Lại thêm năng lượng của cờ Ma Giáo Ngũ Hành, khiến nó có được pháp lực cường đại, có thể thu gom sinh khí của hàng vạn cây cối xung quanh.
Kết giới động thiên Vương Ốc đã gom hết sinh khí hàng vạn cây cối này lại một chỗ, càng làm tăng thêm pháp lực của nó.
Chẳng trách nó lại mượn thân thể của Nguyệt Tiên Lăng, ở lại trong động thiên Vương Ốc.
Chỉ cần kết giới động thiên Vương Ốc còn tồn tại, trong động thiên còn có cỏ cây, thì nó sẽ không chết.
Trừ khi Lý Dục Thần phá hủy toàn bộ động thiên Vương Ốc, nếu không rất khó giết được nó.
“Ha ha ha...” Nguyệt Tiên Lăng vừa rồi còn khóc lóc đã phá lên cười, “Lý Dục Thần, chẳng phải cậu muốn gặp Diệp Tiễn Lâm sao? Giờ thì cậu gặp rồi đấy! Bọn ta là hai mạng trong một thân xác, nam nữ song hình, vừa người vừa yêu, vừa tiên vừa ma! Hình thái sinh mệnh của bọn ta, tiên tiến hơn nhiều so với các cậu! Thứ cả đời bố cậu theo đuổi, chẳng phải muốn cầu tiên ma hợp nhất hay sao?”
“Giết... hắn...”
Từ trong cổ họng Diệp Tiễn Lâm hừ ra những tiếng trầm đục, thân hình lại lớn thêm một chút.
“Khoan đã!” Nguyệt Tiên Lăng đột nhiên ngăn lại, “Tạm thời chưa giết hắn, hắn còn có giá trị với Minh Vương đại nhân. Hơn nữa...”
Trên mặt Nguyệt Tiên Lăng lộ ra vẻ giễu cợt, trong ánh mắt ẩn chứa vài phần tà mị và hận ý.
Diệp Tiễn Lâm vừa đưa tay ra liền khựng lại, nhưng sát khí xanh biếc vô tận xung quanh vẫn khóa chặt lấy Lý Dục Thần. Vô số lá xanh bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành kiếm nhọn, xuyên thủng thân thể Lý Dục Thần.
“Lý Dục Thần, tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng. Đi theo tôi, sau này cậu sẽ vinh quang tột đỉnh, chính đạo hay ma đạo, đều sẽ là thiên hạ của chúng ta!” Nguyệt Tiên Lăng nói.
“Chỉ dựa vào cái yếm bà lột xuống từ người mình sao?” Lý Dục Thần cười khẩy.
Sắc mặt Nguyệt Tiên Lăng thay đổi, cho dù mặt dày đến đâu, lúc này cũng cảm thấy nhục nhã, vô thức đưa tay che ngực.
Diệp Tiễn Lâm rõ ràng đã bị chọc giận, gầm lên một tiếng trầm đục, thân thể rung chuyển, một luồng sức mạnh khổng lồ bộc phát ra.
Cuồng phong nổi lên, nghìn dây leo hóa rắn, vạn cỏ dại như kiếm, đồng loạt lao về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần huy động kiếm Huyền Minh, kiếm khí tung hoành, hóa thành một màn kiếm đen kịt chắn trước người.
Cỏ cây dây leo bị kiếm khí chém nát, lá rụng tơi bời, vụn cỏ bay loạn xạ.
Nhưng những thứ này vừa chạm đất, lập tức lại mọc ra cỏ cây mới, sinh trưởng điên cuồng.
Lý Dục Thần hoàn toàn không hề hoảng loạn.
Yêu Thanh Mộc, mượn địa khí sinh trưởng, nước và đất chính là căn cơ của nó, có nước có đất, nó sẽ không chết.
Kiếm khí là kim, kim có thể khắc mộc, nhưng kim sinh thủy, thủy sinh mộc. Kim khắc mộc nhưng không diệt được căn cơ của nó, cho nên kiếm khí không giết chết được nó.
Nhưng mộc sợ nhất là hỏa.
Hỏa sinh từ mộc, nhưng hỏa phát ra cũng chính là để khắc chế mộc.
Lý Dục Thần một tay vung kiếm, tay kia giơ lên, lòng bàn tay hiện ra một đóa hoa sen đen chói mắt.
“Cẩn thận!” Nguyệt Tiên Lăng vừa mới nếm mùi lợi hại của Hắc Hỏa của Lý Dục Thần, vội vàng kinh hô, “Cẩn thận lửa địa ngục của hắn!”
Diệp Tiễn Lâm vừa thấy hoa sen đen trong tay Lý Dục Thần, lập tức lùi lại một bước.
“Hắc Hỏa!” Ông ta rõ ràng hiểu biết hơn Nguyệt Tiên Lăng nhiều, dùng giọng khàn khàn nói, “Đây không phải Địa Ngục Nghiệp Hỏa, đây là Hắc Hỏa đến từ dị vực, lại có thể nắm trong tay năng lượng của Hắc Hỏa dị vực, mày... là… ai?”
Lúc này, ánh lửa từ hoa sen đen trong tay Lý Dục Thần đã lan ra.
Toàn bộ dây leo, cành lá, cỏ cây dưới đất, vừa chạm vào Hắc Hỏa, lập tức biến mất, ngay cả tro cũng không còn.
Mà những chỗ đã bị Hắc Hỏa thiêu đốt, dù là mặt đất hay vách tường, đều không thể mọc lại bất cứ thứ gì.
Diệp Tiễn Lâm giận dữ, gầm lên một tiếng, xé từ ngực ra một mảng da xanh biếc, lắc nhẹ một cái, hóa thành một tấm lụa xanh, ném ra ngoài, quấn lấy Nguyệt Tiên Lăng, tỏa ra làn khí xanh mờ mịt, che chở Nguyệt Tiên Lăng, ngăn cản Hắc Hỏa đang lan đến.
Xé ra mảng da này xong, trước ngực Diệp Tiễn Lâm như mở ra một ô cửa sổ, nhưng bên trong không phải là máu thịt, cũng không có trái tim, mà là những sợi dây leo quấn chằng chịt.
Ông ta thò tay vào trong ngực, dùng sức bẻ gãy một chiếc xương sườn, cầm chặt trong tay.
Nói là xương sườn, thực ra giống một đoạn rễ cây xanh thẫm hơn.
Ông ta cầm rễ cây, mạnh tay cắm xuống đất.
Ầm một tiếng, toàn bộ địa mạch linh khí của động thiên Vương Ốc, đều tràn về phía cây gậy gỗ cắm trên mặt đất này.
Gậy gỗ phát ra ánh sáng xanh biếc, sương mù xanh mờ khuếch tán ra, che mất lửa của hoa sen đen.
Lý Dục Thần giật mình.
Diệp Tiễn Lâm dùng chính xương sườn của mình để kết nối địa mạch, hội tụ linh khí của động thiên, ngàn cây vạn cỏ đều sinh ra từ một gốc.
Bàn tay của Lý Dục Thần bắt đầu hơi run.
Dù rằng Hắc Hỏa có sức mạnh hủy diệt tất cả, nhưng vẫn cần anh đích thân điều khiển, phải tiêu hao năng lượng bản thân.
Mà trước mặt anh lúc này, không chỉ là một yêu quái Thanh Mộc bình thường, mà là tinh linh hội tụ toàn bộ sức mạnh cỏ cây trong động thiên Vương Ốc.
Muốn thiêu chết ông ta, thì phải tiêu diệt tận gốc sinh khí trong động thiên này.
Vương Ốc vốn là động tự nhiên, đứng đầu trong mười động thiên nhiên lớn của thế gian. Không gian rộng lớn, linh khí dồi dào, không phải thứ danh sơn bình thường có thể so sánh.
Muốn hủy diệt cả động thiên này, đâu có dễ vậy?
Huống chi, nếu thật sự dùng Hắc Hỏa để thiêu rụi nơi này, thì không chỉ động thiên hóa thành tro bụi, mà toàn bộ phái Vương Ốc cũng sẽ biến mất. Bên ngoài động thiên, cả dãy núi Vương Ốc dài hàng trăm dặm, từ đó về sau sẽ trở thành vùng đất chết, cỏ cây không thể sinh trưởng.
Lý Dục Thần cảm nhận được sinh khí ngàn dặm chảy trong địa mạch, chân mày khẽ nhíu lại.
Anh không tiếp tục phóng ra Hắc Hỏa nữa, mà để hai luồng sức mạnh đối chọi nhau, duy trì thế cân bằng.
Sau đó, anh lấy cờ Xích Hỏa Lưu Diệm ra hóa thành một đám mây lửa, bao trùm Diệp Tiễn Lâm.
Hắc Hỏa sẽ làm tổn thương địa mạch của động thiên, nhưng Xích Hỏa thì không.
Diệp Tiễn Lâm thấy mây lửa ập đến, lại kéo da mình ra, làm động tác như cởi áo, xoẹt một tiếng, cả lớp da trên người bị lột sạch.
Ông ta cầm cả lớp da trên tay, khẽ vung, hóa thành một lá cờ xanh, ném ra ngoài.
Thanh Vân và Xích Hỏa vừa gặp, lập tức quấn lấy nhau trên không trung.
Thấy hai lá cờ ngang sức, cộng thêm xương sườn kết nối địa mạch đã chặn được Hắc Hỏa, Diệp Tiễn Lâm cười quái dị.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Ông ta lại thò tay vào lồng ngực, bẻ gãy một chiếc xương sườn, hóa thành một thanh trường đao, thân đao tỏa ánh sáng xanh biếc.
"Chịu chết đi!"
Trường đao vung mạnh, một luồng đao khí mãnh liệt tràn ra, mang theo sức mạnh sinh trưởng và hủy diệt, chém thẳng về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đang suy nghĩ làm thế nào để giết chết yêu Thanh Mộc, mà không phá hủy động thiên Vương Ốc, nhất là không ảnh hưởng đến sinh thái bên ngoài động thiên.
Đúng lúc này, thấy đao khí chém tới đúng như mong đợi, kiếm Huyền Minh vung lên, một đạo kiếm khí màu đen trực tiếp hóa giải đao khí.
Sau đó, anh tiến vào ảo cảnh Vô Niệm.
Diệp Tiễn Lâm vừa chém ra một đao, bỗng phát hiện ánh sáng xung quanh trở nên mơ hồ, tất cả cảnh vật trước mắt như nhà cửa, đất đai, cỏ cây đều biến mất, chỉ còn lại ông ta và Lý Dục Thần, đứng đối diện nhau trong một thế giới trắng xóa.
Diệp Tiễn Lâm kinh hãi, vì ông ta phát hiện bản thân không còn cảm nhận được khí tức núi sông, cỏ cây.
Mạch rễ của đất đai chính là căn cơ bất tử của ông ta, cũng là gốc rễ bản mệnh tu hành của ông ta.
Giờ mất đi liên kết này, sao ông ta có thể không hoảng?
Ông ta giậm mạnh chân, nhưng dưới chân hoàn toàn phẳng lặng, chẳng hề sinh ra dù chỉ một cọng cỏ.
"Mày..." Diệp Tiễn Lâm kinh hãi nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, "Mày... làm thế nào? Mày rốt cuộc là ai?"
"Trong ảo cảnh Vô Niệm chỉ còn lại bản thể của ông và tôi, chính là nơi đạo tồn tại. Ở đây, tất cả dựa vào cảnh giới của mỗi người, không mượn được ngoại lực." Lý Dục Thần nói.
Diệp Tiễn Lâm dù sao cũng là đại yêu, tu vi cực cao, vừa nghe đã hiểu, cười khẩy: "Tao vốn là cành Phù Tang hóa linh, ngưng tụ ngàn vạn năm khí Thanh Mộc, hóa thành thân xác. Tao là vua của cây cỏ trong thiên hạ, mày nghĩ chỉ dựa vào nơi này là có thể giết tao sao?"
"Nơi này dù là ảo cảnh Vô Niệm của mày, nhưng mày và tao đều không mang theo thân xác thật, bản thể chúng ta giờ này chắc bất động nhỉ? Nhưng đừng quên, bên ngoài, ngoài mày và tao ra, còn có Nguyệt Tiên Lăng. Đến khi bà ta phản ứng lại thì giết mày dễ như trở bàn tay."