Cô gái áo đen do dự nói: “Nhưng, nếu anh ta không có lòng tốt…”
“Hừ, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”, cô gái áo xanh nói: “Có bà bà ở đây, muội còn sợ anh ta gây sóng gió gì được?”
Cô gái áo đen gật đầu, nhìn sang Lý Dục Thần, nói: “Các người đi theo tôi”.
Lý Dục Thần theo cô gái áo đen đi lên cầu đá.
“Sư muội cẩn thận”.
Cô gái áo xanh dặn dò một câu, liền quay người về biển hoa bảo vệ cổng.
Đi qua cây cầu đá, là một khu rừng cây nguyên thủy, vốn không có đường đi.
Nhưng không biết cô gái áo đen chạm vào chỗ nào, cảnh tượng lại thay đổi, xuất hiện một con đường nhỏ.
Tận cuối của con đường là một cái đình nghỉ.
Qua cái đình nghỉ, cảnh vật rộng rộng rãi thông thoáng, trước mặt là bãi đất rộng lớn, phía trước là đình đài lầu các, mái hiên cổ kính, lại có một loạt kiến trúc cổ xưa.
Phía trước mặt của khu kiến trúc là một cổng chào, bên trên khắc hai chữ lớn: Âm Sơn.
Lý Dục Thần nhìn mà ngẩn người, suýt nữa nghĩ mình đi nhầm chỗ, đến tông môn của phái Âm Sơn.
Anh nhìn sang Mộc Niên Phong.
Mộc Niên Phong cũng thấy rất kỳ lạ, càng không biết là thế nào, chỉ lắc đầu.
Cô gái áo đen nói: “Các người ở đây đợi một lúc”.
Nói xong liền đi về phía cổng chào.
Một lúc sau, cô ta và mấy cô gái khác cùng đi ra.
Những cô gái này ăn mặc gần giống nhau, đều mặc một loại trang phục truyền thống kiểu địa phương đặc biệt, chỉ là màu sắc khác nhau.
Người dẫn đầu là một cô gái áo đỏ, vô cùng nổi bật.
Cô gái áo đen đi theo bên cạnh cô gái áo đỏ, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Hồng Yên sư tỷ, chính là bọn họ”.
Cô gái áo đỏ nhìn Lý Dục Thần một cái, hỏi: “Là anh đã điểm huyệt Hồng Lăng sư muội?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi không biết cô ta tên là gì, nhưng nghe cô nói như vậy, có lẽ là đúng”.
Cô gái áo đỏ gật đầu nói: “Được, anh đi theo tôi”.
Rồ chỉ vào Nghiêm Cẩn và Mộc Niên Phong nói: “Bách Hoa Cốc chưa từng tiếp đón đàn ông, cho anh vào đã là phá lệ, hai người họ không được vào”.
Lúc này, một cô gái mặc áo vàng đột nhiên chỉ vào Mộc Niên Phong lớn tiếng nói: “Ông ta… ông ta… tôi biết ông ta! Ông ta là đường chủ ngoại đường phái Âm Sơn!”
Các cô gái khác đều kinh ngạc.
Cô gái áo đen nói: “Hay lắm, vừa nãy tôi đã nói mấy người này rất kỳ lạ, sợ là lưu manh, cũng chỉ vì Bích La sư tỷ trung hậu mới để họ vào”.
“Hừ! Quả nhiên là người của phái Âm Sơn!”, cô gái áo đỏ tức giận nói: “Âm mưu hay lắm. Nhưng các người cũng quá coi thường Bách Hoa Cốc rồi, hôm nay sẽ cho các người có đi mà không có về! Các tỷ muội, bày trận!”
Nói xong, mấy cô gái tự tản ra, bao vây ba người Lý Dục Thần
Lý Dục Thần vừa nhìn vị trí đứng của họ, biết là bày trận pháp Bắc Đẩu.
Nhưng nhìn thấy vũ khí trong tay họ, đột nhiên thấy buồn cười.
Trong tay những cô gái này đều cầm một cây châm thêu hoa.
Pháp khí thường dùng nhất hiện nay của Lý Dục Thần chính là châm ngũ hành.
Không ngờ, ở đây lại gặp được đồng đạo dùng châm.
Đương nhiên, trên người anh không chỉ có pháp khí như châm ngũ hành, chỉ có điều, đến hiện giờ, vẫn chưa có người nào có thể ép được anh sử dụng ra.
Cô gái áo đen phát động tấn công đầu tiên, nhanh chóng bắn ra châm thêu hoa trong tay, đuôi châm còn nối một sợi dây, có lẽ là dùng để điều khiển châm.
Các cô gái khác cũng gần như ra tay cùng lúc.
Bảy cây châm thêu hoa hóa thành bảy điểm lưu quang, nối bảy sợi dây, tạo thành một tấm lưới.
Lý Dục Thần thầm gật đầu.
Thực ra năng lực tấn công của châm này rất bình thường, nhưng trận pháp do bảy người tạo thành rất thú vị, đặc biệt là phía sau châm còn nối dây, nhưng có thể khiến châm bay qua bay lại, còn có thể chia cắt không gian, kết hợp với bảy người tiến lùi, khiến trận pháp phát huy hiệu quả cao hơn.
Những sợi dây này cũng rất đặc biệt, vô cùng bền dai, sau khi truyền chân khí, chẳng khác gì lưỡi dao.
Muốn đối phó với một nhóm bảy người như vậy cũng không dễ dàng, ví dụ với năng lực của Nghiêm Cẩn hiện giờ, cơ bản là nộp mạng, nếu Lâm Vân phối hợp với cậu ta, hai người cùng ra tay, có lẽ còn có thể chống đỡ được mấy hiệp.
Nhưng đối với Lý Dục Thần, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Anh vung tay, toàn bộ bảy cây châm rơi vào trong tay anh, sau đó lắc rung một cái, bảy cô gái liền bị ném ra ngoài.
Lý Dục Thần lại khẽ bắn, bảy cây châm bay ra, bắn vào trong cột trụ đá của cổng chào.
Cây châm cắm vào trong đá, chỉ để lại bảy sợi dây nhỏ, treo ở bên ngoài, bay bay theo gió.
Bảy cô gái ngã dưới đất, nhếch nhác bò dậy.
Họ tức giận nhìn Lý Dục Thần, nhưng lại không dám tiến lên.
Cô gái áo đỏ lớn tiếng nói: “Các tỷ muội, liều mạng với anh ta!”
Các cô gái còn lại đáp một tiếng, liền định xông lên.
Bỗng nghe một tiếng quát: “Dừng tay!”
Chỉ thấy một lão ba đi ra từ trong cửa chính phía sau cổng chào.
Lão bà có mái tóc bạc và khuôn mặt hồng hào, trong tay còn chống một cây nạng đầu rồng cao hơn người.
Hai cô gái áo trắng đứng bên cạnh bà ta.
Bảy cô gái trước đó nhìn thấy lão bà đi ra, đứng sang một bên, cung kính hô: “Bà bà!”
Lão bà đi lên trước, nhìn Lý Dục Thần một cái, nói với bảy cô gái: “Nếu người ta muốn giết các cô, các cô đã chết lâu rồi!”
Bèn nói với Lý Dục Thần: “Vị công tử này, không biết xưng hô thế nào, từ đâu đến?”
Cô gái áo vàng vội nói: “Anh ta là người của phái Âm Sơn, người bên cạnh anh ta chính là đường chủ ngoại đường phái Âm Sơn, tên là Mộc Niên Phong, tôi từng gặp ông ta!”
Lão bà nhìn sang Lý Dục Thần hỏi; “Có thật không?”
Lý Dục Thần nói: “Trước đây Mộc Niên Phong đúng là người của phái Âm Sơn, nhưng bây giờ ông ta đi theo tôi rồi”.
Lão bà sầm sắc mặt, nói: “Hừ, đây là lời gì chứ? Đệ tử tông môn, cũng chẳng phải lưu manh giang hồ! Cậu có đạo pháp cao cường, nhưng nếu là người của phái Âm Sơn, muốn đến lừa gạt ức hiếp phụ nữ yếu đuối chúng tôi, bộ xương già này của tôi, cậu chưa chắn ăn được đâu!”
Chương 492: Sẽ không còn phái Âm Sơn nữa
Mộc Niên Phong bên cạnh nói: “Bà là Tạ bà bà phải không? Tôi là Mộc Niên Phong, cậu Lý nói đúng, trước đây tôi thực sự là đường chủ ngoại đường phái Âm Sơn, nhưng được cậu Lý điểm hóa, đã cải tà quy chính rồi”.
“Cải tà quy chính?”
“Bà bà, tuyệt đối đừng tin ông ta!”. cô gái áo đen nói: “Người của phái Âm Sơn trước nay luôn âm hiểm giải hoạt, không việc ác nào không làm, đâu biết cải tà quy chính?”
Tạ bà bà nhìn Mộc Niên Phong một cái, lại nhìn sang Nghiêm Cẩn, cuối cùng nhìn sang Lý Dục Thần, hỏi: “Các người làm sao chứng minh? Bảo tôi tin tưởng thế nào?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi không cần chứng minh gì với bà, bà tin hay không cũng không liên quan đến tôi. Hôm nay tôi đến đây là có ba chuyện”.
“Ồ, ba chuyện gì?”
“Thứ nhất, các người có một cô gái bị tôi điểm huyệt, tôi đến giải huyệt cho cô ta”.
“Thứ hai, các người bắt đi một cô bé nông thôn, tôi đến đưa cô bé về nhà”.
“Thứ ba, rắn của các người hành hung, cắn thương vô số dân chúng vô tội, tôi đến trừng phạt”.
“To gan!”, cô gái áo đỏ tức giận nói: “Trước mặt bà bà, lại dám cuồng ngôn như vậy!”
Tạ bà bà chống mạnh cây nạng xuống đất, lớn tiếng nói: “Im miệng! Hồng Yên, cô nói đi, đúng là rắn của chúng ta nuôi đã cắn thương hương dân trên trấn không?”
“Thưa bà bà, là Tiểu Thanh, không biết làm sao lại chạy ra ngoài. Tôi và mấy sư muội cùng đi tìm, tìm khắp cả rừng núi gần đây cũng không tìm được. Sau đó nghe được tin, nói trấn Lâm Hoang có mấy chục người bị rắn cắn, mới đến đó tìm. Không ngờ, gặp phải anh ta”, Tạ Hồng Yên chỉ vào Lý Dục Thần: “Là anh ta! Đã đánh chết Tiểu Thanh không nói, còn dùng thủ pháp kỳ lạ điểm huyệt Hồng Lăng sư muội”.
“Hừ, lại còn có chuyện này, sao các cô không nói sớm với tôi?”, Tạ bà bà trách hỏi.
Tạ Hồng Yên cúi đầu nói: “Chút chuyện nhỏ, không muốn bà bà lo lắng”.
“Chuyện nhỏ?”, Tạ bà bà tức giận nói: “Cắn thương mấy chục người còn là chuyện nhỏ? Tiểu Thanh là bán yêu sắp mở linh tri, người khác không biết độc tính của nó, các cô còn không biết sao? Trên trấn không ai có thể giải độc rắn này. Hiện giờ những người đó thế nào rồi?”
“Việc này…”, ánh mắt Tạ Hồng Yên lóe lên: “Tôi vội cứu sư muội về, Tiểu Thanh lại chết, nên không quản nữa”.
Bốp!
Tạ bà bà Tạ tát Hồng Yên một cái.
“Hồ đồ! Cô là đại sư tỷ, nên lấy mình làm gương, Tiểu Thanh chết thì chết, chỉ là một con rắn! Tính mạng mấy chục người trên trấn cô lại không quản? Tâm tính bạc bẽo như vậy, đâu phải là tác phong của Bách Hoa Cốc!”
Tạ Hồng Yên ôm mặt, run run nói: “Bà bà, Hồng Yên biết sai rồi!”
Tạ bà bà nhìn sang Lý Dục Thần nói: “Vị công tử này, không biết những người đó trên trấn hiện giờ thế nào rồi?”
Lý Dục Thần nói: “Hôm qua đến cửa hàng thuốc Bạch Vân khám bệnh, tôi đã chữa khỏi hết rồi. Nhưng hai ngày này chắc sẽ còn có người tái phát”.
Tạ bà bà nói với cô gái áo đen: “Huyền Nguyệt, cô lập tức mang thuốc giải xuống núi, đến trấn Lâm Hoang, chữa cho hương dân”.
Tạ Huyền Nguyệt đáp một tiếng, đi lấy đồ rồi xuống núi.
Tạ bà bà khom người với Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý đã cứu dân chúng Lâm Hoang, cũng thay Bách Hoa Cốc chúng tôi giảm nhẹ tội lỗi, lão thân cảm ơn cậu!”
Lý Dục Thần cũng không khách sáo nói: “Tuy độc rắn của dân chúng đã được giải, nhưng các người vẫn phải chịu trừng phạt”.
Tạ Hồng Yên tức giận nhìn, nói: “Họ Lý kia, bà bà đã hạ mình thấp giọng với anh như vậy, anh còn muốn thế nào? Làm người đừng quá đáng quá!”
Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Hừ, nếu không phải các người chưa từng làm chuyện ác ở Lâm Hoang, chỉ riêng chuyện các người nuôi rắn độc, cắn thương mấy chục hương dân, thì tôi có thể san bằng Bách Hoa Cốc!”
Tạ Hồng Yên nổi giận nói: “Anh dám!”
“Hồng Yên, câm miệng!”, Tạ bà bà quát nói, rồi lại thở dài, nói với Lý Dục Thần: “Cậu nói có lý, lỗi của chúng tôi, chúng tôi phải chịu trách nhiệm. Cậu nói đi, muốn trừng phạt Bách Hoa Cốc chúng tôi thế nào?”
Lý Dục Thần nói: “Cửa hàng thuốc Bạch Vân của nhà họ Diệp trấn Lâm Hoang hôm qua đã đổ sập trong động đất, bố con nhà họ Diệp đã chết, việc chữa bệnh cho dân chúng trấn Lâm Hoang là một vấn đề”.
“Động đất?”, Tạ bà bà ngạc nhiên: “Trấn Lâm Hoang động đất, chúng tôi không thể nào không biết, tối qua, tôi không cảm thấy động đất”.
“Động đất nhỏ”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.
“Dân chúng trên trấn thương vong thế nào?”
“Chỉ có cửa hàng thuốc Bạch Vân sập đổ, hai bố con nhà họ Diệp chết”.
“Sao lại vừa khéo như vậy?”, Tạ bà bà như hiểu ra điều gì, nhìn sang Lý Dục Thần nói: “Đời đời nhà họ Diêp hành y, đã cứu tính mạng không ít người, thật đáng tiếc!”
Lý Dục Thần nói: “Chính vì họ đời đời hành nghề y, tích đức, tôi mới giữ lại danh tiếng tốt cho họ”.
Tạ bà bà gật đầu, trong lòng đã đoán được đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
“Cậu Lý, tôi hiểu ý của cậu rồi, cậu muốn bảo chúng tôi đến trấn Lâm Hoang mở y quán, thay thế nhà họ Diệp, chữa bệnh cho dân chúng”.
Lý Dục Thần nói: “Bách Hoa Cốc các người giỏi dùng độc, chắc chắn cũng giỏi dùng thuốc. Học là để sử dụng, bản lĩnh đầy người dùng để treo bầu cứu đời, cũng còn tốt hơn trốn trong núi trồng hoa nuôi rắn”.
Tạ bà bà thở dài nói: “Cậu có điều không biết, tôi đâu phải không muốn vậy, chỉ là chúng tôi và phái Âm Sơn có thù muôn đời, nếu chúng tôi đến trấn Lâm Hoang mở y quán, chỉ sợ chưa đến hai ngày, đã bị người của phái Âm Sơn dỡ biển. Các cô gái của chúng tôi, sợ là cũng rơi vào kết cục chẳng tốt đẹp gì”.
“Phái Âm Sơn sao?”, Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Yên tâm đi, sau này sẽ không còn phái Âm Sơn nữa”.
Chương 493: Vốn cùng một gốc
Tạ bà bà kinh ngạc: “Tại sao cậu Lý lại nói vậy?”
“Làm xong chuyện ở đây, tôi sẽ đi diệt phái Âm Sơn”.
Lý Dục Thần nói nhẹ tựa lông hồng, đơn giản như nói chuyện chốc nữa tôi sẽ lên trấn ăn bữa cơm vậy.
Tạ bà bà đầu tiên là ngẩn người, sau đó, lên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Tạ Hồng Yên bên cạnh cười lạnh lùng nói: “Kẻ ngốc nói mơ! Phái Âm Sơn là nơi thế nào, anh tưởng anh là chân tiên Côn Luân chắc? Nói diệt là diệt hả!”
Lý Dục Thần nói: “Cô nói đúng rồi, tôi đến từ Côn Luân”.
Tạ Hồng Yên trừng mắt nhìn anh, coi thường nói: “Không biết xấu hổ!”
Tạ bà bà lắc đầu thở dài nói: “Cậu Lý, không phải tôi coi thường cậu, thanh niên ghét cái ác như thù, một lòng nhiệt huyết, là chuyện tốt, nhưng cũng phải thực tế một chút, những lời ba hoa bốc phét, bớt nói thì hơn. Tôi biết cậu có dị thuật, cao nhân lớn gan, nhưng phái Âm Sơn không phải là môn phái nhỏ bình thường. Nếu cậu không chê phiền, tôi xin nói về lai lịch của phái Âm Sơn cho cậu”.
Lý Dục Thần không thể hiện gì, nói: “Tùy bà, bà nói xem”.
Thái độ của anh khiến các cô gái trẻ bên cạnh vô cùng tức giận, đều quát nói: “Anh có thái độ gì thế hả, có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú!”
“Bà bà, đừng nhiều lời với anh ta, để anh ta đến Âm Sơn, tôi muốn xem anh ta lấy gì diệt Âm Sơn!”
“Đúng thế, cuồng đồ như này, tự tìm cái chết, việc gì phải ngăn cản!”
Tạ bà bà chống nạng đập mấy cái xuống đất, các cô gái liền im miệng.
Tạ bà bà nhường sang một bên, nói: “Mời cậu Lý!”
Tạ Hồng Yên vội nói: “Bà bà, Bách Hoa Lầu có lúc nào từng cho đàn ông lạ vào?”
Tạ bà bà nói: “Không cho cậu ta vào, các cô ai giải huyệt cho Hồng Lăng?”
Tạ Hồng Yên nhất thời không biết nói gì, vẻ mặt không cam tâm, hằm hằm trừng mắt nhìn Lý Dục Thần một cái.
Lý Dục Thần mỉm cười, theo Tạ bà bà đi qua cổng chào, đi vào trong sơn trang Bách Hoa.
Ở một căn nhà trong đó, Lý Dục Thần nhìn thấy Tạ Hồng Lăng bị anh điểm huyệt, còn có Lam Điền.
Lam Điền vừa nhìn thấy Lý Dục Thần, vui mừng nhảy lên, gọi: “Chú Lý! Cháu biết ngay chú sẽ đến mà!”
Lý Dục Thần xoa đầu Lam Điền, nói: “Con bé này, không phải bảo cháu ở nhà đợi sao, sao lại ra ngoài chạy lung tung rồi?”
Lam Điền lẽ lưỡi nói: “Cháu sợ chị Hồng Lăng bị rắn cắn”.
Lý Dục Thần cười nói: “Người ta là chuyên gia nuôi rắn, đâu thể bị rắn cắn?”
Nói xong, điểm mấy cái lên người Tạ Hồng Lăng.
Huyệt đạo của Tạ Hồng Lăng được giải, ngồi lên từ trên giường, quỳ xuống trước mặt Tạ bà bà nhận tội: “Bà bà, Hồng Lăng không thể trông coi Tiểu Thanh, ngộ thương dân chúng trên trấn, xin bà bà trách tội!”
Tạ bà bà nói: “Tôi đã biết chuyện này rồi, cũng may có cậu Lý đã cứu tính mạng dân chúng, nếu không, chúng ta đúng là trăm chết cũng chưa chuộc hết tội! Cậu Lý không giết cô đã là khai ân rồi, cô còn không mau cảm ơn cậu Lý đi!”
Tạ Hồng Lăng khẽ bái lạy Lý Dục Thần, nói: “Cảm ơn cậu Lý!”
Lý Dục Thần không nhận, nói: “Cảm ơn thì thôi đi, chỉ mong sau này các cô lo tốt cho mình đã”.
Tạ Hồng Yên phía sau bất mãn càm ràm: “Hừ, không biết tốt xấu!”
Mấy trăm đệ tử Bách Hoa Cốc thấy thái độ của Lý Dục Thần, cũng đều tức giận bất bình.
Lý Dục Thần tỏ vẻ không có gì.
Tạ bà bà mời Lý Dục Thần sang phòng khách uống trà.
Sau đó nói với anh chuyện quá khứ liên quan đến phái Âm Sơn.
“Tổ sư gia của phái Âm Sơn tên là Âm Vô Cực, tự lấy hiệu là lão tổ Âm Sơn”.
Lúc Tạ bà bà nói đến người này, vẻ mặt coi thường.
“Hừ, lão tổ chó chết!”, bà ta mằng nói: “Người sáng lập thực sự của phái Âm Sơn là tán tu Côn Luân, Tạ Ngũ Ương. Tám trăm năm trước, Tạ Ngũ Ương chu du thiên hạ, đến vùng Nam Hoang, phát hiện ra bí cảnh đầm hoang, bèn định cư ở Âm Sơn, sáng lập phái Âm Sơn.
Âm Vô Cực vốn là đệ tử của ông ta, vẫn luôn đi theo bên cạnh ông ta, được ông ta vô cùng tin tưởng. Không ngờ đó là một tên lang sói vô lương tâm! Nhân lúc Tạ Ngũ Ương bế quan độ kiếp, đã làm hỏng đạo cơ nguyên thần của ông ta. Sau khi Tạ Ngũ Ương qua đời, Âm Vô Cực đã bá chiếm Âm Sơn, tự xưng là lão tổ Âm Sơn. Những người đến sau cho rằng phái Âm Sơn là do ông ta sáng lập”.
“Tạ Ngũ Ương có một cô con gái, tên là Tạ Lăng Tiêu, vì báo thù cho bố, đã đại chiến với Âm Vô Cực ba ngày ba đêm. Vốn dĩ tu vi của bà ấy và Âm Vô Cực ngang ngửa nhau, không ngờ Âm Vô Cực không biết học ở đâu ma công, cuối cùng bà ấy thất bại bỏ chạy”.
“Sau đó, bà ấy tìm một ngọn núi khác ở đầm hoang, cũng gọi là Âm Sơn, là muốn đối kháng với Âm Vô Cực, để phát huy truyền thống Âm Sơn chân chính. Nhưng dù sao bà ấy cũng chỉ là phụ nữ, đã đấu với Âm Vô Cực cả đời, cuối cùng không thể thành công. Người đời chỉ biết Âm Sơn nơi mà Âm Vô Cực ở, còn Âm Sơn của bà ấy ở gọi là Tiểu Âm Sơn. Bất đắc dĩ, bà ấy lập môn phái khác, sáng lập ra Bách Hoa Cốc”.
Chương 494: Tìm thân thích
Lý Dục Thần không quan tâm đến vướng mắc quá khứ giữa Bách Hoa Cốc và phái Âm Sơn, có điều lão tổ của phái Âm Sơn lại là tán tu Côn Luân, cũng vượt ngoài dự liệu của anh.
Đúng lúc này, bỗng có người đến báo: “Bà bà, không hay rồi! Người của phái Âm Sơn đánh đến, đã đến cầu nối biển hoa, mấy người Bích La sư tỷ và Huyền Nguyệt sư tỷ sắp không ngăn được rồi!”
“Cái gì?”, Tạ bà bà kinh hãi: “Bao nhiêu người đến?”
“Có mười mấy người, người dẫn đầu là Miêu Nhữ Thần, đại hộ pháp của phái Âm Sơn”.
“Miêu Nhữ Thần!”, Tạ bà bà hít một hơi khí lạnh.
Tạ Hồng Yên nói: “Bà bà, tôi dẫn các tỷ muội xông ra, quyết cho họ không còn một mảnh giáp!”
Tạ bà bà lắc đầu nói: “Miêu Nhữ Thần là đại hộ pháp của Âm Sơn, pháp lực cao cường, bây giờ còn có thể dựa vào hoa hải trận bảo vệ, một khi hoa hải trận bị phá, các cô không ai là đối thủ của ông ta. Trước đây họ đến đều thăm dò là chính, lần này khí thế hừng hực như vậy, xem ra là đến không có ý tốt gì!”
Tạ Hồng Yên liếc mắt nhìn Lý Dục Thần và Mộc Niên Phong một cái, nói: “Cũng không biết có phải có người đưa vào không!”
Lý Dục Thần biết họ đang nghi ngờ điều gì, nhưng anh chẳng thèm giải thích, nói: “Tôi đã làm xong việc của tôi, Lam Điền, chúng ta đi thôi”.
“Ồ”, Lam Điền đáp một tiếng, đi đến bên cạnh Lý Dục Thần.
“Hừ! Quả nhiên là gian tế!”, Tạ Hồng Yên lạnh lùng cười nói: “Đầu tiên lừa chúng tôi mở cửa, âm thầm phá hỏng bách hoa trận, rồi dẫn người của phái Âm Sơn vào. Kẻ bụng dạ khó lường như vậy, bà bà, tuyệt đối không được thả anh ta!”
“Im miệng!”, Tạ bà bà trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Cậu Lý yên tâm, nếu tôi nghi ngờ cậu, thì sẽ không nói với cậu những lời này. Chỉ là bây giờ người của phái Âm Sơn ở bên ngoài, cậu ra ngoài không tiện, đợi tôi đi ra giải quyết họ, rồi cậu đi cũng không muộn”.
Lý Dục Thần nói: “Không cần đâu, chẳng phải chỉ là mấy tên nhỏ bé của phái Âm Sơn thôi mà, tôi tiện đường giải quyết luôn”.
Nói xong, kéo tay của Lam Điền đi ra ngoài.
Nghiêm Cẩn và Mộc Niên Phong đi theo phía sau.
Tạ bà bà lo lắng nói: “Cậu Lý…”
Nhưng Lý Dục Thần lại không quay đầu.
“Bà bà, bà việc gì phải gọi anh ta, cứ để anh ta ra ngoài, nếu anh ta đánh với người của phái Âm Sơn thật, cũng coi như chứng minh anh ta nói thật”, Tạ Hồng Yên nói.
Tạ Hồng Lăng không khỏi lo lắng nói: “Muội nghe nói Miêu Nhữ Thần là một trong ba cao thủ của phái Âm Sơn, pháp lực chỉ đứng sau chưởng môn Tông Dụng Thế và đại trưởng lão Thiệu Cư Ông, anh ta ra ngoài như vậy, liệu có nguy hiểm không?”
“Sư muội, muội đã quên anh ta điểm huyệt muội, ném muội trong rừng cây không quản thế nào à? Nếu không phải tỷ đến cứu muội, không chừng muội đã bị thú hoang ăn thịt rồi, lại còn nói đỡ cho anh ta!”, Tạ Hồng Yên bất mãn nói.
Tạ bà bà hơi trầm ngâm, dường như hạ quyết tâm, nói: “Bất luận thế nào, không được để Miêu Nhữ Thần hoành hành ngang ngược ở cổng Bách Hoa Cốc, càng không thể để ông ta đánh thương cậu Lý, đi, lão thân đích thân đi gặp đại hộ pháp của phái Âm Sơn!”
Biển hoa ở lối ra vòa Bách Hoa Cốc đã bị phá hỏng đến đổ nát, khắp đất đều là hoa tàn cành nát, giữa bông hòa đều là rắn trùng chết.
Mấy trăm đệ tử Bách Hoa Cốc đứng lên cầu suối tận cuối biển hoa, trong đó có Bích La, cô gái áo xanh mà Lý Dục Thần vừa vào đã gặp, và Huyền Nguyệt, cô gái áo đen chuẩn bị đưa người đến trấn Lâm Hoang.
Cây châm trong tay họ bay loạn, dựa vào trận pháp bố trí đầu cầu, đang đối kháng với đám người dưới cầu.
Dưới cầu có mười mấy người, kẻ dẫn đầu là một người cao cao gày gày, trên lưng vác một cây kiếm, lạnh lùng nhìn thuộc hạ của mình đấu pháp với các cô gái trên cầu.
Lý Dục Thần đứng sau cầu nhìn, thấy trận pháp hai bên cầu suối cũng khá huyền ảo, đúng là huyền môn chính tông, kết hợp với châm trong tay mấy cô gái, cũng có thể chống lại được một lát.
Lúc này, Tạ bà bà cũng dẫn đám người Tạ Hồng Yên đi đến.
Tạ bà bà chống nạng đập dưới đất, ầm một tiếng vang lên, mặt đất chấn rung.
Trận đấu trên cầu dừng lại.
Tạ Hồng Yên bay lên trên cầu, cùng bày trận với đám người Tạ Bích La, cảnh giác nhìn dưới cầu.
“Miêu Nhữ Thần! Ông lại dám xâm phạm Bách Hoa Cốc, coi bà lão này không tồn tại hả?”, Tạ bà bà quát nói.
Miêu Nhữ Thần nheo mắt nhìn về phía sau cầu một cái, cười lạnh lùng nói: “Tạ bà bà, bà thực sự coi mình là nhân vật lớn hả? Môn chủ chúng tôi niệm tình Bách Hoa Cốc và Âm Sơn cùng một mạch, mới rộng lượng khoan hồng, mặc dù các người nhiều lần đối đầu với chúng tôi, cũng không đuổi cùng giết tận các người. Thực sự tưởng chúng tôi sợ các người, không dám san bằng Bách Hoa Cốc này hả?”
Tạ bà bà tức giận nói: “Đừng có ăn to nói lớn, muốn san bằng Bách Hoa Cốc, bảo Tông Dụng Thế tự đến đây!”
“Ha ha ha…”, Miêu Nhữ Thần cười lớn: “Nếu môn chủ của chúng tôi ra mặt, bây giờ Bách Hoa Cốc đã là đất trống rồi! Bà bà, tôi không muốn nhiều lời với bà, nói đi, đại trưởng lão của chúng tôi đâu, các người làm gì ông ta rồi?”
Tạ Hồng Yên nói: “Tôi khinh, ai quen biết đại trưởng lão của các người, muốn tìm thân thích, thì về nhà mà tìm!”
Chương 495: Giải quyết
Miêu Nhữ Thần tức giận nói: “Đại trưởng lão đến trung nguyên làm việc, sáng sớm hôm nay về đến trấn Lâm Hoang. Bây giờ, đường khẩu ở trấn Lâm Hoang của chúng tôi bị hủy, đại trưởng lão và toàn bộ đệ tử ngoại đường Âm Sơn đều mất tích. Ở nơi này, ngoại trừ Bách Hoa Cốc, còn có ai có thể làm chuyện này?”
Tạ bà bà ngẩn người, cười ha ha nói: “Miêu hộ pháp, ông cũng quá coi trọng Bách Hoa Cốc rồi. Nói một cách công tâm, chúng tôi thực sự muốn diệt đường khẩu ở trấn Lâm Hoang của các ông, càng muốn giết Thiệu Cư Ông. Nhưng tôi tự hỏi, cũng không nắm chắc có thể làm được”.
“Hừ, nếu đường đường chính chính đấu pháp, đương nhiên các người không phải là đối thủ của đại trưởng lão. Đại trưởng lão có thần long hộ thể, thần công đầy người, kinh thiên động địa, khuyết điểm duy nhất, chính là ham mê nữ sắc…”
Miêu Nhữ Thần nhìn các cô gái tươi non trên cầu với ý xấu xa.
Công tâm mà nói, nhan sắc của các nữ đệ tử của Bách Hoa Cốc đều vô cùng xuất chúng.
Tạ Hồng Yên tức giận nói: “Lão già nhà ông! Bách Hoa Cốc chúng tôi mới khinh thường làm những chuyện như thế!”
“Tôi cũng chưa nói chuyện gì, vô đã vội vàng phủ nhận, có tính là không đánh đã khai không?”
“Ông…”
Tạ Hồng Yên tức đến run lên, châm thêu hoa trong tay lóe lên hàn quang, bay về phía Miêu Nhữ Thần.
“Hồng Yên, dừng tay!”
Tạ bà bà hét lớn, nhưng đã không kịp.
Miêu Nhữ Thần kẹp chặt châm giữa ngón tay, lướt nhẹ, một luồng lực lớn truyền đến trên dây phía sau cây châm, cơ thể Tạ Hồng Yên lập tức bay lên, giống như một dải hào quang đỏ, bay qua đầu cầu, rơi xuống bên cạnh Miêu Nhữ Thần.
Miêu Nhữ Thần vừa đưa tay, tóm chặt cổ họng của Tạ Hồng Yên, cười nói: “Cảm ơn cô đến làm con tin!”
Tạ Hồng Yên giãy dụa bất lực, tức giận nói: “Họ Miêu kia, ông thật âm hiểm!”
Miêu Nhữ Thần hét lớn với Tạ bà bà: “Lão thái bà, chúng ta một người đổi một người, thế nào? Bà thả đại trưởng lão của chúng tôi ra, tôi sẽ thả cô gái này. Nếu không, tôi sẽ đưa cô ta về Âm Sơn. Âm Sơn chúng tôi đều là đàn ông tráng kiện chưa từng thấy phụ nữ. Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không dám bảo đảm đâu!”
“Bỉ ổi! Vô liêm sỉ!...”, Tạ Hồng Yên mắng chửi.
Tạ bà bà cùng lo lắng. Vốn dĩ bà ta không sợ Miêu Nhữ Thần lắm, nơi này là Bách Hoa Cốc, có trận pháp hộ sơn hỗ trợ, bà ta tự tin chỉ cần không phải Tông Dụng Thế đến, vẫn có thể chiến một trận với Miêu Nhữ Thần.
Nhưng bây giờ Tạ Hồng Yên ở trong tay ông ta, ném chuột sợ vỡ đồ, rất khó xử.
Chẳng may ông ta đưa Tạ Hồng Yên đến Âm Sơn thật, thì đó là dê vào miệng hổ, hậu quả nghĩ cũng biết.
“Đại trưởng lão của các người thực sự không ở chỗ tôi, tôi cũng chưa từng gặp ông ta”, Tạ bà bà nói.
“Hừ, quỷ mới tin lời của bà, bà không giao người, hôm nay tôi không những phải san bằng Bách Hoa Cốc, còn phải đưa toàn bộ đám phụ nữ các người đến Âm Sơn, cho các huynh đệ tận hưởng sung sướng!”
Miêu Nhữ Thần hằm hằm nói.
Lý Dục Thần lắc đầu, dắt tay của Lam Điền, chậm rãi bước lên cầu.
Cây cầu nhỏ hẹp, mấy cô gái đứng ở đó vốn đã rất chật rồi, anh vừa mới lên, lập tức vướng chân.
“Này, sao anh lại lên đây, mau lui xuống, chớ làm hỏng trận pháp!”, Bích La nói.
Lý Dục Thần vẫn không dừng chân, đã vượt qua bọn họ, đứng phía trước nhất đầu cầu.
Đám người Bích La và Huyền Nguyệt lại không có sức ngăn cản, thậm chí ngay cả anh đi đến thế nào cũng không biết.
Lý Dục Thần nhìn Miêu Nhữ Thần nói: “Ông đang tìm Thiệu Cư Ông phải không?”
Vừa nãy Miêu Nhữ Thần đã nhìn thấy Lý Dục Thần, thấy kỳ lạ tại sao trong Bách Hoa Cốc lại có đàn ông, nhưng cũng không để tâm.
“Cậu là ai?”
“Không cần biết tôi là ai, tôi nói với ông vậy, Thiệu Cư Ông đã chết rồi, do tôi giết”.
“Cậu giết ông ta?”, Miêu Nhữ Thần ngẩn người: “Không thể nào! Đại trưởng lão có pháp lực cao cường, càng có thần long hộ thể, không ai có thể giết ông ta! Nhóc thối, đừng tỏ vẻ anh hùng, ra mặt thay đám phụ nữ này, hậu quả rất thảm đấy!”
Lý Dục Thần hơi bực mình nói: “Mấy người các ông, đúng là rất ồn ào, nói rồi mà ông không tin. Nhưng tin hay không cũng không quan trọng, dù sao kết cục của ông cũng giống ông ta”.
Nói xong anh giơ tay, một đường kiếm quang bay ra từ trong bàn tay, soạt một cái bắn nhanh đi, xuyên qua lồng ngực của Miêu Nhữ Thần.
Kiếm quang từ từ quay đầu, về trong tay Lý Dục Thần, biến thành một cây châm nhỏ.
Miêu Nhữ Thần trừng to đôi mắt, không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần, đưa tay chỉ vào anh: “Cậu… cậu là…”
Còn chưa nói hết, người đã ầm ầm đổ xuống.
Tạ bà bà sợ hãi nhìn Lý Dục Thần, nhìn thấy châm trong tay anh, kinh hãi nói: “Cậu… làm sao cậu biết châm pháp Ngũ Ương của nhà họ Tạ?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đừng vừa nhìn thấy châm, thì nói là châm pháp của nhà họ Tạ bà”.
Tạ bà bà ngạc nhiên: “Nhưng… nhưng, thủ pháp châm hóa kiếm này, chẳng phải là cảnh giới cao nhất của châm pháp Ngũ Ương sao? Còn cả châm trong tay cậu…”
Tạ bà bà muốn nói lại ngừng.
Lúc này, người của Miêu Nhữ Thần đưa đến nhìn thấy Miêu Nhữ Thần chết đột ngột, chân tay hoảng loạn, cướp thi thể của Miêu Nhữ Thần định bỏ chạy.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, đối với phái Âm Sơn, anh cũng chẳng có chút lòng trắc ẩn thương xót, đưa tay ra, nhằm thẳng vào đám người hoảng loạn phía trước, bỗng nắm bàn tay.
Những người này liền ầm ầm nổ tung, giữa biển hoa, chỉ còn lại một làn sương máu màu đỏ.
Một lúc sau, đã tiêu tan theo gió.
Tạ Hồng Yên đứng ở đó, nhìn quanh ngơ ngác, mất hồn như nằm mơ.
Gió mát thổi đến, mang theo hương thơm thanh mát của hoa.
Nếu không phải hoa tàn cành nát, còn có rắn trùng chết khắp đất, nói với các cô gái Bách Hoa Cốc, vừa nãy nơi này thực sự đã xảy ra cuộc chiến thảm liệt, thì họ thực sự cho rằng mình bị ảo giác.
Lúc này, Lý Dục Thần đã dắt tay Lam Điền, men theo con đường nhỏ ở biển hoa đi thật xa.