Trịnh Gia Hào lớn tiếng: “Đừng lắm lời nữa, ông có đánh cược không, không cược thì nhận thua đi.”
“Nhận thua ư? Hahahaha…” Elber cười to, “Dựa vào năm tỷ mà muốn tôi nhận thua hả? Cậu có biết chúng tôi có bao nhiêu sòng bạc ở Hào Giang không? Cậu có biết chúng tôi có bao nhiêu tài sản ở Las Vegas không? Còn Monten, Thái Dương Thành, gom hết lại, thì năm tỷ này cậu phải thắng bao nhiêu ván nữa mới có thể làm tôi thua sạch?”
“Mã gia, thời đại thay đổi rồi. Không phải cậu cứ nhận một ông bố nuôi là có thể ngồi văn phòng xưng vương xưng bá nữa đâu!”
Lời Elber đầy châm chọc, khiến người trong sòng đều khó chịu, nhưng không ai bắt bẻ được gì.
Mã Sơn đang định nói thì chợt nghe ở cửa có người nói:
“Nếu năm tỷ chưa đủ, tôi góp thêm năm tỷ nữa!”
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một người bước vào với dáng đi nhanh nhẹn, dứt khoát.
“Anh Nguyễn!” Mã Sơn mừng rỡ kêu lên.
Người đến chính là Nguyễn Hướng Đông, ông trùm của Hồng Môn Hương Giang.
“Hahaha, em Mã, cậu Lý, hai người trở về mà sao chẳng báo tôi tiếng nào!” Nguyễn Hướng Đông chào hỏi, “Tôi tới gấp, đây là phần tài sản mà Hồng Môn Hương Giang có thể huy động được, ước chừng cũng khoảng năm tỷ, các cậu cứ cầm mà chơi.”
Cấp dưới của Nguyễn Hướng Đông đặt một chiếc vali lên bàn.
Elber hừ lạnh: “Vẫn chỉ mới 10 tỷ thôi, kém quá xa. Mã gia vừa mới nói rõ, muốn đánh giống như lần trước. Mà tôi nhớ rõ, lần đó tôi với Mã phu nhân là một ván định thắng bại. Với chút tiền này, cậu đừng mong thắng lại cả Hào Giang!”
“Vậy nếu cộng thêm tài sản của tôi thì sao?”
Đột nhiên ngoài cửa lại vang lên một giọng nói hùng hồn.
Mọi người quay đầu lại nhìn, xì xào bàn tán.
Mã Sơn vừa thấy người đến, lập tức đứng dậy, kính cẩn nói: “Chú, chú cũng đến rồi ạ!”
Người đến chính là người phụ trách nhà họ Tra ở Nam Dương, đồng thời là chủ tịch hội Hoa Thương ở Nam Dương, Tra Nhĩ Tây.
Thì ra, tuy Mã Sơn và Lý Dục Thần không nghĩ tới vấn đề tiền bạc nhưng Tra Na Lệ đã sớm tính đến. Hai người họ vừa đi, cô ấy lập tức liên lạc với Tra Nhĩ Tây, nhờ ông ta ra tay giúp đỡ khi cần.
Tra Nhĩ Tây gật đầu với Mã Sơn, rồi ra hiệu cho trợ lý của mình tiến lên mang một chiếc vali đặt lên bàn.
“Đây là toàn bộ tài sản của nhà họ Tra ở Nam Dương, bao gồm cả một phần tài sản cá nhân của tôi, tổng cộng khoảng 130 tỷ, cộng với 20 tỷ ban nãy, chỗ này là 150 tỷ. Ông Elber, số tiền này đủ để cược một ván với ông rồi chứ?”
Mọi người không khỏi trầm trồ thán phục, không ngờ một nhà họ Tra nhỏ bé âm thầm cày cuốc ở Nam Dương, đã tích góp được khối tài sản lớn đến thế.
Cơ mặt Elber giật giật hai cái, cười khẩy: “Nếu muốn cược cả Hào Giang, vẫn hơi ít. Nhưng bấy nhiêu đây, cũng đủ tư cách để tôi đánh một ván. Được thôi, vậy tôi sẽ chơi với các người một chút.”
Cứ để các chuyên viên tài chính và luật sư chuyên nghiệp đến kiểm tra giấy tờ tài sản.
Mã Sơn nhường chiếc ghế thái sư bên cạnh, nói: “Chú, mời ngồi bên này.”
Tra Nhĩ Tây xua tay: “Thôi, hôm nay cháu là nhân vật chính, chú mà giành chỗ ngồi thì lát nữa Na Lệ lại cằn nhằn chú cho xem. Chú ngồi hàng ghế khán giả là được rồi, vừa hay bên kia còn vài người bạn cũ lâu lắm chưa gặp, tiện thể hàn huyên chút.”
Nói xong ông ta cười vui vẻ đi về phía đám đông, nhiệt tình bắt tay chào hỏi những người quen.
Việc kiểm tra tài sản vẫn chưa kết thúc, thì ngoài cửa bỗng vang lên một trận ồn ào.
Một nhóm người tiến vào, người dẫn đầu nói: “Đánh cược lớn như thế mà không mời tôi một tiếng, tôi muốn đặt cược cơ mà! Chưa bắt đầu phải không? Vậy thì cho tôi góp một phần!”
Mọi người vừa nhìn thấy người này thì không khỏi kinh ngạc kêu lên.
“Ông Hoắc!”
“Ông Hoắc cũng đến rồi!”
Người vừa đến chính là Hoắc Lôi, gia chủ hiện tại của nhà họ Hoắc, một trong bốn đại gia tộc của Hương Giang.
Mã Sơn đương nhiên biết Hoắc Lôi. Ở Hào Giang gần bốn năm nay, nhà giàu ở Nam Dương gần như anh ta đều biết.
Hoắc Lôi bước vào nói: “Nhà họ Hoắc chúng tôi không có nhiều tiền, cũng chẳng hiểu đạo lý gì to tát. Chỉ biết một điều, cái gì có lợi cho dân tộc thì tôi ủng hộ; cái gì bất lợi cho quốc gia thì tôi phản đối. Hôm nay Mã gia trở về, muốn dứt điểm với thế lực ngoại bang, sao tôi có thể không ủng hộ?”
“Đây là phần tài sản tôi có thể kiểm soát trong tay. Vì thời gian gấp rút, chỉ chiếm khoảng một nửa tổng tài sản, tặng Mã gia làm tiền cược.”
Lần này cả sòng xôn xao.
“Một nửa! Là một nửa tài sản của nhà họ Hoắc đó!”
Tại Hương Giang, trong bốn đại gia tộc, nhà họ Lý giàu nhất về tiền bạc, nhưng nếu nói về thực lực và thế lực thật sự, nhà họ Hoắc còn vượt trội hơn cả nhà họ Lý.
Nhà họ Hoắc mang ra một nửa gia sản, đó là con số khổng lồ khó tưởng tượng. So ra, khoản hơn một trăm tỷ của nhà họ Tra cũng không nhiều.
Hoắc Lôi vừa dứt lời, lại có người lên tiếng: “Lão Hoắc đã góp rồi, tôi sao có thể không góp được? Thế này đi, tôi cũng mang ra một nửa gia sản.”
Tiếng xôn xao trong đám đông càng lúc càng lớn.
Vì ai cũng nhận ra người đi cùng Hoắc Lôi vào, chính là Quách Thắng Lợi, gia chủ hiện tại của nhà họ Quách ở Hương Giang.
“Còn tôi nữa, tôi cũng góp một nửa.”
Người đứng bên cạnh Quách Thắng Lợi chính là gia chủ của nhà họ Uông ở Hương Giang, Uông Đức Phú.
“Oa! Cả nhà họ Quách và nhà họ Uông cũng góp luôn! Đều góp một nửa!”
“Bốn đại gia tộc ở Hương Giang, giờ có ba nhà đã góp một nửa tài sản, chỉ còn thiếu nhà họ Lý!”
“Đây là bao nhiêu tiền vậy?”
“Nhà họ Lý và cậu Lý cùng một họ, năm xưa chính ông cụ Lý Ngôn Thành đã tuyên bố rồi, chắc chắn nhà họ Lý cũng sẽ góp thôi?”
“Chưa chắc đâu, nghe nói nhà họ Lý ở Hương Giang với nhà họ Lý ở thủ đô có xích mích. Tập đoàn Kinh Lý ở Nam Dương chưa từng hợp tác với nhà họ Lý.”
“Thôi, bốn đại gia tộc có ba nhà đã đứng ra rồi, nhà họ Lý có ra mặt hay không cũng không còn quan trọng nữa. Mỗi nhà góp một nửa gia sản, cộng thêm nhà họ Tra, số tiền này chắc chắn vượt xa tài sản các sòng bạc ở Hào Giang rồi!”
Sắc mặt Elber dần trở nên khó coi.
Lúc đầu đối phương mang tiền ra cược, càng nhiều tiền thì bên làm sòng càng có lợi.
Nhưng tình hình hôm nay như thế này, đối phương làm như vậy, lập tức đè bẹp khí thế của phe mình.
Cờ bạc vốn xem trọng vận khí. Ngoài "vận", thì "khí" cũng khá quan trọng.
Huống hồ, ông ta vừa mới sỉ nhục đối phương bằng lời nói, giờ cục diện đảo ngược, khiến ông ta giống hệt như một tên hề.
Các chuyên viên tài chính và luật sư đã luống cuống tay chân, từng ấy tài sản, trong phút chốc sao mà kiểm hết cho kịp.
“Không cần kiểm nữa!” Elber lớn tiếng, “Đây đều là những nhân vật máu mặt, tôi tin họ không gian dối. Nếu có người làm giả, kẻ mất mặt không chỉ là họ, mà còn là toàn thể người Hoa Hạ!”
Mọi người lập tức im lặng.
Elber điều chỉnh lại hơi thở, rồi nói: "Bắt đầu đi!"
Vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: “Khoan đã!”
Sau đó, lại có một nhóm người từ cửa bước vào, dẫn đầu là hai người sóng vai cùng đi.
Lý Dục Thần nhìn thấy, khẽ mỉm cười, biết rằng ván này hôm nay đã chắc chắn thắng.
Hai người đó, một là Lang Dụ Văn, người còn lại chính là Lý Triệu Phong, gia chủ hiện tại của nhà họ Lý ở Hương Giang.
“Tất cả tài sản của nhà họ Lý ở Hương Giang, cộng thêm tập đoàn Kinh Lý.” Lang Dụ Văn vừa đi vừa nói, “Chúng tôi lấy hết số tài sản này cộng lại, để đánh cược với các người, toàn bộ sòng bạc, khu giải trí và khách sạn của các người ở Hào Giang, Las Vegas, Monten và Thái Dương Thành.”
“Đúng như cậu Mã đã nói, cái gì đã để thua, hôm nay chúng tôi sẽ lấy lại tất cả, cả vốn lẫn lời!”