Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bay từ Hào Giang đến Las Vegas cần phải nối chuyến ở Bắc Thị, nhưng thay vì lên chuyến bay tiếp theo, Mã Sơn lại đi thẳng ra khỏi sân bay Đào Viên.

Giữa đám đông đón khách, anh ta nhìn thấy Nguyễn Hướng Đông.

Mã Sơn nhanh chân bước tới, bắt tay Nguyễn Hướng Đông: “Anh Đông, sao lại tự mình đến Bắc Thị thế này?”

Nguyễn Hướng Đông năm nay đã ngoài sáu mươi, nhưng hai tay vẫn rất có lực, nắm lấy tay Mã Sơn rồi lắc lắc, sau đó lại vỗ mạnh lên bả vai anh ta một cái:

“Xời, chuyện của Mã Sơn cậu cũng là chuyện của Nguyễn Hướng Đông anh đây. Bắc Thị à, có là Nam Cực thì anh cũng đi phút mốt luôn nhé.”

Danh tiếng của Nguyễn Hướng Đông hiện giờ đã mạnh hơn năm đó. Năm đó mới chỉ ở Hương Giang, còn bây giờ ông ta đã là một nhân vật lãnh đạo cả Nam Dương Hồng Môn rồi.

Việc này đương nhiên là nhờ Lý Dục Thần và Mã Sơn đã trừ khử tên Giang Long Huy kia.

Nguyễn Hướng Đông là người có ân tất sẽ báo đáp, tính cách cũng khá hợp với Mã Sơn, vậy nên chỉ cần Mã Sơn có chuyện gì, chưa có lần nào ông ta từ chối.

Ba năm này, Mã Sơn có thể đứng vững ở Nam Dương, Nguyễn Hướng Đông cũng đã bỏ ra không ít công sức.

Sau tang lễ của Hà Gia Xương, bác sĩ Peter lập tức biến mất. Để không kinh động đến chủ mưu phía sau, Mã Sơn không tiện dùng thế lực của mình, đành phải nhờ đến Nguyễn Hướng Đông của Hương Giang, lợi dụng tai mắt của Hồng Môn tìm ra Peter.

Chẳng mấy chốc, Nguyễn Hướng Đông đã điều tra ra Peter đang ở Bắc Thị, bởi vậy Mã Sơn mới cố ý đến Las Vegas, nhân cơ hội lúc nối chuyến giữa đường mà đáp xuống Bắc Thị.

“Anh Đông, vị này là Mã gia à?” Một người đàn ông trung niên bên cạnh Nguyễn Hướng Đông lịch sự hỏi.

“Ôi trời, quên quên, gặp được cậu em Mã mà vui quá, tý thì quên mất.” Nguyễn Hướng Đông tự vỗ lên đầu mình mấy cái, bật cười sảng khoái, giới thiệu hai người họ với nhau: “Đây là Mã gia của Hào Giang, còn đây là Vạn Cẩm Sinh, người có tiếng nói ở Hồng Môn thuộc Bắc Thị.”

“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Vạn Cẩm Sinh nhiệt tình đưa tay ra: “Đã nghe chú Sơn Lâm nhắc đến Mã gia và cậu Lý từ lâu, tôi đây luôn muốn tới gặp hai vị, tiếc là chưa có cơ hội.”

Mã Sơn nghe thấy vậy thì sửng sốt: “Anh đây và Vạn Sơn Lâm tiên sinh là…”

Vạn Cẩm Sinh cười, đáp: “Ông ấy là chú ruột của tôi.”

Mã Sơn chợt hiểu ra, bật cười: “Vậy thì đều là một người nhà cả rồi!”

Nguyễn Hướng Đông nói: “Chứ sao, cả Hồng Môn này đều là người một nhà, Mã gia tuy không phải người Hồng Môn nhưng lại có ân đối với Hồng Môn chúng tôi, mà đã là anh em với Hồng Môn, tuyệt đối sẽ không bao giờ bị bỏ quên!”

Vạn Cẩm Sinh nói: “Nơi này tai mắt khắp nơi, không nên ở lâu, hay là đến nhà tôi trò chuyện đi.”

Ba người lập tức rời khỏi sân bay, đi đến biệt thự của Vạn Cẩm Sinh ở khu Đại An.

Vạn Cẩm Vinh nhiệt tình chiêu đãi, Mã Sơn không tiện từ chối, ăn xong rồi mới đề cập đến chính sự.

“Peter vẫn còn ở Bắc Thị chứ?”

“Mã gia yên tâm, đặt chân vào địa bàn Bắc Thị, dù là một con ruồi cũng đừng hòng chạy thoát ngay dưới mắt tôi.” Vạn Cẩm Sinh nói.

Mã Sơn gật đầu, anh ta vẫn luôn tin tưởng thực lực của Hồng Môn.

Peter chỉ là một bác sĩ, nhận tiền bẩn rồi chạy đến Bắc Thị mà thôi. Một người bình thường bị Hồng Môn để mắt tới, đúng là không trốn được thật.

Thế nhưng trong lòng anh ta vẫn còn một nghi vấn, Peter là người nước X, cầm được tiền rồi lẽ ra nên quay về nước X mới phải, hoặc là giống như bác sĩ Lưu đến Las Vegas ăn chơi tiêu xài, việc gì phải đến Bắc Thị này?

“Mấy ngày nay Peter làm gì vậy?” Anh ta hỏi.

“Tên này là một tín đồ ngoan đạo, sau khi tới Bắc Thị đã lập tức đi đến nhà thờ, thi thoảng có đi ra ngoài một chút, nhưng hầu như vẫn sẽ ở trong giáo đường.” Vạn Cẩm Sinh nói.

“Nhà thờ?” Mã Sơn nhíu mày, trong lòng lập tức cảnh giác: “Nhà thờ gì cơ?”

“Nhà thờ Tân Quang Minh, ở ngay tại Tín Nghĩa.”

“Nhà thờ này có lai lịch như thế nào? Có liên quan gì với Thái Dương Thánh Giáo không?”

“Chuyện này…” Vạn Cẩm Sinh thoáng kinh ngạc: “Chắc là không đâu, mấy năm trước Thái Dương Thánh Giáo và Hồng Môn xảy ra xung đột ở Loset, nơi này của chúng tôi quả thật có chút ảnh hưởng, nhưng tất cả vẫn ổn, dù sao thì Bắc Thị vẫn là đất của Hoa Hạ mà, huyền môn ở đây rất mạnh. Có mấy nhà thờ liên quan đến Thái Dương Thánh Giáo, đều đã bị chúng tôi dỡ bỏ, nhân sự bên trong cũng đã thay đổi hết. Nhà thờ Tân Quang Minh này vẫn luôn rất biết điều, chưa từng gây ra chuyện gì.”

Mã Sơn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên, anh ta nói: “Không dài dòng nữa, chúng ta qua đó xem sao.”



Peter đứng trong vườn hoa nơi trung tâm nhà thờ, ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng của thánh giá mặt trời trên tháp nhọn, cả người tắm trong ánh nắng, thoải mái vô cùng.

“Peter!”

Nghe thấy có ai gọi mình từ phía sau, Peter quay người lại, nhìn thấy một nhân viên thần chức đang đi về phía ông ta.

“Đại giám mục Ricardo đã đồng ý gặp ông rồi.”

“Thật sao?” Peter mừng rỡ.

Tất cả những thành viên mới gia nhập của giáo hội, chỉ khi nào được đại giám mục chấp nhận, lúc ấy mới có thể trở thành một thành viên chính thức. Còn nếu như muốn đến trụ sở chính của giáo đình ở đảo Delin bái kiến thánh giáo chủ, cũng cần phải đại giám mục cho phép rồi đề cử.

Stephin chẳng qua cũng chỉ là giám mục ở Hào Giang thôi, còn toàn bộ trụ sở chính của khu vực Đông Á được đặt tại Bắc Thị lại do Ricardo quản lý.

Nghe nói vị đại giám mục này không những nghiêm túc mà còn khó gần, Peter cứ thấp tha thấp thỏm, sợ mình không vừa mắt đại giám mục kia. Ông ta đã đến Bắc Thị được mấy ngày, cuối cùng cũng gặp được.

“Ông Peter, không cần căng thẳng đâu, đại giám mục thật ra không hề đáng sợ như những lời đồn bên ngoài. Hơn nữa, ông là người mà giám mục Stephin để cử tới, Stephin ở trụ sở chính hình như cũng có chút lai lịch, đại giám chủ chắc chắn sẽ nể mặt ông ta thôi.”

Nghe thấy người nọ nói vậy, Peter rốt cuộc cũng yên tâm hơn một chút. Ông ta điều chỉnh lại nhịp thở và tâm trạng, phủi sạch bụi trên quần áo, chuẩn bị đi vào diện kiến Ricardo.

“Bác sĩ Peter!”

Đang định bước đi, Peter đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Ông ta khiếp sợ quay người lại, lập tức nhìn thấy ba người đi ra từ cửa bên hông ra.

“Này, các anh là ai đấy?” Nhân viên thần chức đến truyền lời cho Peter lên tiếng chất vấn: “Nơi này là bên trong đình, chỉ có nhân viên công tác nội bộ mới có thể đi vào.”

Mã Sơn không để ý đến người đấy, chỉ nhìn Peter mà cười.

“Bác sĩ Peter à, mới mấy ngày không gặp, đừng nói là không nhận ra tôi nữa đấy chứ?”

“Mã… Mã gia!” Peter hơi chột dạ, ánh mắt dao động, không dám nhìn thẳng vào Mã Sơn.

“Nếu vẫn còn nhận ra tôi là ai thì đi theo tôi, tôi đang có chuyện muốn hỏi ông đây.”

Peter theo bản năng lùi lại về sau một bước: “Mã gia có lời gì muốn hỏi thì hỏi ở nơi này luôn đi, ông Hà đã qua đời rồi, tôi đã không còn là bác sĩ riêng của nhà họ Hà nữa, cũng không còn nghĩa vụ phải nghe các cậu sai bảo nữa.”

“Hả?” Mã Sơn cười nhạt: “Có vẻ như bác sĩ Peter không muốn nói lắm nhỉ. Tôi vốn dĩ chỉ nghi vấn thôi, đang muốn xác nhận một chút, bây giờ xem ra không cần nghi ngờ nữa rồi. Nói đi, bố nuôi tôi chết như thế nào? Ai sai ông làm?”

Cả người Peter run lên: “Ông… Hà bị nhồi máu cơ tim cấp tính, về lý do qua đời thì bệnh viện cũng đã báo cáo rất rõ ràng, cậu nên đến đó mà hỏi.”

Mã Sơn gật gù: “Được, nói thì hay lắm.”

Đột nhiên anh ta đưa tay ra, bóp lấy cổ Peter.

Peter nắm lấy cổ tay Mã Sơn bằng cả hai tay, cố gắng đẩy anh ta ra. Nhưng đôi tay Mã Sơn lại chẳng khác gì cái kìm sắt.

Mặt ông ta đỏ bừng lên, tròng mắt bắt đầu giãn ra, trông cứ như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

“Ông đâu phải mới biết Mã Sơn tôi được một hai ngày.” Mã Sơn ghé sát tai Peter, giọng nói đằng đằng sát khí: “Tôi không có kiên nhẫn đâu, muốn làm công cụ cho kẻ khác, tôi có thể tác thành cho ông.”

Peter sợ đến mất hồn, miệng há to ra, muốn nói nhưng lại không nói được, cổ họng bị bóp chặt đã sắp hết hơi.

Ông ta cảm nhận được cơ thể đang thiếu khí, đầu óc quay cuồng, trong ánh mắt chỉ còn sự van nài.

Nhân viên thần chức bên cạnh tức giận mà nói: “Các anh có biết đây là đâu không hả? Biết ông ấy là ai không? Còn không mau thả ông ất ra, nếu không các người sẽ hối hận!”

“Dựa vào đâu chứ?”

Mã Sơn bật cười, đột nhiên dùng tay kia xé rách áo của Peter, lấy cây thánh giá đeo trước ngực ông ta.

“Dựa vào thứ này à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
I
ImDees.lt17 Tháng ba, 2025 21:38
ad cho mình xin link truyện gốc đọc mấy chap còn thiếu với
BÌNH LUẬN FACEBOOK