhưng thần thức của hắn chưa thể ‘nhìn thấy’ cái hang núi này. Chỉ có hắn đi tới trước hang núi, ‘tận mắt’ dùng mắt thường thấy được, hắn mới phát hiện cái hang núi tồn tại.
Nơi này có một loại cấm chế cực kỳ thần bí ngăn cách thần thức tra xét! Trong lòng Cơ Hạo hơi kinh hãi, cẩn thận hướng bốn phía đánh ra mấy chục tiểu cấm chế dò xét, phát hiện cũng không có bất cứ dị trạng nào, hắn lúc này mới tế ra Bàn Cổ Chung hộ thân, mang theo Nha Công đi từng bước một vào cái hang núi.
Từ ngoài hang nhìn vào, chỉ là một mảng ánh sáng mơ hồ, sau khi đi vào hang núi, Cơ Hạo mới chợt phát hiện trong cái hang này có động thiên khác.
Từng cây măng đá màu sắc trong vắt từ đỉnh hang treo ngược xuống, măng đá tính chất nhẵn nhụi bóng loáng, tỏa ra bảo quang mơ hồ, như trân châu mỹ ngọc. Đỉnh chóp mỗi một cây măng đá đều được khảm một viên bảo châu to bằng nắm tay, châu quang rạng rỡ chiếu sáng cả hang, càng mang đến từng mảng hơi ấm.
Cái hang đại khái hình tròn phạm vi khoảng trăm dặm, chín cột đá tráng kiện dựa theo phương vị Cửu Cung chống đỡ khung đỉnh. Chín cây cột đá bán trong suốt bộ vị trung tâm phân biệt được khảm một thần binh lợi khí tạo hình kỳ dị, các binh khí đó thỉnh thoảng hiện lên một mảng hàn quang, Bàn Cổ Chung sẽ theo đó khẽ ngân lên một tiếng, tựa như đang cảnh cáo Cơ Hạo các binh khí này đều là chí bảo uy năng khủng bố.
Ở phía dưới cây cột đá chính giữa, trên một đài ngọc đặt một lá cờ nhỏ, hai cái hồ lô, ba vật vô cùng đơn giản, cũng không có bảo quang gì lượn lờ, càng không có khí lành bốc lên, lá cờ nhỏ kia giống như vải thô bình thường nhất chế thành, hai cái hồ lô cũng không có gì khác với hồ lô kết trên cây dây leo hồ lô trong đình viện của phàm nhân.
Cơ Hạo nhanh chóng nhìn lướt qua ba vật này, theo như lời hư ảnh, hồ lô có thể gia tăng cho hắn tu vi mấy lượng kiếp pháp lực thánh nhân, hẳn chính là một trong hai cái hồ lô.
Cẩn thận đi đến trước đài ngọc, Cơ Hạo đưa tay cầm lên hai cái hồ lô, một cái hồ lô trong đó nhẹ bẫng tựa như không có gì, một cái hồ lô thì nặng trịch dị thường, lấy lực đạo thân thể Bàn Cổ thánh thể tiểu thành của Cơ Hạo, hắn vậy mà phải dùng toàn bộ lực lượng, mới có thể nhấc lên cái hồ lô này.
Không rảnh để đánh giá, thu thập thích đáng hai cái hồ lô xong, Cơ Hạo lại cầm lên lá cờ nhỏ vuông vức rộng khoảng một thước kia nhìn nhìn.
Lá cờ nhỏ này thì càng thêm cổ quái, trọng lượng của nó thế mà lại không ngừng biến hóa, nó khi thì nhẹ bẫng làm Cơ Hạo không cảm thụ được nó tồn tại, khi thì nặng so với hồ lô nặng nhất kia còn trầm trọng hơn mấy lần, Cơ Hạo vừa cầm nó lên, trọng lượng lá cờ nhỏ này đột ngột biến hóa, thiếu chút nữa đã làm gãy cánh tay Cơ Hạo.
“Thái Ất Nguyên Từ Lệnh!” Cơ Hạo cau mày nắm chặt lá cờ nhỏ, trên cán của lá cờ nhỏ đột nhiên hiện một mảng hào quang lên, năm chữ cực kỳ nhỏ chợt lóe qua, lại bị Cơ Hạo nhìn được hết.
Rõ ràng là một lá cờ nhỏ, lại tên là ‘Lệnh’, Cơ Hạo cũng rất tò mò lai lịch của lá cờ nhỏ này, đang chuẩn bị dùng pháp môn tế luyện thường quy bước đầu tế luyện một phen, lực chú ý của hắn lại bị một khối ngọc bích phía sau cây cột lớn đằng sau đài ngọc kia hấp dẫn.
Ngọc bích phạm vi mười mấy trượng toàn thân như trăng sáng, trong ngọc bích xanh mờ mờ có vô số mây khói lượn lờ.
Ở trong mây khói có thể thấy được một tòa hành cung tinh xảo, trên một đài cao lộ thiên chính giữa, một nam tử áo bào đỏ tướng mạo cổ xưa, đôi mắt lồi ra giống như cá vàng, mái tóc dài đỏ rực như máu đang tựa chéo vào trên một cái giường ngọc.
Tựa như là cảm ứng được ánh mắt Cơ Hạo, nam tử áo bào đỏ này chợt ngẩng đầu hướng Cơ Hạo nhìn tới.
‘Rẹt’ một tiếng vang lớn, dù là đạo đài Cơ Hạo vừa mới hấp thu vô số mảnh vỡ thần hồn, tu vi đạo đài tăng vọt không chỉ gấp mười lần, hắn vẫn bị một ánh mắt của đạo nhân kia chấn động thất khiếu phun máu, thân thể run rẩy như điện giật không ngừng lảo đảo lui về phía sau!
“Tiểu quỷ đầu... Ngươi sao lại vào Phong Đạo sơn này?” Nam tử áo bào đỏ trong ngọc bích đột nhiên đứng dậy, trên toàn bộ ngọc bích tràn ngập bóng người hắn, hắn trợn to mắt, cách ngọc bích hướng Cơ Hạo nhìn lại.