Các chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn quát trầm thấp.
Trong thanh âm của bọn họ không nghe ra bi ai với sợ hãi, chỉ có dục vọng chiến đấu nồng đậm nhất đang thiêu đốt. Bọn họ là một đám công cụ giết chóc mất đi toàn bộ tâm trí, chỉ còn lại có bản năng chiến đấu. Xi Vưu ngã xuống, giống như mở ra phong ấn trong cơ thể bọn họ, đem trạng thái chiến đấu điên cuồng nhất của bọn họ phóng thích ra.
Quanh thân thiêu đốt huyết khí và sát khí ngưng tụ thành ngọn lửa hai màu đen đỏ, trừ để lại mấy chiến sĩ tiếp tục gọi Da Ma Thiên, chiến sĩ khác của Xi Vưu quân đoàn vứt tấm khiên, hai tay cầm đao, như đàn bò tót điên cuồng lao đi hướng Cơ Hạo phát động xung phong.
Không tránh không né, không che không đỡ, một đao ngay vào đầu dã man nhất, thuần túy nhất bổ xuống.
Các chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn mang theo sự thần thánh chí có ở kẻ tử vì đạo, mang theo cuồng nhiệt cùng si mê ác ma địa ngục tự mình hủy diệt, thiêu đốt sinh mệnh với linh hồn, hướng Cơ Hạo vung ra lực công kích mạnh nhất.
Cơ Hạo nâng tay trái, đón được đại đao nhằm vào đầu bổ xuống, cổ tay xoay tròn, đại đao gãy rời, Bàn Cổ Long Văn ở tay phải không che chắn đâm về phía trước, thế như chẻ tre đục thủng giáp trụ chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn, xuyên thủng ngực bọn họ.
Một trảo, một đâm, một người ngã xuống; lại trảo, lại đâm, một người ngã xuống...
Trong nháy mắt, Cơ Hạo lập lại động tác đơn điệu này mấy trăm lần, mấy trăm chiến sĩ cường hãn của Xi Vưu quân đoàn mang theo một tia hoài nghi không thể tưởng tượng, ùn ùn bị Bàn Cổ Long Văn đánh nát thân thể.
Cơ Hạo ở trong đánh giết đơn điệu mà lặp lại, như dùng một ngọn núi lớn đi nghiền áp các quả trứng gà. Hắn đột nhiên lĩnh ngộ vài phần ý nhị ‘lực lượng chi đạo’ theo như lời hư ảnh. Không sai, nếu lực lượng tuyệt đối cường hãn đến trình độ nhất định, chỉ cần nghiền ép tới là có thể chiến thắng mọi kẻ địch.
Chẳng qua, cho dù là Bàn Cổ thánh nhân năm đó, ‘Lực lượng chi đạo’ của hắn cũng chưa đạt tới cực hạn thật sự nhỉ? Cho nên ở dưới ức vạn hỗn độn ma thần vây công, Bàn Cổ thánh nhân cuối cùng vẫn đã ngã xuống.
Cho nên, lực lượng tuyệt đối tất nhiên quan trọng, nhưng kỹ xảo và biến hóa cũng không thể bỏ qua. Như ‘Diễn’ chi đạo của Hoa đạo nhân, thần thông bí pháp thiên biến vạn hóa, mang tới cho Cơ Hạo bao nhiêu tiện lợi, càng trực tiếp tăng lên sức chiến đấu của hắn.
Một chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn cuối cùng chắn ở trước mặt ngã xuống, hai con hỏa long quấn quanh bên hông Cơ Hạo phát ra tiếng rống dài vui vẻ, Nha Công luôn đứng ở đỉnh đầu Cơ Hạo càng ngửa mặt lên trời hót dài, từng ánh lửa hừng hực thiêu đốt ở trên lông vũ của Nha Công, khiến thân thể nó cũng trở nên mơ hồ hẳn đi.
Chân đạp mây lửa, Cơ Hạo hướng Hủy Diệt Võ Trang áp sát từng bước một. Bộ Hủy Diệt Võ Trang này, hoặc triệt để phá hủy, đương nhiên lựa chọn tốt nhất là đem nó thu lấy; mà Da Ma Thiên, giết hắn chỉ là lựa chọn hạ hạ, nếu có thể bắt sống hắn, đó là biện pháp không còn gì tốt hơn.
Có lẽ phụ thân hắn còn có một chút tình cảm cha con? Ở dưới một số cục diện gian nan nào đó, Cơ Hạo có thể dùng Da Ma Thiên để uy hiếp vị ‘Huyết Miện’ đại nhân kia?
Vài tên chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn lưu thủ chắn trước mặt Cơ Hạo, bọn họ vứt trường đao trong tay, hai tay nắm chặt tấm khiên dày nặng. Bọn họ đã thấy cảnh tượng đồng bạn của mình bị Cơ Hạo thoải mái đánh chết, bọn họ biết mình không phải đối thủ của Cơ Hạo.
Lúc này bọn họ không mưu cầu xa vời đánh chết Cơ Hạo, bọn họ chỉ cầu dùng phòng ngự chắc chắn nhất của mình, có thể kiên trì đến lúc Da Ma Thiên tỉnh lại.
Chỉ cần hắn tỉnh, hắn có thể khống chế Hủy Diệt Võ Trang đào tẩu, nhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn thành!
“Da Ma Thiên đại Nhân, tỉnh lại nhanh chút đi!” Một chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn nắm chặt tấm khiên lớn hướng Cơ Hạo lao đi, đồng thời rống lớn một tiếng khàn cả giọng. Mặt ngoài khiên tháp vuông vức tượng một con Quỳ Ngưu phun ra mảng lớn mây khói, tấm khiên như một ngọn núi nhỏ húc về phía Cơ Hạo.
Cơ Hạo tùy tay đánh một quyền trên tấm khiên.
Oành một tiếng, vô số phù văn trận pháp trong trọng thuẫn kim loại dày tới một thước tan rã, mặt khiên hợp kim đúc bằng bí pháp bị chấn động kịch liệt tan vỡ ra, biến thành mảnh vỡ so với hạt cát còn nhỏ hơn. Đôi tay chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn cầm trọng thuẫn vỡ nát, hộc cả đống máu bay ngược về phía sau.
“Da Ma Thiên đại nhân, tỉnh lại! Đi mau!” Lại một chiến sĩ cầm đại thuẫn hướng Cơ Hạo húc tới. Thân thể hắn đang thiêu đốt, mỗi một lỗ chân lông của hắn đều đang phun ra ngọn lửa màu máu. Biết mình không có khả năng ngăn trở Cơ Hạo, nhưng vì cơ hội nhỡ đâu lại có, chiến sĩ này cực lực thiêu đốt linh hồn cùng máu thịt của chính mình, hắn đem toàn bộ sinh mệnh lực trong nháy mắt này triệt để bùng nổ ra.
Chiến lực vốn chỉ vừa vặn có thể so với cấp Vu Đế, trong nháy mắt này nhảy vọt lên tới tiêu chuẩn có thể so với nhân tộc Vu Đế đỉnh phong.
Máu thịt của tên chiến sĩ này nháy mắt đốt cháy hết, chỉ còn lại có khung xương đầm đìa máu bọc huyết viêm sền sệt hướng Cơ Hạo húc tới.
Cơ Hạo giơ Bàn Cổ Long Văn, một tiếng rồng gầm trường kiếm bổ xuống, chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn điên cuồng thiêu đốt bản thân này tính cả tấm khiên của hắn cùng nhau bị bổ ra.
Sải bước lao về phía Hủy Diệt Võ Trang, Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Đủ rồi, cút sang một bên đi!”
Trên thân ba chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn còn lại đồng thời sáng lên ngọn lửa màu máu, bọn họ cũng thiêu đốt sinh mệnh của mình. Vứt tấm khiên trong tay, lửa toàn thân ba gã chiến sĩ cấp tốc hướng về ngực ngưng tụ, bọn họ dang đôi tay hướng Cơ Hạo lao tới, rất hiển nhiên bọn họ muốn tự bạo thân thể kéo Cơ Hạo đi chết cùng.
Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, mi tâm hiện lên một đạo thanh quang, hắn tránh được ba chiến sĩ ôm, trực tiếp tới trên thân Hủy Diệt Võ Trang.
‘Oành oành oành’ ba tiếng nổ truyền đến, ba chiến sĩ không khống chế được lực lượng tàn sát bừa bãi trong cơ thể ầm ầm bùng nổ. Một mảng ánh lửa kịch liệt hướng bốn phía khuếch tán ra, ngay cả Hủy Diệt Võ Trang không ai khống chế cũng bị đẩy bay xa mấy chục dặm.
Cơ Hạo đứng ở ngoài khoang tinh thể của Hủy Diệt Võ Trang, giơ Bàn Cổ Long Văn, cau mày nhìn khoang tinh thể nối liền thành một khối.
Giờ nếu bạo lực phá hủy, có thể tổn hại đến Da Ma Thiên bên trong hay không? Dù sao, Cơ Hạo muốn bắt sống, hắn cũng không muốn lỡ tay đem đầu Da Ma Thiên chặt xuống. Nhưng muốn phá hư Hủy Diệt Võ Trang, Cơ Hạo muốn giữ lại chút khí lực cũng không có khả năng, hắn chỉ có thể toàn lực đánh phá, có khả năng cực lớn ngộ thương Da Ma Thiên.
“Này, dân bản xứ, nếu ta là ngươi, ta sẽ buông thanh trường kiếm thoạt nhìn phi thường không tệ kia trong tay, sau đó quỳ xuống đất, hướng ta dập đầu cầu xin tha thứ, khóc lóc hướng ta nguyện trung thành, khóc lóc cầu xin trở thành nô lệ của ta, hơn nữa ôm giày ta, dùng lưỡi đem giày của ta liếm sạch sẽ.” Một thanh âm lạnh lùng ở xa xa truyền đến: “Nếu ta là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không có ý đồ thương tổn Da Ma Thiên đại nhân. Ngươi tổn thương của hắn một sợi tóc, toàn bộ thân quyến của ngươi đều sẽ vì thế mà chôn cùng.”
Không khí quanh thân thể Cơ Hạo đột nhiên đọng lại, trong tiếng ‘Rắc rắc’, một lực lượng không tên vặn vẹo không khí bên người Cơ Hạo, ngưng tụ thành một cái lồng giam sáu mặt cạnh dài ba trượng. Lồng giam trong suốt màu xám trắng vừa lúc đem Cơ Hạo bọc ở bên trong, mơ hồ có thể thấy được ánh điện vặn vẹo cấp tốc lưu động ở trong lồng giam.
Thủ đoạn thần diệu như thế, càng quan trọng hơn là Cơ Hạo chưa phát hiện đối phương động thủ, đã bị bí pháp vây khốn.
Xoay người, Cơ Hạo liền thấy được mười hai thanh niên Ngu tộc mặc kim giáp.
Nhìn thấy bọn họ lần đầu tiên, Cơ Hạo đã biết, bọn họ tuyệt đối không thuộc về mười hai chấp chính gia tộc Ngu triều.
“Các ngươi là?” Cơ Hạo chỉ chỉ bầu trời.
“Chúng ta là Nhật Nguyệt kỵ sĩ thuộc Thánh Vực Bàn Ngu thế giới, không nên đem chúng ta coi là đám người sa cơ thất thế hạ đẳng kia.” Một thanh niên Ngu tộc vẻ mặt ôn hoà hướng Cơ Hạo cười: “Dân bản xứ, ngươi nên đem thanh kiếm đó hiến cho ta.”