Có đôi khi, người ta tựa như nham thạch nóng chảy dưới miệng núi lửa, bị áp chế quá đáng, hoặc triệt để đọng lại biến thành tảng đá, bị núi lửa băng lạnh đồng hóa; hoặc sôi trào mênh mông lao ra khỏi miệng núi lửa điên cuồng tàn phá bừa bãi một phen, đem miệng núi lửa nổ tung thành mảnh vỡ đầy trời, để mình hình thành núi lửa cao hơn, lớn hơn, huy hoàng hơn.
Rất hiển nhiên, Ngu Mông là loại thứ hai.
“Đợi chút, đợi một chút nữa.” Cơ Hạo cười gật gật đầu, hắn cầm lên cốc rượu, hướng Ngu Mông thăm hỏi: “Tư mật pháp điển? Không bị bắt thì trong sạch? Ta thích loại pháp điển này, thật sự quá thích rồi.”
Lan Hi cùng mấy thanh niên Ngu tộc đang ‘tán tỉnh’, nói chính xác hơn, bọn họ đang cò kè mặc cả, Lan Hi muốn đem mình bán được giá tốt hơn, mà mấy thanh niên đang cạnh tranh lẫn nhau, muốn dùng cái giá càng thêm lợi ích thực tế nắm được Lan Hi, lấy được địa bàn rộng lớn cùng con dân Bạch Hoa Vân Tước gia tộc mà Lan Hi tương lai đại biểu.
Đột nhiên Lan Hi ngẩng đầu lên, xa xa thấy được Ngu Mông đang tập trung nhìn nàng.
Tiểu thư Ngu tộc xinh đẹp mà tôn quý nhíu mày, con mắt dựng thẳng ở mi tâm hơi mở ra, một mảng ánh sáng lạnh chán ghét chợt lóe rồi biến mất, trên mặt của nàng rất nhanh đã đắp lên nụ cười nũng nịu, xoay người sang chỗ khác, cố ý nũng nịu yếu ớt túm tay áo một thanh niên Ngu tộc.
Trước mặt chồng chưa cưới của mình, làm bộ làm tịch do dự với nam nhân khác, Cơ Hạo đối với gia giáo của A Đốn Hà gia tộc, đối với tác phong của toàn bộ tộc đàn Ngu tộc cũng chỉ biết nhìn mà than thở.
Mấy nam tử mặc chế phục màu đen chú ý tới ánh mắt của Ngu Mông, bọn họ cố ý đi tới, ngăn ở giữa Ngu Mông cùng chỗ Lan Hi, chặn ánh mắt lạnh lẽo vô tình của Ngu Mông. Một nam tử đồ đen ngực đeo huy chương trường kiếm có bụi gai quấn lấy, hẳn là đại biểu một số ngành kỷ luật hùng mạnh nào đó nội bộ Ngu tộc lạnh giọng cảnh cáo: “Không được sinh sự, tên nhà quê.”
Ngu Mông dang hai tay, hắn bình tĩnh nói: “Đương nhiên, ta sẽ không sinh sự. Bạch Hoa Vân Tước gia tộc, là giữ quy củ nhất.”
Nam tử đồ đen kia nhếch khóe miệng cười lạnh: “Tốt nhất là như vậy, đừng mang đến phiền toái cho gia tộc của mình, cũng đừng thêm phiền cho chúng ta. Đại Giám Sát Viện chúng ta phụ trách trật tự yến hội hôm nay, nếu có người dám thêm phiền cho chúng ta, như vậy chúng ta rất thích ý đưa hắn đi lĩnh giáo một chút nhà tù hắc ám của Đại Giám Sát Viện mùi vị thế nào.”
Lan Dục ban ngày vừa mới còn từ trên tay Ngu Mông vơ vét một lô châu báu trân quý cũng đi vào đại điện, châu báu ban ngày vừa mới tới tay, đã được nàng đắp hết ở trên người. Châu báu đầy người châu quang bảo khí, đầy khí tức dị vực phụ trợ một cái váy dài màu vàng, trên mu bàn tay cũng dùng thuốc nhuộm màu vàng nhuộm ra hoa văn đẹp đẽ, Lan Dục như thần linh tới từ dị giới, xinh đẹp, kiều diễm mà cao cao tại thượng.
Vô số thanh niên Ngu tộc bắt đầu kinh ngạc than thở, ngay cả mấy nam tử tranh nhau lấy lòng bên người Lan Hi cũng đều sốt ruột không chờ được bỏ qua Lan Hi, ùn ùn đi tới bên người Lan Dục, một người tiếp một người báo ra danh hiệu cùng gia tộc tương ứng mình, ân cần vô cùng hướng Lan Dục lấy lòng.
Lan Dục mang theo nụ cười mê người, không ngừng phát ra tiếng cười chói tai ‘Ha ha’, ở dưới vô số thanh niên Ngu tộc vây quanh, nàng như một đóa hoa mùi xác thối nở rộ, dẫn tới thiêu thân, ruồi bọ bò rậm rạp đầy một thân.
Sức chú ý của đám nam tử đồ đen bị Lan Dục hấp dẫn, bọn họ xoay người, chậm rãi hướng bên kia đi qua.
Một đôi thị nữ bưng cái khay cực lớn từ bên cạnh các thanh niên quý tộc tụ tập thành một đoàn đi qua, làn váy cực lớn trên người thị nữ xẹt qua thân thể đám thanh niên quý tộc đó, càng có thị nữ sợi tóc xẹt qua gò má mấy thanh niên nam tử, hương thơm thoang thoảng dẫn tới mấy thanh niên Ngu tộc đang hướng Lan Dục lấy lòng kia cũng không tự kìm hãm được xoay người lại hướng các nàng nhìn một cái.
Các thị nữ theo thông đạo rộng rãi giữa khu vực bàn dài bạc trắng và khu vực bàn dài đồng xanh rời khỏi, các nàng nhẹ nhàng hành tẩu giống như bướm lượn xuyên hoa, vừa lúc đi qua một cái bàn dài đồng xanh chỗ Ngu Mông.
Cơ Hạo vươn tay, hắn niệm tụng một tiếng chú ngữ trầm thấp, năm ngón tay hướng một thị nữ trong đó chộp một cái, mấy chục luồng khí tức vô hình bị hắn bắt lại. Những khí tức này, chính là lúc thị nữ đi qua đám thanh niên Ngu tộc kia, làn váy đảo qua thân thể bọn họ, dính khí tức ở trên người bọn họ.
Trong mấy chục luồng khí tức, tự nhiên bao gồm mấy thanh niên Ngu tộc hướng Lan Hi lấy lòng.
Cơ Hạo cầm lên một cái cốc rượu đồng xanh cực lớn, hướng trong cốc rượu đổ đầy rượu. Hắn đem mấy chục luồng khí tức hướng trong cốc rượu nhét cả nắm vào, chỉ thấy rượu kịch liệt dao động, vô số bong bóng nhỏ bé từ sâu trong chén rượu toát ra. Theo tiếng ‘Bốp bốp’ nhỏ bé, rượu tách ra, mấy chục người tí hon rượu ngưng tụ thành xuất hiện ở trong cốc rượu.
Những người tí hon này chỉ to bằng ngón cái, nhưng ai cũng rất sống động, nét mặt như người thật, nhìn kỹ, bộ dạng bọn họ và mấy kẻ trong đám quý tộc thanh niên kia giống nhau như đúc.
“Thuật pháp kỳ dị!” Ngu Mông ngồi gần nhất, hắn hướng mấy chục người rượu tí hon lăn lộn trong chén rượu của Cơ Hạo nhìn một cái, thấp giọng hô: “Ngươi chuẩn bị làm như thế nào? Như vậy có thể giết chết bọn hắn sao? Thật sự là thuật pháp quá không thể tưởng tượng, gia tộc bọn ta cũng không nắm giữ thuật pháp cao cấp như vậy.”
“Không phải thuật pháp, mà là vu chú.” Cơ Hạo cười nhìn Ngu Mông: “Vu chú chi thuật bộ tộc Nam Hoang của Bàn Cổ thế giới bí mật truyền thừa. Ta thật ra ở trên đạo vu chú trình độ phi thường nông cạn. Rất nhiều lão vu sư Nam Hoang, thủ đoạn của bọn họ so với ta quỷ bí hơn một trăm lần, hung tàn hơn một vạn lần, đáng sợ hơn một trăm triệu lần. Ta chỉ là dựa vào pháp lực tu vi cường đại, cho nên mới có thể làm được như vậy.”
Cười hướng Ngu Mông gật gật đầu, Cơ Hạo tùy tay từ trên bàn lấy ra một con dao ăn bằng đồng xanh, hắn như không có việc gì đem dao ăn cắm vào chén rượu, tùy tay ở trong chén rượu rạch loạn một chập. Người rượu tí hon trong chén rượu bị cắt tan thành mảnh nhỏ, rất nhanh đã một lần nữa biến thành một chén rượu tràn đầy.
Mấy chục thanh niên Ngu tộc quay quanh ở bên người Lan Dục hiến ân cần đột nhiên cùng cất tiếng rú thảm, trên người bọn họ đột nhiên phun ra lượng lớn máu tươi, từng đạo vết thương đáng sợ xuất hiện ở trên người bọn họ. Giống như có một người khổng lồ dùng đại đao vô hình cắt qua thân thể bọn họ, tay chân bọn họ gãy rời ra, thân thể bọn họ bỗng dưng bị cắt ra, càng có người đầu bị công kích vô hình trực tiếp bổ xuống.
Máu tươi như suối phun rải đầy người Lan Dục, ở trong tiếng thét chói tai hoảng sợ điên cuồng của Lan Dục, mấy chục thanh niên quý tộc vừa rồi còn nhảy nhót, máu đều bị nội tiết tố thay thế chết thảm ngay tại chỗ, máu tươi chảy ở trên mặt đất, vô số người sợ gào thét khàn cả giọng, khung cảnh nhất thời rối như canh hẹ.
Cơ Hạo ném dao ăn, giơ cốc rượu hướng Ngu Mông đang trợn mắt há hốc mồm cười nói: “Hướng tư mật pháp điển gửi lời chào!”
Toàn thân Ngu Mông cứng ngắc giơ lên cốc rượu: “Hướng tư mật pháp điển gửi lời chào!”
Cả người Ngu Mông lạnh như băng, trái tim co lại thành một cục. Hắn không thể tưởng tượng, thuật vu chú quỷ bí như thế, rốt cuộc phải ngăn cản như thế nào.