Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệu Nhãn đạo nhân dường như vẫn còn do dự, quay sang nhìn Diệu Pháp chân quân, hỏi: "Sư đệ thấy thế nào?"

Diệu Pháp chân quân đáp: "Mọi việc nghe theo sự sắp xếp của sư huynh."

Diệu Âm chân nhân sốt ruột nói: "Sư huynh, còn đợi gì nữa, để lâu thêm chút nữa, ba người chúng ta cũng không khống chế nổi đại trận. Một khi bầy rồng mất kiểm soát, địa mạch bị tổn thương sẽ càng không thể cứu vãn!"

Diệu Nhãn đạo nhân nghiêm mặt, dường như đã hạ quyết tâm, gật đầu nói: "Được."

Dứt lời, ba người trao đổi ánh mắt, pháp quyết thay đổi, thần chú vang lên.

Ba thanh kiếm trên trời lại chuyển động, bầy rồng đang múa lượn trong tinh không gầm vang, bắt đầu lao thẳng xuống.

Chỉ trong khoảnh khắc, trên đầu đầy rẫy long ảnh, từng con một lao thẳng xuống, vặn mình, quẫy đuôi, mang theo uy thế kinh thiên động địa mà lao xuống.

Cảnh tượng ấy, quả thực như tận thế.

Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử đường đường là chưởng môn một phái, kiến thức rộng, giờ phút này cũng bị dọa cho hồn bay phách lạc.

Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng nhìn mà tim đập chân run, trong lòng không sao bình tĩnh nổi, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Đinh Hương thì đã nắm chặt quả đấm, hai tay run lên. Thêm chút nữa, e rằng cô ấy sẽ không kiềm được mà xông lên.

Nếu phải chết, cô ấy cũng muốn chết chung với Lý Dục Thần và Mã Sơn.

Lý Dục Thần nhìn bầy rồng bay đến, chẳng chút hoảng loạn, chỉ khẽ cười nói: "Hay lắm! Hay cho một âm phù kỳ môn trận! Trời phát sát cơ, dời sao đổi chòm; đất phát sát cơ, rồng rắn xuất hiện! Còn thiếu một câu — người phát sát cơ, trời đất đảo lộn! Để tôi và anh Mã Sơn giúp các người một tay!"

Dứt lời, anh khẽ vỗ nhẹ một cái lên người Mã Sơn.

Thân thể Mã Sơn vốn bị giam cầm bỗng dưng khôi phục tự do, gầm lên một tiếng, định lao về phía Lý Dục Thần, nhưng đột nhiên ngẩng đầu, bị bầy rồng từ trên trời giáng xuống hấp dẫn, liền bay vút lên trời, lao thẳng về phía bầy rồng.

Diệu Âm vừa thấy, cười khẩy nói: "Phế vật! Miệng nói bạn bè, rốt cuộc cũng chỉ đem ra làm khiên chắn! Thật sự tưởng cậu ta là chân thân của Chúc Long, có thể chống nổi sát cơ của trời đất sao?"

Thân hình Lý Dục Thần chợt lóe, người đã hiện giữa không trung, chắn giữa bầy rồng và Mã Sơn, một tay giơ lên trời, thế lao xuống của bầy rồng lập tức bị kìm hãm.

Một tay khác duỗi ra phía trước, như đang triệu hồi thứ gì đó.

Từ sâu trong Thục Sơn, một đốm lửa nhỏ bay lên, chỉ to bằng hạt đậu, giữa quầng sáng của kiếm và tinh long đầy trời, vốn dĩ nên bị che khuất hoàn toàn.

Thế nhưng, đốm lửa to bằng hạt đậu ấy lại hiện ra vô cùng rõ ràng, còn phát ra ánh sáng vĩnh hằng bất diệt, như thể dù ném vào mặt trời, nó cũng sẽ tiếp tục phát sáng.

"Không ổn!" Diệu Âm thất kinh,"Sao cậu ta biết được đèn Chúc Long Cửu Âm ở đó?"

Nhưng Diệu Âm vẫn tưởng rằng Lý Dục Thần chỉ muốn mượn sức Mã Sơn để cản rồng, sau đó lén trộm đèn Chúc Long Cửu Âm.

Nào ngờ, Lý Dục Thần không những không rời đi, mà sau khi đèn Chúc Long Cửu Âm bay tới, đầu ngón tay anh bùng lên một tia Hắc Hỏa, điểm nhẹ lên ngọn đèn.

Ngọn lửa vốn đang sáng trên đèn, vừa chạm phải Hắc Hỏa liền như bị kích thích, bất ngờ bùng nổ, phát ra luồng sáng chói lòa.

"Thu!"

Lý Dục Thần khẽ quát một tiếng, buông tay khỏi đèn Chúc Long Cửu Âm, cũng thả tay đang giơ lên trời xuống.

Bầy rồng từ trên trời lao xuống, nhưng lại bị ánh sáng rực rỡ của đèn Chúc Long Cửu Âm hấp dẫn, từng con một nhào vào điểm sáng đó.

Thế nhưng, bất kể là rồng lớn hay nhỏ, một khi đến gần ánh sáng ấy, đều bị hút vào bên trong, như thể trong đó có một không gian vô tận.

Mỗi khi hút vào một con rồng, ánh đèn lại sáng thêm vài phần.

Chẳng mấy chốc, tinh long đầy trời đều bị hút vào trong đèn Chúc Long Cửu Âm.

Ánh đèn giờ đây đã rực rỡ như một mặt trời nhỏ.

Mà lúc này, Mã Sơn cũng vừa bay đến nơi, đâm thẳng vào đèn.

Nhưng Mã Sơn không bị hút vào ánh đèn, ngược lại, đèn Chúc Long Cửu Âm chui thẳng vào thân thể anh ta.

Toàn thân anh ta bị ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua, biến thành một con quang long trong suốt.

Lý Dục Thần lại điểm thêm một tia Hắc Hỏa vào thân rồng.

Ánh sáng mạnh dần thu lại, thân thể cự long cũng từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng trở lại hình người.

"Anh Mã Sơn!" Từ phía xa, Đinh Hương vui mừng hét lên.

Lúc này, Mã Sơn như được niết bàn sống lại, thân thể trần trụi, lơ lửng giữa không trung, cơ bắp cuồn cuộn hiện rõ, như chiến thần giáng thế.

Lý Dục Thần nhìn anh ta, trong mắt thoáng hiện chút xúc động, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chỉ mỉm cười nói: "Anh Mã Sơn, anh không sao là tốt rồi."

Mã Sơn khẽ gật đầu với anh, không nói lời cảm ơn, nhưng tình nghĩa anh em đã tràn đầy trong ánh mắt, hóa thành giọt lệ, rồi rất nhanh bị nhiệt độ cơ thể anh ta hong khô.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn ba thanh kiếm vẫn còn lơ lửng trên trời, một cơn phẫn nộ ngất trời bùng phát từ người anh ta.

"A —— chịu chết đi!"

Mã Sơn gầm lên một tiếng giận dữ, thân hình bỗng chốc to lớn, lại hóa thành thần long, vọt thẳng lên trời, con mắt duy nhất nơi đầu rồng phát ra thần quang, va thẳng vào ba thanh kiếm.

Ánh sáng của ba thanh kiếm dần tắt, từ không trung rơi xuống, rơi xuống đất không một tiếng động, mà hóa thành bụi mịn.

Diệu Nhãn, Diệu Âm, Diệu Pháp đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Ầm, một tiếng vang dội, Mã Sơn nện mạnh hai chân xuống mặt đất trước mặt Diệu Âm.

Cả con đường cổ xưa của Thục Sơn cũng rung lên.

Nền đá trên đỉnh cầu từ dưới chân anh ta nứt ra thành vô số khe hở, lan ra bốn phía như hình tia chớp.

Hai tay của Diệu Âm đã bị chặt, pháp bảo cổ cầm bị Lý Dục Thần phá hủy, tổn hại mấy chục năm đạo hạnh, vừa rồi lại gắng gượng duy trì trận pháp, pháp lực tiêu hao sạch, giờ phút này bảo kiếm bản mệnh bị hủy, sau khi hộc máu, đã khó lòng chống đỡ.

Ông ta cố gắng không để mình ngã gục, ngồi phệt dưới đất, ngẩng đầu nhìn Mã Sơn.

Ông ta có thể cảm nhận được, người trước mắt này, hoặc là "con rồng này", đã mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều.

Nếu như lúc trước đã là Mã Sơn như vậy, e rằng ông ta không có khả năng đưa về.

Nghĩ lại chuyện mang Mã Sơn từ Bắc Thị về Thục Sơn, rút hồn đèn ra, cho đến những chuyện ngày hôm nay, tất cả thoáng qua như một giấc mơ.

Tưởng rằng mình đã giúp Thục Sơn đoạt được một món trấn sơn chí bảo, lại có thêm một thần long hộ sơn, nào ngờ kết cục lại ra nông nỗi này.

"Cậu muốn làm gì?" Diệu Âm yếu ớt hỏi.

Mã Sơn lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông coi tôi như yêu thú, rút hồn đèn của tôi, luyện xác thịt tôi, nỗi khổ này, ông không muốn nếm thử sao?"

"Cậu... Cậu..."

Diệu Âm quả thực không dám tưởng tượng tất cả những thứ này sẽ xảy ra với chính mình.

Người ta vẫn nói kẻ tu hành đã buông bỏ tất cả, nhưng lúc cái chết cận kề mới phát hiện, tu hành mấy trăm năm, hình như còn tham sống sợ chết hơn cả người thường.

Người phàm sống lâu rồi, chẳng còn kỳ vọng gì, chỉ đợi chết, trái lại không sợ chết nữa.

Người tu hành sống càng lâu, lại càng có hy vọng, càng đến gần thiên đạo, càng không muốn chết.

Đây là thành quả phải đánh đổi biết bao nỗ lực mới có được đấy!

Nhưng ông ta chỉ có thể giấu nỗi sợ vào sâu trong lòng, bởi nếu lúc này thể hiện ra, người mất mặt không chỉ là ông ta, mà còn là cả Thục Sơn.

"Yêu ma! Giết thì giết thôi, muốn tôi cầu xin, phì! Tôi là tu sĩ thiên đạo, đệ tử danh môn, sao có thể cúi đầu trước lũ tà ma ngoại đạo như cậu!" Diệu Âm quát lớn.

Mã Sơn cười khẩy một tiếng: "Hay cho một câu tu sĩ thiên đạo, đệ tử danh môn! Vốn dĩ tôi nên lấy gậy ông đập lưng ông, rút hồn luyện cốt, khiến ông sống không được, chết cũng không xong. Nhưng Mã Sơn tôi từ trước đến giờ hành sự quang minh lỗi lạc, không thèm làm những chuyện u ám như thế. Mối hận này, tôi chỉ chôn lại nơi non nước tám trăm dặm này thôi!"

Nói đoạn anh ta hét lớn một tiếng, "Chịu chết đi!"

Anh ta tung một chưởng đánh Diệu Âm thành đống thịt, lại thêm một cú đá văng đi, ầm một tiếng, cả thân thể như đống thịt của Diệu Âm bị nện thẳng vào núi sâu đất cứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
I
ImDees.lt17 Tháng ba, 2025 21:38
ad cho mình xin link truyện gốc đọc mấy chap còn thiếu với
BÌNH LUẬN FACEBOOK