Mọi người ngẩng đầu nhìn Vu sư trên mây, như thể nhìn thấy Thần, vẻ mặt vô cùng sùng kính.
Vu sư từ từ hạ xuống, dừng ở nơi đỉnh cây cột cao chót vót.
Bên dưới ông ta, người phụ nữ bị trói vào cột, ngọn lửa bốc lên trên như rắn độc.
Vu sư nhảy múa, niệm những câu thần chú mà con người không thể hiểu được.
Mã não, ngọc lam, xương động vật và đồ bạc trên người ông ta tạo ra những âm thanh leng keng trong gió, truyền đi rất xa.
Cột lửa đang bốc cháy, người phụ nữ trên cột đã hoàn toàn bị ngọn lửa bao bọc.
Nhưng cơ thể người phụ nữ được bao trùm bởi một tầng ánh sáng đen mờ nhạt, dường như có thể ngăn cách ngọn lửa, mặc dù có thể nhìn thấy nỗi đau của cô ấy, nhưng cơ thể và dung mạo của cô ấy không bị ngọn lửa thiêu rụi.
Vu sư trên cột nói với một giọng thần thánh và uy nghiêm: "Hãy nhìn xem, đây là ma, kẻ thù của Ô Mộc Thiếp, ác ma đã biến những cánh đồng và khu vườn màu mỡ của chúng ta thành sa mạc!"
Trong mắt mọi người hiện lên sự tức giận, họ hét lên: "Thiêu chết cô ta!"
"Thiêu chết cô ta!"
"Thiêu chết cô ta!"
…
Âm thanh niệm chú của các vu sư ở bên cạnh tế đàn ngày càng lớn hơn nữa, gió trên đồng cỏ bao la cũng trở nên điên cuồng, gào thét từng đợt.
Cờ phướn hình thú ở phía tây bị gió kéo thẳng, phát ra tiếng ào ào.
Các kí hiệu trên lá cờ dường như trở nên sống động, phát ra ánh sáng và vùng vẫy thoát khỏi lá cờ, giống như một đàn thiêu thân phát sáng, lao về phía người phụ nữ trên cây cột đang bị bao bọc trong biển lửa.
Lá bùa tạo thành một đường thẳng trên không, nối lá cờ và người phụ nữ. Cờ xí, dây bùa, kết nối với người phụ nữ, giống như sợi xích sắt phát sáng.
Vu sư đứng trên đỉnh cột vung tay lên, những người đàn ông cường tráng mặc da thú xếp thành một hàng ở tế đàn bên dưới, mỗi người cầm một cây cung cổ xưa trong tay.
Họ giương cung cài tên, nhắm vào người phụ nữ trên cột.
"Bắn chết cô ta!"
"Bắn chết cô ta!"
Mọi người lại hét lên, tiếng hét làm rung chuyển trời đất.
Vu sư ở trên đỉnh cột giơ tay lên, mạnh mẽ gạt xuống.
Nhóm cung thủ đồng loạt bắn tên, âm thanh dây cung vang lên ngay ngắn, mũi tên như mưa bắn vào bên trong ngọn lửa, trúng người phụ nữ.
Máu tươi chảy ra từ cơ thể cô, bị những lá bùa phát sáng xuyên qua ngọn lửa nuốt chửng.
Dây bùa dài mảnh được tạo thành bởi những lá bùa nối các lá cờ dần dần chuyển sang màu đỏ, máu tươi chảy dọc theo về phía các lá cờ.
Mọi người nhìn thấy người phụ nữ há miệng như thể đang kêu một tiếng thảm thiết, nhưng giọng nói của cô lại bị bao phủ bởi những âm thanh niệm chú ở khắp mọi nơi.
"Chặt cột!"
Vu sư hét lên một tiếng.
Tám người đàn ông cường tráng, mỗi người cầm một chiếc rìu trong tay, hai người một nhóm, bước tới những lá cờ, chém đứt cây cột ở phía Tây.
Cột cờ đổ về phía Tây, nhưng những lá cờ vẫn tung bay trên không, nhưng không có sự trói buộc của cột cờ, chúng càng thêm tự do phóng đãng, bị gió cuốn đi, chỉ còn sợi dây bùa nhuốm máu đỏ tươi nối với người phụ nữ kéo lấy chúng nó, như một chiếc diều.
"Xé xác cô ta!"
Không biết ai hét lên trước.
Mọi người bắt đầu la hét theo.
"Xé xác cô ta!”
"Xé xác cô ta!"
Sắc mặt mọi người đỏ bừng, giống như say rượu, hưng phấn hò hét, mong chờ người phụ nữ bị xé thành từng mảnh.
"Xé!"
Vu sư gào lên một tiếng.
Ở góc phía tây bên dưới, một người Vu tộc thổi tù và.
Tiếng tù và ù ù vang lên, gió trên đồng cỏ bát ngát trở nên mạnh mẽ hơn.
Cờ phướn xung quanh vùng vẫy, quay tròn trên không rồi bất ngờ bay ra ngoài như diều đứt dây.
Mọi người nhìn thấy người phụ nữ trên cột bị chia thành nhiều mảnh và bị những lá cờ xung quanh kéo đi.
Mỗi lá cờ kéo theo một sợi dây dài, phần đuôi dây có một người phụ nữ, bay về bốn phía.
Một lúc sau, chúng biến thành một chấm nhỏ trên bầu trời và biến mất cùng với con chim ưng bay lượn phía chân trời xa xa.
“Ô Mộc Thiếp!”, Vu sư hét lên với không trung phía xa: “Thức tỉnh đi!”
Những người xung quanh tế đàn nhiệt liệt đứng lên, có người mặt đỏ tai hồng, có người rưng rưng nước mắt, mọi người cùng đồng thanh cầu nguyện:
"Thần! Hãy xuống đi!"
Mấy vạn người cùng nhau quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất, một khối khổng lồ hòa cùng đồng cỏ hoang vu vô tận.
Vu sư trên đỉnh cột nhảy xuống, đáp xuống trên tế đàn, nhìn dân chúng đang nằm rạp xuống, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn:
"Ô Mộc Thiếp sắp thức tỉnh, Thần cũng sẽ xuống rất nhanh!", ông ta nói: "Tôi chính là sứ giả của Thần!"
“Ra mắt Thần sứ!”, Vu sư bên cạnh dẫn đầu cúi chào.
Phía sau có một số Vu sư cũng quỳ xuống hô lớn: "Ra mắt thần sứ!"
Mấy vạn người đang nằm rạp trên mặt đất cũng đồng thanh kêu lên: "Ra mắt thần sứ!"
Tiếng kêu như sấm, vang vọng cả bầu trời.
Đúng lúc đó, một tia sáng lóe lên trên bầu trời phía Nam.
Vu sư dường như cảm giác được điều gì đó, quay đầu nhìn.
Khi ông ta quay đầu lại, tia sáng vẫn là tia sáng, nhưng khi ông ta nhìn thấy, trong ánh sáng lại có thêm một chút màu đen.
Tốc độ của màu đen này nhanh hơn tia sáng kia, nhanh đến mức ông ta không kịp phản ứng.
Mà sát khí tràn ngập đất trời cũng thổi quét đến.
‘Phù’ một tiếng, một thanh kiếm đen xuyên qua cơ thể ông ta, cuốn ông ta bay lên rồi đóng đinh vào cây cột gỗ thô to cao lớn với một tiếng kêu vang kia.
Khí đen lan tràn trên thân kiếm, dập tắt ngọn lửa trên cây cột trong nháy mắt.
Chương 962: Rút máu đoạt hồn
Mọi người mở to mắt, há hốc mồm nhìn cây cột cao chót vót có thể khơi thông với Thần.
Thần sứ vừa làm phép, nhận quỳ lạy của bọn họ giờ phút này đang bị treo trên cây cột, ngực cắm một thanh kiếm đen.
Phía trên của Thần sứ chính là người phụ nữ bị trói vào cột.
Làn da của người phụ nữ đã bị cháy xém, trước người có rất nhiều mũi tên cắm vào, giống như một con nhím bị nướng chín.
Tia sáng bay về phía trước, đánh vào cây cột trước, bao vây lấy người phụ nữ bị đốt trụi rồi bất ngờ rơi xuống tế đàn.
Không biết ai hét lên trước: “Chân Thần đã tới!”
Trong lòng mọi người chấn động, lại nằm rạp xuống đất, hò hét gì đó, nhưng vì quá nhiều người nên trở thành một đống hỗn loạn.
Lý Dục Thần nhìn Lâm Mộng Đình trong lòng, cảm thấy đau đớn một hồi.
Trên người cô có hơn chục mũi tên, quần áo và tóc đều bị đốt cháy, làn da cháy xém một nửa, may mắn là tu vi của cô đã đạt cảnh giới căn bản nhất định, nếu không đã sớm hóa thành tro.
Trong cơ thể mơ hồ có một tia chân khí bảo vệ tâm mạch, nhưng huyết khí lại cực kỳ yếu ớt, giống như toàn bộ máu trong cơ thể đều bị rút sạch.
Lý Dục Thần lấy một bình Nhất chi Cam lộ ra, đổ một ít chất lỏng ra rồi nhỏ lên làn da của Lâm Mộng Đình. Sau đó anh mở miệng cô và đổ một ít vào miệng cô.
Tựa như gió xuân thổi qua nơi hoang dã, hoa cỏ xanh tươi nở rộ, làn da cháy đen kia lập tức trở nên ẩm ướt.
Anh bắt đầu cẩn thận rút từng mũi tên ra khỏi cơ thể cô, mỗi lần rút một mũi tên ra, anh lại nhỏ một giọt chất lỏng lên vết thương.
Sau đó, anh dùng phương pháp độ huyệt để truyền chân khí của mình vào kinh mạch của Lâm Mộng Đình.
Một lúc sau, Lâm Mộng Đình từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, mờ mịt nhìn anh.
Sắc mặt Lý Dục Thần đột nhiên tối sầm, lửa giận ngập trời dâng trào trong cơ thể như nước lũ.
Bởi vì anh phát hiện, linh hồn của Lâm Mộng Đình vậy mà cũng giống như máu trên người cô, phần lớn đã bị lấy đi, hiện giờ chỉ còn sót lại một sợi tàn hồn.
Rút máu đoạt hồn!
Đây là lần đầu tiên anh gặp phải thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, mà người chịu tổn thương lại chính là vợ của anh.
“Mộng Đình!”, anh gọi một tiếng.
Ánh mắt Lâm Mộng Đình dại ra, vẻ mặt ngơ ngác, giống như một kẻ ngốc.
Lý Dục Thần đứng dậy, nhìn Vu sư bị cắm trên cột.
Vu sư đã chết, kiếm khí Huyền Minh đã giết chết cả thể xác và linh hồn ông ta.
Linh hồn của Lâm Mộng Đình bị đưa đi đâu?
Anh ngồi xếp bằng xuống, cố gắng cảm ứng.
Trên người Lâm Mộng Đình có ma huyết của anh, chỉ cần anh chủ động kích hoạt ma tâm là có thể cảm nhận được.
Bốn phương đều có dấu vết còn sót lại, không thể xác định được linh hồn cô bay về hướng nào.
"A!"
Lý Dục Thần quát lớn một tiếng, kéo một Vu sư từ bên cạnh tế đàn tới, điên cuồng hét lên: "Nói! Thần các người hiến tế là ai? Ở đâu?"
Vẻ mặt Vu sư kia sợ hãi, không ngừng lắc đầu: "Không, không biết!"
"Ha, xuống địa ngục đi!"
Hai tay Lý Dục Thần nắm lấy vai người này, xé thành hai nửa.
Sau đó anh lại bắt lấy một Vu sư khác.
Vẻ mặt của anh đã có chút vặn vẹo, trong mắt tràn ngập sát ý:
"Nói, Thần các người hiến tế ở đâu?"
"Không, không biết..."
Vu sư còn chưa kịp nói xong, thân thể đã bị xé thành từng mảnh, một trận mưa máu theo tứ chi gãy vụn rải rác trên tế đàn.
"Nói! Ai trong các người nói? Nếu không ai nói, tất cả đều phải chết!"
Dân chúng quỳ rạp trên đồng hoang dã đều sợ ngây người.
Bọn nhìn thấy luồng ánh sáng phía chân trời, nhìn thấy Thần từ trên trời giáng xuống, lại đột nhiên giết Thần sứ, giết Vu sư, tiếp theo, còn muốn tàn sát bọn họ.
Nhìn Thần sứ bị đóng đinh trên cây cột, nhìn các Vu sư được người người tôn kính bị xé nát trước mắt, trong lòng mọi người đều dâng lên nỗi sợ hãi vô cùng.
Nỗi sợ hãi bao trùm vùng quê hoang vắng phía bắc.
Đàn cừu ở đằng xa dường như cảm nhận được bất an, bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Nhưng những người ở đây lại đứng trơ ra đó không thể cử động, tế đàn khổng lồ trước mặt trói buộc thể xác và linh hồn của họ, họ từ xa đến chỉ để chứng kiến điều kỳ diệu vĩ đại này.
Lý Dục Thần như phát điên, đứng trên tế đàn, trong mắt tràn đầy tia máu.
Sát khí trong ngực vô tận, nếu nó bộc phát ra cũng đủ để tiêu diệt mấy vạn người này trong chốc lát.
Lại một Vu sư khác bị anh xé thành từng mảnh.
Đúng lúc này, anh nghe thấy Lâm Mộng Đình gọi: "Dục Thần..."
Lý Dục Thần chấn động, vội vàng cúi người ôm lấy Lâm Mộng Đình, vuốt ve khuôn mặt cô.
Làn da bị thiêu rụi trên mặt cô đã bắt đầu đóng vảy, bên trong đã sinh ra da non, nhưng như vậy khuôn mặt cô trông càng đáng sợ hơn, giống như một ác ma vừa mới bò từ địa ngục ra.
Nhưng trong mắt Lý Dục Thần lại tràn đầy dịu dàng, tay anh cũng dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve cô, sợ sẽ làm vỡ vài vết vảy, khiến cô đau đớn.
“Mộng Đình!”, anh nhẹ nhàng gọi.
Chương 963: Thần giáng thế
"Dục Thần..."
Ánh mắt Lâm Mộng Đình lóe lên một tia thanh tỉnh, giống như ánh trăng trong trời mây đen, chợt lóe thoáng qua.
Cô lại trở nên ngơ ngác, không có chút tinh thần nào.
Lệ khí của Lý Dục Thần khiến ma khí trong máu tràn ra, làm tàn hồn của Lâm Mộng Đình tỉnh lại trong thời gian ngắn ngủi, nhưng nhanh chóng biến mất.
"Mộng Đình! Kiên trì, anh nhất định sẽ lấy lại linh hồn cho em!", Lý Dục Thần nói.
Anh nhẹ nhàng đặt Lâm Mộng Đình xuống, đứng dậy, lửa giận ngập trời, đối mặt với đám Vu sư và dân chúng bất lực như những con cừu non trên đồng hoang.
Anh lại túm lấy một Vu sư, tức giận hỏi: "Nói, các người đang hiến tế ai? Thần ở đâu? Những Đại Vu khác ở đâu?"
Người này sợ hãi đến mức bắt đầu huyên thuyên bằng tiếng địa phương của họ.
Lý Dục Thần nghe vậy liền nôn nóng, giang tay xé nát người này.
Những người còn lại sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, một người đứng lên từ trong đám đông, nói: "Cậu cần gì phải làm khó bọn họ, họ chỉ là những tín đồ của Thần, là những tín đồ lương thiện trên thế giới".
Người nói là một ông già thấp lùn, khuôn mặt sần sùi, mặc quần áo bình thường, không khác gì những người dân chăn nuôi trên thảo nguyên.
Lý Dục Thần quay người liếc nhìn Vu sư bị đóng đinh trên cột.
"Tôi biết rồi, ông mới là Lữ Hiển!"
"Cậu đoán không sai, tôi chính là Lữ Hiển".
Ánh mắt Lý Dục Thần như dao, lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông lại còn dám đứng ra!"
"Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu làm tổn thương những người dân hiền lành trên thảo nguyên này", Lữ Hiển nói.
"Hiền lành?", Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Nhân danh tế thần, dùng hình đốt người, giết người lấy máu, rút mất linh hồn, đây gọi là lương thiện sao?"
"Đây chỉ là một nghi thức cổ xưa, không liên quan gì đến bọn họ. Bọn học chỉ hi vọng đánh thức thần linh, mang lại hạnh phúc cho họ".
"Nghi thức? Vị thần nào lại cần nghi thức như vậy để thức tỉnh? Nếu vậy thì cũng là một ác thần!"
"Vị Thần nào mà không cần nghi thức như vậy chứ?", Lữ Hiển nhìn bầu trời, khuôn mặt sần sùi cũng thê lương như vùng đất hoang dã này.
Lý Dục Thần không muốn nói nhảm với ông ta nữa, nói: "Trả lại linh hồn của cô ấy, nếu không tôi sẽ giết ông!"
"Cậu cảm thấy tôi sẽ bị cậu uy hiếp sao? Mạng sống của tôi so với Thần thì không là gì cả".
"Vậy tôi sẽ giết chết tất cả tín đồ của các người, tiêu diệt thần linh của các người, khiến Thần của các ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới!"
Lữ Hiển hoàn toàn không sợ hãi mà còn cười lớn:
"Hahaha, giọng điệu thật lớn! Tuổi còn trẻ đã có thể ngự kiếm bay trên trời, quả thực có thể gọi là thiên tài. Nhưng cục cưng à, cậu còn quá trẻ, chẳng lẽ sư phụ cậu không dạy cậu, giữa Tiên Thiên và Tiên Thiên cũng có chênh lệch sao?”
"Cậu có biết nơi này là nơi nào không? Không phải ngẫu nhiên mà tôi chọn nơi này để đặt đàn tế thần. Tuy linh khí nơi này cạn kiệt nhưng lại vô cùng hoang vắng. Nhưng đây chính là nơi Thần giáng lâm! Là thánh địa cổ xưa của Tát Mãn! Thần sinh ra ở đây, sấm sét cổ xưa rơi xuống đây, tất cả tà ma đều không thể sống sót ở đây!”
Lữ Hiển nói như thể đang niệm thánh thơ.
"Cậu chắc là Lý Dục Thần rồi, tôi biết cậu, hai mươi năm trước, chúng tôi đi tìm cậu, đều cho rằng cậu đã chết. Truyền thuyết kể rằng Lý Thiên Sách đã tự tay bóp chết cậu vì dòng máu Thiên Ma của cậu sẽ mang đến mối nguy hiểm không xác định cho nhà họ Lý".
Lý Dục Thần càng nghe càng tức giận, sức mạnh trong mạch máu không thể khống chế được nữa, sát ý xao động trong lồng ngực dâng phun trào.
Anh vẫy tay một cái, rút kiếm Huyền Minh đang đóng đinh Vu sư trên cột bay vào tay anh.
Một luồng kiếm khí theo đó được phất ra.
Kiếm khí từ lòng đất tuôn ra, giống như long xà bay lên, chém ra mười dặm, những nơi đó đi qua, mặt đất rạn nứt, không có một ngọn cỏ.
Những người ở phía kiếm khí hướng vào ngay lập tức biến thành tro tàn.
Chỉ còn lại Lữ Hiển, trơ trọi đứng ở nơi đó.
Trên mặt ông ta tràn đầy kinh hãi, trong mắt tràn ngập không thể tin được, ông ta nhìn Lý Dục Thần, chỉ là trong ánh mắt kia lại có một tia vui mừng không thể phát hiện.
"Đây... đây là... Thiên Ma..."
Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra, thân thể của ông ta đột nhiên tiêu tán, biến thành một hình bóng sương mù.
Gió trên đồng cỏ bao la thổi đến, thổi tan ông ta, không để lại dấu vết gì.
Khóe mắt Lý Dục Thần như muốn nứt ra, ma khí trong ngực dâng trào, sát khí không ngừng tràn ra.
Nhiệt độ trên toàn đồng cỏ bát ngát giảm xuống, như thể đã bước vào trời đông giá rét.
Sương giá ngưng tụ trong không khí, mấy vạn người đang quỳ rạp trên mặt đất run bần bật.
"A!"
Lý Mục Thần đau đớn kêu lên một tiếng, cầm kiếm Huyền Minh trong tay, nhảy điệu nhảy Thiên Ma ở trên tế đàn.
Mây đen cuồn cuộn từ bốn phía kéo đến, vùng trời trên đồng cỏ hoang vu tối sầm lại.
Trong bóng tối, người ta nhìn thấy một bóng đen đang nhảy múa trên bầu trời.
Hết thảy đều đúng như tình hình Thần giáng thế mà bọn họ mong đợi.
Chỉ là không có những đám mây tốt lành đầy màu sắc, không có Phượng hoàng bay lên mà chỉ có bóng tối và sát khí vô tận.
Đầu tiên là những Vu sư còn lại trên tế đàn, thân thể vỡ vụn, bốc lên từng đám sương máu.
Tiếp theo là một số người ở gần tế đàn, từng người lần lượt ngã xuống...
Chương 964: Hãy tha thứ cho tôi
Bầu không khí trong căn nhà của họ Lý có chút nặng nề.
Thi thể của hai người làm thuê và ba bảo vệ được đặt song song ở trong một căn phòng trống phía tây.
Ngũ Ngọc Xuân và Tôn Trường Hải quỳ gối trước thi thể.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương đứng ở bên cạnh, một người cầm đao trong tay, một người chắp tay sau lưng, trong lòng bàn tay đỏ rực.
Sau khi Hoàng Đại Sơn ném Ngũ Ngọc Xuân và Tôn Trường Hải vào căn nhà của họ Lý liền trốn vào trong miếu đại tiên của ông ta.
Ông ta nói, không có đuôi là không thể ra ngoài gặp người khác, cũng giống như những blogger xinh đẹp sau khi tẩy trang vậy.
Nếu không phải Hoàng Đại Sơn nói, Lý Dục Thần dặn dò ông ta phải giao hai người này cho Lý A Tứ, sư phụ Vinh và ông chủ Vương đã sớm ra tay rồi. Lấy thủ pháp của bọn họ, lúc này sợ là đã loại bỏ sạch sẽ tất cả thịt trên xương cốt rồi.
Cánh cửa mở phát ra một tiếng cọt kẹt.
Hầu Thất Quý dẫn Lý A Tứ đi đến.
Lý A Tứ đã tự giam mình ở trong phòng chưa hề đi ra ngoài cả ngày. Tóc tai anh ta rối bời, trên mặt râu ria xồm xoàm, hai mắt vô thần, cúc áo sơ mi cài sai, vạt áo nhăn nhúm. Cả người không có một chút tinh thần nào, mới có một ngày trôi qua mà cứ như già đi ba mươi tuổi.
Lý A Tứ vào phòng, ngơ ngác nhìn bóng lưng Ngũ Ngọc Xuân quỳ trên mặt đất.
"A Tứ..."
Ngũ Ngọc Xuân xoay người, trông thấy Lý A Tứ, nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ áy náy và bi thương, trong đôi mắt mang theo nhu tình và lưu luyến.
"Tôi xin lỗi!"
Cô ta cúi đầu xuống, nhẹ nhàng sụt sùi khóc.
"Vì sao chứ?", khuôn mặt Lý A Tứ có chút vặn vẹo, nhìn qua có vẻ vô cùng thống khổ, lúc nói ra ba chữ này giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của anh ta vậy.
"Tôi đã lừa cậu, A Tứ!"
Ngũ Ngọc Xuân bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra. Cô ta vốn dĩ đang sống ở nông thôn, cuộc sống trôi qua không có gợn sóng. Lý A Tứ đối với cô ta mà nói chỉ là một điểm nhỏ trong ký ức, một ấn tượng đẹp đẽ mà mơ hồ thỉnh thoảng lại thoáng hiện ra trong hồi ức tuổi thơ mà thôi.
Ngày đó, Tôn Trường Hải đột nhiên xuất hiện, phá vỡ cuộc sống yên tĩnh vốn có của cô ta.
Tôn Trường Hải bắt bố mẹ và em trai cô ta đi, cũng hạ độc dược cho bọn họ. Ông ta bắt Ngũ Ngọc Xuân đi làm việc theo lời ông ta, nếu không sẽ giết bọn họ.
Ngay từ đầu, nhiệm vụ của Ngũ Ngọc Xuân chỉ là tiếp cận Lý A Tứ, sau đó tiến vào nhà họ Lý, lấy được sự tin tưởng của người nhà họ Lý. Cô ta vốn có ấn tượng tốt với Lý A Tứ, làm chuyện này cũng không khó khăn. Cô ta cũng không biết người của nhà họ Lý, không có bất an về lương tâm. Mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi, cũng rất bí mật, ngay cả Trần Tiểu Lục cũng không biết cô ta là quân cờ do Tôn Trường Hải sắp xếp.
Tôn Trường Hải sắp xếp hai quân cờ, cờ ở ngoài sáng là Trần Tiểu Lục và Lạc Tinh Xương, chắc chắn nhà họ Lý sẽ phòng bị. Tôn Trường Hải chưa bao giờ đánh giá thấp trí tuệ của Hầu Thất Quý, mà Ngũ Ngọc Xuân mới là quân cờ bí mật của ông ta, cũng là đòn sát thủ của ông ta.
Ông ta vốn định lợi dụng Ngũ Ngọc Xuân cho Lý Dục Thần một lần đả kích trí mạng.
Chỉ là Tôn Trường Hải không nghĩ tới, Lý Dục Thần sẽ trực tiếp ra tay với Tần Môn ở trước mặt toàn bộ hào môn thủ đô trong buổi tiệc mừng thọ Tần gia, ngay cả chính ông ta cũng suýt nữa mất mạng. Nếu như mất mạng, đương nhiên quân cờ cũng sẽ mất đi tác dụng.
Sau khi bị thương bỏ chạy, Tôn Trường Hải liên hệ với sư phụ Lữ Hiển của ông ta ở Mạc Bắc, mời Lữ Hiển rời núi, sau đó để Ngũ Ngọc Xuân nhân lúc Lý Dục Thần không có ở đây để hạ độc vào thức ăn.
Độc dược là do sư phụ ông ta mang tới, không màu không vị, chỉ cần không phải môn chủ Cát môn hay là giáo chủ Ngũ Độc ra tay, sẽ không ai có thể nhận ra.
Vốn dĩ tất cả người trong nhà họ Lý đều sẽ bị hạ độc chết, nhưng lương tâm bất an khiến Ngũ Ngọc Xuân sinh ra chần chờ.
Cô ta đã nảy sinh tình cảm với Lý A Tứ, đồng thời ở trong nhà họ Lý lâu như vậy, người ở đây đều đối xử với cô ta như người nhà.
Nhưng mà bố mẹ và em trai cô ta vẫn còn ở trong tay Tôn Trường Hải, vì để cứu bọn họ, cô ta chỉ có thể làm theo lời Tôn Trường Hải. Cô ta giảm bớt liều lượng độc dược, đồng thời đổi độc dược trong đồ ăn của Lý A Tứ, chỉ dùng thuốc mê.
Đồ ăn của Hầu Thất Quý giống với Lý A Tứ cho nên vẫn còn sống, mà sư phụ Vinh và ông chủ Vương cũng dựa vào công lực bản thân để sống sót.
Chỉ là hai nữ giúp việc và mấy tên vệ sĩ này, mặc dù lượng thuốc đã giảm bớt, nhưng bọn họ chỉ là người bình thường, vẫn bị độc chết.
Nhìn thi thể trên đất, Ngũ Ngọc Xuân khóc lóc sướt mướt.
Lý A Tứ ngơ ngác đứng đấy, ngơ ngác lắng nghe, giống như nghe thấy được, lại như không nghe thấy.
Vuốt ve an ủi đêm qua vẫn còn lại dư hương trên người anh ta, thân thể mềm mại kia giống như ánh trăng, chất lỏng ngọt ngào hòa với âm thanh mất hồn kia vẫn còn lặp đi lặp lại trong đầu anh ta.
Lý A Tứ cảm thấy mình bị vùi vào trong một cái quan tài, không thể hô hấp được.
Lần đầu yêu đương trong đời, người phụ nữ đầu tiên trong đời, vì sao lại biến thành thế này?
Cuộc sống không nên giống vậy.
"A Tứ!", Ngũ Ngọc Xuân thâm tình nhìn anh ta, thâm tình gọi: "Hãy tha thứ cho tôi!"
Lý A Tứ đi qua, đưa tay kéo lấy cô ta, thâm tình ôm hôn.
Hầu Thất Quý nhíu mày.
Ông ta đồng tình với Lý A Tứ, nhưng là quản gia của nhà họ Lý, ông ta biết rõ, đồng tình rẻ mạt không có cách nào làm cho căn nhà này thịnh vượng được.
Nếu như Lý A Tứ lựa chọn tha thứ cho Ngũ Ngọc Xuân, như vậy ông ta đành phải lựa chọn không tha thứ cho Lý A Tứ.
Cho dù cậu Lý có thưởng thức bảo vệ nho nhỏ này thế nào, cho dù Hầu Thất Quý sẽ có nguy cơ bị quở trách thậm chí đuổi khỏi căn nhà của họ Lý, ông ta cũng sẽ không chút do dự để sư phụ Vinh và ông chủ Vương ra tay.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương thấy được ánh mắt Hầu Thất Quý đưa tới, liếc nhau, đều khẽ gật đầu.
Chương 965: Cái giá của sự trưởng thành
Lòng bàn tay ông chủ Vương nóng bỏng hẳn lên, đao trong tay sư phụ Vinh thì trở nên lạnh hơn cả băng.
"A Tứ, xin lỗi!", Ngũ Ngọc Xuân vừa hôn, vừa thút thít, nước mắt chảy trên mặt Lý A Tứ: "A Tứ, cậu có thể tha thứ cho tôi không?"
Lý A Tứ ôm chặt cô ta nói: "Tôi tha thứ cho cô!"
Ngũ Ngọc Xuân nhìn anh ta giống như không tin, sau đó thân thể đột nhiên chấn động, vẻ đau đớn lóe lên một cái rồi biến mất trên mặt, trong ánh mắt hiện ra vẻ vui mừng.
"Cảm ơn cậu, A Tứ!"
Lý A Tứ nhẹ nhàng buông Ngũ Ngọc Xuân ra.
Trước ngực Ngũ Ngọc Xuân cắm một con dao găm, máu tươi thấm qua quần áo, chảy ra từ giữa kẽ tay Lý A Tứ.
Anh ta nắm đuôi dao thật chặt, một bàn tay vuốt ve mặt Ngũ Ngọc Xuân.
Ngũ Ngọc Xuân chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt vẫn còn nở nụ cười, chiếu vào trong mắt Lý A Tứ, cũng vĩnh viễn lưu lại trong lòng anh ta.
Nước mắt tràn ra từ trong mắt Lý A Tứ, nhỏ xuống ngực Ngũ Ngọc Xuân, hòa quyện với máu.
Nếu cái chết có thể cứu vãn sai lầm, cứ để máu tươi mai táng bi thương đi.
Hầu Thất Quý khẽ thở dài một hơi.
Ông ta biết, bắt đầu từ giờ phút này, Lý A Tứ đã trưởng thành.
Thế nhưng cái giá của sự trưởng thành này lại quá lớn.
Hầu Thất Quý lắc đầu, quay người đi ra ngoài.
Ông chủ Vương đưa tay vỗ một lưng sư phụ Vinh đang cầm đao, nháy nháy mắt với ông ta, hai người cũng đi theo sai.
Hai người đứng ở ngoài cửa, đầu tiên là thăm dò trước một chút, sau đó đóng cửa lại.
Chỉ còn lại Lý A Tứ và thi thể, còn có Tôn Trường Hải nửa chết nửa sống.
Lý A Tứ rút dao ra từ trong ngực Ngũ Ngọc Xuân, dùng áo sơ mi của mình lau sạch sẽ máu trên dao.
Động tác của anh ta rất chậm, rất nhẹ nhàng, giống như đang lau thân thể của người yêu mình.
Sau đó, anh ta chuyển hướng sang Tôn Trường Hải.
Anh ta túm lấy tai Tôn Trường Hải, dí dao vào sát, nói: "Từ giờ trở đi, cứ cách một giây tôi sẽ cắt một miếng thịt từ trên người ông, cắt bao lâu đều sẽ được quyết định bởi việc ông dùng bao lâu để nói hết chuyện tôi muốn biết cho tôi, ông nói càng nhanh, thịt trên người càng bị cắt ít đi..."
...
Mây đen càng ngày càng dày đặc, che đậy toàn bộ vùng trời bỏ hoang.
Gió từ nghẹn ngào biến thành gào rít giận dữ.
Mọi người chạy trốn tán loạn, thỉnh thoảng có người ngã xuống đất, có người đứng lên, cũng có người bị những người khác giẫm đạp dưới chân, cũng đứng lên không nổi nữa.
Lý Dục Thần không biết mình đang ở chỗ nào, trong lòng của anh chỉ còn lại giết chóc.
Thù hận khó hiểu giống như núi lửa đang im ắng mấy triệu năm, những nỗi hận cất giấu sâu trong đáy lòng đang phun ra ngoài như dung nham.
Anh không biết mình hận ai, giống như có thể hận mọi thứ trên đời này.
Anh không biết muốn giết ai, giống như có thể giết mọi thứ trên đời này
Có một giọng nói đang hô to ở đáy lòng anh:
"Giết đi! Giết đi! Giết bọn họ! Giết tất cả! Thế giới này vốn là của cậu! Bọn họ cướp đi kiếm của cậu, cướp đi quyền lực của cậu, cướp đi người yêu của cậu, cướp đi tất cả mọi thứ của cậu!"
"Giết đi! Giết đi! Để những kẻ phản bội kia, những kẻ ngụy trang đã từng phủ phục ở trước mặt cậu đều hủy diệt đi!"
"Giết sạch tất cả, hủy diệt tất cả!"
"Nếu có người ngăn cản cậu thì hãy giết kẻ đó! Nếu có thần ngăn cản cậu thì hãy giết thần! Như thiên đạo muốn ngăn cản cậu, hãy phá hủy thiên đạo!"
"Cậu vốn là ma, sợ gì thiên đạo! Cậu vốn là đạo, sợ gì làm ma?"
...
Theo những âm thanh này là những tiếng ngâm nga chú ngữ truyền đến từ chốn xa xăm.
Ma chú như du hồn, chui vào thân thể của anh từng chút một.
Linh hồn của anh giống như trở nên càng ngày càng cường đại, nhưng cũng càng ngày càng khó khống chế.
Kiếm trong tay anh đang biến mất khỏi cảm giác của anh, hòa làm một với cơ thể anh.
Kiếm khí phun ra theo ý niệm của anh, loạn xạ như ánh sáng trong vũ trụ.
Sát khí tràn ngập mọi nơi.
Ánh sáng đỏ như máu bắn ra khắp trời.
Vào khoảnh khắc này, anh đột nhiên nghe thấy trên bầu trời xa xôi truyền tới một âm thanh:
"Dục Thần..."
Cơ thể Lý Dục Thần đột nhiên chấn động, động tác múa kiếm bỗng nhiên dừng lại.
"Sư phụ!"
Anh nhìn về phía tây xa xôi, ánh mắt giống như xuyên qua vạn dặm, nhìn thấy Côn Luân đứng sừng sững trên những đám mây mênh mông, nhìn thấy đường lên trời hư vô mờ mịt, nhìn thấy Thiên Đô ở cuối đường, lơ lửng trong chín tầng trời.
"Dục Thần... Đạo tâm kiên cố sẽ có thể trừ ma..."
"Sư phụ! Rốt cuộc con là tiên hay là ma?"
"Tiên cũng là ma, ma cũng là tiên... Tiên Ma khác biệt chỉ ở trong tim..."
"Chỉ ở trong tim con?", Lý Dục Thần thì thào nói: "Trong tim con có thù hận, con không bỏ xuống được, sư phụ, con nên làm cái gì?"
"Dục Thần..."
Gió trên vùng đất hoang vu càng lúc càng lớn, giọng nói của sư phụ càng ngày càng xa xôi, ánh sáng của Côn Luân rốt cuộc đã bị mây đen che đậy, biến mất trong tầm mắt.
Lồng mây đen khóa lại bầu trời, đen kịt, không thấy ánh mặt trời được nữa.
Giọng nói kia lại vang lên lần nữa:
"Giết đi! Hủy diệt đi! Đây là thế giới cậu sáng tạo ra, lẽ ra phải do cậu tự tay hủy diệt!"
Ngọn lửa thù hận lại bốc lên lần nữa, sát khí lại tràn ngập một lần nữa.
Hàng chục ngàn người còn đang bỏ chạy, nhưng vùng đất hoang này quá lớn, bọn họ giống như những con kiến hôi bò loạn xạ trên mặt đất mênh mông.
Lý Dục Thần giơ kiếm lên, sát ý vô tận ngưng tụ trên thân kiếm.
Lại một giọng nói khác vang lên:
"Dục Thần..."
Lần này, giọng nói cũng không hư ảo, cũng không xa xôi, mà là gần ở bên người.
Lý Dục Thần quay đầu, trông thấy ánh mắt rõ ràng của Lâm Mộng Đình.
"Mộng Đình!"
"Dục Thần..."
"Chờ anh giết sạch đám sâu kiến này rồi đưa em về nhà!"
Anh giơ cao kiếm trong tay, kiếm quang đột nhiên bộc phát.
"Dục Thần, đừng mà!"