"Gian tế?", Vương Sùng Tiên cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ mờ mịt: "Sau này tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng gian tế là ai? Bạch Vân Quan, Võ Đang, Mao Sơn, phủ Thiên Sư, Nga Mi, Vương Ốc, Uỷ Vũ, Thanh Thành, Chung Nam, Thần Tiêu đều là danh môn chính phái, còn có mấy vị tán tu và cao tăng Phật Môn, nhưng trong trận chiến đó, bọn họ đều đã chết rồi, vậy gian tế từ đâu tới?”
"Hahahaha...", Lý Dục Thần nghe vậy thì cười rộ lên: "Hay cho cái gọi là danh môn chính phái! Các người quá coi trọng bản thân rồi, chính và tà nằm ở lòng người, chưa bao giờ nằm ở môn phái. Sự thành kiến giữa các môn phái sẽ chỉ khiến Huyền Môn suy thoái. Ông không biết gian tế là ai, vậy để tôi nói cho ông biết”.
"Cậu biết?"
"Nguyên Định Nhất chính là gian tế".
"Đạo trưởng Nguyên?", Vương Sùng Tiên sửng sốt: "Ông ta là đạo sĩ của Vạn Trữ Cung ở Mao Sơn, pháp lực cao cường. Kể từ khi Tự lão Cung chủ đi về cõi tiên, ông ta liền phụ trách Vạn Trữ Cung. Sao ông ta có thể là gian tế của Ma giáo?"
"Về cõi tiên cái chó gì, chính ông ta đã giết lão Cung chủ. Người này vốn là người Vu tộc, nửa chừng xuất gia đổi thành đạo sĩ, đến Mao Sơn lại giết sư diệt tổ, đây là điều không thể tha thứ nhất. Lúc trước tôi đã ở Vạn Trữ Cung Mao Sơn, trước mặt đệ tử Mao Sơn, tiêu diệt cả thể xác và tinh thần ông ta!”
"Những lời này là sự thật sao?", Vương Sùng Tiên sửng sốt.
“Ông không tin đệ tử Thiên Đô sao?”, Lý Dục Thần lấy Thiên Đô lệnh ra, chiếu vào không trung, đột nhiên lộ ra hàng ngàn kim quang.
Vương Sùng Tiên vội vàng khom người hành lễ: “Bần đạo không dám!”
Lý Dục Thần thu Thiên Đô lệnh lại, nói chậm rãi: “Nếu tôi đoán không sai, còn có một người khác cũng là người của Ma giáo”.
"Ai?"
"Chưởng môn Vương Ốc Nguyệt Tiên Lăng!"
"Nguyệt tiên tử?", sắc mặt Vương Sùng Tiên khẽ thay đổi, nhưng lại không kinh ngạc như lúc nói Nguyên Định Nhất: "Tôi cũng từng nghi ngờ bà ta, nhưng Vương Ốc là một giáo phái chính thống của Huyền Môn, là đại phái của tiên gia, lại là động tiên đệ nhất trên thế gian ngoài Côn Luân. Nguyệt Tiên Lăng là chưởng môn Vương Ốc, quản lý Vương Ốc gần trăm năm, cũng được công nhận là tiên tử sống, là nữ tu hạng nhất. Làm sao bà ta có thể dính líu đến Ma giáo? Không có lý do gì cả! Với năng lực của bà ta, trên có thể đến Côn Luân, dưới có thể tiếp tục chấp chưởng Vương Ốc, Ma Giáo có thể cho bà ta lợi ích gì?"
Lý Dục Thần cau mày, nói: "Có lẽ bà ta vốn là người Ma Giáo cài vào Huyền Môn? Tôi hỏi ông, đêm đó, phía các ông đã chết bao nhiêu người, còn có ai sống sót?"
Vương Sùng Tiên tựa hồ có chút bất an buồn bã, nói: "Trận chiến ấy rất bi thảm, đại đa số mọi người đều chết trận. Một số ít phá vòng vây lao tới cũng đều bị trọng thương, không lâu sau liền qua đời. Chỉ có một số ít người sống sót, ngoại trừ tôi, còn có Tố Vân tiên cô phái Nga Mi, Vân Hổ thiên sư của Long Hổ Sơn, đạo trưởng Lâm Thiết Phong phái Thần Tiêu, và sư huynh Lục Vân Long phái Võ Đang. Ngoài ra, còn có Nguyên Định Nhất của Mao Sơn và Nguyệt Tiên Lăng của Vương Ốc”.
Lý Dục Thần căm hận nói: "Mười đại môn phái, có chưởng môn bảy phái trốn thoát, so với nhà họ Lý thì các người thê thảm đến mức nào chứ? Ông nói cho tôi biết, nhà họ Lý có bao nhiêu người trốn thoát?"
Vương Sùng Tiên trầm mặc hồi lâu mới nói: "Không ai sống sót".
“Tại sao?”, Lý Dục Thần đột nhiên lớn tiếng, gào thét gần như khàn cả giọng: “Tại sao? Tại sao các người tự xưng là tu sĩ môn phái nổi tiếng trừ ma bảo vệ chính nghĩa, phù hộ muôn dân trăm họ trong thiên hạ, nhưng nhà họ Lý lại không có ai sống sót?"
Vương Sùng Tiên cúi đầu.
Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: “Đây là tội nghiệt cả đời không thể gột rửa được của chúng tôi. Tôi thường hối hận, tại sao ngày đó tôi không chết, nếu tôi chết, tôi sẽ không phải đau khổ nữa. Hai mươi năm qua, tôi như rơi vào địa ngục, không lúc nào là không chịu giày vò. Tôi tin những người khác cũng giống như vậy”.
"Thật ra chúng tôi vốn đều phải chết, có thể sống sót đến bây giờ chỉ vì mục tiêu của Ma giáo là nhà họ Lý chứ không phải chúng tôi. Trong trận hỗn chiến năm đó, tôi đã gặp được ông nội Lý Thiên Sách của cậu. Lúc đó ông ấy chỉ nói với tôi một câu rằng ‘Nhà họ Lý chạy trời không khỏi nắng, ngày nào đó sẽ phục hưng, để tôi có thể giúp đỡ’. Đây cũng là lý do tại sao tôi đã bỏ lại bài thơ và câu thơ đó trước khi bế quan. Tôi cảm thấy áy náy trong lòng, khó trừ được tâm ma, cho nên liền đóng cửa sinh tử, chờ hậu nhân nhà họ Lý xuất hiện, báo tên và hát câu thơ này”.
“Nếu tôi không đến thì sao?”
“Vậy thì tôi cũng chỉ có thể chết già”.
Lý Dục Thần thở dài: "Ông hãy kể chi tiết đi, tôi cần biết tất cả chi tiết về mỗi người các ông".
Vương Sùng Tiên lắc đầu nói: “Lúc đó rất hỗn loạn, không ai có thể quan tâm đến ai khác. Thế công của Ma giáo cuồn cuộn, ốc còn không mang nổi mình ốc, ngoại trừ tôi và Tố Vân tiên cô ở gần nhau, tôi không để ý tới những người khác. Cho nên vừa rồi lúc Lôi Kiếp, tôi mới bảo cậu đi tìm Tố Vân tiên cô. Tôi không biết những người khác như thế nào, nhưng ít nhất Tố Vân tiên cô là người lương thiện, đạo tâm vững vàng, là một người đáng tin cậy".
"Nguyệt Tiên Lăng đâu? Lúc ấy bà ta chiến đấu với cha tôi, sau khi Ma giáo tiến công, bà ta có dừng lại không?"
"Bà ta...", Vương Sùng Tiên cau mày, như đang cố nhớ lại: "Hình như bọn họ vẫn đánh nhau, lúc đó tôi không để ý, giờ nghĩ lại, quả thực là không bình thường. Khi đó, chúng tôi và người nhà họ Lý đều đứng chung một chiến tuyến cùng chống lại Ma giáo. Nhưng chỉ dựa vào đó thì không thể kết luận bà ta là thành viên của Ma giáo đúng không? Người tu hành giống người bình thường, một khi đã đánh là không thể dừng lại”.
Bản thân Vương Sùng Tiên cũng thấy lý do này rất gượng ép. Nhưng ông ta vẫn không thể tin được, chưởng môn phái Vương Ốc, chiếm giữ ba mươi sáu động tiên hàng đầu lại là thành viên của Ma giáo, so với một đạo sĩ nửa chừng xuất gia như Nguyên Định Nhất còn thái quá hơn nhiều.
Lý Dục Thần cười lạnh, không phán xét gì, trong lòng anh đã có đáp án.
Nguyệt Tiên Lăng này chắc chắn là thủ phạm.
Cho dù bà ta là Vương Ốc hay Không Động, cho dù bà ta có động tiên hạng mấy, bà ta đều phải chết!
Vương Sùng Tiên tiếp tục kể lại một số chi tiết trong trận chiến, đồng thời cũng nói đến một số tình huống liên quan đến những người khác, nghe không có gì đáng nghi.
Chương 867: Thiên Ma chuyển thế
"...Tôi và Tố Vân tiên cô cùng nhau xông ra khỏi vòng vây. Ban đầu chúng tôi định điều động quân tiếp viện ngay lập tức, chúng tôi đều bị thương nặng, chạy đến khi còn một hơi cuối cùng đến cửa Bạch Vân liền ngất đi. Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, tôi lập tức phái người ra ngoài hỏi thăm tin tức, mới biết Nhà họ Lý đã không còn".
“Không chỉ nhà họ Lý ở thủ đô, mà cả sản nghiệp nhà họ Lý ở các nơi, cũng như dòng họ hàng thân thiết của nhà họ Lý, hễ là người nhà họ Lý đều đã biến mất khỏi nhân gian! Chỉ riêng nhà họ Lý ở thủ đô đã là mấy trăm người!"
Vương Sùng Tiên vô cùng đau đớn, tự trách nói.
"Tôi luôn cảm thấy những người này đều chết trong tay tôi. Nếu không có chúng tôi, có lẽ Ma giáo đã không nuốt chửng nhà họ Lý dễ dàng như vậy, nếu như chúng tôi có thể sớm cùng bắt tay với nhà họ Lý, bi kịch sẽ không xảy ra. Tự xưng là chính thống, thường xuyên dùng khẩu hiệu thay trời hành đạo, nhưng lại nối giáo cho giặc, trợ giúp Ma giáo tiêu diệt một thế gia hào môn cùng mấy ngàn mạng người! Tôi nên xuống địa ngục!”
Lý Dục Thần có thể cảm nhận được sự đau đớn trong lòng Vương Sùng Tiên, ông ta vừa trải qua Lôi Kiếp tinh luyện, còn chưa kịp bình tĩnh lại, theo cảm xúc dao động đã bị thần thức của anh bắt giữ.
Anh biết Vương Sùng Tiên không hề nói dối, mà thực sự đang tự trách và hối hận.
Nhưng anh không có gì an ủi. Giúp ông ta ngăn chặn tia sét kia cũng đã cắt đứt quan hệ, thứ duy nhất còn lại chỉ có Vương Sùng Tiên nợ nhà họ Lý.
"Cậu giết tôi đi”, Vương Sùng Tiên nói.
"Tại sao tôi lại phải giết ông?", Lý Dục Thần cười lạnh: "Ông muốn chết cho xong việc, mượn tay tôi giết ông, trước khi chết còn có thể giảm bớt tội lỗi do bản thân gây ra trong lòng, nào có chuyện tiện nghi như vậy!"
Vương Sùng Tiên cúi đầu không nói gì, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
"Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao họ lại muốn tiêu diệt nhà họ Lý. Nhà họ Lý vừa cưới Cung Lăng Yên vào nhà, còn sinh ra một đứa trẻ rất có thể là Thiên Ma chuyển thế".
Vương Sùng Tiên ngẩng đầu, lại liếc nhìn Li Lý Dục Thần lần nữa.
“Theo lý mà nói, bọn họ nên bảo vệ nhà họ Lý, để đứa trẻ lớn lên thuận lợi mới đúng. Cho dù bọn họ muốn bắt đứa trẻ đi cũng có rất nhiều biện pháp khác. Khả năng duy nhất chính là Hồ Vân Thiên giúp Cung Lăng Yên loại bỏ ma tâm, chặt đứt con đường chuyển thế của Thiên Ma”.
"Nhưng việc này hình như cũng không có ý nghĩa gì. Thiên Ma chuyển thế vốn là chuyện hư vô mờ mịt, hết thế hệ thánh nữ Ma giáo này đến thế hệ khác, không ai biết đứa trẻ vị thánh nữ nào mang thai mới là Thánh Thai. Khi nó sinh ra, cơn mưa kỳ dị trong thủ đô kia rõ ràng cũng là do Ma giáo cố ý bày ra, mục đích chính là để dụ chúng ta mắc câu, khiến chúng ta tin rằng đây là dị tượng do Thiên Ma chuyển thế, từ đó gây áp lực lên nhà họ Lý. Làm như vậy mặc dù có thể khiến chúng ta và nhà họ Lý đề phải chịu tổn thất, nhưng đối với Ma giáo, ngoài việc trút giận ra còn có tác dụng gì?”
Lý Dục Thần suy tư. Đây là điều mà anh nghĩ mãi cũng không hiểu.
Ma giáo yên lặng mấy nghìn năm, dưới sự trấn áp của chính đạo, cẩn trọng như đi trên băng mỏng, luôn hành động lén lút, sao lúc này lại gióng trống khua chiêng như vậy, không sợ bị bại lộ sao?
Tiêu diệt nhà họ Lý thì thôi, hoàn toàn không cần phải tiêu diệt đông đảo họ hàng nhánh bên của nhà họ Lý trải rộng khắp thiên hạ.
Ngoài việc tìm kiếm bản thân anh có thể là một "Thiên Ma chuyển thế", còn có những lý do nào khác chưa được biết đến?
Hơn nữa, nếu Ma giáo đã gây náo loạn lớn như vậy, tại sao Huyền Môn và trên giang hồ lại không dấy lên sóng gió gì?
Thiên Đô lại đang làm cái gì?
Đánh giá từ các dấu hiệu khác nhau, cho dù anh không phải là Thiên Ma chuyển thế, nhưng trong cơ thể vẫn có dòng máu của Thiên Ma, lấy tu vi của sư phụ không thể không nhìn ra điều này.
Việc sư phụ đưa anh đến Thiên Đô chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?
Hàng loạt vấn đề khiến anh ớn lạnh sống lưng, dựng tóc gáy.
Anh có nên hỏi sư phụ chút hay không?
Sư phụ đang ở trong Vạn Tiên Trận, ngay cả Thanh Điểu cũng không thể truyền tin đến được.
Hay là hỏi đại sư huynh?
Đại sư huynh nhất định sẽ không nói.
Lý Dục Thần nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước tiên gọi điện thoại hỏi Hướng Vãn Tình trước, Hướng sư tỷ yêu quý anh nhất, nếu cô ấy biết thì chắc sẽ nói cho anh biết.
Tuy nhiên, khi anh ra khỏi Tiểu Bồng Lai và gọi cho Hướng Vãn Tình thì lại không thể liên lạc được.
Lý Dục Thần không khỏi lo lắng, một mình Hướng sư tỷ ở nước ngoài, Nam Dương là trụ sở chính của Huyền Hàng Môn, thần nữ Đại Mã Fatima rất mạnh mẽ.
Anh hơi hối hận, lẽ ra trước đó nên hỏi Hướng Vãn Tình ở đâu, Nam Dương lớn như vậy, hiện tại khó có thể tìm được cô ấy.
Không còn thời gian để chậm trễ, anh chỉ có thể để Thiên Điểu truyền tin, báo cáo với Thiên Đô.
Lý Dục Thần gấp một con hạc giấy, gửi thần niệm lên đó, ngoại trừ chuyện của Hướng Vãn Tình, cũng nhân tiện kể lại những gì mình biết được về nhà họ Lý và Ma Giáo, thổi một hơi tiên khí, để nó bay đi.
Tuy nhiên, anh không nói ra hết những nghi ngờ của mình, thứ nhất là Thanh Điểu truyền tin không thể giải thích rõ ràng được, thứ hai, sư phụ không ở đó, đại sư huynh chủ trì, việc đề cập đến huyết thống và thân thế của anh, anh sợ sẽ gây ra hiểu lầm.
Từ nhỏ anh đã ở trên núi, người mà anh sợ nhất không phải là sư phụ mà là đại sư huynh.
Trong ấn tượng của anh, đại sư huynh là người nghiêm khắc, cứng nhắc, chưa bao giờ nể mặt, chỉ cần phạm sai lầm, bất kể là ai, nên trách phạt như thế nào thì trách phạt như thế ấy, cho dù có mời sư phụ ra mặt nói chuyện cũng đều không được.
Vì vậy mọi người đều không thích đại sư huynh. Nhưng không thích thì không thích, đại sư huynh làm việc công bằng, điều này mọi người đều bái phục.
Lý Dục Thần lo lắng sau đại sư huynh biết tình huống của anh sẽ yêu cầu anh quay trở lại núi để điều tra huyết mạch và thân thế của anh.
Chương 868: Đại sư huynh thua
Anh không sợ mình không chịu nổi điều tra, nhưng chuyện của nhà họ Lý còn chưa biết rõ ràng, thù lớn còn chưa trả, nếu sau khi trở về núi đại sư huynh liền cấm anh xuống núi thì gay.
Gần một năm kể từ khi xuống núi, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, anh đã gặp rất nhiều người, từ Ngô Đồng Cư, đến quán Giang Hồ, bây giờ là nhà họ Lý ở thủ đô, Lâm Mộng Đình, Mã Sơn, Đinh Hương, chị Mai, ông chủ Vương, sư phụ Vinh, Lang Dụ Văn, ông chủ Hầu, Lâm Vân, Nghiêm Cẩn, Bạch Kinh Kinh, Hoàng Đại Sơn...
Chỉ cần Lý Dục Thần biến mất, những người này sẽ lập tức gặp nguy hiểm.
Anh đắc tội những hào môn, tông sư kia, những thế lực giang hồ đó sẽ trút hết mọi oán giận lên họ.
Họ đều là người thân, bạn bè của anh, chưa bao giờ rời bỏ anh, thậm chí liều mạng đứng bên anh trong những thời khắc quan trọng.
Nếu anh chưa từng xuất hiện, có lẽ tất cả bọn họ đều đã sống một cuộc sống bình thường, không có gì xảy ra. Nhưng khi anh xuất hiện, vận mệnh của bọn họ cũng thay đổi theo. Đây là nguyên nhân anh mang đến, anh không thể để nguyên nhân này không có kết quả, càng không thể để bọn họ bị tổn thương vì anh.
Hạc giấy bay lên, hóa thành Thanh Điểu, vỗ cánh, xuyên qua hư không rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Thanh Điểu vừa bay đi, anh liền nhận được điện thoại của Hướng Vãn Tình.
"Tiểu sư đệ, em đang tìm chị sao?"
"Sư tỷ!", Lý Dục Thần kinh ngạc vui mừng: "Chị không sao chứ?"
"Chị thì có thể có chuyện gì?"
"Vừa rồi không gọi được cho chị nên em lo lắng. Em còn để Thanh Điểu truyền tin cho Thiên Đô, Thanh Điểu mới vừa bay đi!"
"Không có gì phải lo lắng! Đại Mã là một nơi đầy rừng rậm, không phải chỗ nào cũng đều có tín hiệu. Em thật đúng là, truyền tin cái gì chứ, làm như chị rất bất tài ấy".
Tuy Hướng Vãn Tình phàn nàn nhưng giọng điệu lại tràn đầy vui mừng.
"Thôi thôi, thấy em quan tâm sư tỷ như vậy, chị cũng sẽ không trách em, lát nữa chị sẽ gọi cho đại sư huynh giải thích chút là được. Nói đi, có chuyện gì?"
"Sư tỷ, em muốn hỏi, chị có biết hai mươi năm trước ở Thiên Đô có xảy ra chuyện gì không?", Lý Dục Thần hỏi.
"Hai mươi năm trước? Minh Vương lên núi!", Hướng Vãn Tình buột miệng nói.
“Minh Vương lên núi?”
Lý Dục Thần vốn muốn hỏi hai mươi năm trước Ma giáo xuất hiện ở thủ đô, Thiên Đô có phản ứng gì hay không, nhưng anh không ngờ lại hỏi được một điều như vậy.
Minh Vương, hay còn gọi là Minh Thần, chúa tể trong truyền thuyết của U Minh giới, là một trong năm ma chủ ngoại vực. Quan hệ với Thiên Ma vô cùng tế nhị, vừa là cấp dưới của Thiên Ma, vừa là đối thủ của Thiên ma.
"Đúng vậy", Hướng Vãn Tình nói: "Chị nhớ rất rõ sự việc năm đó. Lúc ấy, năng lượng ngoại vực dao động, kiếm khí trong Vạn Tiên Trận ngất trời. Sư phụ cũng tiến vào kiếm trận Vạn Tiên”.
Lý Dục Thần cau mày, lại là dao động năng lượng ngoại vực! Hơn nữa, thời gian dao động này rất khớp với thời gian hoạt động của Ma giáo trên thế gian, chắc chắn không phải là sự trùng hợp.
"Sư phụ vừa đi, Minh Vương đã xuất hiện ở Côn Luân".
"Không phải Minh Vương ở Minh giới sao?"
"Kể từ lần Thiên Ma rơi vào Vạn Tiên Trận, Minh Vương chạy trốn và ẩn náu vào biển Trầm Quang, sau đó không bao giờ ra ngoài nữa. Lần này, người đến Côn Luân không phải là bản thể thật của hắn ta, mà là một phân thân".
“Biển Trầm Quang?” Lý Dục Thần kinh hãi, nhớ tới Minh Phó.
Minh Phó, Minh Vương, phân thân, những từ này được liên hệ với nhau, dường như anh nghĩ đến điều gì đó, nhưng không thể tìm ra rõ ràng.
"Ừ, biển Trầm Quang có thể coi là một phần của Minh giới", Hướng Vãn Tình nói: "Theo truyền thuyết, cách đây rất lâu, mười vạn kiếm tiên bày trận ngăn chặn đại quân Thiên Ma, trận chiến đó đã đánh nát không gian của Minh giới. Minh giới bị chia thành nhiều mảnh, một trong số đó được gọi là biển Trầm Quang, nghe nói không có gì có thể nổi trong vùng biển này, ngay cả ánh sáng cũng sẽ chìm. Khi ánh sáng chạm tới mặt biển, nó không thể phản xạ nên khi nhìn từ trên xuống thì mặt biển chỉ có một màu tối đen. Nếu lặn xuống thì cũng tối đen như mực, chỉ khi lặn xuống chỗ sâu mới có ánh sáng, càng xuống sâu càng có nhiều ánh sáng, khi đến đáy biển thì chỉ có ánh sáng, không hề có chút tối tăm nào".
Lý Dục Thần nghe vậy thì trợn mắt há mồm: "Còn có nơi như vậy sao?"
"Dù sao đều là truyền thuyết, chúng ta không biết là thật hay giả. Minh giới ít nhất đã vỡ vụn mấy vạn năm, chúng ta mới có vài tuổi, chị nghĩ có lẽ sư phụ cũng không biết".
“Quan hệ giữa Minh giới và biển Trầm Quang, sư tỷ còn biết bao nhiêu?”
"Chị cũng không biết nhiều, đều là truyền thuyết mà thôi, nếu em có hứng thú thì có thể tới Tàng Thư Lâu của Thiên Đô tra cứu xem có ghi chép gì về phương diện này hay không".
"Sau khi Minh Vương lên núi thì sao?"
“Minh Vương leo thang trời nên tất nhiên chúng ta phải ngăn cản, kết quả là bị hắn ta dễ dàng đột phá ba mươi sáu cấp. Lúc đó sư phụ đang ở trong Vạn Tiên Trận nên chỉ có thể để đại sư huynh ra mặt ứng chiến".
"Sao không đợi hắn ta lên núi, dùng kiếm khí Vạn Tiên giết hắn ta?", Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi.
Hướng Vãn Tình thở dài: "Sư đệ, Thiên Đô chúng ta là Tổ Đình Vạn Tiên, đứng đầu của Huyền Môn! Nếu để một phân thân của Minh Vương công khai đặt chân vào Thiên Đô như vậy, mặt mũi của chúng ta phải để ở đâu? Về sau, mọi người trên thế giới, ai còn coi con đường lên trời này là con đường thánh chứ?”
Lý Dục Thần nghĩ lại cũng đúng, hỏi: "Vậy đại sư huynh thắng không?"
Hướng Vãn Tình im lặng mấy giây, nói: "Không, đại sư huynh thua".
"Hả? Ngay cả đại sư huynh cũng thua?"
Chương 869: Hai con đường đến biển Trầm Quang
Lý Dục Thần kinh hãi. Đại sư huynh Lưu Sùng Tuấn đã là người có thực lực nổi bật trong đám sư huynh đệ rồi, hơn nữa ở trên thiên lộ còn xem như sân nhà có lợi thế, thế mà lại bị một phân thân của Minh Vương đánh bại.
Vậy Minh Vương sẽ kinh khủng đến cỡ nào?
"Đại sư huynh thua, nhưng mà cũng may là nhị sư huynh đã trở về", Hướng Vãn Tình nói.
"Nhị sư huynh?", Lý Dục Thần hơi sững sờ.
Trong mười ba năm ở Thiên Đô, anh chưa từng gặp nhị sư huynh lần nào, cũng rất ít khi nghe người ta nhắc đến. Anh chỉ từng nhìn thấy trong danh sách các đệ tử của Thiên Đô, anh nhớ nhị sư huynh tên là Liệt Thừa Phong.
Anh còn cho rằng nhị sư huynh đã chết. Đệ tử Huyền Môn Độ Kiếp thất bại, hoặc là bỏ mình lúc trảm yêu trừ ma, đều là những chuyện rất bình thường.
"Đúng, nhị sư huynh!", lúc Hướng Vãn Tình nói đến nhị sư huynh có vẻ vô cùng hưng phấn: "May mắn mà lúc ấy nhị sư huynh đã dạo chơi trở về, một kiếm tiêu diệt phân thân của Minh Vương!"
"Một kiếm?", Lý Dục Thần không ngừng líu lưỡi: "Nhị sư huynh lợi hại như vậy ư?"
"Đương nhiên rồi, nhị sư huynh là một thiên tài, là thiên tài giỏi nhất trong tất cả sư huynh đệ chúng ta. Sư phụ còn từng nói không còn gì có thể dạy huynh ấy nữa, cho nên để huynh ấy đi vân du tứ hải, tự mình đi ngộ đạo".
Hướng Vãn Tình nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, cười khanh khách hai tiếng, nói: "Nhưng mà bây giờ, tiểu sư đệ mới hai mươi tuổi đã Độ Kiếp vào Tiên Thiên, sư phụ cũng nói đệ là người đầu tiên trong vòng năm trăm năm nay! Tỷ nghĩ, ngoại trừ kiếm thuật ra, sau này thành tựu của đệ chắc chắn sẽ không hề thua kém nhị sư huynh".
"Vậy sau đó nhị sư huynh đã đi đâu? Vì sao đệ chưa bao giờ nhìn thấy huynh ấy?", Lý Dục Thần hỏi.
Hướng Vãn Tình trầm mặc một lúc mới nói: "Sau khi nhị sư huynh tiêu diệt phân thân của Minh Vương đã cầm kiếm rời đi, chỉ nói là một mình đến biển Trầm Quang tìm kiếm chân thân của Minh Vương. Hai mươi năm qua vẫn luôn không có tin tức gì…"
Hướng Vãn Tình không nói rõ, Lý Dục Thần lại hiểu, chắc hẳn nhị sư huynh đã dữ nhiều lành ít.
"Hai mươi năm, sư phụ không đi tìm sao?"
"Đã đi tìm, hơn mười năm trước, sư phụ xuống núi chính là để đi tìm nhị sư huynh. Kết quả không tìm được nhị sư huynh, lại ôm đệ về", Hướng Vãn Tình thở dài: "Haiz, thiếu mất nhị sư huynh, lại có thêm một tiểu sư đệ như đệ, hai người đều là thiên tài, đây cũng là ý trời đi!"
"Có lẽ nhị sư huynh còn sống thì sao!", Lý Dục Thần nói.
"Hi vọng như thế đi", Hướng Vãn Tình thở dài.
"Biển Trầm Quang…", Lý Dục Thần lẩm bẩm đọc cái tên này, lại nhớ tới cờ U Minh Quỷ kia: "Sư tỷ, tỷ có biết biển Trầm Quang ở đâu không?"
"Biển Trầm Quang thuộc về một bộ phận của Minh giới, từ thế giới của chúng ta vốn dĩ có hai con đường để đến đó", Hướng Vãn Tình nói: "Một là Nhược Thủy. Nhược Thủy ra Côn Luân, quấn quanh núi Bất Chu, thông ra thế giới biển, tương thông với ba ngàn thế giới bên ngoài. Nhưng từ sau trận chiến Thượng Cổ Thần Ma, núi Bất Chu đã đứt, Nhược Thủy cũng theo đó mà cạn nước".
"Con đường thứ hai thì sao?"
"Con đường thứ hai là vào Hoàng Tuyền, đi qua mười tám Âm Sơn, nhân gian gọi là mười tám tầng Địa Ngục, có thể đi tới Minh giới. Mười tám tầng Địa Ngục chính là mười tám tầng thế giới nhỏ, mỗi một giới đều có một Chủ Thần. Muốn thông qua mười tám tầng Địa Ngục khó như lên trời".
"Không có con đường nào khác ư?"
Lý Dục Thần cảm thấy rất kỳ quái, nghe có vẻ hai con đường này đều không thể đi được, nhưng nếu đã không làm được, vậy phân thân của Minh Vương ra ngoài kiểu gì? Nhị sư huynh lại xuống dưới đó như thế nào?
"Theo tỷ được biết là không có", Hướng Vãn Tình nói: "Nhưng mà ai biết được, đó đều là truyền thuyết. Có lẽ nhị sư huynh và sư phụ biết thì sao".
Lý Dục Thần cảm thấy nhất định còn có con đường khác.
Minh Vương có lẽ có thực lực cường đại, có thể thông qua mười tám tầng Địa Ngục, nhưng phân thân Minh Phó đi ra khỏi biển Trầm Quang như thế nào?
Dù sao cũng không đến mức phân thân của Minh Phó vẫn luôn du đãng trên thế gian đi?
Anh lại hàn huyên vài câu cùng Hướng Vãn Tình, cũng hỏi không ra quá nhiều điều hữu dụng, sau đó liền cúp điện thoại.
Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, cũng càng ngày càng liên quan ra rộng hơn.
Hai mươi năm trước, Minh Vương lên núi, Thiên Đô xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên không thể để ý tới chuyện ở thủ đô được rồi.
Thế nhưng thời gian Minh Vương lên núi cũng quá đúng lúc đi, còn có năng lượng kiếm trận Vạn Tiên bảo vệ ngoài thế giới ba động nữa.
Nếu như những điều này đều có liên quan đến việc nhà họ Lý ở thủ đô bị diệt môn, như vậy phía sau chuyện này nhất định còn ẩn giấu bí mật không thể để ai biết nào nữa.
Lý Dục Thần biết chỉ sợ không thể phá giải được bí ẩn này ngay được, bởi vì liên luỵ quá rộng quá sâu, chỉ bằng thực lực của anh, sẽ không có cách nào tiếp tục được rất nhiều chuyện.
Ít nhất cũng phải mạnh như nhị sư huynh, dám một mình đến biển Trầm Quang, mới có thể tra được.
Nhưng mà cũng may là anh đã nắm giữ rất nhiều manh mối.
Lý Dục Thần nhớ tới Lâm Thượng Nghĩa từng nói với anh một câu: “Tìm không thấy hung thủ, thì cứ để hung thủ tới tìm mình”.
Đây cũng là một trong những mục đích mà anh vẫn luôn cố gắng phục hưng lại nhà họ Lý, để những người sợ hãi nhà họ Lý tồn tại tự mình nhảy ra.
Bây giờ việc phục hưng lại nhà họ Lý đã ở trong tầm tay.
Nhưng càng vào thời điểm này thì càng phải cẩn thận. Nhất định phải đề phòng mọi lúc mọi nơi, dù sao địch ở trong tối, anh ở ngoài sáng.
Từ khi có những người ở bên cạnh, báo thù đã không phải là điều duy nhất anh muốn làm nữa, anh nhất định phải có trách nhiệm với mỗi người bọn họ.
Bây giờ anh đã hơi hiểu ra về hồng trần và cuộc sống rồi.
Anh cũng đã hiểu ra vì sao sư phụ lại bảo anh đến hồng trần rèn luyện.
Một người thật sự mạnh mẽ không nằm ở chỗ có thể vượt qua mấy tầng thiên kiếp, mà là có thể bảo vệ tốt mỗi người bên cạnh, để bọn họ bình an, hạnh phúc sinh sống.
...
Chuyện ở Bắc Mỹ đã giao cho Vương Sùng Tiên.
Kim Tam Mộc là sư đệ của anh, khi đó Adam của Trung Phu Quan đến Bạch Vân Quan cầu cứu, chắc chắn anh phải nhúng tay vào việc này.
Vương Sùng Tiên đã vào Tiên Thiên, kiếm pháp Trường Xuân vô cùng thần kỳ, đến đi Bắc Mỹ có Hồng Môn để ý đến, hẳn là có thể ứng phó được.
Dù sao chẳng bao lâu nữa Hướng sư tỷ cũng sẽ đến đó thôi.
Chương 870: Đi gặp Nguyệt Tiên Lăng
Về phần đám người Kim Tam Mộc còn sống hay không, vậy chỉ có thể xem ý trời thôi.
Sau khi Lý Dục Thần gửi tin nhắn cho Lâm Mộng Đình liền trực tiếp đi đến núi Vương Ốc.
Anh có thể không truy cứu những người khác, nhưng Nguyệt Tiên Lăng thì không được.
Người này là kẻ cầm đầu diệt môn nhà họ Lý, cho dù có phải bà ta âm thầm cấu kết với Ma giáo hay không, bà ta vẫn không thể trốn tránh được trách nhiệm, Lý Dục Thần không có khả năng buông tha cho bà ta.
...
Động thiên Vương Ốc được gọi là một trong mười động thiên đứng đầu, nghe nói tự hình thành kết giới, bên trong kết giới rộng đến hàng chục ngàn dặm, nhưng mà vì bái Thanh Hư chân nhân là tổ sư gia nên còn được gọi là "Tiểu Hữu Thanh Hư Chi Thiên".
Nếu muốn hưng sư vấn tội với chưởng môn của một môn phái lớn như vậy, Lý Dục Thần cũng không tiện quá trực tiếp, ít nhất cũng phải trước biết rõ Nguyệt Tiên Lăng có ở đó hay không, có phải là chưởng môn Vương Ốc hay không, nếu không làm lớn chuyện sẽ mất thể diện.
Đầu tiên là anh đi du lịch ngắm cảnh ở núi Vương Ốc hai ngày.
Núi Vương Ốc có rất nhiều điểm du lịch, còn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết, nổi tiếng nhất chính là "Ngu Công dời núi", trong núi còn có thôn Ngu Công, tương truyền chính là nơi con cháu của Ngu Công ở.
Chính vào ngày mồng một tháng năm được nghỉ lễ, du khách đông như chảy hội, trong khu du lịch đông nghìn nghịt. Thôn Ngu Công càng có nhiều nhà nghỉ, quán ăn, cả thôn đều buôn bán, vô cùng náo nhiệt.
Ngu Công đã từng nói "con cháu đời đời, vô cùng vô tận", mấy ngàn năm đi qua, mặc dù chưa dời được núi, nhưng con cháu của Ngu Công lại dựa vào chuyện cũ của tổ tiên để phát tài.
Chỉ có ở trong những thành phố cách xa ngàn dặm, vẫn còn những con người khốn khổ phải tăng ca vào ngày lễ, truyền thừa tinh thần dời núi của Ngu Công.
Lý Dục Thần đi dạo trong núi một ngày, đã nắm rõ về địa hình của Vương Ốc, cũng tìm tới mấy chỗ năng lượng dao động, đó cũng là đầu mối then chốt của kết giới.
Ngày hôm sau, anh liền gõ vang cánh cửa kết giới.
Nhưng mà lần này anh không báo ra thân phận đệ tử Thiên Đô, mà lấy thân phận tán tu dạo chơi tới chơi, dùng tên giả là Lý A Tứ.
Phái Vương Ốc cũng vô cùng nhiệt tình, dẫn anh vào kết giới, dùng tiên nhưỡng dị quả chiêu đãi, rất có khí chất của tiên môn lớn, làm cho Lý Dục Thần cũng không thể không khách khí mấy phần.
Lý Dục Thần nói muốn bái kiến Nguyệt Tiên Lăng chưởng môn.
Người tiếp đãi anh có chút kinh ngạc: "Nguyệt tiên tử đã đi tìm tiên thăm bạn rồi. Hơn nữa hơn mười năm trước Nguyệt tiên tử đã từ nhiệm chức vị chưởng môn, vị tiểu tiên hữu này không biết sao?"
Lý Dục Thần có chút thất vọng, hỏi: "Nguyệt tiên tử đi đâu vậy? Bao lâu nữa sẽ trở về?"
"A, tiểu tiên hữu không hỏi ai là chưởng môn mới, lại hỏi bao giờ tiên tử mới về, xem ra mục đích tới là vì Nguyệt tiên tử nha!", người kia cười nói.
Lý Dục Thần luôn cảm thấy nụ cười của anh ta có gì đó là lạ, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
"Tiểu tiên hữu không cần sốt ruột", lúc nói chuyện người kia vẫn luôn nở nụ cười: "Nguyệt tiên tử đi nơi nào, chúng tôi không biết. Nhưng cậu có thể an tâm ở lại chờ bà ta trở về".
Đương nhiên Lý Dục Thần sẽ không ở lại, liền nói: "Ở lại thì thôi, chỉ là nếu Nguyệt tiên tử trở về, có thể làm phiền báo cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ lại đến thăm".
Người kia không từ chối, Lý Dục Thần liền để lại số điện thoại, tên vẫn là Lý A Tứ, điện thoại cũng là điện thoại của Lý A Tứ.
Sau đó liền cáo từ rời đi.
Lúc đi ra ngoài, anh nghe thấy người tiếp đãi anh đang nói chuyện với một người khác:
"Lại là một tên ẻo lả, đây đã là người thứ mấy năm nay rồi? Đúng là làm bại hại thanh danh của động thiên tiên gia chúng ta!"
"Suỵt! Nhỏ giọng một chút, đây chính là Nguyệt tiên tử, ngay cả chưởng môn cũng không dám chọc giận bà ta, mắt nhắm mắt mở đi, nếu như bị bà ta nghe được, anh sẽ xong đời!"
Sau khi nghỉ lễ mồng một tháng năm kết thúc, Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cũng trở về đi học.
Vốn dĩ Lâm Mộng Đình cũng nên trở về, nhưng mà căn nhà của họ Lý vừa được thu hồi, nhà họ Lý ở thủ đô vừa có khởi sắc, cũng sẽ phải nghênh đón rất nhiều chuyện, dù sao cũng là đạo lí đối nhân xử thế, Hầu Thất Quý chỉ là quản gia, Lý Dục Thần lại thường xuyên không ở nhà, cũng không am hiểu giao tiếp, cho nên rất cần một “bà chủ nhà” từ nhỏ xuất thân thế gia như cô ở lại để giữ thể diện.
Có Lâm Mộng Đình và Hầu Thất Quý, Lý Dục Thần cũng yên tâm hơn nhiều.
Sau khi trở lại căn nhà của họ Lý, anh dặn dò Lý A Tứ, nếu có người gọi điện thoại cho anh ta, nói là Nguyệt tiên tử đã trở về, phải lập tức thông báo cho anh ngay.
Lý A Tứ không biết Nguyệt tiên tử là ai, cũng không hỏi nhiều liền đồng ý.
Hầu Thất Quý đã chuẩn bị xong quà chúc thọ cho Tần gia xong, vẫn là cái vòng tay kia của ông ta, cộng thêm một quyển hành thư nhỏ của Văn Trưng Minh.
Lý Dục Thần nhìn cái vòng tay vàng khảm ngọc kia, cười nói: "Lão Hầu, đây chính là đồ của ông mà. Sao thế, trong bảo khố của nhà họ Lý chúng ta cất giữ nhiều đồ như thế mà vẫn không sánh nổi chiếc vòng tay này của ông ư?"
Hầu Thất Quý giải thích: "Tiệc mừng thọ của Tần gia có phải Hồng Môn Yến hay không, bây giờ vẫn chưa biết. Nhưng tôi nghĩ giữa cậu và Tần gia vẫn coi như không phải kẻ địch, cũng rất khó hóa thành bạn, cho nên không đáng đưa đồ quá quý giá. Nhưng đồ bình thường thì Tần gia lại chướng mắt, cũng không thể thể hiện rõ ràng thân phận của cậu được. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cái vòng tay này phù hợp".
Lý Dục Thần nói: "Đây là đồ của ông mà".
Hầu Thất Quý mỉm cười, nói: "Cậu Lý, cậu vẫn còn coi tôi như người ngoài rồi. Vốn dĩ được vào ở trong nhà họ Lý, tuổi già của tôi đã phải nhờ cậy vào cậu, nào còn chia ra cậu với tôi nữa. Vốn dĩ tôi muốn tặng cái vòng tay này cho cô chủ, nhưng cô chủ lại không nhận. Về sau tôi nghĩ lại, quỷ vật này sao có thể xứng với cô chủ được. Mà Tần gia có ngoại hiệu là Mắt Thần Tay Quỷ, quỷ vật đưa cho tay quỷ, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh".
Lý Dục Thần bật cười haha.
Anh đã nghe được, Hầu Thất Quý là thật lòng coi mình là người của nhà họ Lý.