Trong không khí chỉ còn một làn khói mờ, cùng với tiếng cười chua ngoa của cậu ta.
…
Quán cơm Thân Dân.
Trời còn sớm nên chưa có khách nào đến cửa.
Bà chủ ngồi chỗ bàn gần cửa, một tay chống cằm, nhíu mày, nhìn ra dòng người đông đúc nhộn nhịp bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Mà trên cái bàn trước mặt là tấm thiệp mời màu đỏ tươi.
“Cậu Lý ở thủ đô…”, chị Mai khẽ hé môi, nhẹ nhàng đọc.
Đằng sau quầy, mặt ông chủ Vương đầy tươi cười, nhìn bóng lưng chị Mai, dáng vẻ lại đong đầy tình cảm.
Và sư phụ Vinh thì cầm cái muôi, tựa người vào cửa phòng bếp, trong chốc lát lại yêu thương nhìn chị Mai một cái, ánh mắt đầy địch ý nhìn về phía ông chủ Vương.
Hai người, không ai can thiệp vào ai.
“Hai người nói xem, cậu Lý ở thủ đô này sẽ là ai?”, chị Mai đột nhiên hỏi.
“Còn ai được nữa?”, Sư phụ Vinh nói: “Nhà họ Lý ở thủ đô vốn không còn ai thì sao lấy đâu ra cậu Lý”.
Chị Mai nói: “Các người không biết là, cậu Lý đó khiêu chiến Vương Tông Sinh vào lúc này có chút kỳ quái ư? Có thể liên quan đến chúng ta hay không nhỉ?”
Ông chủ Vương cười hì hì nói: “Có cái gì để liên quan đâu? Liên quan đến chúng ta thì không có cậu Lý nào, nhóc Lý thì lại có một đứa”.
Nói tới đó, ba người bỗng nhiên sửng sốt.
“Nhóc Lý…?”
Sư phụ Vinh lắc đầu liên tục: “Không thể nào! Không thể nào! Tôi thừa nhận là trước đó chúng ta có xem thường nó, nó hay giở trò, cũng rất giỏi những trò bịp bợm. Thế nhưng luận võ với Vương Tông Sinh á? Đó là chưởng môn của Nam Thái Cực, nó phải đánh như thế nào? Lấy cái gì để đánh?”
Ông chủ Vương cũng nói: “Đúng vậy, đánh nhau không phải là bài bạc, bài bạc có thể chơi bẩn nhưng đánh nhau thì không. Tiểu Lý và Vương Tông Sinh luận võ? Không phải là Tiểu Lý điên rồi thì là Vương Tông Sinh điên rồi”.
Sư phụ Vinh nói: “Tôi thấy cả hai đều điên rồi”.
Chị Mai cũng biết điều đó là không thể, tự giễu cười, lắc đầu nói: “Quên đi, có thể là do tôi suy nghĩ nhiều quá”.
Ông chủ Vương nói: “Đừng đoán nữa, gọi thằng bé tới hỏi là biết thôi ấy mà”.
Chị Mai mượn điện thoại, bấm số của Lý Dục Thần.
Nhưng điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng tút tút.
Bấy giờ, Lý Dục Thần vừa mới nhận được điện thoại của Lâm Thượng Nghĩa…
Một tiếng phanh chói tai, chiếc Porsche màu đỏ ma sát với mặt đường, tạo nên vết đen thật dài, dừng lại trước cửa sơn trang Bắc Khê.
Lý Dục Thần từ trên xe bước xuống, thấy mây đen bên trong còn dày đặc hơn cả trước kia.
Đi vào sơn trang, thấy bảo vệ bị thương nằm đầy đất, Lý Dục Thần không khỏi nhíu mày.
Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa vẫn không nhúc nhích, như một cành mai khô khốc, kiên cường đứng ở đó.
Xung quanh ông ta, đều là người nằm la liệt trên đất, có người chết và cũng có người bị thương.
Dù nhà họ Lâm đã không còn lành lặn hoàn hảo nữa, ông ta cũng không chịu ngã xuống.
Lý Dục Thần nhanh chóng điểm huyệt cho những người bị thương, để phòng vết thương chuyển biến xấu.
Cánh tay và xương đùi của Lâm Thiền Minh đã gãy, nội tạng cũng đã tổn thương, nhưng cũng may, công lực của ông ấy mạnh mẽ nên cũng không nguy hại đến tính mạng.
Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn đang ngất xỉu, nhưng bị thương không nặng, lúc này cũng đã tỉnh lại.
Chỉ có Lâm Vân nằm trên đất hấp hối.
Khi Lý Dục Thần kiểm tra vết thương của Lâm Vân thì cơn tức bùng lên trong lòng anh.
Trên người Lâm Vân, ngoài đầu ra thì hầu như xương cốt đều bị bóp nát bằn một phương pháp đặc biệt.
Phân Thân Thác Cốt!
Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, khiến con người ta giận sôi!
“Ông nội Lâm, rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này?”
Lâm Thượng Nghĩa mở đôi môi khô khốc, trong cổ họng chỉ vang lên vài âm tiết nhỏ, cuối cùng vẫn không nói được gì.
Ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Lý Dục Thần xong, ông ta đã không còn chút sức lực nào nữa.
Ngoài việc kiên cường đứng đó, ông ta chẳng thể làm thêm được gì nữa.
Lý Dục Thần lấy ra một viên Dưỡng Khí Hoàn, nhét vào miệng Lâm Thượng Nghĩa, sau đó vỗ ngực ông ta.
Lâm Thượng Nghĩa ho khan một tiếng, ngụm máu tươi ứ trong cổ họng phun ra ngoài.
Mới lấy lại chút hơi sức.
Lý Dục Thần đỡ ông ta sang chiếc ghế đá bên cạnh ngồi xuống.
“Dục Thần…”
Cuối cùng Lâm Thượng Nghĩa đã có thể nói chuyện.
Ông ta tóm tắt những chuyện mà Lâm Thiếu Bình đã làm lại kể một lượt.
“Mau! Mau đi cứu Mộng Đình!"
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn đám mây tối đen như mực trên bầu trời kia.
Mây đen che đỉnh!
Thì ra kiếp nạn thật sự chính là ngày hôm nay.
Thì ra vấn đề của nhà họ Lâm nằm ở đứa cháu đi du học ở Đông Doanh, thảo nào anh không phát hiện được gì ở Lâm Lai Phong.
Ông cụ vẫn còn nhân từ với một nhà này lắm.
“Tên đó đang ở đâu?”
Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu: “Ông không biết, nó không nói”.
Đúng là một kẻ âm hiểm.
Cố tình cho Lý Mộng Đình nuốt loại thuốc sẽ phát tác trong vòng hai mươi bốn giờ, lại bảo Lý Dục Thần đi tìm, không nói cho biết bản thân đang ở đâu.
Đây là cố ý trả thù, muốn cho tâm lý của anh phải chịu tra tấn.
Đáng tiếc, kẻ cậu ta gặp được là Lý Dục Thần.
Dù là nhẫn thuật của Đông Doanh thì cũng không thể lừa được pháp nhãn của nhà trời!
Một ngọn lửa giận không tên bùng lên trong lồng ngực Lý Dục Thần.
Anh bấm tay thành quyết, điểm vài cái trên không trung, miệng lẩm bẩm: “Pháp Lệnh Thiên Đô, hiện!”
Chương 162: Lẽ ra nên bỏ thêm thuốc
Không khí bỗng dao động, lờ mờ xuất hiện một hình người, đó chính là Lâm Thiếu Bình đã sớm dùng nhẫn thuật chạy đi.
Hư ảnh chợt lóe, sau đó biến mất, mười lăm phút sau, không khí cách đó hơn mười mét bỗng dao động, hư ảnh của Lâm Thiếu Bình lại xuất hiện.
Nhẫn thuật ẩn nấp của Đông Doanh có ghê gớm thật nhưng cũng có một sơ hở rất lớn, đó chính là nơi họ ẩn nấp đã phá hủy sự cân bằng của không gian nên vẫn để lại dấu vết.
Nhẫn thuật càng mạnh thì dấu vết để lại càng ít, thời gian tồn tại cũng ngắn.
Lý Dục Thần nhìn thấy phương hướng Lâm Thiếu Bình chạy đi, dặn dò: “Trừ Lâm Vân, những người khác phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện”.
Dứt lời, ngón tay biến thành kiếm quyết, bắn ra một luồng cương khí.
“Vạn Tiên Vô Cực, tìm!"
Luồng cương khí đó nhanh chóng bắn đi, theo sát ảo ảnh Lâm Thiếu Bình để lại.
…
Biệt việt Lâm Giang.
Lâm Mộng Đình nằm nghiêng người trên sô pha.
Cô bị điểm huyệt, có muốn nhúc nhích cũng không được.
Ba cha con nhà họ Lâm ngồi đối diện cô.
Lâm Thiếu Hằng nhìn dáng người lung linh của Lâm Mộng Đình thì ánh mắt như bốc lửa.
“Thiếu Bình, em giỏi thật đấy! Anh muốn leo lên người bọn này lâu rồi, ở đây mấy ngày qua, anh còn chẳng thể chạm được phụ nữ, anh dùng con bé này để thỏa mãn một chút vậy”.
Nói xong bèn ôm lấy Lâm Mộng Đình.
Lâm Lai Phong nhíu mày nói: “Thiếu Hằng, nói thế nào nó cũng là em họ của con!”
Lâm Thiếu Hằng nói: “Bố, tới giờ mà bố còn nhớ cái tình thân đấy hả, khi chúng nó đuổi mình ra khỏi nhà cũng có nghĩ tới chút tình cảm đó đâu”.
Lâm Lai Phong không nói nữa.
Chỉ là ông ta không thể chấp nhận được sự loạn luân đó, nhưng cũng không ngại trả thù nhà Lâm Thu Thanh.
Lâm Thiếu Hằng cười dâm đãng nhìn Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình trợn mắt nhìn: “Lâm Thiếu Hằng! Anh thử động vào một cọng tóc của tôi xem, anh sẽ không được chết tử tế!”
“Thế hả?”, Lâm Thiếu Hằng không tức giận mà còn bật cười: “Bản thân tao muốn thử xem nhìn thế nào gọi là không thể chết tử tế! Là mày khiến tao mất hết sức chết hay là để tao sướng chết? Ha ha ha ha…”
Đang định ra tay.
Thì Lâm Thiếu Bình bỗng nhiên nói: “Anh, tạm thời đừng vội”.
Nghe Lâm Thiếu Bình nói thế, Lâm Thiếu Hằng cũng không nhúc nhích nữa, chỉ là khó chịu nói: “Thiếu Bình, em cũng giúp nó hả?”
Lâm Thiếu Bình cười nói: “Em giúp cô ta làm gì? Nhưng bây giờ anh mà động vào, Lý Dục Thần tới thì không còn kịch hay để xem nữa. Muốn làm cũng phải chờ tên họ Lý tới đây, làm trước mặt nó mới đã nghiền”.
“Em chắc chắn tên họ Lý đó có thể tìm được tới đây ư?”
“Em cố tình không nói địa điểm, để xem nó có thể tìm được em hay không”, Lâm Thiếu Bình hừ lạnh một tiếng: “Hừ, nếu cả nơi này mà nó cũng không thể tìm tới thì không xứng làm đối thủ của em”.
“Mặt khác, em đã cho Lâm Mộng Đình uống bí dược của Thiên Nhẫn Tông, sẽ phát tác trong vòng hai mươi bốn giờ. Đến lúc đó, đừng nói là anh, cả một con chó đực cô ta cũng vội muốn”.
Lâm Thiếu Hằng nghe thế thì như mở cờ trong bụng: “Hay! Hay lắm! Em trai, đúng là người đi du học Đông Doanh có khác, cuối cùng lũ người đó vẫn biết cách chơi hơn ! Ha ha ha, ông đây sẽ làm cho người đàn bà của thằng chó kia hầu hạ mình như một con chó cái ngay trước mặt nó! Ha ha ha…"
Lâm Thiếu Bình chuyển sang Lâm Lai Phong nói: “Bố, nhà họ Lâm đã tổn thương rất nặng, bây giờ bố đi chuẩn bị một chút, có lẽ ngày mai sẽ nhận được nhà họ Lâm về tay. Con đề nghị bố đến tìm bác cả, nhờ bác và dượng ra mặt, có nhà họ Viên đứng sau thì công tác tiếp nhận của bố sẽ thuận lợi hơn một chút”.
Lâm Lai Phong cau mày nói: "Bác cả con thì chắc chắn là đứng về phía bố rồi, nhưng nhà họ Viên lòng lang dạ sói, đã muốn tiến vào thành phố Hòa ta từ lâu, bố sợ mình dẫn sói vào nhà”.
Lâm Thiếu Bình mỉm cười: “Bố à, bố cứ yên tâm, bây giờ khác ngày xưa lắm, nếu Viên Quốc Thành dám làm sói thì con biến ông ta thành chó luôn!”
Lâm Lai Phong cười nói: "Được, có đứa con trai như con quả thật không có gì đáng lo. Để bố liên lạc với bác cả con”.
Lâm Lai Phong vừa mới rời khỏi biệt viện Lâm Giang
Thì trong sân đã có một luồng khí dao động.
Ngay sau đó, một luồng kiếm khí xé gió lao tới, xuyên qua rừng trúc trước sân.
Là trúc xào xạc rơi xuống.
“Tới rồi!”
Mí mắt Lâm Thiếu Bình giật giật.
Nhẹ nhàng nhún người một cái, cũng đã ra đến sân.
Mà cùng lúc đó, Lý Dục Thần cũng xuất hiện.
Hai người đứng đối diện nhau.
“Lý Dục Thần?”
“Lâm Thiếu Bình?”
Cùng đặt câu hỏi, cùng xác nhận được thân phận đối phương.
“Không sai, mày nhanh hơn những gì tao tưởng rất nhiều”, Lâm Thiếu Bình nói.
“Mộng Đình đâu?”, Lý Dục Thần trực tiếp hỏi.
“Vợ chưa cưới của mày ấy hả?”, Lâm Thiếu Bình cười nói: “Mày tới nhanh quá, thuốc vẫn chưa có tác dụng, trò chơi này làm sao chơi được bây giờ? Biết thế lẽ ra tao nên cho cô ta thêm chút thuốc”.
Chương 163: Đao khí
Lâm Thiếu Hằng nghe thấy tiếng động, từ trong phòng đi ra.
Lúc nhìn thấy Lý Dục Thần, không biết tại sao lại hơi sợ hãi.
Cũng may em trai Lâm Thiếu Bình ở trước người anh ta, trong lòng mới bình tĩnh lại.
Một ý nghĩ muốn báo thù mãnh liệt dâng lên.
“Em trai, hay là bây giờ anh và cô em Lâm Mộng Đình đó biểu diễn tại chỗ? Trên giường, anh cũng có chút kinh nghiệm”.
Lâm Thiếu Bình nhìn thấy Lý Dục Thần đứng ở đó không động đậy, lập tức nổi lòng khinh thường.
“Thấy mày đến nhanh như vậy, còn tưởng có chút bản lĩnh, thì ra cũng là tên phế vật! Anh, cô gái đó, cho anh đấy, anh cứ chơi tự nhiên”.
Lâm Thiếu Hằng cười lớn nói: “Ha ha, Lý Dục Thần, mày mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, tao chơi người phụ nữ của mày thế nào! Ha ha ha…”
Anh ta quay người đi vào trong, định đến bế Lâm Mộng Đình.
Nhưng hoa mắt một cái, đột nhiên nhìn thấy Lý Dục Thần xuất hiện trước mặt anh ta.
Lâm Thiếu Hằng dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm.
“Mày… mày…”, anh ta sợ hãi chỉ tay vào Lý Dục Thần, nhưng lại không thốt ra lời.
Lâm Thiếu Bình nhìn Lý Dục Thần biến mất, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Khi cậu ta quay người lại, nhìn thấy Lý Dục Thần đã bóp chặt cổ Lâm Thiếu Hằng.
“Độn thuật ngũ hành!”, Lâm Thiếu Bình kinh ngạc: “Mày cũng là ninja?”
Lý Dục Thần phì cười nói: “Học chút nhẫn thuật thì tưởng rằng thiên hạ chỉ có nhẫn thuật thôi hả? Trò đó của Đông Doanh, chẳng qua chỉ là một trò vặt của trung nguyên truyền đến thôi. Tao thấy mày cũng đạt đến cảnh giới Thượng Nhẫn rồi phải không. Đáng tiếc, tâm thuật bất chính như vậy, làm sao có thể học được pháp thuật tiên gia chân chính!”
“Hừ, đừng nói những lời quỷ quái đó, nếu có bản lĩnh thì đấu với tao, thả anh trai tao ra!”, Lâm Thiếu Bình nói.
“Thi đấu?”, Lý Dục Thần lắc đầu: “Mày không xứng!”
Lâm Thiếu Bình tức đến nhảy lên như sấm, động tay, hai kiếm trong bàn tay hóa thành hai đường ánh sáng đen, bay về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cũng chẳng thèm nhìn, đẩy Lâm Thiếu Hằng về phía trước.
Phụt phụt hai tiếng.
Hai kiếm trong tay đâm hết vào sống lưng của Lâm Thiếu Hằng.
“A…”
Lâm Thiếu Hằng đau đến kêu la thảm thiết.
“Vừa nãy, mày đã bóp cổ của Lâm Vân như này, dùng thủ pháp tách gân lệch xương, bẻ gãy xương cả người cậu ta phải không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lâm Thiếu Bình cau mày, không nói gì.
Lâm Thiếu Hằng lại sợ hết hồn: “Mày, mày muốn làm gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn mày trả giá cho những lời đã nói vừa nãy thôi, cũng là cái phúc của em trai mày mang đến cho mày!”
Nói xong, Lý Dục Thần giơ tay lên hư không, Lâm Thiếu Hằng bị giơ cao lên, cao đến bốn năm mét.
Tay của Lý Dục Thần sớm đã rời khỏi cơ thể của anh ta, nhưng cổ của anh ta vẫn bị một luồng sức mạnh lớn siết chặt.
Lâm Thiếu Hằng lơ lững giữa không trung, cố hết sức đá chân giãy dụa, giống như người bị treo cổ.
“Mau thả anh ấy xuống!”
Lâm Thiếu Bình tức giận gầm một tiếng, cơ thể co lại, vụt lên trên.
Đến không trung, đột nhiên dừng lại, không khí tràn nước, lại cứ lơ lửng ở đó như vậy.
Cùng lúc đó, trong tay cậu ta có thêm một thanh nhẫn đao.
Hình dạng cây đao giống với đao võ sĩ, nhưng ngắn hơn nhiều, dài chưa đến năm mươi centimet.
Lâm Thiếu Bình lơ lửng trong không trung, lăn về phía trước, thuận thế vung đao.
Đao khí phóng ra một đường sáng trắng, bắn thẳng đến Lý Dục Thần.
Nhưng không biết tại sao, đường đao này lại lệch hướng.
Đao khí rơi đến bên chân Lý Dục Thần, cắt ra một đường vết đao sâu đến mấy tấc trên mặt đất.
Cùng lúc đó, tay của Lý Dục Thần buông xuống.
Lâm Thiếu Hằng giữa không trung liền rơi mạnh xuống đất.
Bành một tiếng, ngã thẳng đứng trên nền đất.
Lâm Thiếu Bình cũng đáp xuống đất theo, lập tức kiểm tra thương tích của anh trai cậu ta.
Nhưng tay của cậu ta vừa chạm lên người Lâm Thiếu Hằng, đã nghe thấy rắc rắc một hồi, giống như thẻ domino đổ xuống, âm thanh vang lên liên tiếp nhau.
Lâm Thiếu Bình mặt xám như tro.
Lý Dục Thần nói: “Xương cốt toàn thân đã vỡ toàn bộ, tốt nhất mày đừng chạm vào anh ta, cũng nhắc nhở anh ta một tiếng, tuyệt đối đừng ho, cũng đừng lớn tiếng hét”.
Lâm Thiếu Bình biết, đây chính là sự trả giá cho việc cậu ta thi triển thủ đoạn với Lâm Vân.
Chỉ là ác hơn cậu ta!
“A!”, Lâm Thiếu Bình gầm thét: “Tao phải xé xác mày thành trăm ngàn mảnh!”
Lại vung nhẫn đao lần nữa.
Đao khí chém ngang.
Mười sáu nhát đao liên tục, đao khí như cầu vồng.
Nhng không có nhát đao nào chém đến người Lý Dục Thần.
Chương 164: Chờ kết quả
Mười sáu nhát đao này, dường như Lâm Thiếu Bình đã dùng hết sức lực.
Cậu ta quỳ một chân ở đó, phù phù thở hổn hển.
“Lấy thuốc giải ra đây, tao tha cho mày không chết”, Lý Dục Thần nói.
“Thuốc giải ư?”, Lâm Thiếu Bình cười: ‘Tao không mang thuốc giải, bởi vì tao không nghĩ sẽ cho cô ta thuốc giải, qua mười mấy tiếng nữa, cô ta sẽ biến thành một con chó cái động tình, ha ha ha…”
Lý Dục Thần không thất vọng, anh cũng không mong có thể lấy được thuốc giải từ tay Lâm Thiếu Bình.
“Nếu đã như vậy, mày có thể chết được rồi”.
“Vậy sao? Mày chắc chắn có thể giết chết tao không?”, Lâm Thiếu Bình cười lạnh lùng nói: “Tao thừa nhận mày rất lợi hại, là kẻ địch mạnh mà đời này tao gặp được, nhưng nếu mày muốn giết chết một cao thủ Thượng Nhẫn của Thiên Nhẫn Tông, trừ phi mày là tông sư, ha ha ha…”
Hai tay Lâm Thiếu Bình nắm chặt nhẫn đao, thu lại nụ cười, tập trung toàn tinh thần, truyền tinh khí cả người vào trong đao.
Cây đao trong tay dần trở nên đỏ rực.
“Lưỡi đao hỏa nhẫn!”
Lâm Thiếu Bình hơi cúi đầu, nhỏ tiếng niệm một câu.
Sau đó, vung đao.
Người và đao gần như dùng hợp với nhau.
Một đường ánh sáng đỏ.
Như cầu vồng vượt ngang bầu trời, gió bão mặt trời, mang theo sát ý sóng nhiệt, sức mạnh và hủy diệt.
Lâm Thiếu Bình nhếch miệng cười.
“Lưỡi đao hỏa nhẫn”, chỉ có cường giả cấp Đột Nhẫn mới có thể sử dụng.
Trăm năm nay, cậu ta là người đầu tiên có thể sử dụng “lưỡi đao hỏa nhẫn” ở giai đoạn Thượng Nhẫn.
Cậu ta tin rằng, chỉ cần đối thủ không phải là tông sư võ đạo, thì khó mà chống lại được đao của cậu ta.
Phụt!
Đao khí chém lên cơ thể của Lý Dục Thần, cùng với sóng nhiệt sôi sục, cơ thể của anh hóa thành hơi nước, biến mất trong không khí.
Lâm Thiếu Bình đáp xuống đất, không nhịn được ho mấy tiếng.
Vượt cảnh giới sử dụng kỹ pháp cấp cao, khiến cậu ta khó mà chịu được tiêu hao tinh khí.
Nhưng cũng coi như thành công!
Hiệu quả tốt hơn so với cậu ta tưởng tượng.
Đối thủ chẳng còn thừa lại chút cặn, trực tiếp bốc hơi.
Ha ha ha!
Cậu ta cười điên cuồng trong lòng, đao kỹ của mình lại tiến bộ rồi!
“Kỹ pháp của Đột Nhẫn, cũng chỉ vậy mà thôi!”
Lâm Thiếu Bình nghe thấy phía sau có người lên tiếng, tim đập điên cuồng, lập tức quay người.
Lý Dục Thần đứng ngay phía sau cậu ta, vẻ mặt nhếch lên nụ cười khinh thường.
“Mày…”
Lâm Thiếu Bình không dám tin.
Rõ ràng đã trúng đao.
Làm sao có thể? Làm sao có thể?
“Cái gì mà lưỡi đao hỏa nhẫn, đặt cái tên lộn xộn lung tung, thực sự tưởng là kỹ pháp do người Đông Doanh sáng tạo ra hả? Chẳng qua chỉ là kiếm thuật trung nguyên, trộn lẫn cửu âm cương khí mà thôi”.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng.
“Một người Hoa Hạ như mày, đến Đông Doanh học nhẫn thuật gì đó, còn tự cho rằng rất lợi hại, cũng thật đáng thương!”
“Hôm nay, cho mày mở rộng tầm mắt, thế nào là kiếm đạo chân chính! Cho mày chết rõ ràng!”
Nói xong, Lý Dục Thần nhẹ nhàng bước một bước lên trước.
Một bước đứng lên hư không.
Anh đưa tay ra, nói một tiếng:
“Kiếm đâu!”
Bầu trời bỗng tối sầm.
Gió nổi lên, cát bụi bay lên, lá trúc xào xạc.
Giữa trời đất, sát khí vô tận, toàn bộ bắt đầu hội tụ trong lòng bàn tay Lý Dục Thần.
Không khí xung quanh dần dần ngưng kết.
Trong hư không, sinh ra một thanh kiếm hư vô.
Lâm Thiếu Bình nhìn mà ngẩn người.
Thì ra, đây mới là kiếm đạo!
Thì ra, đây là mới là Hoa Hạ!
Kiếm hình thành.
Chém xuống.
Thứ cuối cùng mà Lâm Thiếu Bình nhìn thấy là lưỡi kiếm vô cùng khổng lồ đó, giống như vòng xoáy của ngân hà, chém đôi cơ thể của mình.
Sau đó, cơ thể cậu ta cũng như ngôi sao rơi xuống hư không.
Người chết.
Thu kiếm.
Sát khí thiên địa hội tụ rồi tiêu tan.
Trong sân viện yên tĩnh trở lại.
Chỉ có Lâm Thiếu Hằng thừa sống thiếu chết nằm dưới đất, không dám động đậy, không dám ho, không dám nói, không dám hít thở mạnh…
Mấy con quạ bay đến, kêu lên ồn ào.
Dường như biết người này sắp chết, chờ đợi bữa ăn thịnh soạn…
Sơn trang Bắc Khê
Những người khác nhà họ Lâm nghe tin chạy đến.
Đối diện với sự hỗn loạn bừa bộn và thương vong khắp đất, tất cả mọi người đều không biết phải làm sao.
Nhà họ Lâm, mấy chục năm nay chưa từng gặp phải chuyện như này.
Những đệ tử hào môn này, bình thường hô mưa gọi gió trên thương trường, thăng quan tiến chức đắc ý trên ngoại giao xã hội, nhưng một khi đối diện với cái chết thực sự, đối diện với máu chảy và hy sinh, nỗi sợ trong lòng bọn họ không ít hơn bao nhiêu so với bảo vệ ở cửa.
Ông cụ Lâm cố chấp đứng ở đó, cơ thể giống như khúc gỗ khô héo, ánh mắt trống rỗng nhìn về hướng cửa lớn.
Bất luận con cái và bác sĩ riêng bên cạnh khuyên giải thế nào, ông cụ cũng không chịu đến bệnh viện.
Cụ ấy đang chờ đợi.
Chờ một kết quả.
Nếu Lý Dục Thần quay về, nhà họ Lâm coi như tìm được đường sống trong cõi chết.
Nếu người quay về là bố con Lâm Lai Phong, nhà họ Lâm xong thật rồi.
Ông cụ không chịu đi, vợ chồng Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không đi.
Bọn họ phải ở bên cạnh ông cụ, đi hết thời khắc khó vượt qua này.
“Anh cả, chị dâu, sức khỏe quan trọng, hai người đã bị thương, hay là đến bệnh viện trước đi, bọn em ở đây cùng bố”, Lâm Nguyệt Nga khuyên nói.
“Không cần đâu”, Lâm Thu Thanh thở dài một hơi: “Tôi phải ở đây cùng bố, nhà họ Lâm có thể vượt qua cửa ải này hay không, phải xem Dục Thần có thể quay về hay không”.
“Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Lâm Thu Phượng hỏi.
Chương 165: Tranh chấp
Nghiêm Tuệ Mẫn nói lại sự việc một cách không liền mạch: “Mộng Đình bị bắt đi, cũng không biết bây giờ thế nào”.
Lâm Thu Phượng hằm hằm nói: “Tôi đã nói Lâm Thiếu Bình là tên vô ơn bội nghĩa mà, trước đây bố còn che chở cậu ta như vậy!”
“Được rồi, bớt nói vài câu đi, trong lòng bố cũng rất buồn”.
Nhìn thấy cơ thể như cành khô của ông cụ, người nhà họ Lâm lặng lẽ rơi nước mắt.
Thẩm Minh Xuân và Tôn Quảng Phúc cùng chỉ huy mọi người di chuyển người bị thương và người chết.
“Các người đừng động vào Lâm Vân!”, Nghiêm Tuệ Mẫn nhắc nhở nói: “Xương cốt toàn thân nó vỡ hết rồi, không được động vào”.
“Chị dâu, xương đã vỡ thì càng phải mau chóng đưa đến bệnh viện!”, Thẩm Minh Xuân nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn ngăn cản nói: “Không được, Dục Thần đã nói, trước khi cậu ta về, tuyệt đối không được di chuyển Tiểu Vân”.
Thẩm Minh Xuân nhớ đến Lý Dục Thần, trong lòng vô cùng khó chịu, dựa vào cái gì mà một thằng con rể chưa qua cửa có địa vị trong lòng người nhà họ Lâm còn cao hơn hơn ông ta.
“Lại là Lý Dục Thần! Đúng là sao chổi!”
“Xuân Minh, anh nói cái gì?”, Lâm Thu Phượng hỏi.
“Không có gì, anh chỉ cảm thấy, sau khi cậu ta đến, nhà họ Lâm chưa từng gặp chuyện tốt nào!”, Thẩm Minh Xuân nói.
Lâm Thu Phượng muốn phản bác theo bản năng, nhưng nghĩ lại, hình như đúng là như vậy.
Những người khác nhà họ Lâm nghe mà khó chịu, chỉ là lúc này, không ai có tâm trạng để ý những việc này.
“Chị dâu, hay là đưa Tiểu Vân đến bệnh viện đi, như để lâu như vậy, chẳng may…”, Lâm Nguyệt Nga cũng nói.
Lâm Thu Phượng hô gọi: “Bác sĩ, ông đến xem Tiểu Vân trước đi”.
Bác sĩ riêng của nhà họ Lâm đi đến, nhẹ nhàng sờ lên người Lâm Vân, cau chặt mày.
“Bác sĩ, thế nào rồi?”
“Xương cốt toàn thân đều có vấn đề, tôi không phải bác sĩ khoa xương, không tiện phán đoán, tốt nhất nên mau chóng đưa đến bệnh viện. Nếu để muộn, cho dù có thể phẫu thuật, cũng sẽ để lại di chứng sau này”.
Lần này, Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không biết quyết định thế nào.
Tiếp tục đợi Lý Dục Thần, hay là đưa Lâm Vân đến bệnh viện?
Bà ta nhìn sang Lâm Thu Thanh.
Người đàn ông này cũng là chỗ dựa đáng tin cậy của nhà bọn họ.
Lâm Thu Thanh nhìn ông cụ vẫn đứng lặng người ở đó một cái.
“Cứ đợi đi”, ông ta nói.
“Anh!”, Lâm Thu Phượng vô cùng lo lắng: “Sao anh lại cố chấp như vậy, việc này liên quan đến tính mạng của Tiểu Vân đó!”
Lâm Thu Thanh cất giọng tê tái nói: “Nếu Lý Dục Thần không quay về, nhà họ Lâm xong đời. Đừng nói Tiểu Vân, tất cả mọi người kể cả anh đều khó thoát khỏi kiếp nạn”.
Ông ta nói xong lời này, sắc mặt người bên cạnh đều vô cùng khó coi.
Nhà họ Lâm, Lâm Lai Phong và Lâm Thu Thanh là hai phe rõ ràng, những người bây giờ đứng ở đây, chắc chắn đều về phe Lâm Thu Thanh.
Nhưng, tất cả trận tuyến liên minh trên đời này đều có một điểm chung, đó là lợi ích.
Chỉ có lợi ích chung, mới có thể ràng buộc một đám người không liên quan lại với nhau.
Nhưng một khi lợi ích bị tổn hại, hoặc là không đồng nhất ý kiến, liên minh này sẽ đối mặt với nguy cơ tan rã.
Các phe phái nội bộ gia tộc cũng vậy.
Đã có người bắt đầu lặng lẽ rút lui, ví dụ như Thẩm Minh Xuân.
Nhà họ Lâm lụi bại, gần như là điều tất yếu không thể tránh khỏi.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm là đồng minh, nhưng một khi nhà họ Lâm lụi bại, hoặc là Lâm Lai Phong nắm đại quyền nhà họ Lâm, thì sẽ cực kỳ bất lợi cho nhà họ Thẩm.
Là thành viên quan trọng của nhà họ Thẩm, Thẩm Minh Xuân phải suy nghĩ cho lợi ích gia tộc, từ đó quyết định duy trì quan hệ thế nào với nhà họ Lâm.
Hơn nữa, ông ta không tin, một tên Lý Dục Thần có thể thay đổi cục diện trước mắt.
Đúng lúc này, ngoài cổng lớn có người đi vào.
Vừa nhìn người đến, trong lòng mọi người đều trầm xuống, tất cả mong chờ lập tức rơi vào hụt hẫng.
Người đi đến là Lâm Lai Phong.
Còn có Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành.
Phía sau bọn họ, còn có một đám người đi theo, vừa nhìn là biết là do Viên Quốc Thành đưa đến.
Cơ thể như cành khô của ông cụ Lâm Thượng Nghĩa run lên, ánh mắt vô hồn ngưng tụ vẻ không cam tâm và tuyệt vọng.
Sơn trang Bắc Khê, mây đen giăng kín.
“Ha ha ha…”
Lâm Lai Phong cười lớn đi vào.
“Ông cụ, xương cốt của chú thật rắn rỏi khỏe mạnh đấy!”
“Lâm Lai Phong, rốt cuộc ông muốn làm gì?”, Lâm Thu Thanh tức giận chỉ vào ông ta: “Bố tôi cũng không tệ bạc với nhà các ông, các ông, các ông đúng là không bằng súc sinh!”
“Vậy thì phải hỏi bản thân ông rồi. Đạo đức không xứng, tất chịu tai ương! Từ nhỏ đến lớn, ông có điểm nào giỏi hơn tôi? Dựa vào cái gì mà ông làm gia chủ? Chẳng phải là vì ông là con trai ruột của ông già! Chỉ có vậy còn gọi là không tệ bạc với tôi? Hừ!”
Lâm Lai Phong hừ lạnh lùng một tiếng, nhìn sang ông cụ.
“Ông già, năm đó nếu không phải là bố của tôi, ông đã chết lâu rồi, là bố tôi nhường vị trí gia chủ cho ông, ông lại không biết báo ơn, sai bảo tôi như con chó, cho thằng con trai vô đức bất tài của ông làm gia chủ. Hôm nay, tôi phải lấy lại thứ của bố tôi đã mất, vốn thuộc về tôi!”
“Lâm Lai Phong, ông đừng si tâm vọng tưởng. Muốn làm gia chủ nhà họ Lâm, cần phải mở cuộc họp gia tộc, hai phần ba số người trở lên thông qua mới được. Có giỏi thì ông giết hết mọi người chúng tôi ở đây đi, nếu không, ông đừng hòng làm gia chủ!”, Lâm Thu Thanh tức giận nói.
“Vậy sao?”