Bàn Cổ Chung phát ra từng tiếng nổ, phóng ra các luồng hỗn độn khí, đem hư không phạm vi trăm dặm bao bọc như cái kén. Vu Bật lần lượt vung đao đánh mạnh, ánh đao màu máu đối với long tộc có lực sát thương vô cùng khủng bố, lại mãi không thể làm gì được Cơ Hạo một chút nào.
Chiến đấu bám trụ hồi lâu, ở dưới Tù Ngưu và Ngao Bạch quát lớn, đại quân long tộc quy mô khổng lồ xa xa bày ra một đại trận giam cầm. Các chiến sĩ long tộc đó không dám tới gần chém giết với Vu Bật, bọn họ chỉ nhấc lên sóng biếc đầy trời, sóng nước trùng điệp với nhau, hóa thành một cái lao tù to lớn không gì so sánh được, đem chiến trường Cơ Hạo và Vu Bật dây dưa bọc lại bên trong.
Từng tia hàn khí âm nhu đến cực điểm, vô hình vô tích từ trong lao tù sóng nước lặng lẽ chui ra, Cơ Hạo chưa chịu tòa đại trận giam cầm này của long tộc ảnh hưởng một chút nào, nhưng trong bất tri bất giác, tốc độ Vu Bật dịch chuyển lóe lên càng lúc càng chậm, trên thân hắn dần dần bịt kín một tầng phiến băng mỏng manh, càng có một tầng điện quang cực kỳ nhỏ vụn hiện lên ở mặt ngoài thân thể hắn.
Mấy chục cổ long vương phụ trách nắm giữ đại trận đột nhiên cùng cất tiếng hò hét một tiếng, chiến sĩ long tộc lấy hàng vạn để tính đồng loạt phun ra một đạo điện quang, vô số luồng điện quang hội tụ với nhau, chợt ngưng tụ thành một luồng điện quang nhỏ bé như tơ tóc hung hăng bổ vào trên người Vu Bật.
Long tộc cực hận Vu Bật, lại kiêng kị vô cùng đối với trường đao màu máu trong tay hắn, một đòn này bọn họ đã dùng ra sức bú mẹ, không nương tay chút nào. Điện quang nhìn như nhỏ bé chợt phát nổ, vô số dòng điện đáng sợ quét ngang hư không ngàn dặm xung quanh, vô số luồng điện quang hung hăng đánh ở trên Bàn Cổ Chung, chấn động khiến Bàn Cổ Chung vang lên ‘Keng keng’.
Phân thân Cơ Hạo không đủ tu vi, dù có Bàn Cổ Chung hộ thể cũng bị chấn động tới mức quay cuồng bay đi như lá rụng trong gió.
Vu Bật bị đại trận long tộc khóa chặt thì rú thảm một tiếng, hơn phân nửa thân thể hắn trực tiếp hoá khí tan biến, chỉ có một cái đầu cùng hơn phân nửa cái cổ miễn cưỡng duy trì, trường đao màu máu trong tay bị điện quang không ngừng tấn công, xoay tròn hướng một bên bay ra thật xa.
“Đoạt lấy nó!” Ôm Ngao Bạch bị thương nặng, Tù Ngưu không rảnh tay đi tranh đoạt thanh trường đao màu máu kia, hắn vội vàng rống lớn một tiếng.
Trong đại trận của long tộc, một con ứng long lưng mọc hai cánh thân thể dài khoảng nghìn trượng rống dài một tiếng, thân thể nó nhoáng lên một cái hóa thành hình người, một đôi cánh thật lớn sau lưng cấp tốc vỗ, thân thể kéo theo một chuỗi tàn ảnh nháy mắt xuyên qua hư không, trong nháy mắt đã tới cạnh trường đao màu máu, chộp lấy chuôi đao.
Phân thân Cơ Hạo thật không dễ dàng gì ổn định thân thể, hắn nhìn chăm chú về phía ứng long ra tay cướp đoạt trường đao, đột nhiên hắn nhìn thấy chuôi đao của trường đao màu máu kia mấp máy quái dị, bàn tay ứng long vừa mới cầm chuôi đao, đã có vô số gai ngược bén nhọn màu máu chợt toát ra từ trong chuôi đao.
Bàn tay dày đặc vảy rồng nhỏ bé của ứng long bị gai ngược màu máu thoải mái đâm thủng. Trường đao màu máu khẽ run lên, chỉ nghe ứng long gào rống thê thảm, một cánh tay của hắn chợt trở nên khô quắt héo rũ như xác ướp vạn năm.
Cái đầu còn sót lại kia của Vu Bật cười lên chói tai: “Người trong thiên hạ đều có thể sử dụng thanh đao này, chỉ có long tộc các ngươi không thể chạm vào. Ai sờ, kẻ đó chết!”
Tù Ngưu, Ngao Bạch còn có vô số chiến sĩ long tộc cùng lên tiếng mắng chửi. Ứng long bàn tay bị gai ngược màu máu xuyên thấu kêu thảm khàn cả giọng, trong tiếng kêu thê lương tràn ngập vô cùng vô tận thống khổ và tuyệt vọng. Khó có thể tưởng tượng, là đau đớn cỡ nào mới có thể khiến một con ứng long kiêu ngạo, cuồng dã phát ra tiếng rống như vậy.
Vu Bật cười bén nhọn, cái đầu hóa thành một luồng khí đen cấp tốc lao ra, nháy mắt nhập vào thất khiếu của ứng long. Ứng long bị trường đao màu máu hấp thụ bàn tay không có sức phản kháng nhìn Vu Bật nhập vào thân thể mình, sau đó thân thể khôi ngô cao lớn của hắn cũng nhanh chóng khô quắt sụp đổ xuống.
Trong một nhịp thở ngắn ngủn, một con cổ ứng long tuổi vượt qua ba vạn năm hóa thành một mảng lớn tro bụi tan đi, hấp thu hơn phân nửa tinh huyết trong cơ thể ứng long, một mảng khí đen lan tỏa, Vu Bật ở trong tiếng cười quái dị dữ tợn một lần nữa ngưng tụ ma thể, lật tay cầm trường đao màu máu.
“Đao này, quả thật không tệ... Hì hì, long tộc các ngươi ở trước mặt đao này, quả thực chẳng khác gì một đàn gà con.” Vu Bật giơ lên cao cao trường đao đầm đìa máu, gương mặt vặn vẹo hướng về chiến sĩ long tộc sắc mặt thê thảm ở xung quanh cười dữ tợn nói: “Long tộc? Hắc hắc, cái rắm!”
Tù Ngưu, Ngao Bạch tức giận đến mức xanh mặt, Ngao Bạch quay đầu đi nhìn Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Cơ Hạo... Giúp tộc ta đoạt được thanh...”
Ngao Bạch còn chưa dứt lời, Tù Ngưu đột nhiên hét lớn một tiếng, ôm Ngao Bạch bị thương nặng không thể động đậy chợt lao vút về phía trước. Một cú lao đi này của Tù Ngưu trực tiếp phá vỡ hư không, ở trên không trung phá vỡ một cái lỗ thủng đường kính trăm trượng, trong nháy mắt tiếp theo hắn liền xông ra từ bên cạnh Cơ Hạo.
“Các con để ý... Tránh ra!” Tù Ngưu vừa mới nói ra khỏi miệng, mười mấy tướng lĩnh long tộc vừa rồi đứng ở bên hắn liền cùng cất tiếng kêu rên, thân thể xoay tròn hướng một bên bay ra. Trên thân bọn họ đồng thời xuất hiện vết thương thê lương sâu tới tận nội tạng, cả đống máu không ngừng từ trong vết thương phun ra.
“Hắc, hắc hắc, hắc hắc hắc!”
Tiếng cười quái dị truyền đến, hơi nước màu đen mơ hồ tràn ngập ra, một cái bóng người vặn vẹo cao mười mấy trượng chậm rãi hiện lên ở trong hơi nước màu đen. Vu Bật cầm trường đao màu máu lắc mình một cái đến bên cạnh bóng người cao lớn kia, cau mày nhìn người nọ quát lạnh: “Không phải đã nói, các ngươi ngắm chuẩn cơ hội cho bọn hắn một đòn đau, ít nhất cũng phải tiêu diệt hơn phân nửa thế lực long tộc mới được sao? Vội hiện thân như vậy, muốn làm gì?”
Hơi nước màu đen dần dần lan ra, bóng người khôi ngô trong hơi nước quái thanh quái khí nói: “Nhìn thấy bọn hắn, liền nhịn không được ra tay... Tù Ngưu, Bí Hý... Soạt, thật muốn cắn đứt cổ các ngươi, uống sảng khoái huyết tương các ngươi, moi ngực các ngươi, đem trái tim các ngươi làm điểm tâm!”
Đạo mâu ở cái trán phân thân Cơ Hạo đột nhiên mở ra, một luồng hào quang màu vàng phun ra, hung hăng đánh ở trên hơi nước mờ mờ màu đen.
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, hơi nước màu đen bị kim quang nhiệt độ cao làm bốc hơi, kim quang đánh ở trên bóng người màu đen, bị hắn dùng một bàn tay thoải mái cản lại. Nhưng hơi nước tan đi, mọi người đều đã thấy rõ bộ dáng bóng người này.
Toàn thân lân giáp màu đen, loại màu đen tử khí nặng nề kia, giống như sa mạc màu đen dưới sương tuyết bao trùm loại màu đen đó, màu đen hắc ám không ánh sáng, tử khí nặng nề, làm trong lòng người ta nặng trịch. Lân giáp màu đen, đầu rồng mà thân người, trên đầu rồng có mười mấy sợi râu rồng thon dài, sừng rồng trên trán khác với sừng hươu nhiều chạc trên đầu Tù Ngưu, Ngao Bạch, mà là sừng dạng hình nón bén nhọn.
Trên trán Tù Ngưu, Ngao Bạch chỉ có một đôi sừng rồng, trên trán gã này lại dựng sừng sững sáu cái sừng bén nhọn, tản mát ra hàn quang màu đen.
Không chỉ có thế, bả vai, khuỷu tay, cổ tay, đầu gối, mắt cá chân… vân vân các khớp nối quan trọng của thằng cha này, đều có gai xương bén nhọn màu đen sinh ra.
Trên đại thể, thằng cha này thoạt nhìn phảng phất tương tự Tù Ngưu, Ngao Bạch hình thái nửa rồng nửa người, nhưng khí tức chỉnh thể của hắn lại đặc biệt dữ tợn, hung ác.
Nếu nói long tộc là thụy thú, như vậy thằng cha này chính là một đại hung chi thú, đại tai chi thú rõ đầu rõ đuôi.
“Phệ Tâm... Ngươi tên khốn này chuồn ra khi nào?” Tù Ngưu, Ngao Bạch đồng thời tức giận mắng.
“Ồ... Ngay cả câu đại ca cũng không gọi sao? Tù Ngưu, Bí Hý, hắc hắc, năm đó chưa đánh chết các ngươi, thật sự là quá đáng tiếc.”
Cơ Hạo ngạc nhiên... Phệ Tâm? ‘Đại ca’?