Tiền Khôn đâu thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, lập tức tiến lên, đấm một quả vào huyệt khí hải của Yukio Takada, đánh tan chân khí của ông ta, sau đó ngón tay điểm chỉ liên tục, phong bế mấy huyệt lớn của ông ta.
Lúc này đây thừng đó mới lỏng ra, rơi xuống đất.
Với người bên cạnh thấy, dây thừng này là do Tiền Khôn phóng ra, ngay cả Yukio cũng nghĩ như vậy, mắng lớn nói: “Tiền Khôn thất phu, ông lại dùng ám khí!”
“Ha, nếu nói ám khí, ai mà đấu lại được với ninja các người?”
Tiền Khôn cười nhạo nói, nhặt dây thừng dưới đất lên, quấn thật chặt lên người Yukio Takada mấy vòng, trói hai tay ra sau lưng, thắt một cái nút thắt chết.
Đương nhiên ông ta biết ám khí này không phải của mình, mà không cần nghĩ cũng có thể đoán được, diệu thuật thần kỳ như này, một chiêu đã khống chế Yukio thượng nhẫn đỉnh phong, ngoại trừ Lý Dục Thần còn có thể là ai?
Gã lực lưỡng cầm biển bên cạnh Yukio Takada, và gã chốc đầu toàn thân là mụn nhọt, thấy Yukio bị bắt, gần như cùng bùng lên, muốn đến cứu người.
Bóng trắng vụt đến, gã chốc đầu bị Vô Hoa ngăn lại, hai người tung mấy chiêu, đã bị Vô Hoa giơ bàn tay chém lên sau gáy, mềm nhũn ngã dưới đất.
Đây cũng là sau khi Vô Hoa xuất gia thì đã bỏ không dùng đao, nếu là Hoa hòa thượng trước đây, giữa ngón tay giấu lưỡi dao, lúc này gã chốc đầu đã chết rồi.
Gã lực lưỡng cầm biển giơ cao biển trong tay, đập về phía đầu Tiền Khôn.
Những người vây xem không hiểu võ công, vừa nãy Tiền Khôn và Yukio Takada so chiêu nhanh như điện giật, họ cũng không hiểu, chỉ biết Tiền Khôn đã trói Yukio lại.
Nhưng gã lực lưỡng này, đầu to, uy thế hung hổ, nhìn rất đáng sợ.
Đúng lúc tất cả mọi người đều lo lắng cho Tiền Khôn, nghĩ rằng đầu của ông ta sắp bị đập lệch, bỗng thấy Tiền Khôn đưa một tay ra, nhẹ nhàng khéo léo nắm một đầu tấm biển “Bệnh Phu Đường”.
Gã lực lưỡng giật hết sức, tấm biển lại không động đậy.
Tiền Khôn cười lạnh lùng một tiếng, lật cổ tay, tống đi.
Chỉ nghe rắc một tiếng.
Tấm biển gỗ thật dày nặng nổ tung trên không trung, biến thành vụn gỗ.
Còn gã lực lưỡng cầm biển, như bị chùy lớn đánh trúng, cả người ngã bay ra, phập một tiếng đập lên cột trụ thô to của đại sảnh, miệng phun ra máu, chậm rãi trượt xuống, cũng không đứng lên nữa.
Xung quanh yên tĩnh hai giây, sau đó nổ ra tiếng reo hò.
“Hay!”
“Ông lão uy võ!”
“Biểu dương Hoa Hạ ta uy võ!”
“Đánh chết tên cháu rùa đó đi!”
…
Tiền Hân Đồng cũng vỗ tay khen hay, lúc khen hay còn không quên chỉ huy bảo vệ bê tấm biển “Ma bệnh Đông Dương” mới làm đặt lên lưng của Yukio Takada, dùng dây thừng buộc chặt cho ông ta.
Vừa buộc, còn vừa nói: “Ông Cao, đừng vội, nhẫn nhịn chút là được, lúc nữa tôi dắt ông đi dạo phố nha!”
Yukio Takada tỏ vẻ mặt hung dữ, trong cổ họng hừ hừ gầm lên, tức giận nói: “Các người giết tôi đi! Giết tôi đi!”
Tiền Hân Đồng khuyên nói: “Ông Cao, đừng nghĩ quẩn như vậy! Có câu, chết tử tế không bằng sống tồi tệ. Ông phải nghĩ đến bố mẹ vợ con của ông, nghĩ đến người nhà của ông, nghĩ đến đồng bào của ông, còn đang đợi ông mang vinh quang về đấy! Nếu ông chết, thì họ sẽ đau lòng lắm!”
“A!”, Yukio Takada rơi vào tuyệt vọng, điên cuồng hét nói: “Tôi muốn rạch bụng! Tôi muốn rạch bụng!”
Tiền Hân Đồng lại không ngừng “ông Cao, ông Cao” khuyên nhủ.
Khiến cho những người vây xem được tràng cười lớn.
Yukio Takada hét lên càng thảm, những người xem cười càng lớn.
Trong đám đông chỉ có một người phụ nữ, sắc mặt âm trầm.
Người phụ nữ này chính là người tổng phụ trách của Thiên Nhẫn Tông ở Hoa Hạ, Tamagawa Kyoko.
Không biết từ lúc nào, lòng bàn tay thả xuống của Tamagawa Kyoko có thêm một cái Boomerang, hóa thành một luồng lưu quang bay ra, phi thẳng đến Yukio Takada.
Tuy Yukio là trợ thủ đắc lực của cô ta, nhưng lúc này cũng chỉ đành hy sinh.
Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện sỉ nhục quốc gia như vậy xảy ra.
Cho Yukio cõng tấm biển ‘Ma bệnh Đông Doanh’ đi khắp phố, mặc dù còn sống, về đến Đông Doanh, chắc chắn sẽ bị vạn người chửi mắng, rạch bụng tự vẫn cũng là kết cục tốt nhất của ông ta.
Tamagawa Kyoko cũng không phải chưa từng nghĩ ra tay cứu người.
Nhưng cô ta vẫn không làm rõ được dây thừng vừa nãy là thế nào?
Còn cả mụn nhọt trên người gã chốc đầu, hiển nhiên không phải là cô gái đó chữa khỏi.
Ở đây nhất định có cao nhân ẩn trong tối, giúp bọn họ.
Cả Tiền Đường, chỉ có hai người khiến Tamagawa Kyoko kiêng sợ, một người là Hà Trường Xuân tông sư Tiền Đường, một người là hòa thượng Trí Nhẫn trụ trì của chùa Thiên Trúc
Mấy chục năm trước Hà Trường Xuân đã là tông sư, còn Tamagawa Kyoko mới bước vào cảnh giới Đột Nhẫn được mấy năm.
Cô ta không dám đảm bảo mình là đối thủ của Hà Trường Xuân.
Còn hòa thượng Trí Nhẫn, thì càng không nắm bắt rõ.
Có tin đồn nói, Trí Nhẫn sớm đã vượt qua ngưỡng cửa tông sư, đến cảnh giới viên mãn của phật môn, cũng chính là bước vào tiên thiên.
Boomerang nhanh như điện giật, chớp mắt đã lướt qua sau gáy Yukio Takada.
Nhưng điều khiến Tamagawa Kyoko cảm thấy bất ngờ là, Yukio Takada không chết.
Trên cổ của Yukio Takada đúng là đã bị rạch một đường máu nhỏ, nhưng vết thương rất nông, cũng chỉ rách da, chảy máu thôi.
Tamagawa Kyoko kinh ngạc.
Là cao thủ Đột Nhẫn, cô ta tuyệt đối không thể nào thất bại.
Nhất định là có người đã làm nhiễu tuyến đường của Boomerang.
Nhưng cô ta lại không thể phát hiện đối phương đang ở đâu, đã dùng cách gì.
Tamagawa Kyoko đoán, chắc chắn là hòa thượng Trí Nhẫn!
Cô ta nhìn Yukio Takada một cái, trong mắt lộ ra tia lạnh lùng, sau đó quay người bỏ đi.
Từ Đồng Khánh Đường đi ra, Tamagawa Kyoko lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn:
“Trí Nhẫn đang ở Đồng Khánh Đường, có thể hành động”.
Sau khi gửi tin nhắn đi, cô ta rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh.
Con đường này chính là hướng đi đến sơn trang Ngô Việt.
Nhưng cô ta vừa đi chưa được mấy bước, thì nhìn thấy một thanh niên đứng giữa đường không xa phía trước, cười như không cười nhìn cô ta.
“Sao thế, vậy mà đã muốn đi rồi sao?”
Chương 431: Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục Sơn trang Ngô Việt.
Tiền Nhược Vọng cầm một ấm nước, đi đến vườn hoa, tưới nước cho mấy khóm hoa cúc nở rộ trong gió thu.
Trong bụi cậy, trên cây và bồn hoa của hoa viên xuất hiện mười máy bóng người như quỷ dị.
Toàn bộ những người này đều mặc đồ đen, buộc khăn đen trên đầu và che mặt, bên hông treo túi vải, sau lưng có kiếm dài ngắn khác nhau.
Tiền Nhược Vọng không kinh sợ. nước trong ấm chảy xuống với góc độ đẹp mắt, không hề dao động.
“Tiền gia chủ, ông rất bình tĩnh”, người áo đen dẫn đầu nói.
Đến khi tưới xong khóm hoa cúc cuối cùng, Tiền Nhược Vọng mới xách ấm nước quay người lại, cười nói: “Các người cũng không gấp mà”.
Người áo đen nói: “Tiền gia chủ, ông biết tại sao chúng tôi đến đây thì giao đồ ra đây đi”.
“Nhiều năm như vậy, các người vẫn không từ bỏ ảo tưởng sao?”
“Tiền gia chủ, tôi không muốn nhiều lời với ông, ông không giao đồ ra, tôi chỉ đành đại khai sát giới. Hòa thượng không ở đây, Tiền Khôn cũng không ở đây, không ai có thể bảo vệ ông”.
“Vậy sao?”, Tiền Nhược Vọng ung dung bước, chỉ vào vườn hoa rộng lớn nói: “Các người cảm thấy, nhà họ Tiền tôi thực sự là nơi để cho bất kỳ người nào cũng ra vào được sao?”
Người áo đen khẽ ngẩn người, nói: “Hừ, lúc tôi vào cũng thấy rất kỳ lạ, làm sao phòng vệ nhà họ Tiền lại lỏng lẻo lơ là như vậy. Xem ra ông đã liệu trước chúng tôi sẽ đến, bày sẵn thế trận, đợi chúng tôi chui vào?”
Tiền Nhược Vọng cười mà không đáp.
Người áo đen lạnh lùng nói: “Bất kể ông âm thầm bố trí bao nhiêu người, trước khi họ ra tay, tôi cũng có thể giết ông”.
“Vậy tại sao anh còn chưa ra tay?”
“Ông thực sự không sợ chết?”
“Chết?”, Tiền Nhược Vọng ngẩng đầu nhìn trời, trên trời có mây trắng lờ lững trôi: “Cuộc đời con người như phù vân, tụ lại và tiêu tan vô thường. Chết có gì đáng sợ, sống có gì tiếc nuối, chỉ có nhật nguyệt cùng với trời, chính khí tồn tại mãi mãi. Cả đời của tôi, liêm khiết thanh bạch, hào hùng mà thôi!”
“Ôi trời ơi!”, người áo đen phát ra tiếng trầm thấp: “Tiền gia chủ, tôi rất khâm phục chí khí của ông. Nhưng sinh mạng của con người chỉ có một. Ông không tiếc bản thân, chẳng lẽ cũng không tiếc tính mạng của những người khác trong sơn trang Ngô Việt này sao? Ông không giao đồ ra, chúng tôi chỉ đành giết cả sơn trang thôi!”
Tiền Nhược Vọng cau mày, than nói: “Ông trời có đức hiếu sinh, các người cứ muốn tìm cái chết”.
Người áo đen cười lạnh lùng nói: “Hòa thượng Trí Nhẫn không có ở đây, không ai có thể ngăn được chúng tôi”.
“A di đà phật!”
Phía sau bỗng vang lên tiếng phật hiệu.
Người áo đen bỗng quay người, thì nhìn thấy một lão tăng lông mày trắng, đi đến từ đường tắt hoa viên.
Ông ta đi rất chậm rất vững chắc, nhưng chỉ chớp mắt đã đến trước mặt họ.
“Mấy vị thí chủ, đang nói đến tôi sao?”
“Trí Nhẫn!”
Mười mấy người áo đen cùng kinh ngạc, bất giác đồng loạt lùi lại hai bước, soạt soạt soạt, rút nhẫn đao sau lưng.
“Chẳng phải ông đến Đồng Khánh Đường rồi sao?”, người áo đen dẫn đầu hỏi.
Trí Nhẫn chắp hai tay, nói: “Phật ở đâu, bần tăng ở đó, mấy vị thí chủ có duyên với tôi, chi bằng theo tôi đến chùa Thiên Trúc cạo đầu xuất gia đi”.
Ánh mắt người áo đen lóe lên mấy cái, nói: “Tôi hiểu rồi, ông vốn không đến Đồng Khánh Đường, ông cố ý tung tin giả để dụ chúng tôi đến”.
Hắn ta nháy mắt với một người áo đen bên cạnh, sau đó một tay cầm đao, một tay giơ lên, vung nắm đấm.
Mười mấy người đã được đào tạo bài bản, liền bắt đầu hành động theo phân công khác nhau.
Có bốn người ném ra đạn khói, nổ ra một làn khói vàng, hình thành một màn chắn sương khói giữa họ và Trí Nhẫn.
Có hai người trực tiếp quay người vung đao chém về hướng Tiền Nhược Vọng.
Họ cách Tiền Nhược Vọng rất gần, còn Tiền Nhược Vọng không biết võ công, nhìn có vẻ như chết chắc rồi.
Trong tay người áo đen dẫn đầu có thêm một lá bùa, đón gió, hóa thành một đám lửa, phủ về phía Trí Nhẫn.
Cùng lúc đó, hai người bên cạnh ông ta vung tay tung ra một cái Kunai và Boomerang, bay về hướng Trí Nhẫn
Kunai: Kunai là một loại dao găm Nhật Bản. Có hai loại được biết đến rộng rãi là tiểu khổ vô và đại khổ vô. Mặc dù chỉ là một công cụ đơn giản nhưng kunai có thể trở thành một loại vũ khí đa năng khi ở trong tay của các bậc thầy võ thuật. Kunai thường liên quan đến các ninja và được họ dùng để đục khoét lỗ trên tường
Còn người áo đen cũng đã vung nhẫn đạo, người kiếm hợp nhất, tấn công về hướng Trí Nhẫn.
Bảy tám người còn lại chạy về bốn hướng khác nhau.
Tầm nhìn của Trí Nhẫn bị chặn, vừa phải đối diện với sự tấn công trực diện, vừa phải cứu Tiền Nhược Vọng, vừa phải ngăn các ninja khác chạy về hướng khác nhau hại những người khác trong sơn trang.
Trông có vẻ đúng là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.
“A di đà phật!”, Trí Nhẫn đọc một tiếng phật hiệu.
Cùng với tiếng phật hiệu vang lên, không gian xung quanh dường như đông cứng lại.
Động tác của những người này đều chậm lại.
Ngọn lửa mất đi năng lượng lan rộng, dường như sắp tắt.
Khói vàng trong không khí cũng không phát tán ra xung quanh nữa, mà ngưng tụ về nơi nổi lên khói sương.
Vải đen trên mặt người áo đen bị rách ra, lộ ra khuôn mặt hung dữ méo mó.
Tất cả đều khó thở.
Hắn ta cảm thấy áp lực mạnh đến từ bốn phương tám hướng, mũi, mắt và khóe miệng đều nhỏ máu.
Dường như cả không gian đều đang bị nén lại.
Người áo đen nhìn Trí Nhẫn, lộ ra ánh mắt kinh sợ.
Hắn ta dùng sức lực cuối cùng, khó khăn nói ra mấy chữ: “Ông… sát sinh…”
“A di đà phật!”, Trí Nhẫn chắp tay lại, vẻ mặt từ bi: “Giết một người cứu vạn người, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!”
Cùng với hai chữ ‘địa ngục’ vừa dứt.
Giữa trời đất vụt lóe lên.
Chương 432: Thủ đoạn tiên nhân
Không gian dường như đổ sập, tất đều thành khói bụi.
…
Tamagawa Kyoko nhớ ra, thanh niên trước mắt chính là người vừa nãy đứng phía sau Hồ Sư Ước.
Cô ta vẫn cảm thấy thanh niên này rất bình thường, ngoại trừ khí chất khá xuất chúng ra, thì không có đặc điểm nào của cao thủ võ đạo.
Là cao thủ cảnh giới Đột Nhẫn, cô ta tin vào con mắt của mình.
Bất kỳ người luyện võ nào, cô ta cũng có thể nhìn ra, cho dù là tông sư cũng không thể che giấu hoàn toàn khí tức trước mặt cô ta.
Trừ phi đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhẫn, cũng là tiên thiên mà võ giả trung nguyên thường nói.
Nhưng Tamagawa Kyoko chắc chắn không nghĩ được, thanh niên trước mắt vốn không phải võ giả, mà là người trong tiên đạo.
“Anh là ai?”, cô ta hỏi.
“Có người tên Lâm Thiếu Bình, cô quen biết không?”, Lý Dục Thần hỏi lại.
Tamagawa Kyoko hiểu ra nói: “Tôi biết rồi, anh là Lý Dục Thần! Là anh đã giết Thiếu Bình!”
Lần này cô ta nhập quan, đến Tiền Đường, ngoại trừ phải lấy được cây cung Tiền Vương của nhà họ Tiền và châm Âm Dương của nhà họ Hồ, thì nhân tiện điều tra việc Lâm Thiếu Bình mất tích.
Lâm Thiếu Bình là đệ tử đắc ý của tông chủ Thiên Nhẫn Tông Itazura Kazuyoshi, được gọi là thiên tài trăm năm khó gặp, tuổi còn trẻ đã đột phá cảnh giới Thượng Nhẫn, tương lai thành tựu vô hạn.
Itazura Kazuyoshi kỳ vọng rất lớn với Lâm Thiếu Bình, cũng đầu tư rất nhiều cho cậu ta.
Không ngờ lần này về nước, Lâm Thiếu Bình lại mất tin tức.
Bọn họ vốn nghĩ là nhà họ Tiền, vì Lâm Thiếu Bình mang theo sứ mệnh đặc biệt, muốn lợi dụng thân phận con cháu thế gia Hoa Hạ của cậu ta, nghĩ cách vào nhà họ Tiền, lấy được cây cung Tiền Vương.
Cho đến bây giờ, Tamagawa Kyoko cũng vẫn cho rằng Lâm Thiếu Bình chết trong tay nhà họ Tiền.
Lý Dục Thần này, không thể nào giết được Lâm Thiếu Bình.
“Nếu cô đã thừa nhận rồi, vậy tôi có thể tính món nợ của Lâm Thiếu Bình lên đầu cô rồi”, Lý Dục Thần nói.
“Món nợ của Thiếu Bình? Món nợ gì?” Tamagawa Kyoko không hiểu.
“Quá nhiều, nhiều đến mức cậu ta chết cũng chưa trả hết, chỉ có thể để các người trả tiếp”.
Tamagawa Kyoko bật cười lạnh lùng.
“Tên nhóc cuồng ngạo, anh có biết đang nói chuyện với ai không? Đã như vậy, tôi vừa hay báo thù thay cho Thiếu Bình”.
Nói xong, cô ta rút nhẫn đao.
Một tay cầm đao, Tamagawa Kyoko khác hoàn toàn với người phụ nữ trung niên bình thường vừa nãy.
Trên người cô ta bùng phát ra uy thế mãnh liệt, thân đao ngưng tụ sát ý cường mạnh vô địch.
Mây gió trời đất, dường như tĩnh lại vào lúc này.
Thấp thoáng có ánh sáng đang hội tụ trên đao của cô ta.
Sau đó trời đất tối sầm.
Chỉ còn hào quang của đao.
Mang theo sức mạnh xé rách không gian, mang theo uy thế chém đứt tất cả, chạy thẳng về phía Lý Dục Thần…
Nhát đao này, đã đạt đến đỉnh phong của võ giả.
Nhát đao này, không ai có thể địch nổi.
Sát ý giữa trời đất, toàn bộ ngưng tụ trên nhát đao này.
Khoảnh khắc ánh đao lóe lên, thân hình của Tamagawa Kyoko đã dài đến đầu bên kia con phố.
Cô ta quỳ một chân dưới đất, cơ thể nghiêng về trước, hai tay cầm đao, ngón tay hướng xuống.
Trên phố dài phía sau, để lại vết nứt nhìn mà giật mình dài mấy chục mét.
Tamagawa Kyoko chậm rãi đứng lên, quay người.
Sau đó, cô ta nhìn thấy người thanh niên áo trắng đứng ở chính giữa con phố, trên mặt còn nở nụ cười nhàn nhạt.
“Cái gì?”
“Làm sao có thể!”
Tamagawa Kyoko kinh ngạc nhìn sang Lý Dục Thần.
Dưới đường đao của cô ta không ai có thể không bị thương, cho dù là tông chủ cũng phải né tránh cô ta.
Nhưng người này, làm sao có thể…
“Rốt cuộc anh là ai?”
Giọng của Tamagawa Kyoko hơi run run, cũng không biết là vì đường đao vừa nãy đã tiêu hao cạn công lực cả đời cô ta, hay là vì chấn kinh và sợ hãi.
Lý Dục Thần không trả lời, vì không cần thiết.
Để cô ta vung đường đao này, chỉ là muốn xem, cao thủ đệ nhị Thiên Nhẫn Tông, rốt cuộc lợi hại thế nào.
Xét từ đường đao này, thực lực của cô ta gần bằng Trương Điên, chỉ là chiêu thức của ninja Đông Doanh đúng là rất thích hợp chiến đấu.
Ví dụ như đường đao vừa nãy, phát huy tiềm năng của con người đến cực hạn, thắng bại chỉ trong một chiêu.
Thực sự phải liều mạng, có lẽ Trương Điên không đánh lại được người phụ nữ này.
Nhưng thực lực của cô ta còn kém xa Hà Trường Xuân đã luyện ra võ hồn.
Như vậy xem ra, Thiên Nhẫn Tông cũng chỉ vậy mà thôi, tông chủ Itazura Kazuyoshi cũng sẽ không mạnh đến phi lý.
Có hòa thượng Trí Nhẫn, cho dù đích thân Itazura Kazuyoshi đến, có lẽ cũng không động được vào nhà họ Tiền.
Lúc giết Trương Điên, Lý Dục Thần vẫn chưa đột phá tiên thiên, đã dùng đến đại diễn kiếm pháp.
Bây giờ đã phá tiên thiên, đối phó một võ giả vừa bước vào tông sư, thì không cần dùng kiếm.
Anh đưa ra ngón tay kiếm vẽ bùa trong hư không.
Kim quang trong hư không sáng lên, lóe lên bùa chú khổng lồ.
Lý Dục Thần vẽ xong, lòng bàn tay khẽ đẩy về phía trước, bùa màu vàng ép về phía Tamagawa Kyoko.
Tamagawa Kyoko kinh hồn bạt vía.
Vẽ bùa trong hư không, đây là thủ đoạn của tiên nhân.
“Anh… là tiên…”
Cô ta còn chưa nói xong, kim quang đã đến trước mặt.
Cả bùa chữ xuyên qua cơ thể cô ta.
Kim quang dần tối dần.
Cơ thể của Tamagawa Kyoko cũng trở nên mờ dần.
Kim quang tắt.
Tamagawa Kyoko, và cả cây đao trong tay cô ta cũng phai mờ.
Lúc này, trên con đường lớn trước mặt truyền đến tiếng reo hò.
Chính là mọi người đang áp giải Yukio Takada đi trên phố.