Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi chuyện ở Las Vegas kết thúc, có Lang Dụ Văn và Mã Sơn ở đó, Lý Dục Thần tin rằng không có thế lực nào có thể đụng được bọn họ.

Lý Dục Thần dẫn Lâm Thiên Hào và Lilith đến đảo Cửu Long.

Anh vốn định đi thẳng đến Châu Âu, nhưng Alex lại nói với anh rằng học trò của Asbeel là Carroll đã quay lại Malika, họ sẽ tiếp đón ở đó.

Lý Dục Thần chợt nhớ đến vợ của Joyce là Agatha vẫn còn ở Malika, thoáng cái đã hơn ba năm trôi qua rồi.

Khi đó Joyce cầu xin anh cứu vợ anh ta. Lý Dục Thần đã đồng ý, đợi tới khi thời cơ chín muồi sẽ thử một lần.

Bây giờ thời cơ đã đến, chỉ là không biết Agatha giờ ra sao?

Joyce với anh đều có duyên với Hắc Hỏa, vậy nên thật lòng là anh không thể không quan tâm đến chuyện này được.

Vậy nên anh định về đảo Cửu Long trước để gặp Trần Văn Học, tiện thể dẫn Joyce theo luôn.

Ba vị đảo chủ của đảo Cửu Long vô cùng vui mừng khi Lý Dục Thần đến đó.

Nhất là đại đảo chủ Lục Kính Sơn, ông có một mối quan hệ rất đặc biệt với Lý Dục Thần.

Bọn họ không chỉ đã từng là sư huynh đệ, Lục Kính Sơn còn từng nhận ân huệ rất lớn từ nhà họ Lý, mà Lý Dục Thần lại từng vì cứu Lục Kính Sơn mà xích mích với đại sư huynh.

Lục Kính Sơn rất biết ơn Lý Dục Thần, đồng thời cũng vì cả hai đều là đệ tử bị Thiên Đô ruồng bỏ nên cũng có cảm giác đồng cảm giữa những người đồng cảnh ngộ.

Lần gặp mặt này, những thay đổi trong ba năm bế quan mang lại cho Lý Dục Thần lại khiến cho Lục Kính Sơn vô cùng kinh ngạc.

"Dục Thần, không ngờ cảnh giới của đệ lại tăng lên nhanh đến vậy! Đệ... đệ tránh được Lôi Kiếp thật sao?"

Lý Dục Thần mỉm cười nói: "Không phải là đệ tránh được Lôi Kiếp, mà là ông trời không muốn dùng sấm sét đánh đệ ấy, ổng đang định chơi một vố lớn đó!"

Lục Kính Sơn sững người, rồi cười phá lên.

"Dục Thần, ba năm trước, huynh nghe đệ giảng đạo còn cho rằng đệ còn trẻ nên mạnh miệng, bây giờ nhìn lại thì lại do do cảnh giới của huynh quá thấp. Nếu ba năm trước huynh nghiêm túc thấu hiểu hết đạo lý đệ truyền dạy, thì giờ có lẽ huynh cũng đã tiến xa hơn rồi. Huynh cũng muốn được ông trời chơi một vố lớn lắm, nhưng ông ấy lại không chịu cho! Ha ha ha..."

Thật ra ba năm qua Lục Kính Sơn cũng đã tiến bộ khá nhiều, chỉ là không lố như Lý Dục Thần mà thôi.

"Lục sư huynh." Lý Dục Thần trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Ừm... Có tin tức gì bên Thiên Đô không?"

"Haizz, lúc đệ vừa bế quan, Thanh Hồi và Vãn Tình còn đến đây vài lần, bọn họ còn nhắc đến đệ với huynh, ai cũng thấy tiếc cho đệ hết. Lục sư huynh cũng từng đến một lần nhưng cũng rời đi rất vội, chỉ mang theo một ít đồ đến cho huynh, nói thêm mấy câu rồi đi mất. Suốt hai năm nay, bọn họ cũng không còn đến nữa..."

Lục Kính Sơn nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt chợt hơi âu sầu.

Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, chợt thấy bất an.

"Bọn họ có nhắc đến sư phụ không? Giờ sư phụ thế nào rồi?"

Lục Kính Sơn lắc đầu: "Không, từ khi sư phụ tiến vào Vạn Tiên Trận đến nay không còn tin tức gì nữa. Mọi chuyện ở Thiên Đô đều do đại sư huynh chủ trì. Tuy rằng nhóm Thanh Hồi không nói nhiều, nhưng huynh cũng cảm nhận được bọn họ có chút bất mãn với đại sư huynh. Chủ yếu là tình hình trong Vạn Tiên Kiếm Trận chỉ có mình đại sư huynh biết, nhưng huynh ấy lại không chịu nói gì cả. Có lẽ, tình hình ma giới ngoại vực đã thực sự rất nghiêm trọng rồi."

Lý Dục Thần cũng có phần lo lắng nhưng không còn cách nào khác, anh không đã thể quay lại Thiên Đô được nữa rồi.Giờ dù có quay về đi nữa thì đại sư huynh cũng sẽ không cho anh vào Vạn Tiên Môn.

Nhưng anh cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là ma giới ngoại vực. Đây không phải lần đầu sư phụ vào Vạn Tiên Kiếm Trận, nhưng lần này đi liền ba bốn năm vẫn chưa ra thì quả thật có điều khúc mắc.

Nếu tình hình ma giới ngoại vực thực sự nghiêm trọng đến vậy, thì hẳn là Minh Giới cũng phải có hành động rồi mới phải?

Lý Dục Thần đang trò chuyện với Lục Kính Sơn thì Trần Văn Học và Joyce chạy xộc vào.

Cả hai người đều đã thay đổi rất nhiều, nhất là Trần Văn Học, làn da rám nắng đã thành màu đồng, ở giữa mùa đông mà vẫn mặc áo ba lỗ để lộ bắp cơ rắn chắc, trên người hãy còn vương nước biển, trông chẳng khác gì một thuỷ thủ thường xuyên lênh đênh ngoài khơi.

Chỉ có cặp kính gọng vàng vẫn đeo trên sống mũi, nó như một cây cầu nối giữa quá khứ ‘phần tử cặn bã đạo mạo’ và hiện tại.

Khi nhìn thấy Lý Dục Thần, cánh mũi Trần Văn Học hơi động đậy, một cảm giác chua xót dâng lên, hốc mắt hơi ươn ướt.

Anh ta tháo kính ra rồi hà hơi lên tròng kính, cúi đầu lau lau rồi nói: "Haizzz, biển mùa này sương lắm thật."

Sau đó anh ta quay sang nói với Joyce: "Thấy chưa, tôi đã nói là anh Lý nhất định sẽ quay lại rồi mà, giờ thì tin chưa?"

Mình mẩy của Joyce cũng đen đi thấy rõ, tóc bị gió biển thổi khô dính đầy muối. Anh ta nhìn Lý Dục Thần, trong ánh mắt ấy là kỳ vọng cháy bỏng nhưng lại ẩn chứa lo lắng sâu nặng, không biết là đang sợ Lý Dục Thần nuốt lời, hay là lo sau bao năm thế kia thì liệu vợ anh ta có bị gì hay không.

Lý Dục Thần nói: "Tôi phải đến Châu Âu, hai anh đi chung với tôi đi."

Mắt Joyce sáng rực lên.

Trần Văn Học vẫn đang lau kính chợt ngây người, không dám tin nói: "Bọn tôi? Tôi cũng đi sao?"

Lý Dục Thần mỉm cười nói: "Thân thể này của anh được giáo hội Thánh Quang ban cho, anh không muốn đi đòi lại công bằng sao?"

Khuôn mặt Trần Văn Học đầy vẻ phấn khích, siết chặt nắm tay nói: "Tôi biết thế nào cũng có ngày này mà! Tôi đã chờ rất lâu rồi! Hơn ba năm nay, ngày nào tôi cũng luyện công bên bờ biển cũng chỉ vì ngày này!"

...

Khi nhóm Lý Dục Thần đến Malika, thành phố thần thoại cổ xưa này vừa trải qua một trận hỏa hoạn kỳ lạ.

Đám cháy bắt đầu từ một lâu đài kiểu cổ rồi lan rộng ra hai con phố xung quanh và năm sáu khu dân cư kế cạnh, rất nhiều người dân đã phải sơ tán.

Hàng chục xe cứu hỏa đã nỗ lực suốt nửa ngày vẫn không thể dập được lửa, cuối cùng phải nhờ một cơn mưa lớn mới làm dịu được thảm họa.

Chính quyền thành phố đã ra thông báo, nguyên nhân vụ cháy là do lâu đài xuống cấp trầm trọng, hệ thống điện bị lão hóa gây chập điện. Nhưng rõ ràng lý do này rất qua loa lấy lệ, vô số lời đồn lan truyền khắp nơi.

Có tin đồn rằng, khi lửa bốc lên đã có rất nhiều tiếng kêu gào thê lương vang vọng ra khỏi lâu đài; Có tin đồn khác nói rằng, trước khi vụ cháy xảy ra, đã có người nhìn thấy một cái bóng ác ma cao mấy chục mét lơ lửng phía trên lâu đài.

Ngoài ra, có rất nhiều người nói rằng trong cơn mưa dập tắt đám lửa đó, họ đã nhìn thấy bóng hình thiên sứ đang dang cánh mơ hồ trong tầng mây.

Khi Lý Dục Thần gặp Carroll, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng.

"Phòng thí nghiệm Thánh Quang bị thiêu rụi rồi." Carroll nói.

"Cái gì?" Joyce cực kỳ lo lắng: "Vậy... vậy vợ tôi thì sao? Agatha sao rồi?"

Carroll lắc đầu: "Không rõ nữa, không có người nào chạy ra được, tất cả nhân viên đều đã mất tích, hoặc có thể nói là đã bị thiêu chết rồi."

"Không! Không thể nào!" Joyce gào lên đầy đau đớn và phẫn nộ.

Vì cứu vợ, anh ta đánh cắp Hắc Hỏa rồi trốn chạy khắp nơi, tránh truy sát rồi lại chờ Lý Dục Thần suốt ba năm trời, cuối cùng cũng quay về Malika để thấy được tia hy vọng, nhưng lại đến trễ một bước, vợ anh ta đã chết trong biển lửa, sao anh ta có thể chấp nhận đây.

Trần Văn Học nói: "Joyce, đừng kích động, đến giờ vẫn chưa xác nhận là Agatha đã chết hay chưa mà, biết đâu chừng cô ấy vẫn còn sống thì sao!"

"Đúng, đúng, chắc chắn cô ấy vẫn còn sống!" Joyce điều chỉnh lại cảm xúc, nói: "Thiên sứ Carroll, xin hãy dẫn chúng tôi đến xem thi thể họ đi."

Carroll lại lắc đầu nói: "Không có thi thể, mọi thứ đã hóa thành tro bụi rồi. Đó không phải là ngọn lửa bình thường. Nếu không có thiên sứ ánh trăng Sariel quay lại và mang theo một cơn mưa thánh thì e rằng giờ đây, Malika cũng chẳng còn nữa."

"Là Hắc Hỏa sao?" Lý Dục Thần hỏi.

"Không, không phải Hắc Hỏa. Trong Hắc Hỏa chỉ có một ngọn lửa và nó đã bị Joyce đánh cắp rồi. Lần này vẫn chưa rõ nguyên nhân, nhưng lại có rất nhiều dấu hiệu cho thấy trước khi cháy đã có người lẻn vào phòng thí nghiệm, rất có thể đám cháy này do con người gây ra. Hiện tại chúng tôi vẫn chưa biết người đó là ai ngoài Sariel, Hawkworth cũng đã đến Malika. Anh Lý..."

Ánh mắt Carroll lộ ra chút lo lắng, nhắc nhở: "Xin anh hãy cẩn thận một chút, anh vừa mới đến mà đã xảy ra chuyện như vậy, bọn họ khó lòng không nghi ngờ anh có liên quan đến chuyện này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
I
ImDees.lt17 Tháng ba, 2025 21:38
ad cho mình xin link truyện gốc đọc mấy chap còn thiếu với
BÌNH LUẬN FACEBOOK