Nham thạch nóng chảy màu đỏ ở bốn phương tám hướng quay cuồng. Những nham thạch nóng chảy đó tính chất gần như trong suốt, như lưu ly hòa tan, bên trong mơ hồ có lửa màu xanh, màu tím, màu lam, màu trắng, màu đen năm màu lóe lên.
Nham thạch nóng chảy nhiệt độ kinh người, lửa năm màu nếu Cơ Hạo không nhìn lầm, rõ ràng là Ngũ Khí Lưu Ly Hỏa đứng năm hạng đầu trong thiên địa thần viêm, lửa này đối ứng ngũ tạng ngũ khí, chuyên thương nguyên thần hồn phách, có tác dụng khắc chế thật lớn đối với mọi vật tà mị âm lãnh.
Ở trong nham thạch nóng chảy trong suốt như lưu ly, vô số hồng quang to bằng cánh tay chạy qua lại, nhìn kỹ các hồng quang đó hình dáng như giao long, mơ hồ có thể thấy được sừng rồng, vuốt rồng. Mấy thứ này rõ ràng là hỏa diễm tinh linh thiên địa ngưng tụ thành, một khi đến lúc, có thể hóa thân thành rồng lửa.
Cơ Hạo cẩn thận đem thần thức lộ ra, khẽ chạm ở trên thân một tinh linh, lấy thuần dương thần thức hắn sau khi tu thành thái dương đạo chủng ngưng tụ thành, thế mà cũng bị nhiệt đô cao trên thân các hỏa diễm tinh linh đó làm bỏng thần thức hơi đau xót.
Thoạt nhìn, các hỏa diễm tinh linh chỉ bơi lung tung trong nham thạch nóng chảy, nhưng Cơ Hạo cẩn thận phân biệt một chút quỹ tích bọn nó di chuyển, không khỏi biến sắc —— hỏa diễm tinh linh lấy hàng trăm vạn để tính đều theo một quỹ tích cực kỳ phức tạp, ở trong nham thạch nóng chảy phác họa ra một cái lại một cái tiên thiên thần văn cực lớn, cuối cùng hợp thành một tòa thần trận khổng lồ kéo dài trăm vạn dặm.
Dùng Trận Đạo tinh nghĩa trong Vũ Dư trận giải, phân tích thô sơ giản lược một phen thần trận phức tạp đến cực điểm này, Cơ Hạo chỉ cảm thấy nguyên thần lực cấp tốc tiêu hao, trước mắt hắn tối sầm thiếu chút nữa ngất, lại ngay cả cái này đại trận thô sơ giản lược đi hướng đều không thể phân tích đi ra.
Chúc Dung Thị giơ hồ lô rượu trút một ngụm rượu, hắn nhìn thoáng qua Cơ Hạo thân thể lay động bất định cười nói: “Đại trận vô danh này là sống. Trừ các đời Chúc Dung Thị cùng người kế vị nắm giữ phương pháp ra vào… Cũng chỉ là biện pháp an toàn ra vào, pháp môn phá trận cũng không có.”
Cơ Hạo hít sâu vài lần, tinh huyết trong cơ thể phóng ra nhiệt lực khổng lồ bổ sung thái dương đạo chủng, các luồng thần thức lực tinh thuần nhanh chóng nảy sinh, lực lượng nguyên thần tiêu hao nhanh chóng khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Có được thân thể cường hãn cấp Vu Đế, mỗi một giọt máu trong cơ thể đều chất chứa năng lượng tinh huyết khổng lồ, tốc độ khôi phục của Cơ Hạo nhanh hơn luyện khí sĩ chính thống rất nhiều.
Không dám nhìn nham thạch nóng chảy bốn phía cùng tòa thần trận đáng sợ kia nữa, Cơ Hạo nhìn chăm chú về phía hồng đồng thần cung trước mắt.
Thần cung từ dưới đến trên cao ba ngàn sáu trăm trượng, đại khái hình vuông, dài rộng đều ở khoảng trăm dặm. Toàn thân thần cung dùng hồng đồng đúc ra, tạo hình phong cách cổ xưa, uy nghiêm dày nặng, có lẽ là chịu nham thạch nóng chảy địa hỏa tẩm bổ vô số năm, mặt ngoài cung điện tự nhiên sinh ra vô số hoa văn lửa rõ ràng.
Trên không thần cung có một đạo tử khí gào thét hạ xuống. Tử khí nhiệt độ cao kinh người đem cả tòa cung điện lẫn quảng trường phía trước bao phủ ở trong, trong tử khí thỉnh thoảng có cả mảng lớn hỏa lôi gào thét hạ xuống, nổ khiến cung điện cuồn cuộn ánh lửa, cả mảng lớn lửa nhiệt độ cao dâng trào giận cuộn, nham thạch nóng chảy xung quanh mỗi giờ mỗi khắc đều đang kịch liệt lay động quay cuồng.
Trước cung điện có bảy mươi hai tế đàn, trên mỗi một tế đàn đều dựng hai cây hồng đồng đúc thành hình trụ, các sợi xích to bằng cánh tay quấn quanh ở trên trụ, lửa không ngừng từ trong xích phun ra, xích giống như cự mãng khẽ cựa quậy. Cuối mỗi một sợi xích đều chui thật sâu vào trong một cái cơ thể cường tráng.
Bảy mươi hai hán tử cường tráng cao mấy trượng, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn giống như kim loại nhe răng trợn mắt đứng ở giữa hình trụ. Thân thể mỗi người bọn họ đều bị mấy chục sợi xích xuyên thấu, những sợi xích đó chui thật sâu vào thân thể bọn họ, nối liền chặt chẽ với gân cốt thậm chí nội tạng yếu hại của bọn họ.
Trong tử khí phun trào xuống lôi hỏa thỉnh thoảng đánh ở trên hình trụ. Lôi hỏa nổ tung, các tia chớp thật lớn theo sợi xích chảy vào trong cơ thể đám hán tử cường tráng, đánh toàn thân bọn họ văng tung tóe ra đốm lửa, đánh thân thể bọn họ nổ vang giống như chuông đồng, không ngừng phát ra tiếng vang lớn ‘Ù ù’.
Các hán tử đó nhe răng trợn mắt đứng ở giữa hình trụ, mặc cho lôi hỏa đánh, mặc cho thần viêm đốt, lại không ai phát ra cho dù chỉ một chút thanh âm.
Khiến Cơ Hạo kinh ngạc là, các hán tử đó tuy thoạt nhìn có tám chín phần tương tự với nhân tộc, nhưng bọn họ đều không phải là nhân loại.
Ở giữa ngực bụng bọn họ, ở trên cổ bọn họ, ở dưới khố bọn họ, ở khuỷu tay, đầu gối, mắt cá chân, bả vai các vị trí khớp quan trọng của bọn họ, đều có các khối giáp bản dày nặng từ trong da thịt sinh ra.
Những giáp bản lóe hàn quang kim loại âm u đó là một bộ phận thân thể bọn họ, giáp bản đường cong mượt mà, giống như nhuyễn giáp bó sát người dính sát vào thân thể bọn họ. Trên những giáp bản đó mơ hồ có thể thấy được phù văn vặn vẹo mấp máy, các phù văn đó tản mát ra hung sát khí cổ xưa mà dữ tợn, mỗi một đường cong đều cho người ta một loại cảm giác đáng sợ tựa như con rết, bọ cạp, rắn độc đang leo lên mấp máy.
Cơ Hạo chưa bao giờ gặp loại phù văn kiểu dáng này, vô luận là vu pháp Nam Hoang truyền lưu, hay là điển tịch Vu Điện cất giấu, hoặc là kinh điển Vũ Dư đạo nhân truyền thụ, lại hoặc là các bí thuật hắn từ chỗ dị tộc đạt được, không có bất cứ một loại phù văn nào tương tự với phù văn trên giáp bản sinh trưởng ra trong cơ thể các đại hán kia.
Loại phù văn này cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ có tính ăn mòn, Cơ Hạo chỉ nhìn thoáng qua, đã có một loại lực lượng tà ác theo ánh mắt hắn hướng trong cơ thể hắn ăn mòn tới. Ngoài thân Cơ Hạo có một tầng thái dương tinh hỏa màu vàng mờ mờ tự cháy lên, đem lực lượng tà ác đó nung chảy, cắt đứt.
Trừ giáp bản trên người rõ ràng không phải nhân loại, đỉnh đầu bọn người kia còn có sừng bén nhọn.
Sừng nhọn đen sì, lóng lánh hào quang kim loại, giống như sừng trâu từ trán họ sinh trưởng ra, trên sừng nhọn cũng có phù văn vặn vẹo thỉnh thoảng lóe lên. Khác với phù văn trên mảnh giáp của thân thể bọn họ, phù văn trên sừng nhọn của bọn họ tràn ngập sát khí bén nhọn, sắc bén, như các thanh đao sắc có thể đem bầu trời đâm thủng.
Chiều cao của các tráng hán đó đều ở trên ba trượng, sừng nhọn ở đỉnh đầu bọn họ đã dài gần một trượng. Tuy nhìn qua những cái sừng nhọn đó đặc biệt trói buộc bất tiện, nhưng có thể tưởng tượng, ở trên chiến trường lúc bọn họ cúi đầu húc, những cái sừng nhọn đó sẽ là vũ khí giết chóc cỡ nào đáng sợ.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt Cơ Hạo, trên một tế đàn cách Cơ Hạo gần nhất, một đại hán đột nhiên mở mắt, trong hốc mắt hắn là một mảng đỏ rực như máu, tràn ngập ý niệm giết chóc điên cuồng, trừ giết chóc và điên cuồng, Cơ Hạo không nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào khác.
“Nhân tộc, nhãi con… thật muốn cắn đứt đầu của ngươi!” Đại hán nhếch miệng cười ‘khà khà’, răng trong mồm hắn như cá mập, trong ngoài có vài tầng, mỗi một cái răng đều bén nhọn như dao găm.
“Vĩnh trấn tà ma!” Chúc Dung Thị nhìn bảy mươi hai đại hán đó lạnh nhạt nói: “Bọn hắn, còn có kẻ nọ trong tòa cung điện này, là đối tượng Chúc Dung Thị chúng ta nhiều đời trấn thủ.”
Nặng nề ho khan vài tiếng, Chúc Dung Thị lạnh nhạt nói: “Đi theo ta, gặp thằng nhãi đó một chút đi!”