Con gái nhỏ tuổi nhất của tộc trưởng Phượng tộc, ngàn tuổi, dựa theo tuổi thọ dài đằng đẵng của Phượng tộc tính toán cũng còn chưa trưởng thành. Phượng Cầm Tâm thoạt nhìn chỉ là một cô bé ngoài mười tuổi, nhưng lúc hành tẩu ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay chắp sau lưng, một bộ dáng lão khí hoành thu khiến Cơ Hạo nhìn mà cả người khó chịu.
Phượng Cầm Tâm làn da trắng như tuyết, mắt to miệng nhỏ, bộ dạng non mịn thanh tú đã vòng quanh đại điện vài vòng, nhìn nhìn nơi này, liếc liếc nơi kia, rất có một phần hương vị bà địa chủ xem kỹ nhà lớn tòa thành nhà mình mới xây.
Một ấm trà thơm đã lạnh như băng, qua ước chừng một khắc đồng hồ, Phượng Cầm Tâm mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt Cơ Hạo, rất ngang ngược vung tay lên: “Tòa hành cung này không tệ, bao nhiêu tiền, bản cung mua.”
Cơ Hạo nhìn Phượng Cầm Tâm, dứt khoát lưu loát khai ra bảng giá trong lòng mình: “Phượng thiếu chủ quả nhiên khẳng khái. Phượng tộc phú giáp thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền. Tòa Quỳnh Tuyết cung này nếu Phượng thiếu chủ có ý, phía nam Nghiêu Bá lĩnh của bản bá, có một mảnh đất vô chủ phạm vi bảy mươi vạn dặm, thiếu chủ dùng khối lãnh địa đó đến đổi đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Cầm Tâm chợt căng thẳng, khuôn mặt nhỏ run rẩy từng đợt, trong đôi mắt ánh lửa hừng hực, hiển nhiên tức giận đến cực điểm.
Trong đại điện, mười mấy thiếu phụ mặc váy cung hoa mỹ, xinh đẹp vô cùng gầm lên: “Cả gan! Vẻn vẹn Nghiêu Bá, dám vô lễ đối với thiếu chủ Phượng tộc ta?”
‘Thùng’ một tiếng, đám người Chúc Dung Long Cơ Hạo mang đến đồng thời cầm trường kích hướng trên đất giã mạnh, Chúc Dung Long lớn tiếng quát: “Phượng tộc rất ghê gớm sao? Có gan khai chiến với Chúc Dung thần tộc chúng ta đi? Huynh đệ chúng ta đã sớm muốn kiếm một đám cô bé Phượng tộc trở về làm ấm chăn!”
‘Leng keng’ nổ lớn, mười mấy thiếu phụ Phượng tộc đồng loạt rút bội kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng đám người Chúc Dung Long.
Mấy huynh đệ Chúc Dung Long cùng cất tiếng cười to, quanh thân ánh lửa hừng hực, vung trường kích kéo theo cuồng phong dữ dội, không sợ chút nào hướng các thiếu phụ Phượng tộc ép lên.
Cơ Hạo nặng nề ho khan một tiếng. Hắn dùng lực gõ gõ bàn trà trước mặt, hướng Phượng Cầm Tâm cười lạnh nói: “Phượng thiếu chủ, ngươi sốt sắng nhờ Tự Hi đại nhân truyền lời, để ta từ Nghiêu Sơn thành quay về Bồ Phản gặp ngươi, sẽ không là vì tìm ta đánh nhau chứ?”
Phượng Cầm Tâm hừ nhẹ một tiếng. Các thiếu phụ Phượng tộc kiêu ngạo nhất thời thân thể cứng đờ, đều đem trường kiếm trở vào bao, thành thành thật thật lui lại vài bước.
Mấy huynh đệ Chúc Dung Long rất không cam lòng nhìn nhau một cái, lại nhìn nhìn Cơ Hạo vẻ mặt nghiêm túc, không thể làm gì được thu liễm lửa trên người, đều lui về phía sau.
“Ta đến Bồ Phản, là có việc muốn nói với Nghiêu Bá.” Phượng Cầm Tâm cau mày, căng khuôn mặt nhỏ lạnh lùng nói: “Nhưng Nghiêu Bá không khỏi khinh người quá đáng!”
“Ta khinh người quá đáng?” Cơ Hạo bất đắc dĩ dang hai tay, hướng Phượng Cầm Tâm cười khổ nói: “Ta có bắt nạt Phượng thiếu chủ?”
Phượng Cầm Tâm chỉ chỉ trần nhà đỉnh đầu, tức giận hướng Cơ Hạo rít gào: “Một tòa hành cung như vậy, ngươi dám bảo bản cung dùng bảy mươi vạn dặm lãnh địa để trao đổi? Ngươi đem bản cung coi là gì? Đứa ngốc long tộc trong đầu tất cả đều là cơ bắp hay sao?”
Cơ Hạo nhất thời thoải mái cười lên: “Mua bán không còn nhân nghĩa còn, thiếu chủ không hài lòng đối với giá, vậy không mua nữa là được. Bản bá rất tò mò, thiếu chủ từ gò Phượng xa vạn dặm mà đến, không lẽ vì mua hành cung này sao?”
Trầm mặc một phen, Phượng Cầm Tâm ngồi đối diện Cơ Hạo, tức giận bưng lên nước trà lạnh như băng trút một hơi.
Dùng sức đem chén trà nện trên bàn, Phượng Cầm Tâm quát: “Thứ nhất, ngươi biết tin tức Phượng Kỳ hay không? Thứ hai. Chúng ta muốn mua Long Đàm!”
Phượng Kỳ? Tổng quản trưởng lão Phượng Kỳ cửa hàng Phượng tộc Xích Phản tập? Cơ Hạo nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Xích Phản sơn từ biệt, chưa từng gặp lại Phượng Kỳ trưởng lão. Cho nên Phượng thiếu chủ muốn tìm hiểu tin tức của nàng, là tìm lầm người rồi.”
Ngón tay khẽ búng vài cái trên bàn trà, Cơ Hạo nhíu mày nói: “Về phần nói Long Đàm…”
Long Đàm, sau khi từ chiến trường Xích Phản sơn quay về Bồ Phản, sắc phong Nghiêu Bá, Cơ Hạo đã nhiều năm không gặp Long Đàm. Lão thụ yêu gốc Tử Văn Long Đàn Mộc tu thành, hắn hiện tại là vu lão Vu Điện cung phụng, Tự Văn Mệnh cố ý vòng ra một dãy núi lớn mặc cho hắn tự do tự tại nghỉ ngơi lấy lại sức.
“Long Đàm là vu lão Vu Điện cung phụng, nếu muốn mua đứt Long Đàm, tìm Tự Văn Mệnh đại nhân đi.” Cơ Hạo rất nghiêm túc nhìn Phượng Cầm Tâm: “Ta và Long Đàm là bằng hữu, hắn không phải tài vật tư nhân của ta, cho nên thiếu chủ nói muốn từ chỗ ta mua đứt Long Đàm, đối với Long Đàm vu lão cũng quá không tôn trọng chút.”
Phượng Cầm Tâm nhíu mày, bất mãn hướng các thiếu phụ Phượng tộc trong đại điện nhìn một cái.
Một mỹ phụ Phượng tộc mặc váy cung màu đỏ, cả người khoác chuỗi ngọc trang sức, quanh thân phục trang đẹp đẽ từ từ tiến lên hai bước, mang theo vài phần sắc bén quát: “Thiếu chủ, lời Nghiêu Bá đại nhân nói không thật như thế nào cả. Tai mắt bản tộc ở Vu Điện nói, Nghiêu Bá chính là người duy nhất Long Đàm vu lão tín nhiệm. Muốn đem Long Đàm vu lão mang về bản tộc, còn cần Nghiêu Bá đại nhân bỏ sức mới được!”
Phượng Cầm Tâm gật gật đầu, quay đầu nhìn Cơ Hạo trầm giọng nói: “Nghiêu Bá, ngươi hẳn là biết ý nghĩa của Tử Văn Long Đàn Mộc đối với Phượng tộc ta, mấy năm qua, tuy chúng ta đều có thể từ Vu Điện mua quả cùng dịch cây Long Đàm vu lão sản xuất, nhưng đường xá dài, thật sự bất tiện.”
Quả cùng dịch cây Long Đàm sản xuất, có hiệu quả tẩm bổ linh hồn, lớn mạnh linh hồn lực rất mạnh, ý nghĩa đối với Phượng tộc càng thêm trọng đại.
Phượng tộc có thiên phú thần thông niết bàn trọng sinh, chỉ cần linh hồn lực chưa hao hết, cho dù bị đánh cho tan xương nát thịt cũng có thể ở trong phượng hoàng thần viêm trọng sinh vô hạn. Cho nên Phượng tộc linh hồn bổn nguyên càng cường đại, thực lực của họ càng cường hãn, sinh mệnh lực cũng càng ương ngạnh.
Long Đàm đối với Phượng tộc mà nói, thật sự là tài nguyên có tính chiến lược. So sánh, các tộc khác dùng quả cùng dịch cây của Long Đàm cũng có hiệu quả, nhưng hiệu quả này so sánh với Phượng tộc còn kém quá xa.
Nhưng dù sao quả cùng dịch cây của Long Đàm đều là bảo vật cấp thiên địa kỳ trân, sau khi dùng có thể gia tăng linh hồn lực thật lớn. Cho nên mấy năm qua quả cùng dịch cây Long Đàm sản xuất, Tự Văn Mệnh đều cầm đi phòng đấu giá Bồ Phản bán đấu giá.
Ở trong những quả cùng dịch cây đó, đại khái có bốn thành bị Phượng tộc đắc thủ, phần lớn khoảng sáu thành lại bị thế lực lớn khác liên minh bộ lạc nhân tộc chia cắt.
Cái này đối với Phượng tộc mà nói tự nhiên là chuyện không thể tiếp nhận, thậm chí bởi vì vài lần bán đấu giá này, thế lực cực lớn Phượng tộc cùng bao gồm long tộc ở trong làm ầm ĩ rất cứng. Đối với Phượng tộc mà nói, linh hồn lực quan hệ sinh tử của bọn họ, quan hệ tiềm lực phát triển của toàn bộ bộ tộc, thế lực khác của liên minh bộ lạc nhân tộc cạnh tranh với các nàng số định mức quả cùng dịch cây Long Đàm sản xuất, đây là chuyện các nàng không thể dễ dàng tha thứ.
Cho nên Phượng Cầm Tâm vị Phượng tộc thiếu chủ này, liền sốt sắng chạy đến Bồ Phản, tự mình hẹn gặp Cơ Hạo.
Thăm dò ý đồ đến thật sự của Phượng Cầm Tâm, Cơ Hạo đột nhiên cười lên: “Một khi đã như vậy, không bằng… Phượng tộc phú giáp thiên hạ, trong thiên địa chỉ có long tộc có thể đấu lại Phượng tộc. Nếu có thể có một kiện đỉnh cấp thiên địa thần khí làm thù lao, ta có thể cho Phượng tộc lũng đoạn Long Đàm vu lão sản xuất vạn năm tương lai!”
Cơ Hạo ánh mắt sáng ngời nhìn Phượng Cầm Tâm.
Hiện tại bên người hắn chỉ Phong Hành còn chưa đột phá, Phong Hành thiếu con đường tắt để đột phá.
Mà tạo hóa lực phản bản quy nguyên của thiên địa thần khí, đủ làm Phong Hành thay da đổi thịt!