Thậm chí ông ta còn không dám chọc Bạch Ngũ Gia nên làm sao dám đắc tội người của nhà họ Lý chứ.
Ông ta liên tục xua tay nói: “Đừng nhắc tới nói nữa, mời hai vị đến đây, tôi sẽ rời đi ngay!”
Ông chủ Hầu không hề có vẻ ảo não vì không tranh giành được, ngược lại, hôm nay ông ta rất vui vẻ, ông Bạch vui tính nhất thủ đô bây giờ và cậu chủ Lý vui tính nhất thời ấy nảy sinh tranh chấp, chuyện này đốt đèn lồng cũng chưa chắc gặp đâu.
Lý Dục Thần nói: “Ông Bạch à, ông có thể giành chỗ với ông chủ Hầu thì sao tôi không giành chỗ với ông được chứ? Đây là lẽ gì?”
Bạch Quân Đường hừ nói: “Nói như vậy, cậu Lý quyết tranh cãi với tôi hôm nay à?”
Lý Dục Thần vốn tưởng rằng Bạch Quân Đường sẽ lùi bước, với người từng trải, bình thường họ sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến lợi ích của mình.
Anh không ngờ rằng Bạch Quân Đường lại không chịu nhân nhượng và còn có ý tranh giành với anh nữa.
Lý Dục Thần không biết ân oán giữa hai nhà Lý Bạch ra sao, chỉ là ở Bạch Vân Quan, Bạch Phương Hưng cố tình không thấy anh khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Hơn nữa khi tới Bách Thảo Đường, từ bảng hiệu ngoài cửa thái độ của nhân viên công tác đều tỏ rõ vẻ trịch thượng, nhìn xuống chúng sinh khiến anh quyết định hôm nay phải một chân đạp Bách Thảo Đường một chân đạp nhà họ Bạch khiến cho những kẻ kiêu căng kia biết núi này còn có núi khác cao hơn.
Và cũng nương cơ hội này nói với người của thủ đô rằng, người của nhà họ Lý đã trở lại.
“Hahaha...”, Lý Dục Thần cười to, nói: “Ông Bạch à, tôi sẽ không tranh giành với ông đâu”.
Bạch Quân Đường sửng sốt, không hiểu tại sao Lý Dục Thần lại bỗng dưng nhường nhịn, nhưng nghe giọng điệu của anh lại dường như không giống lùi bước cho lắm.
Nhưng câu tiếp theo của Lý Dục Thần lại suýt chút nữa khiến ông ta tức điên.
“Bởi vì ông không có tư cách tranh giành với tôi!”, Lý Dục Thần nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người xôn xao.
Ngũ Gia của nhà họ Bạch nổi tiếng là chúa ngang bướng trong giới thượng lưu ở thủ đô, có khi nào bị người nhỏ hơn khinh thường như vậy đâu?
Cho dù là Tứ Đại Gia của thủ đô cũng không dám nói lời ngông cuồng vậy đâu.
Bạch Quân Đường tức run người, đang định móc mỉa đá xéo lại thì nghe Lý Dục Thần nói tiếp:
“Đừng nói là ông mà cho dù là cả đất thủ đô này cũng không ai có thể tranh với tôi!”
Lý Dục Thần bỗng giơ ngón tay chỉ vào biển hiệu Bách Thảo Đường.
“Cho dù là người viết dòng chữ ấy sống lại cũng không được!”
Trong chớp mắt, Bạch Quân Đường tưởng chừng như mình đã xuyên không và Lý Vân Hoa đang đứng trước mặt mình.
Khi còn trẻ, Lý Vân Hoa cũng ngông cuồng như vậy, coi khinh mọi thứ.
Điều đáng tức giận nhất ấy là tuy ngông cuồng là thế nhưng vẫn rất phong độ.
Bạch Quân Đường tự xưng mặt người dạ thú.
Trong thủ đô cũng không hề ít hạng người mặt người dạ thú ấy nhưng không một ai màu mè và táo tợn hơn Lý Vân Hoa.
Mỗi lần gặp Lý Vân Hoa, Bạch Quân Đường như nghẹn một bụng tức nhưng lại không có chỗ xả.
Không phải chỉ là quán quân đầu thai vào ông bố có tiền có của thôi à?
Nếu mày không phải họ Lý, bố mày không phải Lý Thiên Sách thì sao mày có thể trở thành cậu ấm số một thủ đô chứ? Ai thèm để mắt đến mày!
Một khoảng thời gian rất dài Bạch Quân Đường đều luôn nghĩ như vậy. Nhưng ông ta lại hồn nhiên quên mất nếu mình không phải họ Bạch, không phải ở trong nhà họ Bạch thì ai rảnh mồm gọi ông ta là “Gia” đâu chứ.
Bạch Quân Đường hoàn hồi, cười khẩy nhìn Lý Dục Thần, chỉ tấm biển trên đầu nói:
“Oắt con, đúng là ngông cuồng! Có biết ai là người viết tấm biển hiệu đó không? Đó là Khang Hi đấy! Là đế vương một thời! Cậu là cái thá gì chứ? Hỏi xem thằng bố đã chết của cậu xem có dám nói vậy không?”
Lý Dục Thần còn chưa đáp trả thì Lâm Mộng Đình đã nói trước.
Lâm Mộng Đình biết Lý Dục Thần muốn mượn cơ hội này để nổi tiếng một phen. Nhà họ Lý sắp trở lại thủ đô, cần phải tái hiện lại huy hoàng thuở xưa, không thể thiếu màn tìm đá kê chân. Mà nhà họ Bạch này coi như là tảng thứ nhất. Ai bảo đụng vào anh chứ, ai bảo người nhà họ Bạch kiêu căng, không chút phong phạm của giới nhà giàu.
Lý Dục Thần đã mở miệng gáy dù người viết bảng hiệu hồi sinh cũng không thể tranh giành với mình nên giờ mà nói chuyện với Bạch Quân Đường chẳng khác nào hạ giá bản thân. Lúc này, cần có một người khác thay mặt Lý Dục Thần nói chuyện.
Lần này đến thủ đô, chỉ có Lâm Mộng Đình đi theo, với tinh thần nghĩa hiệp không cần nhường nhịn ai, cô bèn đứng dậy.
“Ông Bạch à, chớ lôi người chết từ ba trăm năm trước ra nói chuyện. Quan tài sắp mục nát cả rồi mà ông còn lôi người ta ra nói nữa! Nếu có bản lĩnh thật thì ông nâng giá lên đi. Nhà họ Bạch các ông cũng là gia tộc danh giá của thủ đô, kể ra có nhiều thế hệ thầy thuốc nổi tiếng đất nước, được xưng là số một Hạnh Lâm, chẳng phải mấy chục triệu chỉ như trò đùa thôi sao?”
Lâm Mộng Đình bắt chước Lý Dục Thần thêm chút giọng Bắc Kinh xưa. Cô là con gái miền nam, tông giọng nhẹ nhàng êm dịu, pha thêm chút giọng Bắc Kinh xưa nghe vô cùng đáng yêu, hơn nữa dung nhan và khí chất của cô cũng khiến cả con đường rực sáng.
Mọi người bị sự xinh đẹp của cô hấp dẫn, nhìn sang Lý Dục Thần càng cảm thấy anh không tầm thường. Chỉ có một người con trai số một thế giới như vậy mới xứng đôi với cô gái xinh đẹp động lòng người như thế.
Sắc mặt Bạch Quân Đường tối sầm. Ông ta lăn lộn khắp chốn hoa cỏ, gặp gỡ vô số phụ nữ, đây là lần đầu tiên ông ta bị phụ nữ đá xéo.
Nhưng ông ta muốn đáp trả rất khó. Tăng giá lên nữa ư? Có đồ ngốc mới tăng giá tiếp.
Chương 760: Không chữa được đâu
Hai chục triệu mua thứ gì đó trị giá hai triệu, nếu ông ta tiếp tục tăng giá, lỡ như Lý Dục Thần phủi mông đi thì ông ta phải làm sao đây?
Dám hô không chịu trả tiền trước mặt khách khứa chật kín con phố kia thì thanh danh của Bạch Quân Đường ông ta sẽ đi đời mất.
Ông ta cần phải nhận lỗi, rồi tổn thất mấy chục triệu, xong bị người ta mắng tới tấp, sau này còn lăn lội trong giới thế nào nữa?
Cho nên ông ta không thể tăng giá nữa, nhưng không tăng thì coi như nhận thua, để tên họ Lý kia được hời, vậy cũng quá ức.
Bạch Quân Đường nhìn thoáng qua cái thảm trên xe đẩy rồi lại nhìn sang người phụ nữ kia, tròng mắt đảo tròn, nghĩ ra rồi.
“Định bỏ ra hai chục triệu mua cái danh ở thủ đô à? Lầm bầm...”, Bạch Quân Đường cũng nhìn rõ mọi chuyện, hừ nói: “Nhưng vụ mua bán này không phải ai trả nhiều tiền hơn là được, cái chính là thuận mua vừa bán. Chính chủ còn chưa mở miệng đâu, cậu tưởng mình bỏ hai chục triệu là người ta sẽ bán cho cậu à? Cậu tưởng mình là ai?”
Nói xong, ông ta tương cười nhìn sang người phụ nữ đang giữ xe đẩy, hỏi: “Chị gái là, xưng hô thế nào đây?”
Người phụ nữ vẫn đứng ở đó lắng nghe bọn họ tranh giành, ban đầu còn kinh ngạc nhưng sau bình tĩnh như thường.
Người phụ nữ ấy hơi khom lưng, trả lời: “Tôi là Đạt Ngõa, đến từ Tây Tạng, trên xe là con trai của tôi Tang Cát, còn đây là chó của nhà bọn tôi Dochi. Chúng tôi đã gây phiền phức cho mọi người rồi, thành thật xin lỗi!”
“Không phiền, không phiền”, Bạch Quân Đường cười to hỏi: “Cô dẫn con trai đến đây để khám bệnh à?”
“Đúng thế”.
“Từ Tây Tạng đến đây rất xa nhỉ?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã đi suốt ba năm”.
“Ối, vậy quá gian nan rồi! Cô đến đây là do nghe danh tiếng của nhà họ Bạch phải không?”
“Ban đầu thì không phải, tôi chỉ nghĩ rằng đất nước mình lớn như vậy, ở thành phố lớn sẽ có rất nhiều người tài ba bèn lên đường cầu y, sau này nghe người ta nói thầy thuốc của Bách Thảo Đường tại thủ đô rất giỏi bèn đến đây xem thử”.
Bạch Quân Đường gật đầu nói: “Vậy cô tới đây đi. Nếu Bách Thảo Đường không chữa được bệnh đứa bé này thì chẳng ai chữa được cả. Tôi họ Bạch, Bách Thảo Đường là của nhà họ Bạch bọn tôi. Chuyện khám bệnh cho con trai cô cứ để cho tôi lo”.
“Vậy cảm ơn ông”, người phụ nữ ấy liên tục cúi đầu.
“Chớ vội cảm ơn, tôi còn có điều kiện này”, Bạch Quân Đường chỉ vào cái thảm trên xe đẩy kia: “Vừa rồi cô cũng nghe rồi đó, chúng tôi đang tranh giành cái thảm trên xe của cô. Dù sao cũng là cô kiếm được tiền, quả thật cái thảm này rất đáng giá. Tôi đoán rằng giá trị của nó khoảng trên dưới một triệu. Vừa rồi tôi cũng nói đồng ý trả một triệu rưỡi để mua nó”.
Người phụ nữ vội nói: “Tôi không cần tiền, chỉ cần khám được bệnh cho con tôi thì tôi sẽ tặng thảm cho các vị”.
Bạch Quân Đường xua tay bảo: “Ôi, chuyện này sao được! Người không biết còn tưởng tôi lừa gạt cô đấy! Nên là nó có giá bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu. Chỉ cần cô chịu bán tấm thảm đó cho tôi thì tôi sẽ bao thầu chuyện khám bệnh cho con trai cô. Thầy thuốc giỏi nhất Bách Thảo Đường, Bạch Kính Đình, là cháu trai lớn của tôi. Chỉ cần tôi nói một câu bảo nó chữa cho con trai cô là được. Đương nhiên, nếu cô cần tiền không cần con thì có thể tìm bọn họ”.
Ông ta chỉ tay vào Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình: “Bọn họ trả giá hai chục triệu đấy. Nhưng mà tôi nhắc cô một câu, miệng bọn họ nói là thế nhưng có lấy nổi hai chục triệu ra không thì tôi không dám cam đoan. Mặt khác, cô hãy nghĩ cho kỹ, nếu không có tôi giúp thì với danh tiếng của Bạch Kính Đình, cả đời này cô không gặp nổi đâu”.
Bạch Quân Đường nói xong, phe phẩy cái quạt giấy trong tay, vẻ mặt đầy tự tin.
Người xung quanh cũng khe khẽ xì xầm to nhỏ, đoán xem người mẹ trông vô cùng giản dị này sẽ chọn hai chục triệu hay là hai triệu và mạng của con trai mình.
“Nếu là tôi thì tôi sẽ chọn hai chục triệu. Có ai không cần tiền đâu chứ? Có tiền thì mời thầy thuốc nào chả được? Bách Thảo Đường không khám thì đến Hiệp Hòa, Hiệp Hòa không khám thì ra nước ngoài”.
“Vẫn nên chọn ông Bạch tốt hơn. Nghĩ xem, có lời hứa hẹn của ông Bạch, chắc chắn bệnh của con trai sẽ được chữa trị, còn lấy được một triệu rưỡi nữa, đây chẳng phải vẹn cả đôi đường ư!”
“Tôi cũng nghĩ thế, nếu Bách Tháo Đường không khám được thì đi chỗ khác cũng vô ích. Còn về ra nước ngoài, coi cô ta như vậy, biết đâu bị người ta lừa hết hai chục triệu”.
“Đúng vậy, trăng ở nước ngoài không tròn! Bách Thảo Đường không chữa được thì thế giới còn đâu chữa được chứ? Trừ phi là thần tiên hạ phàm!”
“Con người không thể quá tham lam, thứ đồ kia vốn chỉ trị giá hơn một triệu mà lấy tận hai chục triệu, số tiền đó sẽ coi như là tiền tài bất chính, cẩn thận bị thiên lôi đánh đấy!”
“Thôi đi, nhiều tên tham nhũng, gian thương độc ác thế mà có ai bị sét đánh đâu”.
...
Anh một câu tôi một câu, tóm lại, phần lớn mọi người tán thành bảo người phụ nữ tên Đạt Ngõa kia chọn tin nhà họ Bạch.
Đạt Ngõa khom người nói với Bạch Quân Đường: “Ông Bạch, cảm ơn ý tốt của ông, tôi không cần tiền, tôi chỉ mong chữa khỏi bệnh cho con trai mình thôi”.
“Chuyện chữa bệnh cô cứ yên tâm đi”, Bạch Quân Đường không nhắc lại chuyện tiền bạc nữa mà sai bảo vệ trước cửa: “Các cậu nâng người bệnh vào đi”.
Bảo vệ vừa định làm việc thì chợt nghe Lý Dục Thần nói: “Từ đã!”
Bạch Quân Đường xoay người nhìn anh, nhẹ nhàng phẩy quạt giấy, chế nhạo nói: “Người ta đều đã nói không cần tiền mà chỉ cần khám bệnh cho con. Thế nào, cậu Lý đây còn muốn dùng tiền ép người à? Cậu tưởng người ở thủ đô chưa từng thấy tiền hay sao!”
Lý Dục Thần cười khẩy nói: “Đừng tốn sức nữa, Bách Thảo Đường không chữa được bệnh của đứa bé này đâu”.
Chương 761: Từng bước vào bẫy
Bạch Quân Đường ngẩn người: “Bách Thảo Đường không chữa được, chẳng lẽ cậu chữa được?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Đúng thế, tôi có thể chữa được”.
Bạch Quân Đường cười lớn ha ha.
Mọi người vây xem đầu đường cũng ồ cười theo.
“Cậu nhóc, cậu biết cậu đang nói gì không? Nơi này là Bách Thảo Đường, là thánh địa Hạnh Lâm. Ở thủ đô, không ai dám xen vào y thuật của nhà họ Bạch. Một tên nhóc vắt nước mũi chưa sạch như cậu cũng không cân thử xem mình mấy cân mấy lạng, nói ra những lời này, tôi cũng thấy xấu hổ thay bố cậu!”
Bạch Quân Đường phe phẩy quạt giấy, mỉm cười, tỏ vẻ mặt khinh thường.
Lý Dục Thần đang định nói, Lâm Mộng Đình véo cánh tay của anh.
Anh nhìn ánh mắt của Lâm Mộng Đình liền hiểu ý của cô. Những người tài giỏi của nhà họ Bạch còn đang ở phía sau, so đo với Bạch Quân Đường đã hạ thấp thân phận của anh một cách vô ích.
Hơn nữa Bạch Quân Đường nổi tiếng tinh quái, càn quấy bậy bạ, chơi xấu cứng miệng, đây đều không phải là sở trường của Lý Dục Thần. Anh muốn dẫm lên trên nhà họ Bạch, thì phải giữ thế cao cao tại thượng, lúc quan trọng, dẫm mạnh một cái là được.
Bây giờ trong tình huồng này, đương nhiên chỉ cần giao cho vợ chưa cưới thông minh là đủ rồi.
“Ông Bạch!”, Lâm Mộng Đình khẽ cười một tiếng; “Trước tiên chưa bàn đến có chữa được hay không, nhưng ràng buộc chữa bệnh và mua bán với nhau, tôi cũng là lần đầu thấy. Chỉ là đăng ký lấy số cho người ta thôi mà, tìm một tên bán số, cũng không tốn bao nhiêu tiền chứ? Ông thì hay rồi, một lúc lừa của người ta hai mươi triệu! Chỉ vì ông họ Bạch, làm kẻ bán số cũng đắt hơn người khác chút phải không?”
Mọi người trên phố đều ồ cười.
So sánh quá đúng!
Ông chủ Hầu kẹt trong đám đông nhìn Lâm Mộng Đình một cái, nghĩ thầm cô gái này không đơn giản đâu!
Đừng thấy cô trông như bình hoa, đầu nảy số rất nhanh, tư duy rõ ràng, chỉ một lúc đã bắt được mấu chốt của sự việc. Tiền và chữa bệnh vốn là hai chuyện khác nhau, lẫn vào với nhau thì tính là gì? Cách so sánh với con buôn cũng không thể chê được, Bạch Quân Đường bị người khác coi thành con buôn số trước cổng nhà mình, bộ mặt này coi như mất hết rồi.
So sánh ra, ông chủ Hầu nhìn Lý Dục Thần một cái, cảm thấy cậu Lý này kém hơn nhiều, không bắt được trọng điểm, nói Bách Thảo Đường không chữa được bệnh của đứa trẻ. Bách Thảo Đường không chữa được, chẳng lẽ cậu chữa được chắc?
Đương nhiên ông chủ Hầu không nghĩ đến việc Lý Dục Thần cũng có thể chữa được, chỉ coi như anh buột miệng nói trong lúc cấp bách. Nhưng vừa nói ra, không những bị Bạch Ngũ gia tóm được điểm yếu, còn đắc tội với người nhà bệnh nhân. Có chữa được hay không cũng không ai biết, người ta từ xa xôi vạn dặm đến đây, ôm tia hy vọng. Một câu nói của cậu đã hủy luôn hy vọng, người ta có vui được không?
Cũng may bên cạnh anh có cô gái xinh đẹp hiểu sự đời biết ăn nói.
Ầy, ông chủ Hầu thầm thở dài, sao lại rau ngon lại dâng cho heo chứ?
Rồi lại nhìn Lý Dục Thần một cái. Ừm, cũng phải là heo, trông cũng khá đẹp trai, khí chất cũng ngời ngời, có chút phong trần, chỉ hơi ngốc một chút, không hiểu nhân tình thế thái, nhìn giống như chưa trải sự đời.
Khuôn mặt Bạch Quân Đường đỏ bừng. Đường đường Ngũ gia nhà họ Bạch, từ lúc nào lại bị so với kẻ buôn số?
Nhưng ông ta là lão giang hồ, biết lúc này có tức giận cũng không được để lộ ra ngoài, nếu không sẽ mắc bẫy cô gái này.
“Nói hay lắm!”, Bạch Quân Đường đập quạt lên bàn tay hai cái: “Mua bán là mua bán, khám bệnh là khám bệnh. Vậy chúng ta nói về mua bán trước. Đồ đáng giá bao nhiêu tiền thì nên bán bấy nhiêu tiền. Vượt qua giá hợp lý thì không phải mua bán nữa. Đó gọi là đốt tiền! Hai triệu, với Bạch mỗ cũng chỉ là con số nhỏ, nhưng mua bán, phải trọng quy tắc, chúng ta không tiêu tiền lãng phí. Người bán cũng vậy, món lợi bất chính không kiếm. Đó mới gọi là mua bán”.
Lâm Mộng Đình không nói gì, chỉ cười tủm tỉm nghe. Trong lời của Bạch Quân Đường có rất nhiều vấn đề, nhưng không đáng phản bác từng lời. Đây là cái bẫy của Bạch Quân Đường đặt ra, chỉ cần cô vừa phản bác, thì sẽ rơi vào cuộc tranh cãi không ngừng về tính hợp lý. Vừa tranh cãi, khí thế vừa nãy hô hai mươi triệu liền mất hết.
Thấy Lâm Mộng Đình không phản bác, Bạch Quân Đường cười lớn ha ha, tiếp tục nói: “Chúng ta lại nói về khám bệnh, đúng thế, trong thủ đô rất nhiều kẻ buôn số, Bách Thảo Đường cũng có, nhưng kẻ buôn số có thể không lấy được số của hôm nay. Ít nhất, cũng là hai tuần sau. Nhưng tôi thì khác, một câu của tôi, hom nay, có thể khiến cháu Bạch Kính Đình của tôi khám bệnh cho đứa bé này. Đây không phải là vấn đề lấy số”.
“Bạch gia nói xong rồi?”, Lâm Mộng Đình trông có vẻ rất lễ phép hỏi một tiếng.
“Xong rồi”, Bạch Quân Đường nói: “Đã nói rõ rồi, mọi người cũng đều nghe thấy rồi, ai đúng ai sai, đều tự hiểu trong lòng”.
Lâm Mộng Đình cười nói: “Ôi trời, Bách Thảo Đường tự xưng không lừa dối trẻ thơ và người già, công đạo công tâm, kết quả vẫn là phải đi cửa sau mới có thể khám bệnh!”
Trong đám đông lập tức có người hưởng ứng: “Đúng, tôi nhìn thấy rồi, vừa nãy lúc người ta đến, cũng không cho vào cửa!”
“Đó là vì người ta dẫn theo con chó phải không?”
“Xì, tôi thấy không liên quan đến chó, mắt chó coi thường người thật là đúng!”
Chương 762: Cược lớn
Ông chủ Hầu trong đám đông lắc đầu, nghĩ thầm, cô gái này thật lợi hại, không bị Bạch Ngũ gia gài bẫy, Bạch Ngũ gia nói một tràng dài, cô lại dễ dàng hóa giải bằng một câu.
Những người đến đây, có rất nhiều đăng ký đến khám vì danh tiếng của nhà họ Bạch, vốn dĩ đăng ký khám đã khó, nén đầy một bụng nóng nảy, ông thì hay rồi, còn công khai mở cửa sau cho người ta, bị Lâm Mộng Đình vạch trần, chẳng phải sẽ gây xôn xao ư!
Đây gọi là nói nhiều không bằng nói mạnh mẽ, đánh người phải đánh vào điểm yếu, lúc nào cũng phải giữ tỉnh táo, tóm được mâu thuẫn chính.
Đối diện với sự bất mãn của mọi người trên phố, sắc mặt của Bạch Quân Đường vô cùng khó coi, tức giận nói: “Đừng chuyển chủ đề, cũng vô dụng thôi! Nếu cô có bản lĩnh, thì cô giúp cô ta lấy số đi. Nếu hôm nay cô có thể lấy được số khám của Bạch Kính Đình, thì tôi phục cô!”
“Tại sao tôi phải đi lấy số?”, Lâm Mộng Đình nói: “Các ông cũng không chữa được bệnh của đứa trẻ, không chữa được, lấy số có tác dụng gì? Chẳng phải là… cởi quần thả hơi sao?”
Cô gái dịu dàng dễ thương như vậy, miệng nói ra một câu thô tục, mọi người lại không cảm thấy không ổn, ngược lại còn rất phong tình.
Bạch Quân Đường cười lạnh lùng nói: “Có chữa được hay không, không phải cô nói là được. Nếu nhà họ Bạch cũng không chữa được, thì thiên hạ này, cũng không ai có thể chữa được”.
“Ha, Bạch gia, câu này hơi quá rồi đấy? Ông bốc phét ở thủ đô thì cũng thôi đi, nói thiên hạ này, ông biết thiên hạ lớn thế nào không?”, Lâm Mộng Đình phản kích nói.
Bạch Quân Đường cười lớn ha ha: “Ngũ gia tôi đi qua cầu còn nhiều hơn cô đi bộ đấy, thiên hạ lớn thế nào, tôi biết rõ hơn cô. Tôi nói như vậy đấy, cô không phục, có thể đi tìm xem, xem dưới bầu trời này, có ai dám nói y thuật lợi hại hơn nhà họ Bạch”.
Ông chủ Hầu cau mày. Ông ta cứ cảm thấy Bạch Ngũ gia đang rơi vào cái bẫy nào đó, nhưng ông ta lại không nghĩ ra, cô gái này có thể có cao chiêu gì, dù sao y thuật của nhà họ Bạch bày trước mắt, được công nhận thiên hạ đệ nhất.
Vừa nghĩ đến đây, thì nghe Lâm Mộng Đình cười ha ha nói:
“Bạch gia đã nói tự tin như vậy, hay là chúng ta cược một phen đi?”
Bạch Quân Đường ngẩn người: “Cược cái gì?”
“Thì cược các ông có thể chữa được bệnh của đứa trẻ không”.
“Cược thế nào?”
“Bạch gia, vừa nãy ông đã nói, với ông hai mươi triệu chỉ là con số nhỏ, vậy thì chúng ta chơi lớn đi, cược năm trăm triệu, thế nào?”
Lần này bầu không khí trên phố hoàn toàn bùng nổ.
Năm triệu, có lẽ trong mắt phú hào hàng đầu cũng không tính là nhiều, nhưng đối với những người bình thường trên phố, thì đúng là con số trên trời.
Kể cả là ông chủ Hầu, đã làm ăn buôn bán đồ cổ mấy chục năm ở Phan Gia Viên, trắng đen, khô ướt đều từng gặp, ở thủ đô cũng có mấy căn nhà, bây giờ sống ở tứ hợp viện, nhưng cho dù lấy sạch sẽ của mình ra, cũng không dám nói nhất định có thế lấy ra năm trăm triệu.
Sắc mặt Bạch Quân Đường biến đổi liên tục, không thể xác định đôi thanh niên trước mắt rốt cuộc muốn làm gì.
Bạch Quân Đường thích cược, trong giới ăn chơi thủ đô, có ai không thích cược?
Đấu con dế cũng có thể vứt ra mấy triệu, mắt cũng không chớp một cáu.
Đặt cược mấy chục triệu trên bàn bước, cũng không phải chưa từng có.
Nhưng lần này cược năm trăm triệu, ông ta vẫn chưa từng thử qua.
Năm trăm triệu, ông ta lấy ra được. Cho dù mất, đối với ông ta,cũng không tính là tổn thương nghiêm trọng, chỉ là một căn tứ hợp viện thôi.
Nhưng nếu nói thua năm trăm triệu không đau lòng thì cũng là giả.
Ông ta không chỉ là gia chủ của nhà họ Bạch, chơi hơn nửa đời người, tiêu tiền thì nhiều, kiếm tiền thì ít, cũng chỉ dựa vào có cổ phần ở Bách Thảo Đường, mỗi năm được chia không ít tiền, coi như khoản thu nhập ổn định, Ngoài ra là những thứ được tích lũy nhiều năm nay, nhà và đồ cổ, tranh cổ thôi.
Thấy ông ta không nói gì, đám người vây xem bắt đầu hò lên, chế nhạo châm biếm.
Cỏ trên tường tự có tự giác của cỏ trên tường, tóm lại tiền cũng không phải do bỏ ra, có cơ hội châm biếm đám người giàu, thì đâu thể bỏ qua. Cơ hội như vậy, không phải thường xuyên gặp.
Ở cửa Bách Thảo Đường bị đám người vây quanh cười nhạo, mặt mũi của Bạch Quân Đường phải để ở đâu.
Nhưng việc này cũng khiến ông ta tỉnh ra, cười lạnh lùng nói: “Cô gái, bàn cờ như ý của cô đánh rất được đấy. Dùng y thuật của nhà họ Bạch chúng tôi để cược tiền cả nhà họ Bạch, có chuyện dễ dàng thế không? Bệnh có nặng nhẹ, đương nhiên nhà họ Bạch chúng tôi cũng có bệnh không chữa được. Nếu là bệnh vô phương cứu chữa, thì là đã đến kiếp số, mang việc này ra cược, không công bằng với nhà họ Bạch, càng không tôn trọng người bệnh”.
“Nói như vậy, Bạch gia không dám cược?”, Lâm Mộng Đình cười với vẻ mặt chế nhạo.
“Hây, cứ nghĩ Bạch gia là nhân vật lớn, thì ra lại nhát gan như vậy!”, bên cạnh có người nhỏ tiếng nói.
Một người khác nói: “Năm trăm triệu đấy, đổi là ai thì cùng nhụt chí thôi!”
“Cô gái xin đẹp này sao không nhát? Chẳng lẽ cô ta còn giàu hơn nhà họ Bạch?”
“Chưa nói chắc được, anh không nghe vừa nãy họ nói, anh chằng bên cạnh cô ta là cậu ấm nhà họ Lý sao?”
“Nhà họ Lý là nhà nào?”
“Hây, chưa từng nghe nói đến à? Các anh còn quá trẻ, về hỏi bố mẹ của các anh thì biết. Hai mươi năm trước, thủ đô chính là thiên hạ của nhà họ Lý”.
“Đúng, tôi nghe chú tôi từng nói, trước đây nhà họ Lý rất lợi hại, đệ nhất thế gia thủ đô!”
“Chẳng trách dám ăn nói với Bạch gia như vậy, hôm nay Bạch gia gặp khó!”
…
Khuôn mặt già của Bạch Quân Đường đỏ bừng, tức giận nói: “Hừ, không phải không dám, là không công bằng!”
“Vậy Bạch gia cảm thấy thế nào mới coi là công bằng?”, Lâm Mộng Đình hỏi.
Bạch Quân Đường nói: “Trừ phi nhà họ Bạch tôi không chữa được, cô có thể tìm người chữa được cho đứa trẻ, thì đừng nói năm trăm triệu, năm tỷ, tôi cũng dám bỏ ra. Vấn đề là, cô dám không?”
Chương 763: Có thù
Bạch Quân Đường không phải nói lời trong lúc tức giận, mà là muốn dùng lời áp chế đối thủ, để đối phương không thể bỏ qua chủ đề này. Vì còn bỏ qua, bất kể có cược hay không, cũng đều ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của nhà họ Bạch.
Nhưng không ngờ, Lý Dục Thần từ nãy vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng:
“Được, vậy thì cược năm tỷ!”
Trên phố ồn ào lập tức yên tĩnh.
Mọi người đều cứng đờ, tai dựng đứng lên, dường như đang xác nhận rốt cuộc mình có nghe nhầm không, hơn nữa nghi ngờ có phải mình phân tâm nên bỏ lỡ cái gì không, làm sao đột nhiên từ năm trăm triệu biến thành năm tỷ rồi?
Năm tỷ đấy!
Đây là khái niệm gì?
Là khái niệm mà người bình thường không có.
Ông chủ Hầu cũng hít khí lạnh, cảm thấy mình làm ăn mấy chục năm coi như làm vô ích rồi.
Nguyên nhân kết quả của sự việc hôm nay, ông chủ Hầu đã trải qua toàn bộ, từ ông lão lén ăn trôm tấm thảm trên xe đẩy bị chó cắn, đến nằm dưới đất ăn vạ, đến sau đó Bạch Quân Đường xuất hiện.
Đôi tình nhân trẻ này cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp chuyện này như ông ta, ban đầu cũng chỉ là người ngoài xem.
Người ta tùy tiền lo chuyện bao đồng, đánh cược với người khác, vừa mở miệng đã là năm tỷ!
Đây là kẻ ngốc lắm tiền? Hay là tự tin quá mức?
Ông chủ Hầu nghĩ đến cậu Lý nổi tiếng khắp thủ đô hai mươi năm trước, nếu là người đó hô lên năm tỷ, ông ta chắc chắn kêu một tiếng hay trong lòng, cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ chút nào, vì cậu Lý đó, chính là kẻ dám chơi! Cũng chỉ có như vậy, mới xứng với danh tiếng cậu ấm đệ nhất thủ đô.
Còn vị trước mắt này…
Lúc này ông ta mới quan sát lại Lý Dục Thần trông có vài phần ngốc nghếch này.
Nhìn mấy cái, cuối cùng ông chủ Hầu tự tin chắc chắn mình nhìn nhầm, người ta không phải là ngốc, người ta có ngạo khí, kiêu ngạo đến mức chẳng thèm phí lời với ông. Cho nên người ta không nói nhiều, mà vừa lên tiếng thì là năm tỷ.
Ông dám cược không?
Đương nhiên Bạch Quân Đường không dám cược.
Cho dù ông ta có tiền đi nữa, cũng không thể nào lấy ra năm tỷ để cược.
Trong lòng ông ta tin vào y thuật của nhà họ Bạch, càng không tin nếu Bạch Kính Đình không chữa được, tên nhóc đối diện có thể chữa được.
Nhưng ông ta không dám cược.
Khi cá cược đủ lớn, biết rõ đối phương đang trộm gà, rất nhiều người cũng sẽ vứt bỏ.
Nhưng lúc này không cược, thì có nghĩa là nhận thua rồi.
Điều kiện là do mình đề ra, năm tỷ cũng là mình đề ra.
Dù thế nào ông ta cũng không ngờ, người ta lại đồng ý.
Đúng là nòi giống của Lý Vân Hoa!
Không những trông rất giống, phong cách làm việc cũng rất giống.
Hoàn toàn không nói lý!
Không nói lỳ thì còn chơi thế nào?
Bạch Quân Đường tức đến toát mồ hôi.
Đúng lúc này, bỗng nghe phía sau có người nói: “Dám đến trước cửa Bách Thảo Đường cược y thuật, lần đầu tiên tôi thấy. Chỉ là năm tỷ thôi, vụ cược này, nhà họ Bạch chúng tôi nhận!”
Chỉ thấy một đám người từ trong cổng lớn Bách Thảo Đường đi ra
Người dẫn đầu là một người trung niên năm mươi tuổi, râu tóc đều đen, sắc mặt hồng hào, phong thái hiên ngang, rất có thần thái.
Có mấy người đi theo sau ông ta, đều mặc áo khoác trắng bác sĩ, có người nhiều tuổi có người ít tuổi, già thì tóc bạc trắng, nhỏ thì ba bốn mươi tuổi.
Thì ra ồn ào ở ngoài cổng đã kinh động đến người bên trong Bách Thảo Đường.
Trong đám vây xem có người nhận ra, nói: “Là đại phu Bạch Kính Đình! Đại phu Bạch ra rồi!”
Bạch Quân Đường thở nhẹ nhõm, quay đầu nói: “Kính Đình, không có gì, chỉ là có tên nhóc cuồng ngạo ăn nói lung tung ở đây thôi”.
Bạch Kính Đình lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Chú Năm, không nhìn ra sao, người ta đến phá mình đấy. Đánh cược đã đánh đến cửa Bách Thảo Đường rồi, chúng ta còn không ứng chiến, thì có lỗi với tấm biển trên đỉnh đầu quá!”
Bạch Quân Đường là lão giang hồ, cứ cảm tấy chuyện này không đúng lắm, liền nói: “Kính Đình, bây giờ cháu là gia chủ, không cần so đo với loại người này, nếu cháu thấy ồn ào, thì cho người đuổi họ đi là được”.
“Người khác thì cháu có thể không quản, nhưng người của nhà họ Lý…”, Bạch Kính Đình lạnh lùng hừ một tiếng: “Năm đó bố cháu chết không nhắm mắt, bây giờ lại đến cửa Bách Thảo Đường gây chuyện, cháu không thể không quản!”
Bạch Quân Đường biết đứa cháu này vẫn luôn cánh cánh trong lòng cái chết của bố, tuy không có chứng cứ rõ ràng chứng minh cái chết của Bạch Cảnh Thiên liên quan đến nhà họ Lý, nhưng “Lý Thiên Sách” mà Bạch Cảnh Thiên gọi ra trước khi chết, lại thêm trước đó hai nhà đột nhiên tuyệt giao, khiến người nhà họ Bạch khó mà không liên tưởng đến.
Bạch Quân Đường không nói gì nữa. Tuy ông ta bối phận cao, là chú của Bạch Kính Đình, nhưng cũng không có tiếng nói bằng Bạch Kính Đình.
“Cậu chính là Lý Dục Thần?”, Bạch Kính Đình nhìn Lý Dục Thần hỏi.
“Ông biết tôi?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên.
“Hừ, người của nhà họ Lý, tôi không cần phải biết!”, Bạch Kính Đình nói: “Cậu muốn cược thế nào, thì nói đi”.
Lý Dục Thần thấy rất kỳ lạ, nghe khẩu khí của đối phương, hình như có thù với nhà họ Lý.
Bạch Kính Đình là gia chủ của nhà họ Bạch, cũng là danh y đệ nhất của Bách Thảo Đường, anh được dán trên tường, đương nhiên Lý Dục Thần đã nhận ra.
“Rất đơn giản, người đang ở đó”, Lý Dục Thần nhìn bệnh nhân trên xe đẩy: “Ông và tôi, ai có thể chữa được cho cậu bé, thì người đó thắng”.
Chương 764: Hy vọng cuối cùng
Bạch Kính Đình nói: “Một bệnh nhân, hai người cùng chữa như thế nào? Nếu chữa khỏi thì tính là công của ai? Làm sao làm rõ được?”
Lý Dục Thần cười nói: “Ông chữa trước. Chỉ cần ông có thể chữa khỏi bệnh cho cậu ấy thì coi như ông thắng. Nếu ông không chữa được thì tới lượt tôi chữa. Nếu như tôi cũng không chữa được thì vẫn tính là ông thắng”.
Đầu đường xôn xao bàn tán.
Điều kiện này quá bất công với Lý Dục Thần nhưng nó lại do chính anh tự nói ra.
Bạch Kính Đình nhíu mày.
Ông ta không hiểu nổi người thanh niên đứng đối diện, rốt cuộc người này phải tự tin tới cỡ nào mới đưa ra điều kiện như vậy?
Làm vậy chẳng khác nào giao vận mệnh của bản thân vào tay ông ta. Chỉ cần ông ta có thể chữa khỏi bệnh cho người kia thì Lý Dục Thần chỉ còn nước ngoan ngoãn nhận thua.
Năm tỷ không phải là một con số nhỏ. Ngay cả Lý Vân Hoa năm xưa cũng không dám chơi bạo tay như vậy mà không đắn đo chút nào.
Bạch Kính Đình không tin một thanh niên chừng hai mươi tuổi có thể có y thuật tài giỏi đến đâu.
Trong số các nhánh y thuật ở Hoa Hạ, ngoại trừ nhánh Y Thánh trong truyền thuyết ra thì chỉ có nhà họ Hồ ở Tiền Đường là dám khiêu chiến với nhà họ Bạch.
Nghe nói Lý Dục Thần vẫn luôn ở Nam Giang, phải chăng anh được kế thừa y bát của nhà họ Hồ?
Bạch Kính Đình càng nghĩ càng thấy có khả năng là như vậy.
Năm đó, sau cuộc “nhị Thiên chi tranh”, Hồ Vân Thiên thua bố ông ta là Bạch Cảnh Thiên. Chắc chắn nhà họ Hồ vẫn không chịu phục nhưng lại không dám khiêu chiến tiếp nên mới cử người tới đây thăm dò.
Hừ! Bạch Kính Đình cười thầm, dù Hồ Sư Ước có đích thân tới đây thì cũng có là gì? Nói gì tới một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như thế này!
Ông ta tin chắc là như vậy nên mới nói: “Lý Dục Thần, cậu đừng có hối hận đấy!”
“Tôi chưa từng hối hận”, Lý Dục Thần đáp.
“Haha, Hồ Sư Ước truyền dạy được cho cậu bao nhiêu kiến thức bí truyền của nhà họ Hồ mà cậu dám tự tin đánh cược với tôi thế hả?”
“Tôi không đánh cược với ông”.
“Haha”, Bạch Kính Đình cười khẩy hỏi: “Không dám à? Giờ mới hối hận có phải là hơi muộn rồi không?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Ý tôi là tôi không đánh cược với ông mà là đánh cược với nhà họ Bạch. Nếu như ông không chữa được thì có thể bảo bất kỳ người nào của nhà họ Bạch các ông ra chữa trị. Thậm chí, các ông có thể nhờ người thân, bạn bè tới giúp, chỉ cần ông có thể tìm ra người chữa được cho cậu ấy ở kinh thành thì đều tính là tôi thua”.
“Cậu...”, Bạch Kính Đình cả giận: “Thật là ngông cuồng!”
Lý Dục Thần cười to: “Tôi muốn thắng sao cho các ông phải tâm phục khẩu phục. Bắt đầu đi”.
Bạch Kính Đình biết, xét về khí thế thì ông ta đã bị Lý Dục Thần lấn lướt. Dù cho bây giờ ông ta có đưa ra điều kiện tương tự thì cũng vẫn ở thế bị động, có nói nhiều cũng chẳng ích gì, nhất định phải đánh bại đối phương về mặt y thuật.
Bạch Kính Đình “hừ” một tiếng, chậm rãi bước tới chỗ chiếc xe đẩy tay, bỏ tấm chăn trên người bệnh nhân ra.
Con chó đứng bên cạnh nhe răng dọa sủa nhưng Đạt Ngõa ngăn lại.
“Đa Cát, không được làm ồn, đây là bác sĩ chữa bệnh cho Tang Cát”.
Con chó lập tức bình tĩnh lại, nằm bò bên cạnh bánh xe, lè lưỡi thở phì phò.
Ngay khi nhìn thấy toàn thân bệnh nhân, Bạch Kính Đình lập tức cau mày.
Trực giác nói cho ông ta biết, người bệnh này đang nguy kịch, rất khó chữa.
Ông ta duỗi ra ba ngón tay, đè lên cổ tay của bệnh nhân, mạch đập yếu ớt gần như không bắt nổi nhưng chuyện này không thể làm khó được kỹ thuật bắt mạch tổ truyền và kinh nghiệm mấy chục năm làm nghề y của ông ta. Thế nhưng, hàng mày của ông ta vẫn càng ngày càng cau chặt lại.
Ông ta tiếp tục đi vòng sang bên kia chiếc xe đẩy tay, bắt mạch bên cổ tay bên kia của bệnh nhân.
Đầu đường im phăng phắc.
Mọi người đều nín thở. Điều làm bọn họ căng thẳng không phải là tình trạng của bệnh nhân hay thực lực của bác sĩ.
Điều bọn họ quan tâm nhất là năm tỷ sẽ rơi vào tay người nào, cứ như thể hiện tại năm tỷ ấy đang lơ lửng ngay trên đầu, đè bọn họ ngạt thở vậy.
Bạch Kính Đình bắt mạch xong, hàng mày vẫn không thể giãn ra nổi. Sau đó, ông ta đi về phía đầu bệnh nhân, muốn đưa tay vạch mí mắt của cậu ấy lên kiểm tra.
Thế nhưng, bên trong hốc mắt trũng sâu của bệnh nhân không có tròng mắt mà chỉ có hai cái lỗ đã kết vảy.
Bạch Kính Đình nhìn về phía Đạt Ngõa, hỏi: “Mắt của cậu ấy bị sao vậy?”
Đạt Ngõa nói: “Hồi nhỏ, lúc đi chăn gia súc, Tang Cát bị chim ưng mổ mù mắt”.
Đạt Ngõa kể đầy bình tĩnh, như thể đây chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường.
Thế nhưng mọi người lại cảm nhận được đằng sau sự bình tĩnh ấy là nỗi lòng xót xa, buồn bã của một người mẹ suốt mười mấy năm trời.
“Tội nghiệp quá!”
Lòng trắc ẩn khiến mọi người cảm thấy câu trả lời của người mẹ càng thêm buồn bã, cứ như thể người bị chim ưng mổ mù mắt chính là con của họ.
Thế nhưng, nỗi buồn này quá yếu ớt và bất lực khi đứng trước câu trả lời bình tĩnh của người mẹ.
“Vậy cậu ấy đổ bệnh từ khi nào?”, Bạch Kính Đình hỏi tiếp.
Đạt Ngõa đáp: “Tang Cát bị chim ưng mổ mù mắt vì bảo vệ một con rắn. Đức Tulku trên chùa nói rằng Tang Cát có lòng đại từ đại bi nên giữ thằng bé lại trong chùa. Bốn năm trước, trong lúc làm việc trong chùa, thằng bé lỡ tay đánh đổ chiếc trường minh đăng để trước pho tượng Phật, thiêu chết cóc thánh của chùa. Bắt đầu từ dạo đó, sức khỏe của thằng bé càng ngày càng tệ hơn”.
“Chúng tôi cầu xin Đức Tulku cứu mạng thằng bé nhưng Đức Tulku nói, thằng bé đã bị nguyền rủa, không thể tiếp tục ở lại trong chùa được nữa. Vậy là chúng tôi rời khỏi chùa, đi khắp nơi chạy chữa, bệnh tình của thằng bé càng ngày càng nặng. Bách Thảo Đường là hi vọng cuối cùng của tôi!”
Bà ấy đưa mắt nhìn con mình nằm trên chiếc xe đẩy tay: “Tôi nhìn thấy thần linh đang vẫy tay gọi thằng bé, tôi biết con tôi không còn nhiều thời gian nữa! Xin mọi người hãy mau cứu lấy thằng bé!”
Chương 765: Chỉ thần tiên mới cứu chữa được
Nghe xong lời kể của Đạt Ngõa, ai nấy đều chìm trong cảm xúc bi thương lạ lùng.
Đúng là một đứa trẻ tội nghiệp biết bao! Một người mẹ tội nghiệp biết bao!
Còn Lý Dục Thần, trong lòng anh xuất hiện một suy nghĩ.
Dường như anh đã từng nghe câu chuyện này ở đâu đó rồi thì phải?
Anh chợt nhớ ra hồi ở trên đỉnh Thiên Đô, các sư huynh, sư tỷ thỉnh thoảng lại kể cho anh nghe những người những chuyện kỳ lạ được ghi chép trong sách cổ từ xưa đến nay.
Bệnh nhân này đã trải qua những điều ly kỳ, trên người lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, thật giống những câu chuyện trong truyền thuyết kia!
Chẳng lẽ cậu ấy là Thánh tử do trời định?
“Cậu ấy sẽ được cứu thôi!”, có người động viên người mẹ: “Cô đã đến được Bách Thảo Đường ở thủ đô rồi, bác sĩ Bạch là danh y số một trên đời này, chắc chắn ông ấy sẽ chữa khỏi được cho cậu ấy!”
Trong đôi mắt người phụ nữ dấy lên ngọn lửa hi vọng.
Nghe thấy mọi người ca ngợi nhà họ Bạch, ca ngợi Bạch Kính Đình như vậy, Bạch Quân Đường lấy làm tự hào. Hôm nay chính là ngày nhà họ Bạch sẽ càng thêm vẻ vang.
Thế nhưng, ông ta đột nhiên phát hiện ra có gì đó không ổn.
Ông ta nhìn về phía Bạch Kính Đình, trông thấy sắc mặt Bạch Kính Đình đầy nặng nề, hàng mày cau chặt, không hề giãn ra.
“Kính Đình, sao vậy?”
Bạch Kính Đình im lặng, chần chừ rồi cuối cùng lắc đầu.
Thấy Bạch Kính Đình lắc đầu, Bạch Quân Đường không khỏi lấy làm kinh hãi, phải hỏi lại: “Kính Đình, sao vậy, không chữa được ư?”
Trên khuôn mặt luôn giữ bình tĩnh của người phụ nữ cuối cùng cũng lộ vẻ buồn bã, cơ thể bất giác run rẩy. Thế nhưng, bà ấy vẫn kiên cường đứng tại chỗ, không hề khóc lóc, chỉ dùng ánh mắt của mình tỏ ý cầu xin Bạch Kính Đình.
“Bác sĩ Bạch, ngài là thần y ở thủ đô, nhất định ngài có thể cứu được thằng bé! Tôi van xin ngài, xin ngài hãy mau cứu con tôi!”
Bạch Kính Đình thở dài: “Tâm mạch tắc nghẽn, ngũ tạng suy kiệt, lục thần vô chủ, thất khiếu bế tắc… Cậu ấy vẫn còn cầm cự được chút hơi tàn tới tận giờ đã là kỳ tích rồi”.
Đám đông đứng ở đầu đường không khỏi thất vọng, đồng thời cảm thấy hết sức thương hại hai mẹ con lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây.
Cứ như thể Bạch Kính Đình nói không chữa được thì thực sự không chữa được vậy. Không ai để ý tới chuyện vẫn còn một thanh niên đang đứng ở đây, đánh cược năm tỷ với nhà họ Bạch.
Bạch Quân Đường thở dài, nói với Đạt Ngõa: “Này chị, xin chị nén bi thương, cháu tôi mà không chữa được thì trên đời này không còn ai có thể chữa được nữa”.
Đạt Ngõa xúc động nhìn con mình nằm trên chiếc xe đẩy tay, lệ hoen đôi mi. Bao nhiêu năm cố gắng đi từng bước một từ Tây Tạng tới thủ đô, ngay cả Đa Cát cường tráng cũng đã trở nên gầy yếu như vậy rồi nhưng bà ấy chưa từng từ bỏ, chỉ vì vẫn còn ôm một tia hi vọng.
Chẳng phải con người ta sống trên đời là vì một tia hy vọng đó hay sao?
Thế nhưng giờ đây, hy vọng đã nát tan.
Cuối cùng người phụ nữ cũng không cầm nổi nước mắt, nước mắt rơi xuống tảng đá xanh cổ xưa và rắn chắc.
Mấy trăm năm qua, đầu con phố cổ nơi mở Bách Thảo Đường này không biết đã từng có bao nhiêu giọt nước mắt của người nhà bệnh nhân rơi xuống.
Khoảnh khắc nước mắt rơi xuống tảng đá xanh, nó thoáng sáng lên bảy màu cầu vồng dưới ánh nắng mặt trời rồi lập tức chảy loang ra như một mặt gương soi bóng bầu trời. Trời xanh mênh mang nhìn xuống thế gian là vô tình nhất.
Những hạt bụi sinh ra do tiết trời khô rang ở thủ đô nhanh chóng thấm khô giọt nước mắt kia.
Đạt Ngõa chùi khóe mắt, kiên cường xoay người, nhìn về phía Lý Dục Thần trẻ tuổi.
Bà ấy chưa từng nghĩ rằng Lý Dục Thần có thể chữa khỏi bệnh cho Tang Cát. Không phải bà ấy coi thường Lý Dục Thần mà là trong mắt bà ấy, Lý Dục Thần quá nhỏ tuổi, không khác gì con của bà ấy.
Giờ đây, anh là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của bà ấy.
Đạt Ngõa thành khẩn và trông mong nhìn Lý Dục Thần, rưng rưng nước mắt, khom lưng lạy anh: “Cháu à, à không, cậu à, xin cậu mau cứu Tang Cát, mau cứu con của tôi!”
Bà ấy nói như vậy, mọi người ở đầu đường mới nhớ ra vụ cá cược năm tỷ vẫn còn đang diễn ra, Lý Dục Thần vẫn còn cơ hội thử sức một lần.
Khoảnh khắc Bạch Kính Đình lắc đầu thừa nhận mình không chữa được, quyền chủ động đã nằm trong tay Lý Dục Thần.
Nhưng mọi người không tin là anh có thể chữa khỏi bệnh cho một sinh mạng tội nghiệp mà bác sĩ Bạch hay nên nói là ông trời đã tuyên án từ hình.
Bạch Quân Đường nói với Đạt Ngõa: “Chị à, đừng hy vọng làm gì, chị nhìn xem cậu ta mới mấy tuổi chứ, chỉ lớn hơn con của chị vài tuổi thôi. Cho dù cậu ta đã bắt đầu học nghề y từ trong bụng mẹ đi chăng nữa thì liệu có thể có bao nhiêu kiến thức? Đã khám bệnh cho bao nhiêu người? Kính Đình là gia chủ của nhà họ Bạch tôi, là danh y số một kinh thành, ông ấy đã nói là không chữa được thì chẳng có ai ở thủ đô có thể chữa được cả”.
Đạt Ngõa dường như không nghe thấy gì hết, chỉ mong ngóng nhìn Lý Dục Thần rồi lại cúi đầu lạy anh.
Lý Dục Thần bước tới dìu bà ấy dậy, nói: “Tang Cát sẽ khỏe lên thôi, tôi sẽ chữa khỏi cho cậu ấy”.
Đạt Ngõa sửng sốt không dám tin: “Thật ư? Cảm… Cảm ơn cậu!”
“Không cần cảm ơn tôi”, Lý Dục Thần cười nói: “Cô giúp tôi thắng năm tỷ, tôi cảm ơn cô còn chẳng kịp”.
“Hừ!”, Bạch Quân Đường đứng bên cạnh “hừ” một tiếng: “Nhóc con, cậu còn chưa xem bệnh, đừng có vội khoác lác. Chị à, chị phải cẩn thận đấy, dạo này nhiều lừa đảo lắm, coi chừng cậu ta lại dùng thuốc kích thích gì đó cho con chị hồi quang phản chiếu đấy”.
Lý Dục Thần không để ý tới Bạch Quân Đường mà nhìn về phía Bạch Kính Đình, hỏi: “Bác sĩ Bạch, ông không thử thêm một chút nữa à? Hay là bảo người khác của nhà ông ra khám thử xem sao, chưa biết chừng lại có người chữa được đấy”.
Nét mặt Bạch Kính Đình nặng nề, ông ta nói: “Không cần! Bệnh gì chữa được, bệnh gì không chữa được, Bạch Kính Đình tôi biết rõ. Người này đã bệnh tình nguy kịch, tâm mạch gần chết, thần mạch không còn, trừ phi là thần tiên ra tay, nếu không chẳng ai có thể cứu nổi!”
“Phải chăng bác sĩ Bạch nói quá tuyệt đối rồi? Lỡ như tôi chữa được thì sao?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Chương 766: Mượn kim châm
Bạch Kính Đình nói: “Nếu như cậu thực sự có thể chữa khỏi cho cậu ấy thì Bạch Kính Đình tôi cam lòng nhận thua. Tôi sẽ làm cờ thưởng thần y số một thủ đô tặng cho cậu!”
“Kính Đình...”
Bạch Quân Đường nghe vậy không khỏi sốt ruột, mặc dù ông ta không tin Lý Dục Thần có thể chữa khỏi cho Tang Cát nhưng ông ta là kẻ đã lăn lộn trong chốn giang hồ nhiều năm có nhiều kinh nghiệm đánh cược, chuyện “lỡ như” trên đời này không ai có thể nói trước được.
Thua năm tỷ không phải là chuyện lớn, thua tiếng tăm cũng không phải là chuyện lớn, con người rất mau quên, chỉ cần đợi một thời gian là mọi người sẽ quên hết chuyện ngày hôm nay, cùng lắm thì Lý Dục Thần thắng nhưng nhà họ Bạch sẽ vẫn là nhà họ Bạch, Bách Thảo Đường sẽ vẫn là Bách Thảo Đường.
Nhưng nếu tặng cờ thưởng thì khác, làm vậy chẳng khác nào tặng danh hiệu số một thủ đô của nhà họ Bạch cho người ta.
Bạch Quân Đường mới vừa mở miệng, Bạch Kính Đình đã xua tay ngăn lại: “Cứu một mạng người còn hơn xây tháp phù đồ bảy tầng. Chúng ta là bác sĩ, y đức là quan trọng nhất. Nếu như cậu ta thật sự có thể chữa khỏi chứng bệnh này thì có thừa nhận cậu ta giỏi hơn cháu thì cũng có làm sao? Nếu như con cháu nhà họ Bạch giỏi giang thì sau này đi giành lại danh hiệu số một này là được”.
Bạch Quân Đường tự nhủ, cháu nói thì nhẹ nhàng lắm, đồ đã đưa cho người ta rồi, muốn lấy lại, nói nghe thì dễ!
Nhưng thấy Bạch Kính Đình đã quyết tâm như vậy rồi, Bạch Quân Đường cũng không tiện nói gì nữa, chỉ nhíu mày thì thầm với một nhân viên của Bách Thảo Đường đứng xem bên cạnh: “Mau vào trong mời Đạo gia ra đây”.
Người kia vâng dạ rồi chạy vào trong Bách Thảo Đường.
Lý Dục Thần cười lắc đầu. Mặc dù cờ thưởng chẳng có tác dụng gì với anh nhưng nếu nhà họ Bạch tặng thì anh sẵn lòng nhận.
Có điều, anh cũng thực sự bội phục thái độ vô tư của Bạch Kính Đình. Riêng chỉ không hiểu tại sao người này lại thù hằn anh.
Lý Dục Thần đi đến chỗ chiếc xe đẩy tay, cúi đầu xuống xem nhìn Tang Cát nằm trên chiếc xe đẩy tay, nhất là mắt của cậu ấy.
Thực ra nguyên nhân ốm đau của Tang Cát rất đơn giản, đấy chính là trong cơ thể cậu ấy có yêu hồn quấy phá, gặm nhấm linh hồn của cậu ấy.
Về lý mà nói thì đáng lẽ ra Tang Cát đã chết từ lâu rồi nhưng vì có yêu hồn của con rắn kia vẫn luôn bảo vệ cậu ấy, quấn chặt lấy linh hồn của cậu ấy nên con cóc mới không nuốt chửng được.
Mấy năm trôi qua, hồn rắn và hồn của Tang Cát đã dung hợp lại với nhau, không thể tách rời.
Chuyện này phù hợp với câu chuyện mà mẹ Tang Cát là Đạt Ngõa kể.
Đạt Ngõa nói hồi nhỏ Tang Cát vì bảo vệ một con rắn nên bị chim ưng mổ mù mắt.
Sau đó, cậu ấy đánh đổ trường minh đăng trong miếu, thiêu chết con cóc trong miếu.
Chắc chắn con cóc này là yêu vật mà người trong miếu nuôi dưỡng, còn trường minh đăng cũng không phải là trường minh đăng bình thường, nếu không thì không thể đốt chết yêu quái được.
Sau khi con cóc chết, nó muốn trả thù nên mới bám vào người Tang Cát, hút hồn phách của cậu ấy.
Có lẽ vẫn còn một khả năng nữa là Đức Tulku trong miếu muốn mượn cơ thể của Tang Cát để phục sinh cóc yêu.
Nhưng con rắn mà Tang Cát đã cứu được kia lại đến trả ơn. Nó dung nhập vào trong cơ thể Tang Cát, bảo vệ cậu ấy, nhờ vậy mà nhiều năm qua, tuy sức khỏe của Tang Cát càng ngày càng yếu đi nhưng chung quy cậu ấy vẫn còn giữ lại được chút hơi tàn.
Đối với Lý Dục Thần thì giết chết con cóc yêu này chỉ là chuyện đơn giản, anh có thể tiện tay làm luôn.
Khó ở chỗ, vì con rắn trong cơ thể Tang Cát đã quấn quanh cậu ấy quá lâu, đã dung hợp lại với hồn của cậu ấy nên rất khó tách ra.
Mặt khác, mắt của Tang Cát bị mổ mù từ nhỏ, thời gian bị mù đã quá lâu, tuy nếu dùng biện pháp của Tiên gia thì vẫn có thể chữa được nhưng quá trình chữa trị rất phiền phức, có khi còn không thực dụng bằng dạy cậu ấy cách cảm ứng bằng thần thức.
Thấy Lý Dục Thần cau mày không nói lời nào, Bạch Quân Đường thở phào nhẹ nhõm.
“Này cậu, đừng giả bộ nữa, nơi này là Bách Thảo Đường, là nơi danh y quy tụ, đừng hy vọng có thể giờ trò trí trá gì qua mắt được mọi người!”
Thế nhưng Lý Dục Thần lại nói: “Lấy châm ra đây!”
Bệnh của Tang Cát không do kinh mạch mà là do linh hồn, thực ra không cần châm cứu.
Muốn loại bỏ linh hồn của cóc yêu chỉ là chuyện nhỏ đối với Lý Dục Thần.
Nhưng những người đứng xem sẽ không thể hiểu được. Nếu như anh có thể chữa khỏi dễ dàng như vậy thì không thể hiện được sự tài giỏi của anh, trái lại còn khiến người ta nảy sinh nghi ngờ, cho rằng anh ăn may, thậm chí còn cho rằng anh đã thông đồng trước với bệnh nhân.
Việc châm cứu cho bệnh nhân sẽ khiến quá trình chữa bệnh trở nên trịnh trọng và chặt chẽ, cẩn thận, không lo bị ai bắt thóp.
Hiện tại, đi bệnh viện khám bệnh cũng thường như vậy. Nếu như bác sĩ chỉ làm vài động tác mà chữa khỏi được cho bệnh nhân thì không thể hiện được bản lĩnh của mình, cho nên phải chữa bệnh cho người bệnh nhẹ như thể chữa cho người bệnh nặng, đây đã trở thành thông lệ mà người trong nghề ngầm hiểu với nhau.
Rõ ràng chỉ cần tốn mười mấy đồng tiền thuốc uống xong là sẽ khỏe lại nhưng lại vẽ ra bắt siêu âm cắt lớp, chụp cộng hưởng từ đầy đủ rồi truyền thêm mấy chai nước, bệnh nhân mang ơn, bác sĩ được cả danh và lợi.
Chuyện này không phải là do bác sĩ thất đức mà là tệ nạn của xã hội, nếu anh không làm như vậy thì chẳng những là phá luật, bị đồng nghiệp khinh bỉ mà cũng sẽ không nhận được sự tôn trọng của người bệnh.
Cho nên thần y ngày xưa giỏi chữa bệnh nhỏ thì không có danh tiếng, còn những người để được tiếng thơm tới bây giờ đều là những người có thể chữa khỏi bệnh nặng.
Thần y ngày nay cũng vậy.
Lý Dục Thần dùng châm còn có một mục đích nữa, đó chính là muốn cho Bạch Kính Đình nhìn thấy anh dùng châm. Anh muốn Bạch Kính Đình tâm phục khẩu phục trao cờ thưởng cho anh.
Nhưng châm ngũ hành của anh đã bị bỏ lại ở Lâm Hoang rồi, hiện tại, trên người anh không có kim châm. Tuy với trình độ của anh thì có thể mượn vật làm châm, thậm chí ngưng khí thành băng, hóa ra kim châm, nhưng như vậy thì không khỏi làm mọi người giật mình quá độ.
Nơi này là nội đường của Bách Thảo Y Quán, bên trong có rất nhiều dụng cụ châm cứu.
Thấy Lý Dục Thần chìa tay ra hỏi mượn kim châm, Bạch Quân Đường bật cười.
“Này cậu, cậu đi xem bệnh mà không mang theo đồ nghề à? Cậu đang hỏi mượn châm của ai vậy?”
Ánh mắt của Lý Dục Thần lạnh lẽo: “Bách Thảo Đường là quán của các bác sĩ y học cổ truyền nên đương nhiên là tôi hỏi mượn của các ông rồi”.
“Ồ, cậu đi xem bệnh không tự mang theo dụng cụ còn có mặt mũi hỏi mượn của chúng tôi ư?”
Người vây xem cũng đều chế giễu anh.
“Tên này có bị ngốc không vậy? Rốt cuộc cậu ta có biết xem bệnh hay không thế?”
Chương 767: Cóc ba chân
“Ông xem cậu ta làm bộ làm tịch kìa, chắc là đang câu giờ đấy”.
“Phải đáy, vừa rồi cậu ta mới bảo là nếu như cậu ta không chữa khỏi được thì cũng coi như là nhà họ Bạch thắng mà”.
“Hừ, ông xem cậu ta kìa, đúng là tên bốc phét! Chỉ giỏi khoác lác!”
...
Bạch Quân Đường vẫn còn đang cười gằn thì chợt nghe Bạch Kính Đình nói với trợ thủ đứng bên cạnh mình: “Đi lấy kim châm của tôi ra đây”.
Bạch Quân Đường sững sờ: “Kính Đình, cháu để ý tới cậu ta làm gì, cứ thử không có kim châm cứu xem cậu ta chữa thế nào?”
Bạch Kính Đình nói: “Cháu là bác sĩ, bác sĩ phải luôn đặt việc chữa bệnh cứu người lên trên hết, ân oán tạm thời đặt qua một bên”.
Bạch Quân Đường còn muốn phản đối nhưng nghĩ lại, bỗng giật mình nhận ra Bạch Kính Đình nói đúng.
Nếu như không cho Lý Dục Thần mượn kim châm cứu thì Lý Dục Thần có thể mượn cớ mình không có châm để kéo dài thời gian, hòng giở trò. Hơn nữa, nơi này là Bách Thảo Đường, nếu ngay cả mấy cây châm mà cũng không chịu cho mượn thì không khỏi hẹp hòi.
Bạch Kính Đình lấy kim châm chuyên dụng của mình ra, mặt ngoài là hào phóng nhưng thực tế lại là ra cho Lý Dục Thần một bài toán khó.
Người khác không biết nhưng Bạch Quân Đường biết, bộ kim châm đó là đồ Hoàng đế ban thưởng cho tổ tiên của nhà họ Bạch thời còn làm ngự y trong cung, không chỉ được chế tác tỉ mỉ mà hình dạng và cấu tạo cũng rất đặc biệt, người bình thường căn bản không sử dụng nổi.
Chỉ chốc lát sau, trợ thủ của Bạch Kính Đình ôm một chiếc hộp gỗ hoa lê rất đẹp đi ra đây.
Bạch Kính Đình đưa hộp cho Lý Dục Thần, nói: “Đây là kim châm gia truyền của nhà họ Bạch tôi, có hiệu quả rất thần kỳ, cậu dùng đi”.
Lý Dục Thần cũng không khách khí, nhận lấy hộp, mở ra xem.
Bên trong hộp là một loạt kim châm cứu vàng óng ánh, có to có nhỏ, có ngắn có dài. Cây dài nhất mảnh hơn cọng tóc, dài hơn hai mươi centimet.
Cắm một sợi tơ dài hai mươi centimet vào trong huyệt vị của con người quả không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Lý Dục Thần xem qua một lượt, lập tức hiểu thấu ý đồ của Bạch Kính Đình muốn thử anh.
Anh cười khẽ một tiếng, cầm một cây kim châm lên, chậm rãi đâm vào huyệt Thần Đình của Tang Cát.
Bạch Kính Đình kinh ngạc, vừa bắt đầu đã đâm ngay vào huyệt Thần Đình, đúng là to gan, hơn nữa thủ pháp hết sức đặc biệt, không phải châm pháp mà y gia thường dùng. Người khác nhìn vào chỉ nghĩ là anh tiện tay cắm vào nhưng Bạch Kính Đình là người có chuyên môn, ông ta nhìn một cái là biết ngay vừa rồi là một châm cực kỳ xuất sắc.
Sau đó, Lý Dục Thần đâm tiếp châm thứ hai, châm thứ ba…
Bạch Kính Đình càng xem càng giật mình, xem say sưa tới mức quên bẵng cả thân phận của mình, áp sát lại gần như một học sinh đang nghiêm túc xem giáo viên làm mẫu.
Cho tới khi Lý Dục Thần cầm cây châm cuối cùng – cây châm dài hai mươi phân mảnh như sợi tơ lên.
Sợi tơ vàng trên tay anh mềm oặt, không cứng hơn một sợ tơ thật sự là bao.
Những người đứng vây xem gần nhất đều nhìn thấy rõ cây châm này, trong lòng không khỏi nghĩ xem làm thế nào để có thể đâm cây châm mảnh như vậy vào trong người?
Kể cả Bạch Kính Đình cũng thấy hiếu kì.
Bởi vì trước nay, ông ta chưa bao giờ dùng cây châm này.
Năm xưa, ông ta cũng chỉ mới thấy bố mình dùng nó một lần. Mặc dù thủ pháp khi đó như thế nào ông ta vẫn còn nhớ rất rõ nhưng dù đã tập luyện suốt mấy chục năm rồi mà vẫn không học được.
Ông ta đã từng hỏi bố mình cách sử dụng cây châm này nhưng bố ông ta lại nói rằng thủ pháp của mình vẫn chưa hoàn toàn thành công.
Bố ông ta còn nói rằng: “Người có thể khống chế được cây kim châm dài này để cứu người thì có thể nói là bàn tay thần!”
Bộ kim châm này có tổng cộng bảy mươi hai chiếc, Bạch Kính Đình không ngờ Lý Dục Thần lại gần như dùng hết tất cả.
Mỗi một châm cắm xuống đều rất tài tình, khiến người ta phải vỗ bàn khen ngợi.
Tới lúc này, chỉ còn sót lại một cây châm cuối cùng.
Trong lòng Bạch Kính Đình chợt nảy sinh đôi chút mâu thuẫn, ông ta vừa hy vọng Lý Dục Thần có thể đâm châm này thành công, để cây thần châm bị chôn vùi mười mấy năm được nhìn thấy ánh mặt trời nhưng đồng thời lại không muốn Lý Dục Thần thành công, bởi vì điều đó có nghĩa là chẳng những y thuật của Lý Dục Thần giỏi hơn ông ta mà thậm chí rất có thể còn giỏi hơn cả bố ông ta, Bạch Cảnh Thiên.
Ông ta nín thở, nhìn Lý Dục Thần không chớp mắt.
Lý Dục Thần buông sợi tơ vàng ra, để nó rủ xuống trước trán của Tang Cát.
Ánh mắt Bạch Kính Đình lộ vẻ khó tin, bởi vì ông ta trông thấy đầu sợi tơ vàng mềm oặt đó đã cắm vào giữa trán của Tang Cát, hơn nữa phần tơ vàng ngay ngắn còn kéo căng.
Làm thế nào mà làm được như vậy?
Điều làm Bạch Kính Đình càng khiếp sợ hơn nữa chính là chuyện xảy ra tiếp theo.
Lý Dục Thần buông ngón tay ra, đẩy một cái, sợi tơ vàng lập tức trườn như một con cá chạch vào giữa trán của Tang Cát, thoắt cái đã không còn thấy đâu nữa.
Những người đứng gần vây xem không hẹn mà cùng ồ lên.
Những người đứng ở vòng ngoài không nhìn thấy rõ nên không biết xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi, sợ quấy rầy quá trình chữa trị thần thánh này.
Lúc Lý Dục Thần thi châm, anh hết sức tập trung, khí thế tỏa ra từ người anh khiến người ta cảm nhận được sự nghiêm túc và trang trọng, dường như ngay cả ánh nắng cũng cực kỳ ưu ái cho anh, phủ lên người anh một vầng sáng thánh khiết, cực kỳ sáng sủa.
Bảy mươi hai cây kim đã đâm hết.
Nhưng Tang Cát vẫn y như cũ. Ngoại trừ trên người có thêm những cây châm ngắn dài không giống nhau ra thì không có gì thay đổi.
Bạch Kính Đình cảm thấy ngờ vực, chẳng lẽ tên nhóc này chỉ đang giả vờ giả vịt thôi ư? Thế nhưng, dựa vào thủ pháp thi châm thì chắc chắn đây là cao thủ trong số các cao thủ.
Tuy Bạch Quân Đường là người nhà họ Bạch nhưng lại không biết gì về y thuật. Mặc dù ông ta cảm thấy thủ pháp của Lý Dục Thần dường như rất cao minh nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười khẩy:
“Có thi châm hay không cũng chẳng thấy khác gì nhau cả, thao tác nãy giờ màu mè như vậy nhưng thực ra…”
Ông ta mới nói được một nửa đã khựng lại, hoảng sợ há to miệng.
Bởi vì ông ta trông thấy trên người Tang Cát xuất hiện một con cóc ba chân màu nâu.
Chương 768: Tang Cát tỉnh dậy
Cóc này không phải là cóc thật mà chỉ là một ảo ảnh nằm bò trên người Tang Cát.
Cóc há to miệng, bụng phồng lên như đang ăn thứ gì đó.
Đột nhiên, bụng cóc nhanh chóng xẹp xuống, nó thở ra một hơi qua đường miệng.
Sau đó, thân thể của nó bay lên.
Đúng lúc này, tay của Lý Dục Thần sờ nhẹ dưới rốn của Tang Cát. Cây châm dài nhỏ lập tức bay ra khỏi đan điền của Tang Cát, hóa thành một luồng sáng phóng lên trên trời, đâm vào mình cóc.
Mọi người chỉ trông thấy có ánh sáng vàng lóe lên trên không trung rồi tối xuống, tất cả đều biến mất.
Cây kim châm kia đã quay lại tay Lý Dục Thần.
Dường như tất cả những gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác của mọi người.
Đầu đường hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều ngừng thở, không ngăn nổi cảm xúc khiếp sợ do ảo ảnh vừa rồi gây ra.
Cho tới khi Lý Dục Thần cầm hộp gỗ trả lại cho Bạch Kính Đình, mọi người mới phát hiện ra những cây châm đã được rút ra khỏi người Tang Cát, cất lại vào trong hộp.
Bạch Kính Đình chết lặng nhận lại chiếc hộp, trong lòng thật sự quá đỗi kinh ngạc nên không cách nào diễn đạt thành lời.
Người đầu tiên lên tiếng là Tang Cát.
Tang Cát ho khan một tiếng.
Tiếng ho khan này tựa như một tia sét làm tất cả mọi người hoàn hồn.
Người thứ hai lên tiếng là Đa Cát.
Đa Cát nghe thấy Tang Cát ho khan bèn sủa gâu gâu, cái đuôi ngoáy tít như chiếc quạt điện nhỏ.
Đạt Ngõa nhào tới, quỳ gối bên cạnh chiếc xe đẩy tay, vuốt ve gương mặt gầy gò của Tang Cát, khẽ gọi: “Tang Cát! Tang Cát!”
Cổ họng Tang Cát phát ra âm thanh rất khô: “Mẹ!”
Nháy mắt, nước mắt không ngừng rơi như mưa từ đôi mắt của Đạt Ngõa.
“Tang Cát, con đã tỉnh lại rồi! Con có thể nói chuyện rồi!”
“Mẹ...”
“Gâu gâu gâu...”
Tiếng sủa của Đa Cát nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng vỗ tay tựa như nước triều dâng.
Người đầu tiên vỗ tay chính là ông chủ Hầu.
Ông ta tự nhận rằng mình cũng đã là người từng trải, từng đi tìm kho báu, từng xuống dưới mộ, mặc áo của người chết, cầm bát cơm của Hoàng đế…, thế nhưng so với chuyện hôm nay thì dường như những chuyện đó chẳng là gì cả.
Đánh cược năm tỷ, châm pháp kỳ diệu, nhìn thấy yêu quái trong ảo ảnh, thần y số một thủ đô đổi chủ…
Mỗi một sự kiện đều đủ để tán phét cả đời, huống chi tất cả lại cùng xảy ra một lúc, với một ngườ.
Không hổ là cháu trai của Lý Thiên Sách, con trai của Lý Vân Hoa!
Trong lòng ông chủ Hầu hiểu rất rõ, từ hôm nay trở đi, cái tên của cậu Lý sẽ vang vọng ở thủ đô.
Nhà họ Lý đã trở về rồi!
Còn ông ta thì là người chứng kiến sự phục hưng của nhà họ Lý. Trong lòng ông ta trào dâng đôi chút niềm vinh quang vô hình.
Tiếng vỗ tay của ông chủ Hầu nhanh chóng được những người khác hưởng ứng, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, kéo dài mãi không dứt.
Lý Dục Thần lấy một viên thuốc ra, nhét vào trong miệng của Tang Cát.
Đạt Ngõa quỳ phịch xuống trước mặt Lý Dục Thần: “Ân nhân! Cảm ơn cậu! Cậu sáng hơn mặt trời, thánh khiết hơn tuyết trên đỉnh Cương Nhân Ba Tề! Tôi không biết nên báo đáp cậu như thế nào, nếu như có thể, tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa hầu hạ cậu đời đời kiếp kiếp!”
Lý Dục Thần vội vàng đỡ bà ấy dậy, nói: “Không cần cám ơn tôi, là do tính mệnh của con cô vẫn chưa tới đường cùng. Mau đi lấy một bát nước cho cậu ấy uống đi, cậu ấy cần bổ sung nước”.
Đạt Ngõa cuống quít đứng lên đi tìm nước.
Ở quanh đây có không ít người muốn đưa nước mình mang theo người cho Đạt Ngõa.
Nhân viên của Bách Thảo Đường mang nước ấm ra.
Bạch Kính Đình tự tay bưng chén nước, đưa đến trước mặt Đạt Ngõa.
Đạt Ngõa nhận lấy chén nước, nói một tiếng cám ơn rồi kề chén vào miệng của Tang Cát, từ từ nghiêng chén, cẩn thận để nước dần dần thấm ướt cánh môi của Tang Cát.
Tang Cát lè lưỡi ra liếm láp. Như một kỳ tích, cánh môi khô khốc của cậu ấy chợt trở nên căng mọng, khuôn mặt tái nhợt, gầy ốm cũng có màu máu.
Mọi người cảm thấy nước này thần kỳ giống như nước thần.
Nhưng những bác sĩ đang có mặt ở đây, nhất là Bạch Kính Đình, hiểu rõ trong lòng rằng, nước bình thường không thể làm được điều này, đây là do vừa rồi Lý Dục Thần châm cứu xong, cho cậu ấy uống viên thuốc kia.
Lý Dục Thần xoay người lại, nhìn Bạch Kính Đình, cười nói: “Bác sĩ Bạch, tôi đã xong việc rồi, ông có nghi vấn gì không?”
Đầu đường lập tức im phăng phắc. Lúc này mọi người mới nhớ ra ở đây vẫn còn một vụ đánh cược năm tỷ.
Rõ ràng là nhà họ Bạch đã thua.
Bạch Kính Đình ôm quyền: “Y thuật của cậu Lý thật tuyệt diệu, tôi dám chơi dám chịu! Năm tỷ không phải một con số nhỏ, cậu cho tôi ít ngày để chuẩn bị. Cậu yên tâm, tôi xin đảm bảo bằng danh dự của nhà họ Bạch, trong vòng một tuần, nhất định tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu”.
Lý Dục Thần cười, nói: “Có lẽ có thể thay đổi một chút”.
“Thay đổi?”, Bạch Kính Đình sửng sốt một chút: “Thay đổi như thế nào? Cậu không tin tôi à?”
“Tôi tin uy tín của nhà họ Bạch. Chỉ có điều gom góp năm tỷ tiền mặt rất phiền toái. Tôi cảm thấy có thể đổi bằng một vài thứ khác”, Lý Dục Thần nói.
“Cậu muốn đổi thành gì?”
Bạch Kính Đình nhíu mày, cho rằng Lý Dục Thần muốn có bộ kim châm gia truyền của mình.
Về lý thuyết, bộ châm này không thể nào đáng giá năm tỷ. Dùng một bộ châm đổi năm tỷ thì về mặt kinh tế chắc chắn là có lợi, hơn nữa còn là có lợi lớn.