A Tang là chiến sĩ thủ lĩnh Bạch Lộc bộ, là chiến sĩ cường đại nhất Bạch Lộc bộ có được gần năm mươi vạn người, hắn cách ngưng tụ bản mạng vu tinh chỉ có nửa bước, cho hắn thêm vài năm thời gian, hắn nhất định có thể ngưng tụ bản mạng vu tinh, trở thành Vu Đế, trở thành chiến sĩ cường đại nhất trong lịch sử bộ lạc.
Mấy chục năm trước, Bạch Lộc bộ còn là một bộ tộc lưu lạc nhỏ yếu, bộ lạc ban đầu của bọn họ trú ở phương tây xa xôi, sau khi bị bộ lạc kẻ thù truyền kiếp đánh bại, tộc nhân còn sót lại của Bạch Lộc bộ bị ép di chuyển lưu lạc, xóc nảy lưu ly đến Bồ Phản.
Ân đức Đế Thuấn, chia cho Bạch Lộc bộ một lãnh địa tốt tươi để bọn họ chăn thả sinh sống, mấy chục năm sinh sản, Bạch Lộc bộ dần dần khôi phục nguyên khí, còn được phát triển lớn hơn nữa.
Có lẽ Bồ Phản thật sự là một khối phong thuỷ bảo địa, trong một thế hệ trẻ của Bạch Lộc bộ tuôn ra không ít tuấn ngạn tài như A Tang, chiến sĩ cường đại không ngừng xuất hiện, các chiến sĩ nhiều lần hưởng ứng liên minh bộ lạc nhân tộc kêu gọi đi phương Bắc tác chiến, có một số chiến sĩ ngã xuống ở phòng tuyến Xích Phản sơn, có một số chiến sĩ thì mang theo vinh quang và chiến công quay về.
Chiến công khiến lãnh địa Bạch Lộc bộ không ngừng mở rộng, Bạch Lộc bộ cường đại cũng dần dần hấp dẫn càng nhiều tiểu bộ tộc tản mạn khắp nơi gia nhập. Ở sau khi vượt qua tai ương nước lũ, Bạch Lộc bộ trở về lãnh địa nhà mình, khôi phục đồng cỏ, khôi phục đàn súc vật lớn mạnh, mắt thấy ngày lành ngay trước mắt.
“Đế Úc sao có thể đem đồng cỏ của Bạch Lộc bộ chúng ta, ngang ngược chia một nửa cho bọn ác quỷ dị tộc đó chứ?”
A Tang khoanh hai tay trước ngực, cau mày nhìn một khối mặt cỏ xanh mượt đối diện sông lớn. Đó là một mảng đồng cỏ màu mỡ nhất trong lãnh địa Bạch Lộc bộ, trong đàn súc vật hơn ngàn vạn của Bạch Lộc bộ, có hơn phân nửa đều dựa vào mảnh đồng cỏ này để sống.
Nhưng mấy ngày hôm trước, ù ù cạc cạc, một đám ác quỷ dị tộc mang theo dụ lệnh của Đế Úc tới Bạch Lộc bộ, ngang ngược cắt đi rồi đồng cỏ màu mỡ này. Có chiến sĩ Bạch Lộc bộ nuốt không trôi cơn giận tranh chấp với bọn họ, kết quả bị ác quỷ dị tộc đánh thành trọng thương.
A Tang thật sự không rõ, đây rõ ràng là đồng cỏ Đế Thuấn chia cho Bạch Lộc bộ, một khu vực chăn thả rộng lớn xung quanh càng là chiến sĩ trong tộc dựa vào chém giết đẫm máu với ác quỷ dị tộc đạt được chiến công đổi mà có. Đây là sản nghiệp Bạch Lộc bộ, Đế Úc sao có thể ngang ngược đem đồng cỏ màu mỡ nhất này tặng cho ác quỷ dị tộc chứ?
Là Bạch Lộc bộ mạo phạm Đế Úc sao? Đế Úc cố ý trừng phạt Bạch Lộc bộ sao?
Dùng sức gãi gãi đầu, A Tang rất mê hoặc lắc lắc đầu, Bạch Lộc bộ chẳng qua là một tiểu bộ lạc năm mươi vạn người, làm chiến sĩ thủ lĩnh của bộ lạc, A Tang còn chưa bao giờ bước vào đại điện thảo luận chính sự của nhân tộc, hắn muốn mạo phạm Đế Úc cũng không có cơ hội này nha?
“Đi phái người tìm hiểu một chút, là Bạch Lộc bộ chúng ta đụng phải loại chuyện này, hay là mọi người đều đụng phải loại phiền toái này?” A Tang cau mày, hướng mấy huynh đệ bên người thấp giọng dặn dò.
Mấy chiến sĩ Bạch Lộc bộ còn chưa kịp xuất phát, tiếng vó nặng nề vang lên, đại đội chiến sĩ dị tộc cưỡi chiến thú dữ tợn, huýt gió vượt qua sông lớn phía trước, nhanh chóng tới gần Bạch Lộc bộ.
Không chỉ có bờ bên kia đối diện sông lớn có kỵ binh dị tộc đến, ba phương hướng khác của Bạch Lộc bộ cũng có đại đội chiến sĩ dị tộc nhanh chóng tới gần. Kỵ binh dị tộc kết đội thì thôi, thế mà còn có một tòa pháo đài bay lơ lửng gần mặt đất chậm rãi lại gần.
Trên pháo đài bay mười mấy tòa thần tháp Ngu tộc lóng lánh hào quang loá mắt, con mắt dựng thẳng màu đỏ tươi ở đỉnh chóp thần tháp hơi mở ra, thần quang lạnh lẽo tập trung A Tang và đồng bạn bên cạnh hắn. Theo bản năng A Tang cảm giác được một sự nguy hiểm rất lớn, hắn vội vàng thấp giọng quát: “Bảo các tộc nhân không được lộn xộn, cẩn thận một chút, bọn ác quỷ này không dễ đối phó!”
Lời còn chưa dứt, một chiến sĩ Già tộc cao lớn, so với A Tang cao hơn một nửa người đã lắc mình đến trước mặt A Tang.
Chiến sĩ Già tộc thực lực đạt tới tiêu chuẩn Vu Đế cao cấp cười dữ tợn, hắn tóm đầu A Tang, đầu gối bên phải hướng lên trên thúc lên, tay phải hướng phía dưới hung hăng nhấn một cái, đầu A Tang hung hăng va vào trên đầu gối hắn.
Chiến sĩ Già tộc mặc trọng giáp, trên bảo vệ đầu gối của hắn một cái gai nhọn dài nửa thước xuyên thủng đầu A Tang. A Tang thét lớn một tiếng, óc sụp đổ chết thảm ngay tại chỗ.
“Bạch Lộc bộ, chiến sĩ thủ lĩnh A Tang? Ngươi ở Xích Phản sơn lập không ít công lao? Hắc, chiến sĩ nhân tộc có công lao, đều đáng chết!” Chiến sĩ Già tộc cười dữ tợn, tùy tay đem thi thể A Tang vứt xuống đất.
Cũng không lau đi máu tươi trên bàn tay, hai tay chiến sĩ Già tộc dùng sức vỗ ra tiếng vỗ tay nặng nề, hắn nhìn tộc nhân Bạch Lộc bộ rối như canh hẹ trong thôn cất tiếng cười nói: “Các con dân Bạch Lộc bộ, ta mang đến mệnh lệnh của Đế Úc. Bạch Lộc bộ các ngươi thật có phúc, chúng ta ở phía bắc Xích Phản sơn, ở trên lãnh địa Ngu triều, đã quây cho các ngươi một mảnh đất phì nhiêu so với bãi chăn thả của các ngươi hiện tại lớn hơn mười lần!”
“Các ngươi thật có phúc, Đế Úc và Đế Thích Diêm La bệ hạ của chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, dùng bãi chăn nuôi các ngươi hiện tại có được, đổi bãi chăn nuôi gấp mười trên lãnh địa của chúng ta! Hiện tại, ta mệnh lệnh, tất cả các ngươi, lập tức xuất phát!”
Chiến sĩ Già tộc hướng phía bắc chỉ chỉ, ngoài cười nhưng trong không cười hung tợn nói: “Ngày lành, chờ các ngươi đó!”
Lão tộc trưởng Bạch Lộc bộ tức giận đến mức toàn thân run rẩy đi ra, hắn khàn cả giọng cả giận nói: “Các ngươi là muốn chúng ta di chuyển đi phương Bắc? Như vậy vì sao phải giết chết A Tang?”
Chiến sĩ Già tộc ngẩn ngơ, hắn cau mày nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu: “Tộc trưởng Bạch Lộc bộ, Lộc Cửu? Ừm, ta nhớ không lầm tư liệu chứ? Lộc Cửu lão đầu nhi, ta muốn nói, đây là ân oán cá nhân của ta với A Tang... Nhưng ta vì sao phải nói dối đối với con kiến chứ?”
Dang hai tay, chiến sĩ Già tộc cười dữ tợn nói: “A Tang ở Xích Phản sơn lập rất nhiều công lao, hắn giết đã chết rất nhiều tộc nhân của chúng ta, cho nên ta liền giết hắn, chỉ đơn giản như vậy... Ngươi còn có bất cứ nghi vấn nào nữa không?”
Không đợi Lộc Cửu mở miệng, Già tộc chiến sĩ rút ra bội đao bên hông, một đao nhằm vào đầu đem Lộc Cửu chém thành hai mảnh.
Ở trong tiếng la khóc của vô số tộc nhân Bạch Lộc bộ, chiến sĩ Già tộc cất tiếng cười to lên: “A ha, tộc trưởng Lộc Cửu của Bạch Lộc bộ cãi mệnh lệnh Đế Úc, tội đáng chết vạn lần, ta rất nhân từ ban cho hắn một lần tử vong sạch sẽ lưu loát... Toàn bộ mọi người, mau xuất phát, mau, mau, mau!”
Đám đông chiến sĩ dị tộc xâm nhập thôn xóm Bạch Lộc bộ, bọn họ điên cuồng vơ vét toàn bộ tộc nhân Bạch Lộc bộ, giết chết toàn bộ chiến sĩ Bạch Lộc bộ có gan phản kháng. Từng đám đông con dân Bạch Lộc bộ khóc trời kêu đất bỏ lại tất cả tài sản, biên thành đại đội hướng phía bắc tiến lên.
Không chỉ có Bạch Lộc bộ, trong lượng lớn bộ lạc nhân tộc ở vùng biên duyên Bồ Phản đã xảy ra chuyện tương tự.
Đám đông chiến sĩ dị tộc xâm nhập các bộ tộc này, bức bách từng đại đội con dân nhân tộc không ngừng hướng bắc di chuyển.
Trừ xung quanh Bồ Phản, còn có vô số quân đội dị tộc ở dưới sự phối hợp của quân đội riêng các đại thị tộc quét ngang bốn phương, từng bộ tộc cỡ nhỏ và trung bình bị cường hành dời đi, mà lãnh địa ban đầu của bọn họ, thì bị các đại thị tộc rất ăn ý chia cắt hết.
Ngắn ngủn một tháng thời gian, bộ tộc nhân tộc bị mạnh mẽ di chuyển đi phương Bắc đã đạt tới một con số cực kỳ kinh người!
Nội bộ nhân tộc lời đồn đãi nổi lên bốn phía, lại đều bị các đại thị tộc liên thủ áp chế xuống.