Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 946: Kiếm Ngư Trường

Ân Oanh là cô nhi, từ khi có ký ức cô ấy đã lang thang trên đường phố.

Khi ấy, có một nhóm trẻ con lưu lạc. Cô ấy còn nhớ bọn họ có một thủ lĩnh, là một đứa trẻ ăn mày đẹp trai, dẫn dắt bọn họ cùng nhau đi ăn xin, cùng nhau lang thang đầu đường xó chợ, cùng nhau đi đến thủ đô.

Nhóc ăn mày đẹp trai nói, thủ đô toàn là người có tiền, đến thủ đô rồi thì bọn họ không bao giờ phải lo đói bụng nữa, không cần sợ mùa đông bị chết cóng chết rét vì gió tuyết nữa.

Thời ấy có một từ rất thịnh hành là “phiêu bạt thủ đô”, cô ấy là một đứa ăn xin trôi dạt đến đây, có lẽ bọn họ là nhóm người đặc biệt nhất trong tộc phiêu bạt thủ đô này.

Sau đó, bọn họ bị một nhóm ăn mày khác đánh. Khi đó, cô ấy mới biết ăn xin cũng có bang phái và tổ chức. Không gia nhập tổ chức của những người đó thì không có tư cách đi ăn xin, ít nhất là không thể xin cơm trên địa bàn mà họ định ra.

Nhưng có nơi nào không phải địa bàn của nhóm người đó?

Đại ca đứng đầu nhóm của cô ấy, đứa trẻ ăn mày đẹp trai kia, bị người ta đánh chết, những người còn lại bị đuổi tán loạn.

Cô ấy chạy vào ngọn núi hoang ở ngoại ô thủ đô, chịu đói ba ngày mới gặp được sư phụ của mình bây giờ.

Từ đó về sau, cô ấy trở thành một người Mặc gia, nhiều năm sau trở thành một sát thủ đủ tư cách.

Nhưng cô ấy chưa bao giờ có được một mái nhà.

Sư phụ nói, người Mặc gia không có nhà.

Giang hồ chính là nhà của cô ấy.

Cô ấy đi rất nhiều nơi, giết rất nhiều người.

Cô ấy muốn trở lại thủ đô, báo thù cho thủ lĩnh ăn xin năm xưa.

Nhưng sư phụ nói, người Mặc gia không có thù riêng.

Trái tim cô ấy như bị vây trong hoang mạc, vĩnh viễn không có mái nhà yên thân, niềm an ủi duy nhất chính là đại ca ăn xin đẹp trai trong ký ức.

Nhưng cô ấy vĩnh viễn không có cách nào báo thù cho cậu ấy, bởi vì không một ai sẽ trả tiền để sát thủ Cát Môn đi giết một tên ăn mày.

Một ngày nọ, một tin tức làm thủ đô chấn động, Trương Điên chết, Yếu Môn bị hủy diệt.

Ân Oanh cho rằng sư phụ mình làm, ngoại trừ sư phụ, cô ấy không nghĩ ra còn có ai khác có thể làm được điều ấy.

Cô ấy hưng phấn chạy đi cảm ơn sư phụ, nhưng lại bị sư phụ mắng một trận.

Sư phụ nói, người Mặc gia không có người thân, người Mặc gia không có thù riêng.

Trương Điên không phải do bà ta giết, Yếu Môn cũng không phải do bà ta tiêu diệt.

Ân Oanh mờ mịt. Ai đã báo thù giúp cô ấy?

Cách đây không lâu, cô ấy nhận được một nhiệm vụ ám sát, đối tượng ám sát là Lý Dục Thần – nhân vật thình lình xuất hiện, nổi tiếng khắp thủ đô dạo gần đây.

Để hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy bắt đầu điều ra Lý Dục Thần, bấy giờ cô mới phát hiện chính cậu Lý là người đã giết Trương Điên, tiêu diệt Yếu Môn.

Cô ấy khóc lóc cầu xin sư phụ hủy bỏ nhiệm vụ này.

Nhưng sư phụ nói, quy tắc của Cát Môn là đã nhận nhiệm vụ thì nhất định phải hoàn thành.

Sư phụ nói cho cô ấy biết, họ Lý không phải người tốt, nếu không có quy định Mặc gia không có thù riêng thì bà ta đã đích thân ra tay giết Lý Dục Thần rồi.

Ân Oanh không có cách nào khác, chỉ có thể đi hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng trong lòng cô ấy vẫn biết ơn Lý Dục Thần, cô ấy cũng biết anh không phải là người xấu, bởi vậy sau ba lần ám sát thất bại, cô ấy mới bốc đồng nói rằng nếu mình thất bại lần nữa thì sẽ mặc cho anh xử trí.

Nghe được Lý Dục Thần nói hai chữ “về nhà”, Ân Oanh bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, giống như người đi lạc trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo, như con thuyền cô độc phiêu dạt thấy được hòn đảo giữa biển khơi.

“Này, nỏ Huyền Cơ cậu trả lại cho tôi thật đấy à?”, Ân Oanh hô lên.

“Đây là trọng khí của Mặc gia, tôi giữ lại làm gì?”

“Nhưng mà...”

“Đừng nhưng nhị nữa, đi thả Đới Đình đi, cùng nhau đi thôi”.

“À...”

Ân Oanh vội vang đi vào cởi trói cho Đới Đình, phá hủy thiết bị bom, sau đó tìm quần áo cho cô ấy mặc vào.

Sau khi mặc quần áo xong, hai cô gái nhìn nhau, mỗi người đều mang tâm sự riêng, cùng nhau đi ra ngoài.

Hai người bọn họ thấy Lý Dục Thần đi sang bên cạnh, nơi đó là một lô cốt được dựng nên bằng đống ô tô vứt đi.

Sắc mặt của Ân Oanh thay đổi, cô ấy nhắc: “Cậu Lý, cửa ra ở đằng kia!”

Lý Dục Thần không dừng lại, anh nói: “Cô giả làm bà già mù quét sân đến giết tôi thì không thể ném bà lão ấy ở đây không quan tâm được”.

Ân Oanh còn định ngăn cản nhưng Lý Dục Thần đã đi vào.

Sắc mặt của cô ấy và Đới Đình đều thay đổi.

Lý Dục Thần đi vào đống đổ nát, nhìn thấy bà già mù nằm trên mặt đất.

Anh dùng thức thần rà quét, phát hiện hơi thở và nhịp tim của bà ta cực kỳ yếu ớt, yếu đến mức giống như một người sắp chết.

Anh cau mày lại gần, ngồi xổm xuống, giơ tay bắt mạch cho bà lão.

Mạch rất yếu, gần như không có hô hấp.

Nếu có bác sĩ ở đây thì chắc chắn bác sĩ sẽ bảo người nhà của bà cụ chuẩn bị hậu sự.

Lý Dục Thần móc một viên thuốc ra, cười nói: “Bà gặp được tôi là may mắn lắm đấy”.

Anh đang định nhét viên thuốc vào miệng bà lão nọ, thì đột nhiên bàn tay bà lão để trước ngực động đậy.

Một con dao găm xuất hiện trong tay bà ta, nói một cách chính xác hơn là một thanh đoản kiếm, bởi vì nó dài hơn dao găm một chút.

Thân kiếm đỏ nhạt, có những đường sọc mảnh, giống như miếng phi lê cá hồi mỏng trong suốt.

Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng sát ý mãnh liệt bỗng bộc phát, thiên địa đông lại thành sương, giống như toàn bộ khí lạnh từ kim loại của những chiếc xe bỏ đi chất đống trong bãi đỗ xe đều bị thanh kiếm này hút đi.

“Ngư Trường!”

Lý Dục Thần nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là thanh kiếm được ghi trong Ghi chép về danh kiếm Côn Luân của Mặc gia – Ngư Trường.

Đó là vua của thích khách, là kiếm của dũng giả.

Trước khi sát khí lộ, kiếm không hiện. Sát ý bùng nổ, kiếm khí cũng bộc phát.

Trong nháy mắt ấy, thiên địa biến sắc.

Lý Dục Thần nhanh chóng lùi lại, nhưng anh cách sát thủ quá gần, tốc độ của Ngư Trường nhanh như chớp, tức khắc đâm vào ngực anh.

Lý Dục Thần lùi lại, bước chân bịch, bịch nặng nhọc, anh đau đớn ôm lấy ngực.

Đoản kiếm đâm vào trái tim anh, chỉ có chuôi kiếm lộ ra bên ngoài.

“Cậu Lý!”
Chương 947: Chuyện xưa

Đới Đình và Ân Oanh chạy từ phía sau tới, nhìn thấy con dao găm cắm vào ngực Lý Dục Trần, trong lòng có chút hoảng sợ và áy náy.

“Hahahaha…”, bà già mù nhảy từ trên mặt đất lên, cười lớn nói: “Lý Dục Thần, hôm nay dùng hai vũ khí hạng nặng mới của nhà họ Mặc giết chết cậu, cũng coi như là vinh hạnh của cậu!”

"Thì ra các người cùng một nhóm!", vẻ mặt Lý Dục Thần thống khổ.

Bà già mù nghiêng đầu, đôi mắt trống rỗng không nhìn thấy gì: "Ân Oanh, nói cho ta biết, có phải bây giờ tên nhà họ Lý kia đang rất đau khổ đúng không?"

Ân Oanh đột nhiên quỳ xuống: "Sư phụ, xin người có thể thả cậu ấy đi được không!"

Đới Đình cũng quỳ xuống nói: "Sư phụ, thả cậu ấy đi, cậu ấy là người tốt!"

"Người tốt?", bà già mù hừ lạnh một tiếng, "Nếu tên họ Lý kia là người tốt thì trên thế giới này sẽ không có kẻ xấu! Ta đã sớm nói với các con, đàn ông không có ai tốt cả, sao các con lại không nghe? Tên nhóc này cho các con uống canh mê hồn gì mà các con lại cầu xin cho cậu ta?"

"Ta biết rồi...", bà lão hình như hơi hiểu ra, nhưng thanh âm càng thêm nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ta là con trai của Lý Vân Hoa, nhất định có dung mạo giống như Lý Vân Hoa, có thể mê hoặc chúng sinh! Các cô gái, các con phải nhớ kỹ, đàn ông càng đẹp trai bao nhiêu càng không phải thứ tốt đẹp gì!"

"Sư phụ...", Ân Oanh vẫn muốn cầu xin.

Bà lão lạnh giọng quát: "Câm miệng! Nếu con lại cầu xin cho cậu ta thì con không còn là đồ đệ của ta nữa!"

Ân Oanh hoảng sợ không dám nói nữa.

Bà lão đột nhiên cười quái dị: “Cho dù ta thả cậu ta đi, cậu ta cũng không thể sống sót. Từ xưa đến nay, bao nhiêu hoàng đế và danh tướng đều chết dưới kiếm Ngư Trường, nếu Ngư Trường nhập vào người thì sẽ chết, chưa có ai bị Ngư Trường đâm mà còn có thể sống sót”.

Lý Dục Thần che ngực, thống khổ hỏi: "Bà biết bố tôi? Bà là ai? Vì sao lại muốn giết tôi?"

Bà lão cười lạnh nói: "Nói cho cậu cũng không sao. Hãy nhớ kỹ, tôi tên Đoàn Phù Dung, giết cậu bởi vì cậu có một người bố còn hơn cả cầm thú!"

“Lúc đó, tuy nhà họ Đoàn chúng tôi không ở thủ đô nhưng cũng là danh môn vọng tộc hạng nhất ở Thạch Môn. Bởi vì từ khi sinh ra tôi đã xinh đẹp nên được mệnh danh là Phù Dung Thạch Môn, khi nhà họ Lý nghe nói liền nhờ người đến làm mai, muốn gả tôi cho Lý Vân Hoa”.

“Bố mẹ tôi nghe nói Lý Vân Hoa là công tử ăn chơi trác táng đệ nhất thủ đô, suốt ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng thì không muốn gả tôi đi. Nhưng e ngại nhà họ Lý quá quyền lực nên họ không thể từ chối, liền nói để người trẻ gặp nhau, việc của người trẻ thì để người trẻ tự quyết định”.

“Ngay khi nhìn thấy Lý Vân Hoa ở thủ đô, tôi đã yêu ông ta như ăn phải thuốc mê hồn, bất chấp sự phản đối của bố mẹ, thậm chí còn không trở về nhà. Bố mẹ tôi không thể thay đổi được tôi, vì vậy họ đã đồng ý cuộc hôn nhân này".

“Nhà họ Lý và nhà họ Đoàn đã thảo luận kết hôn, nhà tôi cũng đã đặt mua của hồi môn cho tôi, tôi còn đang mơ đẹp, chờ được làm con dâu của nhà họ Lý, chờ ngày độc chiếm mỹ nam đẹp nhất thủ đô, nhưng lại đã quên mất Lý Vân Hoa là người như thế nào".

“Ông ta suốt ngày quanh quẩn bên ngoài, trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết vướng phải bao nhiêu nợ phong lưu. Tục ngữ nói, nếu ra ngoài làm việc không tốt thì sớm muộn gì cũng phải trả giá. Không phải không có quả báo, mà là chưa tới thời điểm. Nhưng quả báo này lại báo ở trên người tôi trước”.

"Có một người phụ nữ tên là Nguyệt Tiên Lăng..."

Khi nhắc tới cái tên này, biểu cảm trên mặt bà lão vặn vẹo, vết sẹo hình con rết dường như sống dậy, bò khắp mặt, giọng nói tràn đầy hận ý nghiến răng nghiến lợi.

"Nguyệt Tiên Lăng tìm tới nhà tôi, trâng tráo nói Lý Vân Hoa là người của bà ta, những người khác đều không xứng với ông ta. Bà ta muốn cùng Lý Vân Hoa lên núi tu luyện, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ".

"Vậy mà Lý Vân Hoa lại vâng vâng dạ dạ, vừa nói chuyện kết hôn với tôi, vừa vương vấn chưa dứt với bà ta. Tôi tức giận, đến gặp Nguyệt Tiên Lăng để tranh luận, nói cho bà ta biết, nhà họ Lý và nhà họ Đoàn đã đính hôn, vốn muốn cho bà ta biết khó mà lui. Không nghĩ tới…”

Thân thể bà lão run rẩy kịch liệt, tựa như nhớ tới chuyện vô cùng đau đớn.

"Không nghĩ tới, bà ta chẳng những không rút lui, còn bắt tôi lại, chọc mù hai mắt tôi, hủy hoại dung mạo của tôi, dùng mọi cách làm nhục tôi!"

"Tôi mới biết được, bà ta... bà ta vậy mà không phải phụ nữ, bà ta là một yêu quái bất nam bất nữ!"

"Lý Vân Hoa không chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, còn yêu đương với loại yêu quái bất nam bất nữ này. Cậu nói xem, ông ta có rác rưởi hay không? Có khốn nạn hay không?"

Lý Dục Thần nghe được, chết lặng.

Anh không ngờ bố anh lại có quá khứ như vậy.

Nguyệt Tiên Lăng không phải là chưởng môn phái Vương Ốc sao?

Bất nam bất nữ là sao?

Chuyện gì đã xảy ra giữa bố và Nguyệt Tiên Lăng?

Hai mươi năm trước, nhà họ Lý bị diệt vong, Nguyệt Tiên Lăng là thủ phạm chính, chẳng lẽ hận thù bắt nguồn từ tình yêu?

Còn bà già mù trước mặt, nếu lời bà ta nói là sự thật thì quả thực rất đáng đồng cảm.

Ân Oanh và Đới Đình nghe được chuyện này cũng tái mặt.

Lần đầu tiên Ân Oanh biết được nguồn gốc ngoại hình xấu xí của sư phụ mình.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng sư phụ chịu khổ, trái tim cô ấy liền quặn lên.

Cô ấy quá buông thả, vậy mà chưa bao giờ nghĩ đến sư phụ, đi theo sư phụ hơn mười năm, nhiều lần bướng bỉnh, tùy hứng, khiến sư phụ tức giận.

Đới Đình vừa trải qua gian khổ, nghe được câu chuyện của Đoàn Phù Dung, càng cảm thấy đồng cảm như chuyện của bản thân mình. Nhưng chuyện này cũng mang đến cho cô ấy một tia sáng và hy vọng trong tuyệt vọng, sư phụ đã chịu đựng quá nhiều đau khổ như vậy, vậy nỗi đau khổ mà cô ấy phải chịu thì có tính là gì đâu?

Trong cuộc sống, không có trở ngại nào là không thể vượt qua.

Toàn thân Đoàn Phù Dung run rẩy, hận ý đầy trời theo ký ức phủ đầy bụi bặm được mở ra như nước lũ dâng trào.
Chương 948: Quả báo

"Hahahaha...", bà ta cười điên cuồng, máu chảy ra từ hốc mắt khô cạn và trống rỗng, "Quả báo! Đều là quả báo! Nhà họ Lý đều chết hết! Lý Vân Hoa, Cung Lăng Yên, các người không thể nghĩ tới, đứa con hoang của các người cũng sẽ chết trong tay tôi! Hahaha..."

Sắc mặt Lý Dục Thần tái nhợt, che kiếm Ngư Trường trước ngực lại, mắng: “Cho dù lời bà nói là thật thì bà cũng nên hận Nguyệt Tiên Lăng, cho dù hận liên đới sang bố tôi thì cũng có liên quan gì tới mẹ tôi?”

"Hừ!", Đoàn Phù Dung hừ lạnh một tiếng, "Cậu cũng thừa nhận cậu chính là con hoang của Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên? Hahaha, đáng thương, chỉ sợ cậu còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mẹ cậu như thế nào đúng không? Đương nhiên cậu không biết bà ta trông như thế nào rồi, tôi cũng chưa từng nhìn thấy bà ta, khi đó tôi đã bị mù, chỉ nghe thấy giọng nói..."

“Chỉ cần nghe giọng nói tôi đã biết bà ta là một người phụ nữ hại nước hại dân, làm điên đảo chúng sinh. Chẳng trách Lý Vân Hoa lại si mê bà ta. Buồn cười Nguyệt Tiên Lăng kia, làm tôi mù mắt, hủy dung mạo tôi, nghĩ rằng nếu không có tôi, Lý Vân Hoa sẽ đi cùng bà ta, lại không nghĩ tới bọ ngựa bắt ve, chim tước vàng ở phía sau*. Lý Vân Hoa này phong lưu thành tính, làm sao có thể cam lòng lên núi tu hành với bà ta. Sau khi tôi biến thành một con quái vật xấu xí, ông ta lập tức yêu Cung Lăng Yên, còn cố ý đi Điền Nam, đưa Cung Lăng Yên về thủ đô".

*bọ ngựa bắt ve, chim tước vàng ở phía sau: ý nói theo đuổi một lợi ích hẹp trong khi bỏ qua một mối nguy hiểm lớn hơn.

"Không biết nữ ma đầu này đã dùng ma pháp gì, không chỉ mê hoặc Vân Hoa mà còn mê hoặc cả nhà họ Lý, ngay cả Lý Thiên Sách cũng nhận bà ta làm con dâu. Nhưng trước đây nhà họ Lý và nhà họ Đoàn có hôn ước, vì để cưới Cung Lăng Yên vào cửa, bọn họ lại có thể tiêu diệt toàn bộ nhà họ Đoàn! Nhà họ Đoàn có mấy trăm người, không một ai may mắn thoát khỏi!"

Lý Dục Thần càng ngày càng đau khổ, đứng lên, anh không thể tin nhà họ Lý và mẹ anh sẽ làm ra chuyện như vậy.

"Không thể nào! Chắc chắn bà đã lầm! Lúc đó bà đã mù, làm sao bà biết được? Nhà họ Đoàn không ai may mắn thoát khỏi, vậy ai nói cho bà biết, là nhà họ Lý hủy diệt nhà họ Đoàn?"

"Hừ! Tuy tôi mù, nhưng tôi không ngốc!", Đoàn Phù Dung cười lạnh nói: "Tuy nhà họ Đoàn tôi không bằng nhà họ Lý, nhưng cũng danh gia vọng tộc chân chính, ăn sâu bén rễ ở Thạch Môn. Ngoại trừ nhà họ Lý, còn có người mẹ xuất thân Ma giáo của cậu, ai có thể dễ dàng tiêu diệt nhà họ Đoàn?”

"Đó đều là suy đoán của bà!", Lý Dục Thần phản bác.

"Đúng vậy, nếu chỉ là như vậy thì quả thực là tôi đoán”, Đoàn Phù Dung nói: "Nhưng lúc ấy tôi đã bái Cát Bất Bạch, Tông Sư của Cát Môn lúc bấy giờ làm sư phụ, sư phụ tôi đặc biệt đến Thạch Môn để điều tra việc này, phát hiện dấu vết ma pháp tại hiện trường vụ án, khẳng định việc nhà họ Đoàn bị tiêu diệt có liên quan đến Ma giáo. Ngoại trừ người mẹ Cung Lăng Yên của cậu, còn ai cấu kết với Ma giáo nữa?”

Lý Dục Thần muốn phản bác, nhưng Đoàn Phù Dung không cho anh cơ hội, tiếp tục nói:

"Sư phụ tôi không chỉ là Tông Sư Cát Môn, còn là truyền nhân của Mặc gia, đã sớm đột phá Tiên Thiên, đặc biệt am hiểu việc bí mật lần theo dấu vết. Thông qua theo dõi hơi thở, ông ấy tìm được một người phụ nữ từng xuất hiện ở hiện trường vụ án mạng”.

"Ai?"

"Cung Nhân Lạc!"

"Cung Nhân Lạc?"

Lý Dục Thần lấy làm kinh hãi. Anh không ngờ lại được nghe lại cái tên này sớm như vậy.

“Đúng vậy, Cung Nhân Lạc, bà ta là cô của Cung Lăng Yên, tính ra cũng là bà cô của cậu”.

Đoàn Phù Dung cười lạnh quay người đi, vết sẹo hình con rết trên mặt run rẩy, tựa hồ đang cười nhạo Lý Dục Thần.

"Người khác không biết bà ta, nhưng tôi thì biết. Bên cạnh tòa nhà của nhà họ Lý có một căn nhà nhỏ, căn nhà đó thực ra cũng là tài sản của nhà họ Lý, nhưng người bên ngoài không biết. Sau khi Cung Lăng Yên đến, chủ nhân của căn nhà đổi thành Cung Nhân Lạc ”.

Kết hợp đủ loại manh mối đã biết, Lý Dục Thần phán đoán Đoàn Phù Dung không nói dối. Lúc này bà ta cũng không cần phải nói dối, đối mặt với một người sắp chết, bà ta nói dối có ý nghĩa gì nữa?

Vốn dĩ còn vài phần mong đợi về thân phận của Cung Nhân Lạc, có thể là tên giả của mẹ anh hay không? Hiện giờ xem ra hy vọng này đã tiêu tan.

Nhưng biết được anh còn có một bà cô như vậy cũng không tệ, ít nhất chỉ cần tìm được bà ta, rất nhiều bí ẩn đều có thể giải đáp.

"Cung... bà cô của tôi ở đâu?"

"Hừ, sau khi bị sư phụ Cát Bất Bạch tôi theo dõi, bà ta còn dám ở lại thủ đô sao? Đương nhiên là chạy trốn rồi. Nếu không phải người Mặc gia có lòng vị tha, năm đó sư phụ tôi đã giết bà ta rồi".

Lúc này Lý Dục Thần mới hiểu được, nguyên nhân Cung Nhân Lạc đột nhiên bán nhà là vì trốn Cát Bất Bạch. Như vậy chắc bây giờ Cung Nhân Lạc đang trốn ở đâu đó.

"Người Mặc gia có lòng vị tha? Haha!", Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Vậy bà thì sao? Chẳng lẽ bà giết tôi không phải là báo thù riêng của bà sao? Thậm chí tôi và bà còn không có thù oán gì, bà chỉ đang trút hận thù cá nhân của mình mà thôi!"

Vẻ mặt Đoàn Phù Dung lộ ra vẻ đau đớn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nói: "Cậu nói đúng, quả thực là tôi đang trút hận cá nhân. Tôi không có thù oán gì với cậu, muốn trách thì nên trách bố mẹ cậu. Tôi hận Cung Lăng Yên, tôi càng hận Lý Vân Hoa! Hận nhà họ Lý! Bọn họ diệt toàn bộ nhà họ Đoàn của tôi, lại cũng bị người khác tiêu diệt, đây gọi là lẽ trời tuần hoàn, quả báo thích đáng, hahahaha..."

Đoàn Phù Dung cười điên cuồng, nhưng tiếng cười lại không có chút vui vẻ nào, tràn ngập bi thương, bay bổng trong vương quốc kim loại bị phế bỏ.

"Người Mặc gia vị tha! Lòng tôi có hận thù cá nhân, đời này khó tiêu trừ được. Cho nên, tôi không đủ tư cách là người Mặc gia".

"Bà tình nguyện vi phạm lời thề của người Mặc gia, để Mặc gia gánh lấy tiếng xấu, cũng muốn giết tôi?" Lý Dục Thần hỏi.

"Không, tôi không thể giết cậu, là Ân Oanh giết cậu", Đoàn Phù Dung đối mặt với Ân Oanh, "Đi, con đi rút kiếm Ngư Trường cắm trên người cậu ta ra, cậu ta sẽ chết".

“Sư phụ!”, Ân Oanh sợ hãi kêu lên: “Tại sao lại muốn con làm?”
Chương 949: Lấy độc trị độc

"Nếu người chết trong tay con, nhiệm vụ của con sẽ hoàn thành", Đoàn Phù Dung nói: "Ta vi phạm quy củ của Mặc gia, không có thể diện tiếp tục ngồi vị trí môn chủ này. Ta đã trao nỏ Huyền Cơ cho con, sau khi con rút thanh kiếm Ngư Trường này ra, không cần phải trả lại cho ta. Từ nay về sau, con sẽ thay ta, trở thành môn chủ của Cát môn".

"Sư phụ!", Ân Oanh quỳ xuống: "Đồ nhi có tài đức gì, làm sao con có thể đảm đương chức vị môn chủ? Xin sư phụ xin thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

"Con nghe không hiểu lời của ta sao?", Đoàn Phù Dung tức giận.

"Sư phụ!", Ân Oanh nức nở nói: "Sư phụ, Oanh Nhi nguyện luôn ở bên bầu bạn với sư phụ, Oanh Nhi không muốn làm môn chủ".

"Hừ, luôn ở bên cạnh bầu bạn với ta? Nếu không giết được Lý Dục Thần, con sẽ trở thành người của cậu ta, sao còn có thể luôn ở bên cạnh ta?"

"Con…"

"Được rồi, đừng làm khó cô ấy", Lý Dục Thần nói.

Đoàn Phù Dung sửng sốt, nghiêng đầu, cau mày nói: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói rồi, đừng làm khó cô ấy, tôi tự rút thanh kiếm này ra là được".

"Sao có thể?", Đoàn Phù Dung kinh ngạc: "Rõ ràng tôi đã đâm kiếm Ngư Trường vào tim cậu, sao cậu có có thể không có việc gì? Oanh Nhi, xem có phải kiếm Ngư Trường đang cắm vào ngực cậu ta không?"

“Phải ạ”, Ân Oanh nói.

"Ai nói bị đâm vào tim thì nhất định sẽ chết?"

Lý Dục Thần vừa nói vừa cầm chuôi kiếm Ngư Trường, từ từ rút kiếm ra.

Máu tràn ra từ vết thương trên ngực anh, giống như nhũ cao màu trắng, tỏa ra màu vàng nhàn nhạt dưới ánh chiều tà khi mặt trời lặn.

“A!”, Ân Oanh thét lên một tiếng kinh hãi: “Cậu ta… Máu cậu ta màu trắng!”

Đới Đình cũng mở to hai mắt, khó tin nhìn cảnh tượng này.

"Con nói cái gì?", Đoàn Phù Dung kinh hãi: "Máu màu trắng? Máu hóa cao trắng! Chẳng lẽ... Cậu vượt qua Lôi Kiếp, tiến vào Tiên Thiên?"

Lý Dục Thần nhìn thanh kiếm Ngư Trường mình vừa rút ra, ngón tay vuốt ve lưỡi kiếm mỏng như lát cá hồi.

"Quả nhiên là một thanh kiếm tốt, xứng đáng là Vua ám sát!", anh khen ngợi.

Nếu tu vi của Đoàn Phù Dung cao hơn thì thật sự có thể thành công với một kiếm vừa rồi.

"Không thể nào! Không thể nào!", thanh âm Đoàn Phù Dung run rẩy: "Chưa từng có ai có thể sống sót dưới kiếm Ngư Trường! Kiếm Ngư Trường không chỉ vô cùng sắc bén, ẩn giấu sát khí, mà nó còn tự mang độc, độc này không thể giải. Dù cậu có tiến vào Tiên Thiên, đạt được Tiên thể, chỉ cần cơ thể cậu không phải là kim cương không thể phá hủy, căn bản không thể có chút việc gì được!”

Lý Dục Thần nhìn giọt máu trắng ngưng tụ trên mũi kiếm, đón ánh sáng mặt trời lặn, trong giọt máu như dương chi bạch ngọc ẩn chứa một tia hắc khí.

Bà lão nói đúng, kiếm Ngư Trường có độc.

Nhìn kỹ lại, trong máu thực ra có hai luồng hắc khí, đan xen vào nhau.

Một là chất độc của Ngư Trường, hai là ma khí trong dòng máu của anh.

Kể từ lần tâm ma khuấy động trước, sau đó bế quan lại bị đánh gãy, ma khí trên người Lý Dục Thần liền ngo ngoe rục rịch.

Hôm nay, khi Đoàn Phù Dung đánh lén, anh liếc mắt một cái đã nhận ra kiếm Ngư Trường, liền quyết định đi một bước hiểm, lấy độc trị độc, dùng độc của Ngư Trường để chế ngự ma độc trong máu.

Trong khoảnh khắc kiếm Ngư Trường đâm vào trái tim, anh mạnh mẽ luyện vòng Chu Thiên, hao tâm tổn sức tiêu tốn năng lượng, mạnh mẽ vận chuyển ma khi đến tụ tập trong trái tim. Đây cũng là nguyên nhân khiến vừa rồi anh trông đau khổ như vậy.

Một chiêu này vô cùng nguy hiểm, kiếm Ngư Trường không phải là vũ khí bình thường, nó là tiên khí nổi danh ở Thiên Đô, được ghi tên trong ghi chép danh kiếm.

Ma khí tụ tập trong tim, nếu không thể loại bỏ ra ngoài sẽ nhanh chóng ăn mòn tâm trí, khiến anh rơi vào ma đạo trong nháy mắt.

May mắn là đã thành công.

Đầu ngón tay Lý Dục Thần gõ lên kiếm Ngư Trường, vẩy ra một chút máu đen.

Những giọt máu vẽ thành một vòng cung, lóe lên thứ ánh sáng kỳ dị dưới ánh mặt trời.

Đoàn Phù Dung đưa tay ra, đầu ngón tay bắn ra một luồng khí, đánh trúng một giọt máu.

Giọt máu ‘xì” một tiếng, tan thành mây khói.

"Huyết khí Thiên Ma!"

Vẻ mặt Đoàn Phù Dung kinh hãi, lập tức hiểu được Lý Dục Thần vừa làm gì: "Vậy mà cậu lại mượn độc Ngư Trường tiêu diệt huyết khí Thiên Ma trong cơ thể!"

"Trả lại cho bà".

Lý Dục Thần vung cổ tay, kiếm Ngư Trường nhanh chóng đâm ra, hóa thành một luồng ánh sáng rơi vào trong tay Đoàn Phù Dung.

"Đây là danh kiếm thiên cổ, sao cậu lại không muốn?"

"Đây là kiếm của bà, cũng không phải của tôi".

"Được, được, được!", Đoàn Phù Dung liên tiếp nói ba chữ “được”: "Không tiếc mạng để đuổi ma là dũng cảm, nhìn thấy bảo vật quý hiếm mà không tham lam là trong sạch. Nếu cậu là đệ tử Mặc gia, hoặc có cự tử* chi tư. Đáng tiếng, thật đáng tiếc!”

*Học phái Mặc gia tôn xưng người có đạo hạnh đáng làm bậc thầy là cự tử. Phiếm chỉ người có thành tựu ưu việt và ảnh hưởng to lớn hoặc nhân vật có uy quyền về một phương diện nào đó.

“Đáng tiếc gì?”, Ân Oanh vừa tò mò vừa mong đợi nhìn Lý Dục Thần.

“Mặc gia đã hai ngàn năm không có cự tử!”, Đoàn Phù Dung thở dài: “Đáng tiếc cậu ta là con trai của ma nữ, Mặc gia thu nhận đệ tử nghiêm khắc nhất, cho nên không thể tiếp nhận cậu ta làm đệ tử".

"Sư phụ, không phải cậu ta đã mượn độc Ngư trường để loại bỏ ma khí trong cơ thể sao?"

"Vậy thì sao? Làm sao dòng máu Thiên Ma có thể dễ dàng thay đổi như vậy? Loại bỏ ma khí thì dễ, trừ ma tâm mới khó. Nếu ma tâm không được loại bỏ, ma khí đi rồi sống lại, cuối cùng cậu ta vẫn là ma".

Đoàn Phù Dung lắc đầu, bỗng cảm thấy thái độ của mình có vấn đề, đột nhiên tức giận nói: "Tôi đang nói cái gì vậy? Sao tôi có thể thương tiếc nghiệp chướng như cậu! Muốn trách thì trách bố của cậu, ông ta không nên cưới một ma nữ để cậu mang ma huyết trong người, không công lãng phí tư chất thượng đẳng. Cậu đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Lý Dục Thần cười nói: "Bà không giết tôi sao?"

Đoàn Phù Dung hừ lạnh một tiếng: "Hừ, tôi không giết được cậu! Cậu cũng đừng hòng dựa vào chuyện này để nhục nhã tôi. Hai mươi năm trước, tôi thực sự đã chịu đủ nhục nhã rồi".

Sau đó, bà ta lại nói với Ân Oanh: "Người Mặc gia coi trọng lời hứa, nếu con không thể giết cậu ta, vậy thì hãy giữ đúng lời hứa, đi cùng cậu ta đi”.
Chương 950: Có người thuê‘

"Sư phụ!", Ân Oanh quỳ xuống khóc nói: "Con không đi, con muốn ở bên cạnh người, chăm sóc người cả đời!"

"Ta là một bà già mù, có gì mà cần chăm sóc", Đoàn Phù Dung nói: "Con là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của Cát môn, con cứ giữ chiếc nỏ Huyền Cơ kia đi, hy vọng sau này con vẫn có thể tuân thủ quy định của Mặc gia, làm một người Mặc gia đủ tư cách. Nhưng con không thể kế thừa vị trí môn chủ Cát môn, ta sẽ không giao kiếm Ngư Trường cho con”.

"Sư phụ..."

Ân Oanh còn muốn nói thêm, nhưng Đoàn Phù Dung ngăn lại:

"Đừng nói nữa, con đi đi. Ta sẽ trả lại tiền cho người thuê, đồng thời tuyên bố mệnh lệnh Cát môn, chấm dứt nhiệm vụ, sau này Cát môn sẽ không nhận nhiệm vụ ám sát Lý Dục Thần nữa".

"Người thuê?", Lý Dục Thần nhướng mày, hỏi: "Người thuê là sao? Không phải là muốn giết tôi sao?"

"Đúng vậy, tôi muốn giết cậu, bởi vì tôi hận bố cậu, hận mẹ cậu, hận tất cả mọi người nhà họ Lý!", Đoàn Phù Dung tức giận nói: "Nhưng người Mặc gia không mang thù! Tuy lòng tôi mang hận thù cá nhân, không thực sự đủ tư cách làm người Mặc gia, nhưng vì đã bước vào Mặc gia rồi, làm sao tôi có thể vi phạm các quy tắc của Mặc gia, vì hận thù bản thân mà đến giết cậu?”

Ân Oanh nói: "Cậu Lý, chuyện này không trách sư phụ. Có người trả tiền và đăng nhiệm vụ lên bảng ám sát giang hồ, lúc ấy tôi nhìn thấy phần thưởng hậu hĩnh nên đã nhận nó".

"Là ai muốn giết tôi?", Lý Dục Thần hỏi.

Ân Oanh lắc đầu: "Tôi không biết".

Đoạn Phù Dung nói: “Cậu không cần hỏi con bé, theo quy củ của Cát môn, sát thủ sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với người thuê. Cho nên con bé không biết người thuê là ai, người thuê cũng không biết ai sẽ chấp hành nhiệm vụ".

"Vậy ai biết?"

"Tôi", Đoàn Phù Dung nói: "Nhưng tôi sẽ không nói cho cậu. Cho dù cậu có giết tôi cũng vô ích. Không được tiết lộ thông tin về thân phận của người thuê, đây cũng là quy tắc của Cát Môn. Nếu không thì sau này còn ai làm việc với Cát môn nữa".

Lý Dục Thần gật đầu: “Được rồi, vậy quên đi”.

"Nhưng tôi có thể tiết lộ cho cậu một chút, người muốn giết cậu đã treo thưởng mười tỉ trên bảng ám sát giang hồ. Nếu Ân Oanh nhận nhiệm vụ, những người khác sẽ không tới tìm cậu. Chờ đến khi tôi tuyên bố Cát môn từ bỏ nhiệm vụ này, những tổ chức sát thủ khác hiển nhiên sẽ tiếp nhận. Cậu tự lo cho bản thân mình đi!"

Lý Dục Thần sửng sốt, cười nói: "Thì ra tôi lại đáng giá như vậy!"

Lúc trước ở thành phố Hòa, nhà họ Viên ở Tiền Đường muốn giết anh, treo thưởng một trăm triệu, thu hút rất nhiều sát thủ giang hồ, nhưng cơ bản đều bị đám người chị Mai cản lại.

Xem ra số tiền vẫn chưa đủ, một trăm triệu không hấp dẫn được sát thủ cấp cao, nhưng mười tỷ thì lại khác.

Cuối cùng ai lại hào phóng như vậy, muốn mạng của anh?

Mười tỷ không phải là thứ mà ai cũng có thể lấy ra được.

Nhà họ Sở? Đương nhiên nhà họ Sở có đủ tiền, nhưng khi Ân Oanh tiếp nhận nhiệm vụ, Sở Triết còn chưa chết, Sở Chấn Thanh không có lý do gì phải trả giá cao như vậy để lấy mạng Lý Dục Thần.

Nhà họ Tiêu và nhà họ Na càng không thể.

Nhà họ Vương có nghi ngờ nhất định, dù sao việc nhà họ Lý trỗi dậy có ảnh hưởng lớn nhất đến địa vị của nhà họ Vương. Nhưng đó chỉ là nghi ngờ, cũng không đủ lý do.

Tần Thụ Nghĩa đương nhiên cũng có đủ lý do, khi Ân Oanh tiếp nhận nhiệm vụ cũng là lúc anh và Tần môn trở thành kẻ thù. Nhưng nếu Tần Thụ Nghĩa đã sắp đặt cục diện phức tạp như vậy, ngày tổ chức tiệc mừng thọ cũng đã trở thành bàn cờ sinh tử, sao còn phải vẽ vời thêm chuyện, lãng phí mười tỷ?

Huống chi Tần Thụ Nghĩa đã chết, người thuê vừa chết, nhiệm vụ sẽ tự động bị hủy bỏ, Ân Oanh không giết anh cũng không tính là thất bại, thoải mái cầm lấy tiền đặt cọc vào trong túi là được.

Đoàn Phù Dung nói muốn trả lại số tiền, vậy chứng minh người thuê còn sống.

Đoàn Phù Dung không chịu nói, Lý Dục Thần cũng không ép buộc, dù sao chỉ cần chờ sát thủ tiếp theo tới là được, rồi sẽ gặp được sát thủ không tuân theo quy củ.

Tất nhiên, chuyện này sẽ tạo thành những nguy hiểm nhất định cho những người xung quanh. Nếu là chuyện giang hồ, anh quyết định gọi điện cho chị Mai, để chị ấy đi điều tra một chút.

"Bà Đoàn, mối hận diệt tộc, tại hạ đồng cảm. Tôi có thể hiểu được sự hận thù trong lòng bà. Nhưng tôi tin rằng trong chuyện này có thể còn có ẩn tình khác, tôi nhất định sẽ tra ra manh mối, cho bà một lời giải thích", Lý Dục Thần chắp tay nói.

“Tôi muốn cậu giải thích cái gì?”

Đoàn Phù Dung không vui nói: "Tôi không giết được cậu, cũng không muốn liên quan gì đến cậu nữa, cậu đi đi!"

"Bà Đoàn! Tôi biết bà hận bố mẹ tôi, nhưng những gì bà nói chỉ là suy đoán, không có bằng chứng. Tôi tin bố mẹ tôi và nhà họ Lý trong sạch. Nếu không phải bọn họ làm, bà vừa hận bọn họ, vừa khiến kẻ sát nhân thực sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chẳng phải là lợi cho địch hại cho ta sao?”

"Hừ, cho dù không có chứng cớ việc diệt nhà họ Đoàn của tôi, nhưng hủy hoại dung mạo của tôi, làm mù mắt tôi, cùng mọi loại nhục nhã năm đó tôi phải chịu, chẳng lẽ đều là giả sao?"

"Đó là Nguyệt Tiên Lăng làm, sao bà có thể trách bố mẹ tôi?"

"Nguyệt Tiên Lăng đối xử với tôi như vậy còn không phải bởi vì Lý Vân Hoa sao? Nếu không phải ông ta trêu hoa ghẹo nguyệt, dây dưa không rõ với Nguyệt Tiên Lăng, làm sao bà ta có thể hại tôi? Trong chuyện này, Nguyệt Tiên Lăng là thủ phạm chính, Lý Vân Hoa ít nhất cũng là tòng phạm!"

Lý Dục Thần cau mày, nói: "Có lẽ bố tôi cũng không biết chuyện này? Theo điều tra của tôi, việc nhà họ Lý đã bị diệt vong hai mươi năm trước, Nguyệt Tiên Lăng chính là thủ phạm chính. Rất có thể bố tôi cũng chết trong tay bà ta”.

"Cái gì? Bà ta giết Vân Hoa?", Đoàn Phù Dung tức giận, đột nhiên cảm thấy mình thất thố, điều chỉnh cảm xúc một chút, cười lạnh nói: "Đây là quả báo!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK