Trong con ngươi Hoa đạo nhân u quang bảy màu lóe lên một phen, tiếng cười mơ hồ bất định của Đại Tự Tại liền truyền ra: “Liều lĩnh? Mộc đạo nhân, chẳng lẽ ngươi cho rằng, là Hoa đạo nhân cố ý để cho ta...”
Đại Tự Tại còn chưa nói hết lời, bên người Hoa đạo nhân đã có các luồng khí lành bốc lên, càng có các đóa hoa sen từ trong khí lành đột nhiên nở rộ. U quang bảy màu trong con ngươi Mộc đạo nhân lặng yên thối lui, con ngươi của hắn trở nên trong suốt, linh động, thâm thúy mà không thể nắm lấy.
“Sư huynh, không phải liều lĩnh. Lấy ma đầu này diễn hóa thế gian trăm vẻ, cấu tạo ba ngàn thế giới lớn nhỏ, ở trong khôn cùng ma tướng rèn luyện nguyên linh, tìm hiểu ‘Diễn’ chi đại đạo, cái này chỉ là một môn thủ đoạn tu đạo.” Hoa đạo nhân mỉm cười, mang theo một tia kinh ngạc nhìn thoáng qua cánh tay lơ lửng ở trước người hắn, bị Cơ Hạo một kiếm chặt đứt, không khỏi thở ra một hơi thật dài.
“Cơ Hạo tiểu hữu, thật sự làm bần đạo đặc biệt kinh ngạc. Không ngờ được, kiếm đạo của ngươi, vậy mà đã đến trình độ như thế.”
Đầu ngón tay bay ra một điểm thanh quang, vòng quanh tay cụt xoay một vòng, tay cụt tự tiếp nối, một mùi thơm ngát từ miệng vết thương dập dờn khuếch tán ra, cái tay cụt của Hoa đạo nhân đã khôi phục như lúc ban đầu, không nhìn thấy một tia dấu vết nào nữa.
Cơ Hạo cầm Bàn Cổ Kiếm, trấn định hướng Hoa đạo nhân gật gật đầu: “Tất cả đều là ân đức của sư tôn, so sánh với sư tôn, kiếm đạo của ta nông cạn không đáng nhắc tới.”
Hoa đạo nhân cười ‘Hắc’ một tiếng, hắn thâm trầm nhìn Cơ Hạo một cái, sau đó ánh mắt liền ngưng tụ ở trên thân Bàn Cổ Kiếm âm u không có chút hào quang trong tay hắn. Cơ Hạo lập tức cảm nhận được một luồng thần thức dao động cường đại dị thường, không chút che dấu từ trong mắt Hoa đạo nhân trào ra, tinh tế dày đặc vòng quanh Bàn Cổ Kiếm bắt đầu tra xét.
Bàn Cổ Kiếm không chút sứt mẻ, thần thức Hoa đạo nhân vòng quanh Bàn Cổ Kiếm cân nhắc hồi lâu, cũng chưa thể nhìn thấu chi tiết của thanh kiếm này.
“Kiếm đạo của ngươi so sánh với Vũ Dư đạo hữu, thật sự nông cạn không đáng nhắc tới. Kiếm đạo của ngươi không chịu nổi, lại có thể một kiếm chặt đứt cánh tay bần đạo, chỉ có thể là thanh kiếm này của ngươi quá tốt, quá tốt, quá tốt.” Hoa đạo nhân nhìn Bàn Cổ Kiếm không dời mắt, lặng lẽ thở dài một hơi: “Cho dù vừa rồi khống chế bần đạo hành động không phải là bản ngã của bần đạo, mà là Đại Tự Tại nhập vào làm loạn kia, hắn chỉ có thể phát huy khoảng ba thành tu vi của bần đạo...”
Trong con ngươi sáng lên hai điểm tinh quang, Hoa đạo nhân nhìn chằm chằm Bàn Cổ Kiếm nói từng chữ một: “Cho dù chỉ là ba thành tu vi của bần đạo, ngươi có thể một kiếm chặt đứt cánh tay bần đạo, kiếm này...”
Cơ Hạo tươi cười thân thiện hướng Hoa đạo nhân lắc lắc đầu: “Kiếm này, vô duyên với ngài, đừng nói cái câu treo cửa miệng của ngài nữa, mất mặt không?”
Sắc mặt Hoa đạo nhân nhất thời trở nên rất khó coi.
Mất mặt, sao mà không mất mặt? Lấy thân phận của hắn, bị một hậu sinh vãn bối chặt đứt cánh tay. Từ khi Hoa đạo nhân hắn ở trong Hồng Mông, trước khi Bàn Cổ khai thiên tích địa đắc đạo tới nay, hắn nào từng chịu thiệt lớn như vậy?
Năm đó cho dù hắn và Vũ Dư đạo nhân trong tối ngoài sáng tranh đấu nhiều lần, Vũ Dư đạo nhân cũng chỉ để lại ở trên người hắn mấy vết kiếm, tuyệt không có chuyện tàn phá cơ thể xảy ra. Đường đường Hoa đạo nhân, đường đường chủ một giáo, một trong mấy người chí cao vô thượng nhất của Bàn Cổ thế giới, lại bị đệ tử của Vũ Dư đạo nhân chặt đứt cánh tay.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Hoa đạo nhân không cần gặp ai nữa.
Nhìn quanh, ánh mắt Hoa đạo nhân tự do, một luồng sát ý chậm rãi từ trong con ngươi của hắn nhộn nhạo ra.
Mộc đạo nhân dưới chân khẽ động, đột ngột lao đến phía sau Cơ Hạo, cùng Hoa đạo nhân một trước một sau đem Cơ Hạo kẹp vào giữa.
Hoa đạo nhân nhất thời cất tiếng cười to: “Sư huynh tạm ở một bên lược trận, tiểu bối bực này, còn không đáng sư huynh tự mình ra tay!”
Trong tiếng cười lớn, bản thân Hoa đạo nhân cũng chưa ra tay, mà là vỗ một chưởng vào đỉnh đầu mình, chỉ nghe một tiếng khánh ngọc khẽ ngân lên, đỉnh đầu Hoa đạo nhân một đạo thanh quang trắng xoá giống như ngọc đẹp màu mỡ dê lao ra, một hóa thân cao một trượng sáu, ba đầu tám tay, toàn thân trắng óng ánh như ngọc, mặc áo báu do vô số dạ minh châu xâu thành chuỗi ngọc, tám cánh tay đều cầm một thanh kì binh từ trong thanh quang lao ra.
Hoa đạo nhân phóng ra hóa thân lạnh lẽo nhìn Cơ Hạo một cái, không nói một lời từ trên cao đáp xuống, tám cánh tay vung binh khí, giống như mưa rào hướng Cơ Hạo đánh xuống.
Binh khí trong tay hóa thân như bạch ngọc này màu sắc khác nhau, Cơ Hạo từ trong đó cảm nhận được thất tình lục dục nồng đậm, tám món binh khí, thế mà lại là do thất tình lục dục cực kỳ tinh thuần làm nguyên liệu, do niệm lực vô biên ngưng tụ thành. Người thường nếu trúng một đòn của binh khí này, tất nhiên bị dẫn động thất tình lục dục các loại ý niệm trong cơ thể, vô số tâm ma sinh ra từ hư vô, không cẩn thận sẽ là kết cục âm hỏa đốt tâm thần, hồn phi phách tán.
Bàn Cổ Chung vang lên một tiếng, từng luồng khí hỗn độn trút xuống, binh khí trong tay bạch ngọc hóa thân đánh như mưa rơi vào trên Bàn Cổ Chung, chỉ nghe tiếng ầm ầm không dứt, không có một binh khí nào có thể chạm tới thân thể Cơ Hạo.
Hoa đạo nhân khẽ biến sắc, hắn thấp giọng cười nói: “Tiểu bối có vài phần bản lĩnh, cái chuông này...”
Cơ Hạo ngắt lời Hoa đạo nhân, hắn khẽ lắc đầu cười nói: “Cái chuông này, cũng không có chút duyên pháp nào với ngài.”
Hoa đạo nhân nở nụ cười, tay trái hắn kéo một làn gió nhẹ chậm rãi hướng Cơ Hạo vỗ xuống: “Có duyên pháp hay không, điều này không phải tiểu bối như ngươi có thể biết. Thiên đạo khó lường, thiên cơ khó lường, duyên pháp này sao...”
Một câu của Hoa đạo nhân còn chưa dứt lời, tay trái hắn đã đặt ở trên Bàn Cổ Chung.
Chuông ngân lên ‘Ông’ một tiếng, hư không bên người Cơ Hạo ầm ầm nổ tung, bản thể Bàn Hành bị Cơ Hạo chặt đứt bị nổ tung thành mảnh vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ tàn phá rải rác. Bàn Cổ Chung kịch liệt chấn động, một lực lượng khổng lồ chấn động hư không, muốn lấy thế lôi đình vạn quân phá vỡ phòng ngự của Bàn Cổ Chung.
Nhưng Bàn Cổ Chung cứng rắn chặn được một đòn này của Hoa đạo nhân, Cơ Hạo cố nén chấn động kịch liệt trên Bàn Cổ Chung truyền đến, Bàn Cổ Kiếm kéo một đạo kiếm quang âm u, lặng yên không một tiếng động hướng lòng bàn tay Hoa đạo nhân đâm tới.
Hoa đạo nhân thét lớn một tiếng, bàn tay bị một đòn của Bàn Cổ Kiếm xuyên thủng, lời hắn nói tự nhiên cũng không thể nói hết, mà là kéo bàn tay bị thương vội lui về phía sau.
Sắc mặt Hoa đạo nhân đã triệt để thay đổi, thân thể hắn khẽ run rẩy nhìn Cơ Hạo, cơn giận trong lòng quả thực có thể đem bầu trời cũng húc ra một lỗ thủng —— hắn lại một lần nữa bị thương ở dưới kiếm của Cơ Hạo, lại một lần nữa bị môn hạ đệ tử Vũ Dư đạo nhân đánh cho bị thương!
Sắc mặt Hoa đạo nhân cũng thay đổi, một đòn vừa rồi Hoa đạo nhân không nương tay.
Hắn thấy rõ, một chưởng đó của Hoa đạo nhân đã vận dụng toàn lực, hắn không hề nương tay muốn một chiêu gạt bỏ Cơ Hạo.
Nhưng Cơ Hạo mượn dùng Bàn Cổ Chung ngay cả Mộc đạo nhân cũng không rõ lai lịch, cứng rắn đỡ được một đòn kia của Hoa đạo nhân, tuy Cơ Hạo tỏ ra có chút cố hết sức, nhưng hắn đã đỡ được một đòn toàn lực của Hoa đạo nhân.
Mà kiếm trong tay hắn, càng dễ dàng xuyên thấu bàn tay Hoa đạo nhân.
Sắc mặt Mộc đạo nhân trở nên cực độ sầu khổ, trên mặt quả thực sắp nhỏ ra mật đắng. Hắn thâm trầm nhìn Cơ Hạo, lặng lẽ thở dài: “Vũ Dư đạo hữu vận khí tốt, tọa hạ đại đệ tử của hắn Bảo đạo nhân, năm đó từng đón đỡ một chưởng của bần đạo, lại chỉ bị thương mà không chết. Không ngờ được, môn hạ của hắn lại xuất hiện ngươi yêu nghiệt bực này, tuy là mượn dùng sức chí bảo...”
Cơ Hạo chậm rãi giơ lên Bàn Cổ Kiếm, trong lòng một mảng mát lạnh như nước: “Hai vị, còn muốn tiếp tục không?”