Bắt sống gần ngàn chiến sĩ Già tộc.
Càng làm người ta chấn động hơn, là những chiến sĩ Già tộc này, tất cả đều là đại chiến sĩ cách chiến tướng chỉ một bước!
Nói cách khác, bọn hắn đều là tinh anh cấp Đại Vu đỉnh phong, chỉ thiếu một cơ hội đột phá, là có thể tấn thăng thành cường giả cấp Vu Vương.
Bắt tù binh như vậy, điều này ở chiến tranh quy mô lớn trong quá khứ của nhân tộc cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Đại quân nhân tộc từng bao vây tiêu diệt mấy ngàn, mấy vạn chiến sĩ Già tộc, nhưng bắt sống, một lần nhiều nhất cũng chỉ hơn trăm người, lần này có thể bắt sống gần ngàn người, hơn nữa còn thuần một sắc đều là đại chiến sĩ đỉnh cấp, thu hoạch này thật kinh người.
Bắt giữ gần ngàn đại chiến sĩ, thế này đã đủ rung động lòng người, nhưng Cơ Hạo còn bắt sống Câu Lâu Tú, điều này làm đám đông lão quái Vu Điện tiềm tàng ở trong đại doanh nhân tộc, tất cả đều không để ý thân phân chui ra.
Hơn một ngàn đại vu sư của Vu Điện giống như xem xét chim quý thú lạ nào đó, vây nhiều vòng quanh Câu Lâu Tú. Mấy đại vu sư ở Vu Điện thế lực ngầm hùng hậu, thậm chí bắt đầu tranh đoạt quyền sở hữu Câu Lâu Tú. Bọn họ đều hướng Ngũ Long Nghiêu đưa ra giá trên trời, muốn đem Câu Lâu Tú biến thành tài sản riêng của mình.
Câu Lâu Tú chỉ là một trận sư Tu tộc, giúp ích rất nhiều đối với Vu Điện nghiên cứu, đối với Tự Văn Mệnh, Hoa Tư Liệt, Cao Đào các trọng thần nhân tộc lĩnh quân đánh trận này mà nói, lực hấp dẫn cũng không phải lớn lắm.
Đế Sa và Đế Nhất hai tên tù binh này, khiến Tự Văn Mệnh đám đại nhân vật tầng cao nhất của liên quân nhân tộc đều ngồi không yên, lần lượt chạy tới trung quân đại trướng, đem Đế Sa cùng Đế Nhất vây nhiều vòng ở giữa.
Nếu nói đại chiến sĩ Già tộc còn từng bắt giữ một ít, quý tộc cao cấp cấp thống lĩnh quân đoàn của Ngu tộc, nhân tộc từng đánh chết mấy kẻ, nhưng bắt giữ chưa bao giờ có. Cơ Hạo lần này là mở tiền lệ của nhân tộc, nhân tộc lần đầu tiên bắt tù binh được dị tộc địa vị cao như vậy, thân phận quan trọng như vậy!
Càng không cần nói, Đế Sa và Đế Nhất không chỉ là thống lĩnh Huyết Nguyệt quân đoàn, bọn hắn càng là con em đích hệ chi nhánh gia tộc đế tộc quan trọng nhất của Đế Thích nhất tộc, hơn nữa bọn hắn ở trong Đế thị nhất tộc kế thừa thuận vị còn đặc biệt cao.
Tộc nhân Đế thị nhất tộc, so với Câu thị cùng là Huyết Nguyệt nhất mạch cùng với tộc nhân hình thức khác cao hơn một mảng lớn!
Không đề cập tới cái khác, chỉ riêng hiện tại chấp chính đại đế Huyết Nguyệt nhất mạch là Đế Thích Diêm La, trên người Đế Sa và Đế Nhất chảy huyết mạch đồng nguyên với Đế Thích Diêm La, cái này ở trên chính trị ý nghĩa đặc biệt trọng đại —— chỉ cần Đế Thuấn đem thân phận lai lịch Đế Sa và Đế Nhất hướng ra phía ngoài tuyên bố, sĩ khí nhân tộc ít nhất có thể tăng gấp đôi, mà sĩ khí Huyết Nguyệt nhất mạch sao, ít nhất cũng phải giảm ba năm thành.
Cả liên quân nhân tộc đều lâm vào trạng thái phấn khởi kỳ dị, dưới tình huống như vậy, Doanh Vân Bằng khàn cả giọng trách cứ Cơ Hạo đánh giết Đế Sát, ác ý giết chóc tù binh có giá trị quan trọng, chút việc nhỏ đó giống như một luồng tro bụi trong nước lũ, căn bản không tung lên được một chút gợn sóng.
Toàn bộ chiến sĩ Già tộc đều bị Vu Điện dùng thủ đoạn nghiêm mật nhất, tanh máu nhất giam cầm trụ, nhốt vào ngục giam trọng binh gác.
Một đám vu sư Vu Điện vui vẻ vây quanh các đại chiến sĩ Già tộc. Các loại vu độc và vu chú như nước chảy dùng ở trên thân bọn hắn. Vu độc nào đối với đại chiến sĩ Già tộc có lực sát thương hơn, vu chú nào có thể tạo thành thương tổn lớn hơn nữa đối với bọn hắn, cơ thịt cùng xương khớp đại chiến sĩ Già tộc có thể thừa nhận lực đả kích mạnh bao nhiêu, hỏa diễm, hàn băng, lôi đình, cơn lốc… các lực lượng, một loại nào có thể tạo thành thương tổn lớn hơn nữa đối với bọn hắn…
Các đại vu sư Vu Điện, trước kia muốn tìm được mấy vật thực nghiệm cũng thật sự không dễ gì.
Hiện tại Cơ Hạo không chịu thua kém, một gia hỏa bắt sống gần ngàn đại chiến sĩ Già tộc đỉnh cấp, tương đương đem một miếng thịt béo lớn đặt ở trước mặt một đàn sói đói. Rất nhanh trong ngục giam trọng binh gác liền truyền đến tiếng các chiến sĩ Già tộc khàn cả giọng rú thảm, tiếng thống khổ mắng, cùng với tiếng tuyệt vọng điên cuồng nguyền rủa.
Nhưng ở trên tay các đại vu sư này, đám chiến sĩ Già tộc đó muốn chết cũng khó!
Tử vong không đáng sợ, đáng sợ là nhiều lần lâm vào trạng thái gần chết, sau đó lần lượt bị người ta cứu sống, khiến bọn hắn khôi phục trạng thái đỉnh phong, sau đó lại thử một lần thống khổ càng thêm đáng sợ.
Các đại vu sư Vu Điện rất có ý thức trách nhiệm—— bọn hắn biết các đại chiến sĩ Già tộc này hiện tại đều là tài sản riêng của Cơ Hạo, mà đứng phía sau Cơ Hạo là bọn Ngũ Long Nghiêu một đám đại vu sư địa vị tôn quý nhất, cho nên bọn họ rất cẩn thận. Tuy dùng tới thủ đoạn đáng sợ nhất đối với các đại chiến sĩ Già tộc này, nhưng toàn bộ tù binh Già tộc từ đầu tới cuối đều sống khỏe.
Dùng lời của độc vu nào đó mà nói: “Chúng ta cũng không thể bạc đãi Cơ Hạo đứa bé này. Bọn ác quỷ Già tộc kia rất đáng giá, chúng ta dùng thì dùng, cũng không thể để Cơ Hạo đứa nhỏ này tổn thất một ngọc tệ, cho nên… các lão huynh đệ, cẩn thận chút đi, để bọn chúng còn sống khỏe, luôn bảo trì tỉnh táo!”
‘Luôn bảo trì tỉnh táo’, câu này đã thành ác mộng cả đời của các chiến sĩ Già tộc.
Sau khi biết được Câu Lâu Tú là một vị đại trận sư, lấy Phòng Phong Ác được xưng Vu Điện vu trận đệ nhất đại vu sư cầm đầu, một đám đại vu sư chuyên môn nghiên cứu vu trận biến hóa bao vây Câu Lâu Tú nhiều vòng, giống như một đàn mãnh hổ bụng đói kêu vang vây quanh một con thỏ trắng nhỏ, hung tàn tuyệt luân dùng các loại thủ đoạn, điên cuồng áp bức tất cả tri thức Câu Lâu Tú biết đến.
Không thể không nói, các đại vu sư Vu Điện ở một số phương hướng nào đó, quả thực có thiên phú đáng sợ như ác ma.
Bọn họ đầu tiên là lời nói nhỏ nhẹ kéo gần quan hệ với Câu Lâu Tú, thoải mái biết Câu Lâu Tú đã sống tám ngàn chín trăm bảy mươi hai tuổi lẻ ba trăm hai mươi ba ngày chín canh giờ nửa khắc đồng hồ.
Bọn họ lại nâng cốc trò chuyện vui vẻ với Câu Lâu Tú, dễ dàng biết Câu Lâu Tú thời điểm một tuổi ba tháng đã bắt đầu học tập trận đạo, thời điểm một tuổi lẻ chín tháng, đã bày ra tòa sát trận đầu tiên!
Sau đó, ác mộng của Câu Lâu Tú đã tới rồi.
Đám người Phòng Phong Ác đưa tới một đám vu y am hiểu cứu người vờn quanh Câu Lâu Tú, ngay sau đó các loại khổ hình theo nhau mà đến.
“Câu Lâu Tú, ngươi ngày đầu tiên một tuổi lẻ ba tháng, ngươi học cái gì? Hả? Đem các điển tịch ngươi từng đọc, một chữ không sót đọc thuộc lòng. Toàn bộ trận phù, khắc nổi hết ra cho ta!”
“Ngươi ngày thứ ba một tuổi lẻ bốn tháng? Ngươi học cái gì? Hả? Ngươi quên rồi? Chặt của hắn một ngón tay!”
Sau một tiếng rú thảm, Câu Lâu Tú khàn cả giọng vắt hết óc, đem mọi thứ mình ngày thứ ba một tuổi lẻ bốn tháng học được lắp bắp nói ra.
“Như vậy, lúc ngươi một trăm chín mươi hai tuổi, ngươi có thể đủ kiến tạo truyền tống trận pháp? Là trận pháp bí truyền độc đáo của Huyết Nguyệt nhất mạch các ngươi? Mau, toàn bộ trận đồ và phù văn viết ra… Ngươi không muốn? Chặt của hắn một chân!”
Một tiếng rú thảm…
“Tai, cắt!”
Một tiếng rú thảm…
“Cánh tay, dựng sắt ba thước…”
Một tiếng rú thảm…
Câu Lâu Tú sống hơn tám ngàn tuổi, bị các đại vu sư gắt gao bức bách, đem hắn từ một tuổi lẻ ba tháng bắt đầu có ký ức rõ ràng, chuyện khi nào tè ra quần, khi nào vụng trộm hôn môi với người khác phái đầu tiên, đều một năm một mười nói ra.