Khổ Mộc ngông cuồng đem Cơ Hạo coi là Tiểu Vu Nam Hoang bình thường đối đãi, không hề phòng bị thúc giục nguyên thần xâm nhập trong thần hồn không gian của Cơ Hạo, một đòn thần lôi nhất thời nguyên thần pháp thể sụp đổ.
Vô số bạch khí bay múa, đầy trời Khổ Mộc khàn giọng gào thét, tiếng chú ngữ mơ hồ từ bốn phương tám hướng truyền đến, từng tia bạch khí nhanh chóng hướng vào phía trong thu liễm, Khổ Mộc toàn lực khôi phục nguyên thần pháp thể, mơ hồ có thể thấy được một bóng người sáu trượng đã sắp hồi phục.
Trong ngôi lầu nhỏ, Khổ Mộc ngồi ở bên giường thấp đột nhiên thân thể khẽ co giật, trong thất khiếu không ngừng chảy ra máu. Không có nửa điểm thanh âm, thất khiếu Khổ Mộc máu chảy như suối, thân thể hắn khẽ run rẩy, gương mặt cũng không ngừng vặn vẹo, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.
Man Man vừa lúc quay đầu nhìn lại, chợt nhìn thấy Khổ Mộc thất khiếu phun máu, Man Man sợ tới mức kêu ‘Ngao ngao’ một tiếng quái dị, nhảy dựng lên, lật tay vung lên một cái ghế đẩu gỗ Thiết Thu chế thành trong phòng, hung hăng bổ vào trên đầu Khổ Mộc.
Nổ vang ‘Leng keng’, ghế đẩu cứng rắn có thể sánh bằng sắt thép vỡ nát, da đầu Khổ Mộc vỡ ra, lộ ra xương sọ bên trong long lanh trắng xóa như ngọc thạch—— làm người ta hoảng sợ là, trên xương sọ Khổ Mộc mơ hồ có vô số hoa văn tỉ mỉ, thoạt nhìn giống như vô số cánh hoa sen bám ở bên trên.
Khổ Mộc đáng thương, nguyên thần pháp thể bị một đạo thần lôi của Cơ Hạo đánh lén đánh cho phân rã, bản thể thân thể bên ngoài lại bị Man Man đánh mạnh vào đầu. Tuy pháp thể Khổ Mộc rèn luyện như kim cương, ghế đẩu gỗ Thiết Thu chế thành cũng bị đập cho nát bét, nhưng man lực của Man Man lớn bao nhiêu? Ghế vỡ vụn, nhưng lực đánh tuyệt đại kia, lại chấn cho Khổ Mộc thất điên bát đảo, mở mồm phun ra mấy dòng máu tươi màu vàng nhạt.
“Da? Máu gã này là màu vàng sao?” Man Man nhìn thấy Khổ Mộc phun ra bản mạng tinh huyết, nàng thuần túy ít suy nghĩ nhất thời quên toàn bộ, rất tò mò đến bên người Khổ Mộc ngã cắm xuống đất, đánh giá cẩn thận máu tươi màu vàng hắn phun ra.
“Hừ, còn dám thi triển thủ đoạn ở trước mặt ta?” Tự Văn Mệnh bực mình thấp giọng quát, từ trong tay áo lấy ra một cái ngọc phù tam giác màu đen to bằng bàn tay trẻ con, hung hăng vỗ một cái vào mi tâm Khổ Mộc.
Ngọc phù dày nửa tấc ‘cạch’ một cái, giống như cắt hoa quả chỉnh tề nhập vào mi tâm Khổ Mộc. Ngọc phù đen sì lóe ra, một mảng u quang màu đen cực kỳ thâm thúy theo làn da Khổ Mộc hướng bốn phía khuếch tán ra, vô số hoa văn cánh hoa sen trên xương sọ Khổ Mộc nhanh chóng sáng lên, điên cuồng ngăn cản u quang màu đen ăn mòn.
Hắc quang, bạch quang kịch liệt va chạm. Thân thể Khổ Mộc giống như run rẩy kịch liệt co giật, tứ chi điên cuồng đánh mặt đất, không ngừng phát ra tiếng ‘thùng thùng’ trầm đục. Tự Văn Mệnh kinh ngạc nhìn Khổ Mộc, thản nhiên nói: “Ồ? Tu vi không tệ nhỉ? Man Man, để hắn an tĩnh lại!”
Man Man sung sướng kêu một tiếng, một nắm tay hung hăng đánh ở trên huyệt Thái Dương của Khổ Mộc.
Nổ vang ‘Thùng’ một tiếng, thân thể Khổ Mộc dán mặt đất bay ra, cắm đầu đánh vào trên vách tường ngôi lầu nhỏ. Trên vách tường kim loại đúc mảng lớn phù văn sáng lên, đầu Khổ Mộc ở trên vách tường đập ra một vết lõm to bằng chậu rửa mặt, sau đó nặng nề bắn ngược về, mang theo thân thể hắn ở trên vách tường lui tới bắn ngược mười mấy lần, thân thể hắn rốt cuộc đánh quay tròn, ở trên mặt đất kim loại bóng loáng miễn cưỡng dừng lại.
Khổ Mộc chợt mở to mắt, hai con ngươi biến thành hai đóa hoa sen màu trắng, hắn nghiến răng nghiến lợi quát: “Các ngươi… Vì sao… Vô duyên vô cớ… Chúng ta không oán không thù!”
Cơ Hạo cũng mở mắt, hắn từ trên giường thấp nhảy dựng lên, lạnh lùng nhìn Khổ Mộc nói: “Ba tên ngu xuẩn chặn đường đánh cướp ta đó, là đồng lõa của ngươi? Các ngươi rốt cuộc là loại người nào? Ở Nam Hoang muốn làm cái gì?”
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, ngọc phù màu đen Tự Văn Mệnh chụp vào mi tâm Khổ Mộc kịch liệt lóe lên. U quang màu đen ăn mòn xương sọ Khổ Mộc, đã đem hơn phân nửa xương sọ hắn nhuộm thành màu đen. Thân thể Khổ Mộc kịch liệt run rẩy, không ngừng cười hung tợn nhìn Cơ Hạo.
Vừa mới cảm nhận được thân thể mình bị thương nặng, Khổ Mộc bất chấp đem nguyên thần pháp thể hoàn toàn khôi phục, đã mạnh mẽ dùng bí pháp thoát ly thần hồn không gian của Cơ Hạo.
Trong nháy mắt đó, Cơ Hạo nhìn thấy nguyên thần pháp thể Khổ Mộc hóa thành một đạo bạch quang, bốn phía vờn quanh ngọn lửa màu trắng nhạt, giống như tia chớp phá vỡ tiên thiên cấm chế thần hồn không gian mình, muốn mạnh mẽ thoát ly.
Cơ Hạo thấy rõ, Khổ Mộc là không tiếc hao tổn thiêu đốt thần hồn, trả giá linh hồn của mình bị hao tổn muốn mạnh mẽ thoát ly. Cấm chế thần hồn không gian của bản thân Cơ Hạo không đủ cường đại, không thể ngăn trở Khổ Mộc tu vi nguyên thần hơn xa so với mình mạnh mẽ thoát đi.
Nhưng thời điểm non nửa nguyên thần của Khổ Mộc thoát ly thần hồn không gian, còn có hơn phân nửa lực lượng linh hồn chưa kịp đào tẩu, một đường cong cực nhạt trong thần hồn không gian Cơ Hạo quét ngang qua, Khổ Mộc rú thảm một tiếng, bảy phần lực lượng linh hồn bị mạnh mẽ giữ lại.
Trong thần hồn không gian, hư ảnh dần dần xuất hiện, mở ra cái miệng rộng ‘Ọc’ một tiếng đem bảy phần linh hồn của Khổ Mộc nuốt xuống.
Nheo mắt ngẩn người một lúc, hư ảnh cúi đầu nhìn về phía Cơ Hạo: “Tiểu gia hỏa, ngươi đã trêu vào một đám người khó chơi. Nhưng, đi Bồ Phản, thật ra cũng không sao. Khổ Mộc loại đệ tử cấp độ này, còn chưa dẫn ra những mặt hàng phiền toái đó.”
Hư ảnh dần dần tan đi, Cơ Hạo liền nhảy dựng lên, nhìn thấy Khổ Mộc hướng mình không ngừng cười dữ tợn, Cơ Hạo liền cho một bạt tai.
‘Bốp’ một tiếng vang thanh thúy, Khổ Mộc bị đánh cho miệng phun đầy máu. Hắn âm trầm nhìn Cơ Hạo, ngồi xếp bằng xuống đất, hai tay kết ấn, giọng âm trầm nói: “Tốt, tốt lắm, các ngươi dám giết đệ tử bổn môn… Gieo ác nhân, thu ác quả, các ngươi chung quy sẽ có báo ứng!”
Cười một tiếng quái dị, thân thể Khổ Mộc đột nhiên cháy lên. Ngọn lửa màu trắng trong vắt giống như lưu ly bao vây lấy thân thể hắn, thân thể hắn giống như nham thạch nóng chảy hòa tan. Từng giọt chất lỏng màu trắng không tỳ vết từ trong cơ thể Khổ Mộc phun ra, ‘Đinh đinh đang đang’ hội tụ cùng một chỗ, dần dần ngưng tụ thành từng viên bảo châu màu trắng to bằng ngón cái.
Cả thảy một trăm lẻ tám hạt bảo châu màu trắng, trên mỗi một hạt bảo châu đều có một hư ấn hoa sen nhàn nhạt.
Cơ Hạo kinh hãi nhìn Tự Văn Mệnh: “Đây không phải vu pháp Nam Hoang… Chẳng lẽ là Đông Hoang? Bắc Hoang? Tây Hoang? Hay là đặc sản của Trung Lục?”
Tự Văn Mệnh vẻ mặt bình thường cầm lấy những bảo châu màu trắng kia, hai tay khép lại, đem bảo châu vò thành một làn khói trắng phiêu tán. Hắn thản nhiên nói: “Các ngươi trẻ con, không cần lo nhiều như vậy. Tà ma ngoại đạo, không đáng nhắc tới. Đến bao nhiêu, giết là được.”
Cơ Hạo gật gật đầu, đang muốn nói, Man Man đã bổ nhào vào trong lòng hắn, hai tay ôm đầu hắn lắc lư mạnh một trận: “Da? Da da? Cơ Hạo, ngươi không có việc gì sao? Ngươi giả bệnh à? Giống ta lúc còn nhỏ giả bệnh sao!”
Cổ Cơ Hạo phát ra tiếng ‘Răng rắc’ đáng sợ, bạo long hình người đáng sợ này, nàng thiếu chút nữa đem cái cổ Cơ Hạo giật xuống.
Cách vách, trong tiểu lâu, năm nam tử đầu trọc đồng thời cười.
“Bắt đầu đi, cho Tự Văn Mệnh kia một chút áp lực… Ha ha, để tiểu tử đó phun chút máu, để Tự Văn Mệnh bắt đầu tâm phiền ý loạn đi!”
Con khỉ nhỏ ba mắt cười một tiếng dữ tợn, trong miệng bật ra một tiếng chú ngữ thê lương.
Trong tiểu lâu, Cơ Hạo đột nhiên cúi đầu, nhìn về phía mặt ngoài hình xăm Kim Ô Giáp biến thành ở ngực mình, một luồng huyết quang rất nhỏ.