“Cung Nguyệt Dung sao?” Lý Dục Thần hơi vui mừng: “Bà ấy còn ở Dược Tiên Cốc không?”
“Tất nhiên là không rồi, nếu không thì Dược Tiên Cốc cũng sẽ không trở thành Ngũ Độc Giáo.” Xà Bích Thanh nói: “Dược Tiên Cốc trước kia là niềm kiêu ngạo của người Mèo. Ai có bệnh gì khó chữa, chỉ cần đến Dược Cốc xin giúp đỡ, đều sẽ được cứu giúp. Cũng có người học được y thuật từ Dược Cốc, hành tẩu thiên hạ hành y cứu đời. Y thuật của người Mèo có thể vang danh khắp thiên hạ, cũng bắt đầu từ đó.”
“Đó là chuyện từ khi nào vậy?”
“Tôi cũng không rõ, có lẽ đã mấy trăm năm, hoặc cũng có lẽ đã hơn nghìn năm rồi. Dù sao ở làng Mèo lưu truyền rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Dược Tiên Cốc và Dược Tiên.”
“Nhưng dì vừa nói Dược Tiên là người nhà họ Cung mà?”
Xà Bích Thanh cười lớn: “Làng Mèo chúng tôi có một tập tranh rất cổ, bên trong có vẽ lại Tiên nữ Dược Cốc, trên bức trên có viết tên “Dược Cơ”. Tôi vừa thấy bức tranh đó, liền cảm thấy người phụ nữ đó cực kỳ giống với mẹ cậu. Lúc đó tôi cũng không hề nghĩ nhiều, chỉ là nói chuyện này với mẹ cậu mà thôi.”
“Mẹ cậu nói với tôi, người này chính là tổ tiên nhà họ Cung, tên là Cung Nguyệt Dung, nhũ danh là “Nguyệt Cơ”, nhưng sau khi lập ra Dược Cốc, đã đổi tên thành “Dược Cơ”. Nếu là người khác nói, tôi nhất định sẽ cho rằng họ đang khoác lác. Nhưng mẹ cậu sẽ không lừa tôi, bà ấy trước nay không bao giờ lừa người khác. Chỉ là bà ấy không cho tôi nói chuyện này ra ngoài, bởi vì nhà họ Cung rất đặc biệt với làng Mèo, nên trước nay vẫn vô cùng khiêm nhường.”
Lý Dục Thần chưa gặp mẹ mình bao giờ, nghe nói người phụ nữ trong bức tranh giống với mẹ mình, trong lòng hơi kích động, hỏi: “Bức tranh đó vẫn còn ở làng Mèo sao?”
Xà Bích Thanh lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng không rõ, đã mấy năm rồi, làng Mèo nổi lên phong trào Đại Hưng, phá hủy và đập tan những đồ vật cũ, ngay cả từ đường cũng suýt bị dỡ bỏ, nên cũng không có ai quan tâm đến bức tranh này.”
“Vậy tại sao Dược Tiên Cốc lại trở thành Ngũ Độc Giáo?”
“Ngũ Độc Giáo là cách gọi bên ngoài, nội bộ bọn họ vẫn tự xưng là Dược Tiên Cốc. Cốc chủ của Dược Tiên Cốc hiện giờ tên là “Miệt Cơ”. Nghe nói bà ta mắc phải một căn bệnh kì quái chữa không khỏi. Tiên dược trong cốc cũng không thể trị được, chỉ có ăn tim người mới có thể thuyên giảm. Vì để trị bệnh, bà ta còn nuôi vô số cổ độc ở trong cốc.”
“Nghe nói trăm năm trước, Ngũ Độc Giáo vô cùng tàn bạo, đi khắp nơi bắt người moi tim, còn nuôi cổ trùng trên thân người. Bọn họ độc ác khét tiếng, thanh danh của Ngũ Độc Giáo cũng từ đó mà truyền ra, không chỉ ở Điền Nam, mà ngay cả Tương Tây và Kiềm Quế cũng chịu ảnh hưởng bởi loại độc này. Một vài nhóm đạo sĩ của Đạo Môn Trung Nguyên đã từng tới đó, nhưng cũng chỉ có thể diệt trừ một vài đệ tử ở bên ngoài. Cho đến sau này, có một vị Côn Luân tiên nhân ra tay, mới hoàn toàn tiêu trừ được thế lực của Ngũ Độc Giáo, Miệt Cơ bị thương nặng, rút lui về Dược Cốc, không còn xuất hiện nữa.”
“Côn Luân tiên nhân sao?” Lý Dục Thần kinh ngạc: “Có biết người đó tên là gì không?”
Xà Bích Thanh đáp: “Hồi nhỏ, ông nội tôi hình như từng nhắc đến vị Côn Luân tiên nhân đó họ Lục. Nhưng chỉ là truyền thuyết mà thôi, tôi cũng chỉ xem như nghe kể chuyện.”
Lý Dục Thần đột nhiên nhớ tới đảo chủ đảo Cửu Long Lục Kính Sơn, hơn một trăm năm trước, chính là khoảng thời gian mà Lục sư huynh xuống núi hành tẩu.
Lúc đó Hoa Hạ khắp nơi tràn ngập chiến tranh, Lục sư huynh một người một kiếm dọc khắp thiên hạ, cuối cùng bởi vì chém giết quá độ mà nhập ma.
Tất nhiên, không phải bất kì Côn Luân tiên nhân họ Lục nào cũng là anh ta, Côn Luân rất lớn, ngoại trừ Thiên Đô, còn có rất nhiều môn phái và tán tu.
“Khuất Hồng Hạc là người của Ngũ Độc Giáo, vậy tại sao làng Mèo các người lại tiếp nhận ông ta?”
“Khi ông ta mới đến, không ai biết được thân phận của ông ta. Hơn nữa còn do chính người nhà họ Cung đưa tới làng Mèo. Dược Tiên Cốc là do tổ tiên nhà họ Cung sáng lập ra, hẳn giáo chủ Ngũ Độc Giáo Miệt Cơ cũng có quan hệ với nhà họ Cung, nếu không sao có thể kế thừa được Dược Tiên Cốc cơ chứ?”
“Những chuyện này trước đó tôi chưa từng nghĩ đến, bây giờ nhớ lại, thấy có rất nhiều điểm đáng nghi. Nhà họ Cung đã mất rồi, cậu là con trai của Lăng Yên, nếu cậu muốn tìm hiểu về nhà họ Cung, đến Dược Tiên Cốc có lẽ sẽ có manh mối.”
“Dược Tiên Cốc nằm ở đâu?” Lý Dục Thần hỏi.
“Từ lâu đã không còn ai biết Dược Tiên Cốc nằm ở đâu nữa rồi, hơn nữa theo truyền thuyết Dược Cốc có kết giới của tiên nhân, người phàm chưa được sự cho phép thì không thể tiến vào. Cậu muốn tới được Dược Tiên Cốc, thì phải thông qua Khuất Hồng Hạc.”
Xà Bích Thanh thở dài.
“Bây giờ tôi sẽ sẽ nói vị trí cụ thể của làng Xà và tình hình trong làng với cậu. Cậu đi nhanh, nên tôi sẽ không đi cùng cậu nữa. Người làng Xà vốn không xấu, bọn họ nghe lời Khuất Hồng Hạc, cũng chỉ vì muốn sống tốt hơn một chút mà thôi. Hy vọng sau khi cậu đi rồi, hãy nương tay, đừng tạo quá nhiều sát nghiệp.”
Lý Dục Thần gật đầu: “Tôi hiểu.”
…
Sau khi đi ra khỏi tiểu viện của Xà Bích Thanh, Lý Dục Thần gọi điện cho Lục Kính Sơn của Đảo Cửu Long trước, nhưng không ai bắt máy.
Anh biết tín hiệu trên đảo Cửu Long vẫn chưa được bao phủ toàn diện. Đảo nam nơi mà Lục Kính Sơn tu hành vẫn còn ở trạng thái nguyên sinh, chưa được khai phá. Thế là anh gửi một tin nhắn, hỏi Lục Kính Sơn có phải là vị Côn Luân tiên nhân làm Miệt Cơ bị trọng thương hay không.
Sau đó phá không mà đi, đi thẳng đến Điền Nam.
Dựa theo tin tức mà Xà Bích Thanh đưa ra, anh rất nhanh đã đến được làng Xà.
Lúc này, mới hơn ba tiếng trôi qua kể từ khi Nghiêm Cẩn bị bắt đi.
Khoảng cách đường thẳng từ Diệu Ngõa Để đến làng Mèo ở Điền Nam là khoảng 1000 km, Khuất Hồng Hạc bay đến đây cũng phải cần khoảng một hai giờ, trừ phi ông ta cũng đã đột phá ba lần thiên kiếp trở lên.
Điều Lý Dục Thần lo lắng nhất là Khuất Hồng Hạc không trở về nhà mà tới thẳng Dược Tiên Cốc. Xà Bích Thanh không biết Dược Tiên Cốc nằm ở đâu, mà muốn tìm kiếm ở những dãy núi mênh mông này thực sự quá khó khăn. Trừ phi có thể làm được như sư phụ, nhất niệm vạn dặm, nhưng hiện giờ anh còn cách cảnh giới của sư phụ quá xa.
Nhưng Khuất Hồng Hạc vừa lấy được món bảo vật như Điếu Long Can, có lẽ sẽ không lập tức đến Dược Tiên Cốc, đến Dược Tiên Cốc rồi, nhất định sẽ phải giao đồ lại cho Miệt Cơ.
Lý Dục Thần không gây kinh động đến bất kỳ người dân nào trong làng Xà, mà dùng pháp thuật độn không mà đi lại trong làng, dùng thần thức để do thám, người bình thường căn bản không thấy được anh.
Làng Xà xây dựa vào núi, những miếng ngói nhà sàn cổ xưa đã trở thành địa điểm du lịch, thôn dân thì chuyển vào sống ở những ngôi nhà mới ở dưới chân núi có địa hình tương đối bằng phẳng.
Khắp cả Hoa Hạ những năm nay nơi nơi đều thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, nhưng rất nhiều người vẫn coi công lao thuộc về người tộc trưởng đã dẫn dắt bọn họ làm giàu - Khuất Hồng Hạc.
Khuất Hồng Hạc chỉ là một người con rể từ nơi khác tới, em rể của tộc trưởng làng họ Xà. Nhưng trên thực tế, ông ta lại nắm giữ đa số sản nghiệp của làng Xà. Có thể nói, ông ta đã trở thành chúa đất của ngôi làng này. Đây cũng là lý do mà Xà Bích Thanh thà xa rời quê hương, sống ở thành phố Âu, cũng không muốn quay lại làng Mèo.
Ở bên cạnh ngôi nhà sàn cổ xưa bên lưng chừng núi, có một tòa nhà, đây chính là nhà của Khuất Hồng Hạc.
Khi Khuất Hồng Hạc về nhà, Xà Bích Yên vẫn đang giặt quần áo.
“A, đứa trẻ này từ đâu tới vậy?” Xà Bích Yên nhìn thấy Nghiêm Cẩn mà Khuất Hồng Hạc dẫn về, tò mò hỏi.
“Ha ha ha, đây chính là bảo bối mà tôi tìm về! Có nó rồi, tôi sau này có thể yên tâm mà làm những việc tôi muốn làm, không cần phải dè chừng nữa, ha ha ha!”
Khuất Hồng Hạc cười lớn, nắm chặt lấy mạch môn của Nghiêm Cẩn, kéo cậu ta vào trong phòng.
“Ôi, ông cẩn thận một chút, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, đừng làm nó bị thương!” Xà Bích Yên thấy Khuất Hồng Hạc dùng lực thô bạo như vậy, bèn đi tới kéo ông ta lại.
Khuất Hồng Hạc đẩy bà ta ra, quát: “Bà thì biết cái gì! Còn sợ làm nó bị thương à? Đây là một con rắn độc nhỏ đấy, cẩn thận nó cắn bà một nhát!”
Xà Bích Yên thấy Nghiêm Cẩn rất trắng, lại vô cùng nhã nhặn, không hiểu hỏi: “Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, sao lại có độc được?”
“Hừ, bà hiểu cái đếch gì!” Khuất Hồng Hạc trợn mắt.
“Hồng Hạc, ông làm cái gì ở bên ngoài tôi không biết, và cũng không muốn biết, nhưng ông không thể tiếp tục hại người nữa, đã bao nhiêu người ở làng Mèo chúng tôi bị ông làm hại rồi, ông cũng phải tích chút công đức cho mình đi chứ!”
“Con mẹ nó!” Khuất Hồng Hạc giận dữ: “Bà cũng không xem thử xem trước đây người làng Mèo sống như thế nào, bây giờ sống như thế nào? Không có tôi, bọn họ có thể thoải mái, cả ngày nằm ở nhà ăn sung mặc sướng như vậy sao? Không có tôi, người ở đây đã chết hết từ lâu rồi!”
“Hồng Hạc…”
“Im miệng! Nếu không phải nể tình bà lúc đầu thu nhận tôi, thì chỉ dựa vào mấy câu nói này của bà, tôi đã giết chết bà từ lâu rồi!”
Xà Bích Yên bị dọa tới mức nuốt lại câu định nói.
Khuất Hồng Hạc kéo Nghiêm Cẩn vào bên trong.
Nghiêm Cẩn đột nhiên vui sướng đối mặt với cánh cổng hét lên: “Anh rể, anh tới rồi!”
Khuất Hồng Hạc cười xấu xa nói: “Thằng nhóc thối tha, đừng giở trò nữa, đã đến đây thì không ai có thể cứu được mày đâu. Ngoan ngoãn nói pháp quyết của Điếu Ngư Can này ra cho tao, còn giở trò, mày sẽ rất thảm đấy!”
“Sẽ thảm đến mức nào cơ?” Sau lưng truyền tới một giọng nói.
Khuất Hồng Hạc đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một người thanh niên đang đứng ở cổng.
Chương 1109: Chương 1109: Mối nguy của làng Mèo
Khuất Hồng Hạc sợ hết hồn.
Người này đến đây từ lúc nào, vậy mà ông ta lại không hề hay biết.
Ông ta vốn là thuật sĩ Tương Tây, cũng là người của Huyền Môn chính tông, mấy chục năm trước độ kiếp thất bại, suýt chút nữa thì hồn phi phách tán. Sau khi bị thương nặng, ông ta đã đến Dược Tiên Cốc trong truyền thuyết xin được chữa trị.
Cốc chủ Miệt Cơ đã làm một giao dịch với ông ta, không chỉ chữa khỏi vết thương của ông ta, hơn nữa còn giúp ông ta đột phá Thiên Tiên. Điều kiện là, bái nhập vào dưới trướng Miệt Cơ, tu luyện thuật Vu Cổ Ngũ Độc.
Khi đó Khuất Hồng Hạc bị thương cực kỳ nặng, nếu còn không chữa trị, thì tu vi đời này chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, sau khi cân nhắc thiệt hơn, ông ta bèn đồng ý.
Miệt Cơ giao cho ông ta nhiệm vụ đầu tiên, đó là trà trộn vào nhà họ Cung, dùng thuốc độc “Tiên Nhân Lệ” mà bà ta đặc chế để độc chết gia chủ nhà họ Cung lúc đó là thánh nữ Cung Lăng Yên.
Ông ta bị hạ độc, ném ở bên ngoài làng Cung.
Nhưng nhà họ Cung không hề bị mắc lừa, mặc dù đã cứu ông ta, nhưng làng Cung lại lấy lý do không thu nhận người ngoài, mà đưa ông ta tới làng Xà.
Khuất Hồng Hạc vốn còn muốn quay về Dược Tiên Cốc dưỡng thương tu luyện, nhưng Miệt Cơ lại bảo ông ta ở lại làng Xà, hơn nữa còn muốn ông ta nghĩ cách khống chế toàn bộ làng Mèo, để có thể đưa thuốc dẫn cho Miệt Cơ bất kỳ lúc nào.
Miệt Cơ đang luyện một loại thần công, cần phải uống 999 liều tiên dược. Nhưng phương thuốc của tiên dược này cực kỳ quý giá và phức tạp, trong đó ly kỳ nhất chính là thuốc dẫn, thế mà lại là tim người, hơn nữa còn phải là trái tim đỏ tươi của những thanh niên khỏe mạnh.
Đây cũng là lý do mà Khuất Hồng Hạc tới Miến Bắc sau này. Lấy tim trên người những con lợn con ở đó, ra tay dễ dàng hơn nhiều so với đám người ở làng Mèo này.
Hiện giờ ông ta đã đột phá được Tiên Thiên từ lâu, ở khu vực Nam Cương cũng ít có địch thủ, ngoại trừ Miệt Cơ, thì cũng chỉ có Long Bà Ba Dục ở bờ sông Mê Kong mới khiến cho ông ta có vài phần kiêng dè.
Ông ta cũng muốn khống chế con đại xà ở trong sông Mê Kong, nếu như thành công, thì ông ta có thể thoát ra khỏi sự khống chế của Miệt Cơ, về sau không cần phải sợ bất kỳ ai nữa.
Chỉ cần không đi chọc phải những tên ở đỉnh Côn Luân kia, cưỡi trên lưng đại xà, là có thể hoành hành thiên hạ rồi.
Lần này ông ta đi Diệu Ngõa Để để lấy tim người, vừa hay gặp phải Na Già hiện thân, bất ngờ thu được bảo bối Điếu Ngư Can này, làm cho ông ta vui mừng phát điên.
Đây chính là cơ duyên trời ban, Khuất Hồng Hạc cảm thấy thời đại thuộc về ông ta sắp tới rồi.
Chỉ là, cái tên đang đứng ở cửa kia là ai vậy?
Tại sao lúc anh đến gần, ông ta lại không hề phát hiện ra?
“Mày là ai?”
Khuất Hồng Hạc cảnh giác nhìn Lý Dục Thần, thần thức quét tới quét lui, lại không hề phát hiện ra được một chút pháp lực và chân khí nào lưu chuyển trên người đối phương.
Chẳng lẽ là do mình có được bảo bối có thể hàng phục được đại xà mà hưng phấn quá độ, mới nhất thời mất cảnh giác?
Ông ta khẽ thở phào một hơi.
Xà Bích Yên nhìn Lý Dục Thần bước vào, nói: “Này, sao cậu lại có thể tùy tiện xông vào đây hả? Đây là nhà riêng, không tiếp đón khách du lịch.”
Lý Dục Thần không để ý tới Xà Bích Yên, bởi vì anh phát hiện, Xà Bích Yên chỉ là một người bình thường, trước kia có lẽ đã từng luyện võ, gân cốt đã từng được rèn luyện, nhưng thể chất quá kém, có lẽ là do đã rất nhiều năm không rèn luyện.
Khuất Hồng Hạc nói với Xà Bích Yên: “Bà đừng xía vào nữa, đi nấu vài món đi, hôm nay tôi phải uống mấy ly.”
Ông ta liên tục xác nhận qua thần thức, trên người đối phương không có bất kỳ sự dao động của pháp lực, cho dù có là tiên nhân hai kiếp, để ông ta tra xét chính diện như vậy, cũng không có khả năng không để lại dấu vết gì.
Trên đời này làm gì có nhiều tiên nhân hai kiếp trở lên như vậy chứ?
Xà Bích Yên liếc nhìn Lý Dục Thần, rồi lại nhìn chồng mình, thở dài một hơi, rồi đi vào nhà bếp.
“Đã là chân thân kiếp sau rồi, mà vẫn còn thích khói lửa nhân gian như vậy sao?” Lý Dục Thần nói.
“Ha ha ha ha!” Khuất Hồng Hạc cười lớn: “Năm đó tao tu Huyền Môn chính tông, càng lên cao càng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, không ăn khói lửa nhân gian, không gần nữ sắc, không cầu danh lợi, gần như là vô dục vô cầu. Cả ngày chỉ làm bạn với gió mát mây bay, mà kết quả thì sao? Lôi Kiếp vừa đến, chẳng phải cũng không chặn được nổi hay sao?”
“Bây giờ tao tu hành pháp thuật Vô Kỵ, thích ăn thì ăn, thích uống thì uống, thích ôm gái đi ngủ thì đi ngủ, không phải vẫn nhẹ nhàng độ kiếp nhập Tiên Thiên hay sao? Cho nên, Huyền Môn chính tông cái đếch gì chứ, cái gì mà thanh tĩnh vô vi, tất cả chỉ là để lừa người!”
Khuất Hồng Hạc đang nói, đột nhiên chợt cảnh giác, ánh mắt rét lạnh, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
“Làm sao mày biết tao là chân thân kiếp sau?”
Lý Dục Thần chậm rãi đi vào trong sân.
“Từ Diệu Ngõa Để đến đây, hai nghìn dặm, tốc độ ông ngự khí cũng tạm được, nhưng tôi khẳng định, pháp khí của ông rất tầm thường.”
“Mày…” Khuất Hồng Hạc kinh ngạc: “Mày đuổi theo từ Diệu Ngõa Để tới đây sao?”
“Thuận tiện còn ghé qua Nam Giang một chuyến.” Lý Dục Thần nói.
“Không thể nào!” Khuất Hồng Hạc cười khẩy: “Đừng có hù dọa tao, từ Diệu Ngõa Để tới Nam Giang, rồi lại tới Điền Nam, cho dù có là phi kiếm đỉnh cấp, thì cũng không thể đi lại nhanh như vậy được, đừng nói với tao mà chính là tam kiếp pháp thân, có thể độn hư…”
Khuất Hồng Hạc nói đến một nửa, rồi đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tràn đầy sự khiếp sợ.
“’Mày…mày…” Tay ông ta run rẩy, chỉ vào Lý Dục Thần: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tam kiếp tiên nhân, mày không ở Côn Luân tiêu dao, lại ăn no rửng mỡ chạy đến đây làm gì?”
“Ông có thể tới Diệu Ngõa Để, còn tôi thì không thể tới làng Mèo sao?”
“Thì ra mày cũng là vì con rắn đó!” Khuất Hồng Hạc bừng tỉnh.
“Ha ha, Long Bà Ba Dục tiêu hao hết sức mạnh một đời, cộng thêm sức mạnh Cổ Phật, lại thêm đèn Chúc Long Cửu Âm còn chưa thể khống chế được Na Gia đang ngủ say, ông tưởng rằng ông lấy được Điếu Ngư Can rồi, là có thể thành công được hay sao?”
Khuất Hồng Hạc cả kinh: “Mày… rốt cuộc là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng. Điều quan trọng là… mạng sống của ông đến đây là chấm dứt rồi. Ông tham lam bảo vật của người khác, bắt cóc người anh em của tôi, chuyện này còn dễ thương lượng. Nhưng ông ở Diệu Ngõa Để, cấu kết với kẻ ác, giết hại đồng bào, móc tim gan người, tu luyện tà thuật, chuyện này thật không thể tha thứ được. Cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ phải giết chết ông.”
Giọng nói của Lý Dục Thần cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng càng bình tĩnh, thì lại càng thể hiện rõ sức nặng trong lời nói và quyết tâm của anh, không có chỗ cho sự thương lượng.
“Nhưng tôi có thể cho ông một cơ hội, ông nói hết tất cả những gì ông biết ra, bao gồm cả Dược Tiên Cốc, Miệt Cơ, nhà họ Cung,.. Tôi có thể giữ lại cho ông một tia linh hồn, chuyển thế thành súc sinh, cơ duyên Thiên Đạo, rồi cũng sẽ có một ngày được trở lại thành người.”
Khuất Hồng Hạc nghe mà tóc gáy nổ tung, ông ta kéo mạnh Nghiêm Cẩn lại, một tay giữ chặt vào mạch môn, một tay bóp cổ cậu ta, tức giận hét lên:
“Nếu mày dám cử động thêm chút nữa, tao sẽ xé xác thằng nhãi thành từng mảnh ra trước!”
“Ông cho rằng ở trước mặt tôi, ông có thể làm được điều đó sao?” Lý Dục Thần chẳng thèm quan tâm nói.
Khuất Hồng Hạc dữ tợn nói: “Hừ hừ, nếu mày thực sự là tam kiếp tiên nhân, tao quả thực không có cơ hội ra tay, nhưng tao đã hạ cổ lên người nó từ lâu rồi, chỉ cần một ý niệm của tao, thì có thể ngay lập tức giết chết nó. Nếu tao chết, cổ độc trên người nó phát tác, rồi nó cũng phải chết theo!”
“Vậy sao?”
Lý Dục Thần giơ tay lên, Nghiêm Cẩn đã từ trong tay Khuất Hồng Hạc thoát ra ngoài, nháy mắt đã đến bên cạnh anh.
Ngón tay anh khẽ đặt nhẹ lên phía sau đầu Nghiêm Cẩn, một hư ảnh từ trên người Nghiêm Cẩn bay ra ngoài.
“Thứ ông nói là cái này sao?”
Hư ảnh dừng lại trên không trung, hiện ra một con bọ hình dáng như con nhện, đột nhiên vỡ tan như băng nứt, biến mất trong hư không.
Khuất Hồng Hạc nhìn mà trợn mắt há mồm, đột nhiên ông ta phun ra một ngụm máu.
“Vốn còn muốn để lại cho ông một tàn hồn, nhưng bây giờ xem ra, chỉ đành khiến ông thần hồn tan biến rồi.”
Lý Dục Thần vừa nói, vừa giơ tay lên, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm màu đen.
Trên mặt Khuất Hồng Hạc tràn đầy sự tuyệt vọng.
Một đời tu hành, hai lần lịch kiếp, vậy mà cuối cùng lại có kết cục như thế này. Không chịu nổi một đòn như vậy!
Chính vào lúc này, Xà Bích Yên đột nhiên xông ra từ trong nhà bếp.
Hai chân bà ta tựa hồ không chịu đựng nổi cơ thể sưng vù lớn tuổi, loạng choạng lao tới, quỳ phịch xuống đất, ôm lấy hai chân Lý Dục Thần, kêu khóc nói:
“Ngài không thể giết ông ta! Tiên nhân, ngài không thể giết ông ta! Ngài giết ông ta rồi, người của cả làng Mèo này đều sẽ phải chết!”
Chương 1110: Chương 1110: Tiên Nhân Lệ
Lý Dục Thần khẽ cau mày, nhưng anh không né tránh Xà Bích Yên.
Đây chỉ là một bà lão bình thường, thân hình mập mạp, làn da khô ráp, lưng còn hơi gù.
Đứng cạnh với Khuất Hồng Hạc có thành tựu tu hành, tiên phong đạo cốt, sẽ không ai nghĩ rằng bọn họ là vợ chồng.
Lý Dục Thần cũng cảm thấy rất khó hiểu, cho dù là hồi trẻ Xà Bích Yên rất xinh đẹp, thì với thái độ làm người của Khuất Hồng Hạc, làm sao có thể không rời bỏ bà ta đến tận bây giờ được cơ chứ?
Nếu như Khuất Hồng Hạc thật lòng yêu bà ta, thì cho dù tư chất của bà ta có hơi kém đi chăng nữa, dạy bà ta một vài thuật dưỡng sinh, ăn vài viên đan dưỡng nhan, duy trì dung mạo sống đến trăm tuổi cũng không thành vấn đề. Tại sao bà ta trông lại khổ cực già nua như vậy?
“Tiên nhân à! Tôi biết ông ta ở bên ngoài đã làm rất nhiều chuyện xấu, sớm muộn gì các ngài cũng tìm đến trừng phạt ông ta. Nhưng tính mạng của hơn nghìn người làng Xà chúng tôi, toàn bộ đều phải dựa vào ông ta mà sống! Ông ta chết rồi, mọi người đều sẽ phải chết theo đấy!”
Xà Bích Yên khóc lóc kể lể.
“Bà đang nói gì vậy, kể rõ ràng ra xem nào.”Lý Dục Thần nói.
“Nhà họ Xà chúng tôi mắc phải một căn bệnh kỳ quái, cho dù là nam hay nữ, mỗi khi tới mùa đông, đều sẽ trở lên bi thương một cách khó hiểu, khóc lóc không ngừng. Cho dù có khóc mù cả hai mắt, thì nước mắt vẫn không ngừng chảy, cuối cùng bởi vì bi thương quá độ mà chết. Căn bệnh này, không có một bệnh viện nào có thể chữa khỏi, y thuật của người Mèo cũng đành bó tay.”
Lý Dục Thần khẽ cau mày, làng Xà xảy ra chuyện này, sao lại không thấy Xà Bích Thanh nhắc tới?
“Việc này thì có liên quan gì đến ông ta?”
“Chúng tôi đều uống…uống…”
Xà Bích Yên quay đầu lại nhìn Khuất Hồng Hạc, giọng nói run rẩy, ánh mắt mang đầy vẻ áy náy.
“Uống máu của chồng tôi! Chúng tôi đều dựa vào việc uống máu của chồng tôi để sống!”
Lý Dục Thần khẽ sửng sốt.
Câu trả lời này khiến anh vô cùng bất ngờ.
Xà Bích Yên nói tiếp: “Mỗi năm khi đến mùa đông, chồng tôi sẽ lại nhỏ máu của mình xuống giếng, khi mọi người bi thương, uống một bát nước giếng trộn lẫn máu của ông ta, trong lòng sẽ bất chợt vui vẻ, không tiếp tục khóc nữa. Mỗi tháng uống một lần, một mùa đông, chúng tôi phải uống ba lần, mỗi người ba bát, làng Xà có hơn nghìn người, tất cả đều sống dựa hết vào ông ta.”
“Một nghìn người đấy, mỗi người uống một giọt máu của ông ta, tổng cộng lại cũng hơn một nghìn giọt! Tôi biết chồng tôi ở bên ngoài làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng ông ta làm tất cả đều là vì làng Xà!”
Có thể nghe ra, sự cảm kích thật lòng của Xà Bích Yên đối với Khuất Hồng Hạc, thậm chí còn mang theo sự sùng bái.
Đại khái ở trong lòng bà ta, Khuất Hồng Hạc chính là thần, vô tư dâng hiến bản thân mình, hiến tặng máu của mình cho toàn bộ làng Xà.
“Bà già, bà nói chuyện này ra làm gì?” Khuất Hồng Hạc lớn tiếng quát: “Đã nói rõ rồi, chuyện này chúng ta sẽ không nói ra bên ngoài!”
Xà Bích Yên khóc lóc nói: “Tại sao lại không nói? Ông vì làng Xà làm nhiều như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, tại sao lại không nói? Người ta sắp giết ông tới nơi rồi, ông còn không nói? Ông chết rồi, thì chúng tôi phải làm sao? Làng Xà phải làm sao đây?”
“Hừ, bà không nhìn thấy gì sao, người đứng ở trước mặt chúng ta chính là tiên nhân đấy! Nếu như hắn có thể giết được tôi, thì nhất định có thể trị khỏi được bệnh của người nhà họ Xà, nếu không, hắn giết tôi rồi, đồng nghĩa với việc giết hơn một nghìn người nhà họ Xà, hắn chịu không nổi tội nghiệt này đâu!”
Trong lời nói của Khuất Hồng Hạc mang đầy sự uy hiếp.
Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Ông cho rằng tôi sẽ tin mấy lời nhảm nhí rằng máu của ông có thể trị bệnh được hay sao? Nếu lời bà ta nói là thật, vậy chỉ có một khả năng, đó là người làng Xà đều đã bị hạ độc.”
“Không thể nào!” Xà Bích Yên lớn tiếng nói: “Sao có thể bị hạ độc được cơ chứ? Không có ai hạ độc chúng tôi cả!”
“Ha ha ha ha!” Khuất Hồng Hạc đột nhiên cười điên cuồng: “Mày đoán không sai, người làng Xà quả thực đã bị hạ độc! Máu của tao chính là thuốc giải của bọn chúng, cũng là thuốc giải duy nhất. Mày có giỏi thì giết tao đi, ha ha ha!”
Xà Bích Yên kinh ngạc nhìn chồng mình, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu: “Ông đang nói cái gì vậy hả?”
Lý Dục Thần nắm lấy mạch môn của Xà Bích Yên.
Vừa rồi anh quét thần thức qua, nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường trong cơ thể của Xà Bích Yên.
Anh biết, trên đời này có một số loại độc ẩn giấu cực sâu, khi không phát tác, con người sẽ không có triệu chứng gì, lục phủ ngũ tạng, kinh mạch và khí cơ đều rất bình thường, thần thức cũng rất khó để phát hiện.
Ví dụ như có một số tiên cổ cực kỳ cao minh, có thể cùng tồn tại với cơ thể con người, giống như những tế bào vật chất tự nhiên trong cơ thể con người vậy.
“Ha ha, không cần xem nữa đâu, đây là “Tiên Nhân Lệ ”, mày không tra ra được đâu.” Khuất Hồng Hạc cười khẩy.
Khuất Hồng Hạc nói như vậy, ngược lại đã nhắc nhở Lý Dục Thần. Nếu triệu chứng khi phát tác là bi thương, vậy thì mầm bệnh chắc chắn nằm ở phổi. Anh bèn độ vào một tia chân khí, đi vào từ kinh Thủ Thái Âm Phế của Xà Bích Yên, lần theo dấu vết mà đi, thần thức tỉ mỉ khám xét, quả nhiên phát hiện ở sâu trong đường vân của phổi, có một tia ai khí nhàn nhạt.
Nhưng đây không phải là mầm bệnh, ai khí không phải là độc tố, mà là thứ còn sót lại sau khi bi tình phát tác, cũng chính là di chứng do trúng độc.
Vậy độc tố chân chính nằm ở đâu?
“Tiên Nhân Lệ sao?”
Cái tên này hình như Lý Dục Thần đã từng nghe thấy ở đâu rồi.
“Không sai, Tiên Nhân Lệ ! Tiên nhân trúng độc này, cũng phải rơi lệ mà chết!” Khuất Hồng Hạc đắc ý nói: “Thiên hạ không có thuốc giải! Chỉ có máu của tao mới có thể làm loãng độc tố khi mà bệnh tái phát, hóa giải triệu chứng đau thương của bọn chúng.”
Lý Dục Thần buông Xà Bích Yên ra, thân hình còn chưa động đậy, người đã đến trước mặt Khuất Hồng Hạc rồi, một tay anh giữ lấy mạch đập của Khuất Hồng Hạc.
Khuất Hồng Hạc sợ hết hồn.
Thật đúng là ba kiếp trở lên mà!
Ông ta cảm thấy vận may của mình thật tồi tệ, không dễ dàng gì độ kiếp thành công, lần đầu tiên gặp được vật chí bảo, vậy mà lại đụng phải tam kiếp tiên nhân.
Đầu ngón tay Lý Dục Thần chạm vào mạch môn của Khuất Hồng Hạc.
chân khí rót vào mạch, theo tầm nhìn của thần thức, trong máu của Khuất Hồng Hạc vậy mà lại có một tia ma khí. Lần theo dấu vết của ma khí này, trôi nổi trong huyết mạch, cuối cùng cũng phát hiện ra nguồn gốc của ma khí, ở tận sâu trong xương tủy, như mụn nhọt ăn vào xương.
Khí thiên ma!
Lý Dục Thần kinh hãi.
Nếu như không phải do mình sở hữu huyết mạch Thiên Ma, thì thực sự không dễ dàng mà phân biệt ra được.
Nhưng khí thiên ma này hiển nhiên không phải là bản thân Khuất Hồng Hạc vốn có, mà là được nuôi dưỡng như cổ ở trong huyết tủy của ông ta, không ngừng thả ma khí vào trong máu của ông ta.
Đây là một loại huyết chú thuật!
Xem ra, thứ chữa bệnh cho người làng Xà, hóa giải độc tính của “Tiên Nhân Lệ ”, chính là một tia khí thiên ma này.
Nói cách khác, Tiên Nhân Lệ và máu Thiên Ma cùng khắc chế lẫn nhau.
“Bị người ta hạ huyết chú, vậy mà vẫn thay người ta bán mạng, đúng là ngu xuẩn quá mức!” Lý Dục Thần mắng.
“Huyết chú gì? Mày đừng tưởng đạo hạnh cao hơn tao là có thể nói nhăng nói cuội!” Khuất Hồng Hạc cãi: “Tao tu cổ thuật Vu Chúc, bị người ta hạ chú sao tao có thể không biết được chứ?”
“Hừ, căn cơ của người tu luyện nằm ở gân tủy, vì vậy bước đầu tiên trong việc tu hành, chính là dịch cân tẩy tủy, huyết chú Thiên Ma bám vào tủy, sẽ dần dần làm thối rữa đạo căn tủy mạch của ông. Cũng may là mỗi năm, ông đều lấy máu bỏ vào nước giếng cho mọi người uống, mới làm loãng đi ma tính bên trong cơ thể của ông, làm giảm đi sức mạnh của huyết chú.”
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta: “Bây giờ có lẽ ông đã hiểu, không phải ông cứu làng Xà, mà là người làng Xà đã cứu lấy ông!”
“Không thể nào!” Khuôn mặt Khuất Hồng Hạc bắt đầu vặn vẹo, cho dù ông ta cực kỳ không muốn tin vào lời nói của Lý Dục Thần, nhưng ông ta biết, điều này rất có khả năng là thật.
Tam kiếp tiên nhân giết ông ta là việc dễ như trở bàn tay, không cần thiết phải lừa ông ta như vậy.
“Là ai hạ huyết chú với ông? Là ai bảo ông hạ độc người làng Mèo? Mục đích là gì?” Lý Dục Thần hỏi.
“Là…” Khuất Hồng Hạc há to miệng thở dốc, tựa như đang giãy giụa, ông ta dùng sức lắc đầu: “Không được! Tao không thể nói! Người đó đã cứu tao, tao đã thề, là sẽ không bao giờ phản bội người đó!”
Ông ta nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm đó, cơ thể quyến rũ mê người đó, biểu cảm của Khuất Hồng Hạc lập tức trở nên kiên quyết.