Trên đai lưng da hắc long của Hà Bá, mấy chục hoàn bội cổ vận tao nhã đồng thời bộc phát ra ánh sáng loá mắt, hư ảnh mấy chục con long, quy, ngư, kình… các hồng hoang cự thú đồng thời tràn ra ở đỉnh đầu Hà Bá, giống như vật còn sống hướng Bàn Hi lao xuống.
Từng tầng hào quang nổi sóng vờn quanh Hà Bá, mỗi một cái hoàn bội đều là một món thượng cổ chí bảo, có được lực phòng ngự cực kỳ cường đại.
Nếu là ở Bàn Hi thế giới bình thường, chịu thiên đạo lực áp chế, lực phòng ngự của các hoàn bội đó cũng sẽ suy yếu đi rất nhiều. Nhưng nơi này là Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, thiên đạo lực của Bàn Hi thế giới không còn sót lại chút gì, các hoàn bội đó có thể phát huy ra ít nhất chín thành lực lượng.
Nhưng Bàn Hi đánh xuống một quyền, mấy chục con hồng hoang cự thú cùng cất tiếng gào thét, ùn ùn hóa thành những tia hơi nước chui trở về trong hoàn bội.
Các thượng cổ bảo vật đó cực kỳ cường đại, nhưng lực phòng ngự của chúng chung quy là có cực hạn. Một khi bị ngoại lực công phá, pháp lực các hoàn bội chất chứa sẽ tiêu hao hết, sau chuyện phải đặt ở chỗ thủy linh chi khí dư thừa ôn dưỡng thật lâu mới có thể khôi phục.
Bàn Hi chính là hỗn độn thánh nhân mở một phương thế giới, thân thể mạnh mẽ không thể đong đếm, một quyền hạ xuống mấy chục cái hoàn bội đồng thời hao hết pháp lực, linh quang ban đầu lóng lánh chợt ảm đạm, càng có mấy cái hoàn bội phẩm chất kém chút phát ra tiếng gào thét không chịu nổi gánh nặng, nếu không phải có hoàn bội khác chia sẻ áp lực, mấy miếng hoàn bội đó đã sớm bị lực đánh của Bàn Hi nổ nát.
“Đáng chết!” Hà Bá tức giận nhìn Bàn Hi. Hắn há mồm, một đạo thủy quang lao ra, trong thủy quang bốn mươi tám viên bảo châu màu bạc trắng tỏa sáng rạng rỡ, nặng trịch hướng Bàn Hi đập xuống.
Những bảo châu này là Hà Bá ở trong hồng hoang thu thập tiên thiên linh vật, hao phí vô số năm khổ công, thu thập vô số tiên thiên nhâm thủy tinh hoa rèn ôn dưỡng, ngưng tụ thành bốn mươi tám viên Thủy Ba Động Thiên Châu. Những bảo châu đó bên trong mỗi một viên đều có một phương nhâm thủy thế giới lớn vạn dặm, chứa một luồng tiên thiên nhâm thủy tinh hoa, âm nhu nặng nề, đả thương người là ác độc nhất.
Thời thượng cổ, Hà Bá từng vì thuỷ thần nhất mạch chinh phạt thuỷ vực bốn phương, có một đại yêu nổi danh ngang Vô Chi Kỳ đối đầu với Hà Bá, bị Hà Bá dùng mười hai viên Thủy Ba Động Thiên Châu nối liền nện xuống. Con đại yêu đó da lông không tổn hao gì, nhưng nội phủ, linh hồn đều bị tiên thiên nhâm thủy lực âm nhu trầm trọng chấn động vỡ nát.
Giờ phút này chiến cuộc khẩn cấp, Bàn Hi lại đã lao tới chỗ Hà Bá, Hà Bá không kịp thi triển thủ đoạn khác, chỉ có thể đem một bộ bảo bối không dễ dàng xuất hiện trước người ta đánh ra.
Bốn mươi tám đám thủy quang màu bạc linh động vô cùng lượn vòng đầy trời, giống như sao băng rơi kéo dài nện trên người ở Bàn Hi. Chợt nghe tiếng đánh nặng nề không dứt bên tai, Bàn Hi đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho bốn mươi tám đám thủy quang màu bạc đập loạn, màu sắc làn da của nàng cũng chưa biến hóa một chút nào.
Lực đánh nặng nề như núi, âm nhu đến cực điểm muốn xâm nhập thân thể Bàn Hi, lại ngay cả tầng da nõn nà kia của Bàn Hi cũng không thể thẩm thấu đã hóa thành vô hình. Bốn mươi tám viên bảo châu không ngừng nện xuống, không ngừng bắn bay, bỗng dưng Bàn Hi vươn tay, túm lấy một viên bảo châu.
“Buông tay!” Trong chớp mắt vô cùng khẩn cấp, Hà Bá giận quát một tiếng. Hắn vung tay phải, một thanh ngọc kiếm dài một thước tám tấc, toàn thân đen sì đột ngột lóe ra ở trong tay hắn, ngọc kiếm nhìn như không có nửa điểm sắc bén kéo theo một dải hàn quang, hung hăng hướng bụng Bàn Hi đâm tới.
Bàn Hi nắm chặt Thủy Ba Động Thiên Châu, năm ngón tay bóp, chợt nghe một tiếng vang thanh thúy như ngọc vỡ, bảo châu màu bạc trắng vỡ ra, từng mảng lớn sóng nước màu bạc trắng gào thét từ trong bảo châu bị vỡ lao ra.
Nhâm thủy tinh hoa âm hàn thấu xương kèm theo lực đánh đáng sợ đủ để làm sụp đổ thiên địa quay cuồng tràn ra, theo tường thành chậm rãi hướng hai sườn càn quét ra. Mấy ngàn chiến sĩ Cộng Công nhất tộc hú lên quái dị, bị sóng nước màu bạc trắng khẽ cuốn liền không thấy bóng dáng tăm hơi.
Đây là chí bảo Hà Bá luyện chế vô số năm. Những nhâm thủy tinh hoa đó mỗi một giọt đều nặng như núi, sóng cuồn cuộn cọ rửa qua, trừ cao thủ cấp Vu Đế có thể dựa vào thân thể mạnh mẽ kiên trì, chiến sĩ cấp Vu Vương bị sóng nước khẽ cuốn sẽ vỡ nát.
Từng mảng lớn máu ở trong sóng nước nhộn nhạo, Hà Bá cầm đoản kiếm đâm vội lại phun ra một ngụm máu lớn.
Bốn mươi tám viên Thủy Ba Động Thiên Châu không phải bản mạng chí bảo của Hà Bá, nhưng cũng không chênh nhiều. Tuy chỉ là một viên bảo châu bị hao tổn, nhưng Hà Bá vẫn bị thương nặng.
Đoản kiếm hung hăng đâm vào trên bụng Bàn Hi, trên thân kiếm chín phù văn nhìn qua cực kỳ đơn giản, nhưng cẩn thận xem xét một phen, lại càng xem càng cảm thấy phong cách cổ xưa huyền diệu, tràn ngập khí tức cổ xưa khó có thể hình dung đồng thời hiện lên.
‘Ông’ một tiếng, lưỡi kiếm kịch liệt chấn động, làn da bụng Bàn Hi hơi lõm xuống một chút, nhưng đây là chiến quả duy nhất Hà Bá dốc hết toàn lực đạt được. Nơi lưỡi kiếm có thể đạt tới, làn da Bàn Hi cũng không tổn hại chút nào.
Bàn Hi bóp chặt lấy một viên Thủy Ba Động Thiên Châu, đánh một quyền ở trên ngực Hà Bá.
Một lần này, toàn bộ hoàn bội trên thân Hà Bá không có một cái nào còn có thể kích phát hộ chủ, chỉ có trên trường bào màu đen hắn mặc quay cuồng sóng nước, như có vô số lốc xoáy sâu không thấy đáy ở trong trường bào của hắn sôi trào rống giận. Nhưng Bàn Hi đánh xuống một quyền, sóng nước ầm ầm vỡ vụn, trường bào màu đen của Hà Bá nứt ra một vết rách rách ba thước, lộ ra bộ ngực đường cong nhu hòa, non mịn trắng nõn của Hà Bá.
Tiếng xương gãy ‘Răng rắc’ vang lên như rang lạc, trọng quyền của Bàn Hi đánh thủng ngực Hà Bá, bàn tay nhỏ trắng nõn từ phía sau lưng hắn thò ra.
Hà Bá đau đến mức khàn giọng kêu rên, thân thể nhoáng lên một cái đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số giọt nước màu đen phóng lên cao, nháy mắt bay đến ngoài mấy chục dặm, sau đó vô số giọt nước hướng vào phía trong hợp lại, nhanh chóng một lần nữa ngưng tụ thành hình.
“Bàn Hi!” Vết thương xuyên thủng trên ngực Hà Bá đã khép lại như lúc ban đầu, thậm chí ngay cả vết rách trên trường bào cũng không thấy nữa. Đôi mắt hắn phun thần quang màu đen, gần như hổn hển nhìn chằm chằm Bàn Hi.
Xi Vưu thét dài một tiếng tung người nhảy lên, sải một bước lao qua mấy chục dặm, một kiếm hung hăng hướng Hà Bá chém tới.
Bên người Hà Bá một mảng lớn sóng nước quay cuồng tràn ra, hơi nước màu đen tràn ngập ngàn dặm, đem hắn và Xi Vưu bao hết vào. Hàn quang ở trong hơi nước không ngừng lóe lên, Hà Bá và Xi Vưu lâm vào trong khổ chiến.
Bàn Hi mặt không biểu cảm nhìn qua hai bên, sau đó ánh mắt nàng tập trung Cộng Công Vô Ưu, thân hình nhoáng lên một cái đã hướng Cộng Công Vô Ưu phóng đi.
Tự Văn Mệnh nhướng mày, đột nhiên lớn tiếng quát: “Ra tay! Vô Ưu thái tử không thể chết ở chỗ này!”
Lời còn chưa dứt, Tự Văn Mệnh rút bội kiếm, xa xa đánh ra một kiếm.
Cơ Hạo bất đắc dĩ, nhìn Cộng Công Vô Ưu vẻ mặt kinh hoàng một cái thật sâu, hóa thân ánh sáng màu vàng lao tới trước mặt Bàn Hi, Cửu Dương Qua kéo theo một tiếng xé gió bén nhọn hung hăng bổ vào trên mặt Bàn Hi.
Nổ vang một tiếng, da mặt Bàn Hi không tổn hao gì. Nàng nhìn thoáng qua Cơ Hạo che ở trước mặt mình, một quyền dứt khoát đánh tới.
Bàn Hi Thần Kính lóe ra u quang, Bàn Hi nện một quyền ở trên mặt gương, thân hình lảo đảo lui mấy chục dặm, thật không dễ gì mới dừng bước được.