Mục lục
Vu Thần Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Hạo xa xa nhìn Thiên Cơ trưởng lão.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Cơ trưởng lão, bổn tướng hắn chỉ là một đồng tử nhỏ tuổi. Nhưng trải qua vài lần chiến đấu, theo tướng mạo Thiên Cơ trưởng lão dần dần lớn lên, thực lực của hắn cũng càng thêm sâu không lường được.

Đây là một loại bí thuật thần kỳ, đem tuổi và thực lực đều phong ấn ở trong thân thể. Cởi bỏ mỗi một bộ phận lực lượng, tuổi bề ngoài cũng gia tăng vài tuổi. Cơ Hạo rất tò mò, nếu Thiên Cơ trưởng lão biến thành lão nhân tóc trắng xoá, hắn sẽ có lực lượng mạnh bao nhiêu?

“Các ngươi không ra tay, vậy chớ trách ta!” Thiên Cơ trưởng lão lơ lửng ở giữa không trung, Thiên Cơ La Bàn trên đỉnh đầu chậm rãi xoay tròn, phóng ra ánh sáng trắng âm u chiếu rọi bốn phương.

Nhìn thấy Da Ma Sát cùng một đám Ngu tộc quý tộc chỉ biết cả kinh, chưa sai khiến nhân thủ chém giết với mình, trong con ngươi đã biến thành một mảng trắng bệch của Thiên Cơ trưởng lão hiện lên một mảng hàn quang, hắn tùy tay chỉ hướng bầu trời, Thiên Cơ La Bàn ở đỉnh đầu đột nhiên cấp tốc xoay tròn, vô số ánh sáng trắng hướng trước mặt hắn ngưng tụ, kèm theo tiếng vang chói tai, vô số ánh sáng trắng ở trước mặt hắn ngưng tụ thành một thanh đoản kiếm màu trắng.

“Thiên Cơ nhất mạch không chỉ có bói toán thiên cơ, càng có thể vung kiếm giết người.” Thiên Cơ trưởng lão băng lạnh vô tình nhìn Da Ma Sát: “Chỉ là nhiều năm qua như vậy, chưa từng có mục tiêu đáng giá chúng ta ra tay, chưa có chuyện cần chúng ta ra tay, cho nên rất nhiều người đều đã quên… Thật ra Thiên Cơ nhất mạch cũng có thể giết người.”

Chỉ tay, đoản kiếm màu trắng liền biến thành một luồng sáng uốn lượn như rắn, tốc độ cực nhanh, mang theo tiếng xé gió chói tai nháy mắt hướng Da Ma Sát đâm tới.

Da Ma Sát rốt cuộc phục hồi tinh thần, hắn tức giận đến mức da mặt biến thành màu đen, ba con mắt đồng thời mở ra, hổn hển phẫn nộ quát: “Chỉ có ngươi biết giết người sao? Dân bản xứ ti tiện vô tri, ngươi đã mang đến tai nạn cho ngươi cùng toàn bộ tộc nhân của ngươi.”

Con mắt dựng thẳng ở mi tâm Da Ma Sát cấp tốc xoay tròn, một đạo thần quang màu đen phun ra, một cái rương giống quan tài kim loại đen dần dần từ trong hắc quang phun ra. Hắn nhìn Thiên Cơ trưởng lão tức giận lớn tiếng quát: “Vốn trong các ngươi có một bộ phận người may mắn, có thể thành nô lệ của chúng ta! Nhưng hiện tại ta quyết định. Ta muốn tiêu diệt toàn bộ tộc đàn các ngươi.”

Kiếm quang màu trắng đánh vào trên cái rương kim loại dài hơn một trượng hình dạng như quan tài.

Nổ vang một tiếng nặng nề, mặt ngoài cái rương kim loại tối như mực có từng cái hoa văn màu đen sáng lên. Phức tạp mà hoa mỹ, như vô số đóa hoa tươi chồng chất khắc ở mặt ngoài cái rương, đây hiển nhiên là trang sức phong cách thẩm mỹ của Ngu tộc mới có.

‘Kẹt…’ một tiếng, nắp rương kim loại theo tiếng vang nặng nề chậm rãi trượt ra, Thiên Cơ trưởng lão khống chế đạo kiếm quang màu trắng kia giống như bão tố liên tục hướng Da Ma Sát đâm mấy ngàn kiếm. Nhưng cái rương kim loại này thể tích rất lớn, chỉ hơi dời sang trái sang phải một chút, đã thoải mái đem toàn bộ đòn đâm cản được hết.

Một đám khí đen từ trong cái rương rộng phun ra, theo một tiếng rống lên khàn khàn, một bàn tay phạm vi vài thước lởm chởm gầy gò, toàn thân tối đen tản mát ra một luồng hàn khí bức người từ trong sương mù đen mạnh mẽ vươn ra, gắt gao túm chặt kiếm quang của Thiên Cơ trưởng lão.

‘Keng keng’ vang vài tiếng, kiếm quang màu trắng như linh xà ở trong bàn tay màu đen cấp tốc nhảy lên, kiếm quang cắt ngón tay gầy trơ cả xương như kim loại đúc thành, không ngừng bắn tung tóe ra cả mảng lớn đốm lửa. Nhưng bàn tay màu đen này cũng không biết là lai lịch thế nào, mặc cho kiếm quang cắt, lại ngay cả một chút vết thương cũng không lưu lại.

“Thiên Cơ trưởng lão?” Màu sắc trên khuôn mặt Da Ma Sát dễ coi hơn rất nhiều. Hắn ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nhìn Thiên Cơ trưởng lão cười lạnh nói: “Ngươi biết lai lịch Hủy Diệt Chi Quan này không?”

Thiên Cơ trưởng lão cười lạnh, lạnh nhạt hỏi: “Lai lịch gì? Rất ghê gớm sao?”

Da Ma Sát cười vạn phần đắc ý, hắn chỉ vào bàn tay kia cười lạnh nói: “Thật lâu thật lâu trước kia, cụ thể đã bao lâu, ta cũng không rõ lắm. Một vị tổ tiên nào đó của ta lúc chinh phục một cái thế giới, chém giết chí cường giả của thế giới đó.”

“Chí cường giả!” Da Ma Sát chỉ vào Thiên Cơ trưởng lão hung tợn nói: “Thân phận hắn ở thế giới đó, giống như thân phận ngươi ở thế giới này. Nhưng dân bản xứ thế giới kia có một đặc điểm, bọn hắn không biết bất cứ thần thông pháp thuật nào, điểm duy nhất bọn hắn có chính là thân thể cường đại đến mức khiến tổ tiên của ta cũng có chút bó tay.”

Sắc mặt Thiên Cơ trưởng lão trở nên dị thường khó coi.

Da Ma Sát thì vạn phần đắc ý cười: “Nhưng cuối cùng, chí cường giả kia vẫn bị tổ tiên của ta chém giết. Thi thể hắn, bị tổ tiên của ta trả giá thật lớn, mời một vị đại sư Minh Nguyệt nhất mạch, đem chí cường giả đó luyện vào Hủy Diệt Chi Quan.”

Minh Nguyệt nhất mạch, một nhánh trong dị tộc am hiểu nhất đối với lực lượng tử vong cùng huyết nhục biến dị, con rối máu thịt do bọn hắn luyện chế là sát khí khủng bố dị tộc dựa vào để hoành hành.

Bàn tay này thuộc về chí cường giả của thế giới nào đó, khó trách nó có thể thoải mái bắt lấy kiếm quang của Thiên Cơ trưởng lão.

Thiên Cơ trưởng lão mặt âm trầm nhìn Da Ma Sát. Hắn hít một hơi thật sâu. Giữa mái tóc vốn đen nhánh tỏa sáng của hắn đột nhiên có thêm mấy lọn tóc bạc loang lổ. Khuôn mặt hắn nhanh chóng biến hóa, trong chớp mắt đã từ thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi biến thành bộ dáng thanh tráng ngoài ba mươi tuổi.

“Như vậy, ta chỉ có thể sử dụng nhiều lực lượng hơn.” Thiên Cơ trưởng lão cười lạnh, chỉ tay, kiếm quang màu trắng bị nắm chặt chợt phân liệt, từ một luồng kiếm quang biến thành hơn một ngàn luồng. Từng đạo kiếm quang màu trắng giống như linh xà bắn tung tóe, từ bốn phương tám hướng hướng Da Ma Sát và dị tộc bên người hắn đâm hết xuống.

Một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên, trong Hủy Diệt Chi Quan phun ra một mảng lớn sương mù đen, một bóng đen như ẩn như hiện từ trong sương mù đen đứng dậy.

Trên miệng núi lửa, Cơ Hạo nhíu nhíu đầu lông mày. Thiên Cơ trưởng lão đã có chút tẩu hỏa nhập ma, thế mà không ngừng cởi bỏ lực lượng cứng đối cứng với Da Ma Sát. Nhưng loại cứng đối cứng này không phải kết quả Cơ Hạo muốn, bảo tồn lớn nhất thực lực của mình, tiêu hao lớn nhất lực lượng kẻ địch, đây mới là mục đích chủ yếu Cơ Hạo lựa chọn Vẫn Lạc Tuyệt Uyên làm chiến trường.

Dùng sức dậm chân, Cơ Hạo kích phát hai tòa đại trận hai tộc long phượng vạn phần chủ động, vô cùng nhiệt tình quyên tặng.

Vạn Long Phúc Hải Trận gào thét lao ra, một mảng sóng to tối như mực dựng lên từ đất bằng, hơn vạn con nghiệt long đẩy sóng, hóa thành một bức tường sóng cao tới vạn trượng hướng đám người Da Ma Sát thổi quét.

Phượng Hoàng Phần Thiên Trận cũng theo đó mà phát, trên trời cao một mảng lớn mây lửa bỗng chợt ngưng tụ, một con Hỏa phượng hoàng to lớn không gì so sánh được từ trong mây lửa lao ra, sau khi nhẹ nhàng hót một tiếng, mang theo ánh lửa ngập trời hướng vào đầu đám người Da Ma Sát lao xuống.

Ba tòa Ngu tộc thần tháp toàn thân đen sì từ trong phế tích đại điện chui ra. Ngu tộc thần tháp cao tới nghìn trượng có lực phòng ngự cực mạnh, bức tường ánh sáng dày nặng màu đen bảo vệ toàn bộ dị tộc, mặc cho kiếm quang của Thiên Cơ trưởng lão đâm, mặc cho sóng to ập tới, mặc cho ánh lửa thiêu đốt, bức tường ánh sáng màu đen bị phá hủy từng tầng một, lại không ngừng trào ra từng tầng một.

Nhưng rất nhanh, một lão nhân Ngu tộc đã thét lên chói tai: “Nơi này không có thiên địa linh khí bổ sung, vu tinh hao tổn quá lớn. Vu tinh chúng ta mang theo, nhiều nhất kiên trì được nửa tháng!”

Da Ma Sát ngẩn ngơ, sau đó hắn dị thường tức giận rít gào một tiếng: “Rút lui!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK