"Đừng quên vụ cá cược của chúng ta, chọn một trong hai, chặt tay hoặc nói tung tích của Giang Long Huy", Lý Dục Thần nói: "Chẳng lẽ ông muốn gian lận à?"
"Hừ, đã đánh cược thì phải chịu thua, Thái Hòa Trung tôi chưa bao giờ lật lọng! Tôi sẽ chặt đứt một bàn tay của mình, sau đó rời khỏi phòng này, cứ như vậy..."
Dứt lời, ông ta cầm một lá bài poker trên bàn lên, nhẹ nhàng đập nó xuống bàn.
Ông ta cắt một góc chiếc bàn dày dễ dàng như cắt đậu phụ.
"Nhưng trước đó…"
Một luồng khí thế cường đại đột nhiên bộc phát từ trên người Thái Hòa Trung, đôi mắt nhìn chằm chằm Lý Dục Thần tràn đầy sát khí.
"Hòa Trung, ông muốn làm gì?", Hà Gia Xương hỏi.
"Đây là ân oán cá nhân giữa tôi và cậu ta, không liên quan gì đến nhà họ Hà", Thái Hòa Trung nói.
Ý tứ trong lời nói của ông ta rất rõ ràng, chính là muốn giết Lý Dục Thần.
Mã Sơn tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Lý Dục Thần.
"Hòa Trung, dừng tay!", Hà Gia Xương nói, "Thua cược vẫn có thể quay lại, nhưng nếu đã thua mà còn làm tổn thương người khác thì ông sẽ không còn chỗ đứng trong giới cờ bạc nữa. Hòa Trung, ông còn trẻ…"
Thái Hòa Trung cười tự giễu: "Tôi cũng đã sáu mươi tuổi rồi, không còn trẻ nữa!", ông ta giơ tay lên: "Nếu tôi tự chặt đứt một tay, ông cho rằng tôi còn có thể quay lại bàn đánh bài sao?"
Hà Gia Xương cau mày nói: "Hòa Trung, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không cho phép bất cứ ai phá vỡ quy tắc trên địa bàn của tôi. Sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ không ngăn cản ông làm bất cứ điều gì, nhưng ở chỗ này, ông không thể động đến cậu ta".
"Hahahaha…" , Thái Hòa Trung cười lớn: "Địa bàn của ông? Hà Gia Xương, ông đã không còn địa bàn nữa rồi! Ông quên mình vừa mới thua sạch, toàn bộ Hào Giang đều rơi vào tay Lý Ngôn Thành rồi sao?"
"Hahaha… Tôi vốn tưởng rằng ông là vua sòng bài, một đời kiêu hùng, kính phục ông, nhưng bây giờ xem ra tôi đã sai. Ông chỉ là một kẻ xấu thiếu quyết đoán mà thôi! Ông đã thua sạch gia sản, vậy mà còn ở đây giữ thể diện! Khi có tiền, ông là vua sòng bài. Không có những sòng bạc này, ông nghĩ mình là ai? Thể diện của ông chẳng có giá trị gì cả?"
Hà Gia Xương không nói gì, khuôn mặt già nua như đất lạnh đóng băng vào mùa đông, không để lộ bất cứ biểu cảm gì, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.
Ông ta ngoan cố chống gậy xuống đất, cố chấp ưỡn ngực, nhưng cánh tay cầm gậy hơi run lên, như thể sống lưng đang gánh sức nặng ngàn cân.
"Hà Gia Xương, ông thua rồi!
Ông chẳng còn gì cả! Nhưng tôi còn!", Thái Hòa Trung hét lớn: "Tôi trẻ tuổi hơn ông, tôi là tông sư của Thiên Môn! Ngoài trừ thiên thuật, tôi còn biết giết người! Giết người mới là sức mạnh thực sự của tôi!"
"Người này…", ông ta chỉ vào Lý Dục Thần: " Là người đứng đầu trong danh sách ám sát, có người ra giá mười tỉ muốn lấy mạng của cậu ta! Chỉ cần giết cậu ta, mười tỉ sẽ thuộc về tôi!"
"Mười tỉ trong mắt Hà Gia Xương ông thì chẳng là gì cả? Hahaha, đúng vậy, trước đây chẳng là gì cả, nhưng bây giờ, ông đã mất hết tất cả, chỉ vì mặt mũi của mình mà ông lại thiếu quyết đoán đến thế! Bắt đầu từ ngày mai, sòng bài ở Hào Giang sẽ không còn mang họ Hà nữa!"
"Đương nhiên cũng không phải họ Lý! Hahahaha! Nói đến đây, tôi còn phải cảm ơn cậu ta. Nếu hôm nay cậu ta không đến đây làm ầm ĩ như vậy, muốn đuổi nhà họ Hà ra khỏi Hào Giang thì đúng là chuyện không dễ dàng gì. Sức mạnh tài chính sau lưng Ngân Sa hùng hậu đến mức mấy tập đoàn tài chính từ Las Vegas cũng đến nhưng vẫn không thể đánh bại, chỉ có thể lấy Giang Long Huy ra đàm phán với cậu ta".
"Hiện tại tốt lắm, nhà họ Lý đến đây kinh doanh, bọn họ không hiểu sòng bạc, làm sao có thể đánh bại Ngân Sa, làm sao đánh bại được ông Edson? Huống chi Lý Ngôn Thành là một thương nhân, thương nhân coi trọng lợi ích, chỉ cần cho ông ta đầy đủ lợi ích thì ông ta nhất định sẽ nhường lại sòng bài".
Hà Gia Xương cuối cùng cũng lộ vẻ xúc động, trên mặt hiện ra một tia tức giận, nói: "Hóa ra ông và Giang Long Huy là cùng một phe? Chẳng trách gần đây phương Tây lại biết hết mọi chuyện về tôi, hóa ra các người đều đã đầu quân cho phương Tây! Ông là kẻ phản bội!"
"Vậy thì sao?"
"Tôi đối xử với ông không tệ, tại sao ông lại phản bội tôi?"
"Không tệ? Hahahaha...", Thái Hòa Trung cười lớn: "Ông đối xử với tôi không tệ, nhưng dù tôi có đóng góp bao nhiêu, ông sẽ để lại Bác Hào cho tôi sao? Bởi vì tôi không phải họ Hà! Ông chỉ biết giao gia sản cho đám con cháu bất tài của mình thôi! Ông Edson đã hứa với tôi, chỉ cần nhà họ Hà ngã xuống thì tất cả công việc kinh doanh hiện tại của nhà họ Hà sẽ giao cho tôi điều hành, thậm chí còn chia 30% cổ phần cho tôi! Ông có thể cho tôi những thứ này sao? Có thể cho tôi à?"
Hà Gia Xương nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi. Cuối cùng, tay cũng không còn chịu nổi sức lực cực lớn nữa, buông lỏng tay, cây gậy rơi xuống đất, sống lưng thẳng tắp cũng sụp đổ.
Quản gia bên cạnh nhanh chóng đỡ ông ta lên, bất mãn liếc nhìn Hà Quảng Chí.
Là cháu trai nhưng Hà Quảng Chí lại không có ý định bước lên đỡ người, ngược lại trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng và hận thù.
"Không cần đỡ tôi!"
Hà Gia Xương quật cường hất tay quản gia ra, cả người lảo đảo nhưng vẫn đứng yên.
"Nói cho tôi biết, cháu gái nhỏ Ái San của tôi ở đâu? Các người đã bắt cóc con bé đi đâu rồi?"
"Ông yên tâm, ông Edson rất thích trẻ con, chỉ mời cô bé đến làm khách thôi. Cô bé còn được ăn ngon, chơi vui ở Ngân Sa".
Sắc mặt Hà Gia Xương trắng bệch, biết cháu gái của mình rơi vào trong tay phương Tây thì sẽ lành ít dữ nhiều.