Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 337: Anh đã quên bao lâu rồi mình không rơi lệ

Căn phòng Tống Tử Kiều đang ngồi rất lớn, ngoại trừ đại sảnh xa hoa ra thì còn có những căn phòng nhỏ hơn.

Ở trong căn phòng nhỏ đó, Lý Dục Thần phát hiện Trương Diễm Diễm quần áo không chỉnh tề.

Bên cạnh còn có hai tên đàn ông cũng ăn mặc không chỉnh tề, đang làm chuyện khó coi.

Lý Dục Thần vung tay lên, hai tên đàn ông liền bay ra ngoài, đập vào trên tường, biến thành hai đống thịt nát.

Thấy hành động đó của Lý Dục Thần, trong mắt Trương Diễm Diễm hiện lên một luồng ánh sáng, nhưng rất nhanh đã khôi phục tuyệt vọng mà dại ra.

Lý Dục Thần tạo ra một cơn gió giúp cô ta phủ thêm quần áo, sau đó nhẹ nhàng điểm mấy huyệt vị trên người cô ta.

Cơ thể của Trương Diễm Diễm không có gì đáng lo, chỉ có vài vết bầm tím và trầy xước rất nhỏ, nhưng tâm hồn cô ta đã bị tổn thương rất nhiều.

Lý Dục Thần có thể chữa trị cơ thể cho cô ta, nhưng không có cách nào chữa trị tâm hồn, chỉ có thể để cô ta ngủ trước.

Sau đó Lý Dục Thần tìm được Mã Sơn thương tích đầy mình trong một căn phòng nhỏ khác.

Mã Sơn bị buộc chặt ở trên một cái ghế, hai chân đặt trên một cái ghế khác, dưới gót chân đặt vài quyển sách.

Bọn họ đang áp dụng hình thức tra tấn ghế cọp với Mã Sơn.

Trên cái bàn bên cạnh bày đầy những công cụ như kéo, kim, tua vít, dao gọt hoa quả, mỗi một cái đều dính đầy vết máu.

Còn có một lọ tương ớt đã dùng một nửa.

Khuôn mặt Mã Sơn sưng vù không nhìn thấy ngũ quan nữa, giống như bị ong vò vẽ đốt vậy, khóe miệng dính đầy màu đỏ cũng không biết là máu hay là tương ớt, hoặc là máu trộn lẫn tương ớt.

Ánh mắt anh ta lệch đi, đã không mở ra được. Cái tai bên trái đã bị cắt vứt xuống đất.

Anh ta còn bị bẻ gãy bảy, tám cái xương sườn, từ khuỷu tay đến ngón tay, tất cả các đốt ngón tay gần như đều đã bị bẻ thành dị dạng, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

Lúc Lý Dục Thần phát hiện ra anh ta, Mã Sơn đã hấp hối, chỉ còn lại một hơi.

Nhìn thấy tình trạng thê thảm của anh em, lần đầu tiên Lý Dục Thần cảm thấy vô cùng nghẹn khuất và đau đớn.

Cho dù Lâm Mộng Đình bị Lâm Thiếu Bình hạ độc, Lâm Vân bị cắt da xẻo thịt, Đinh Hương bị Lại Sa Sa bắt cóc và hạ cổ, anh đều không tức giận như vậy.

"Người anh em, xin lỗi, em đã tới chậm!"

Lý Dục Thần chỉ thấy sống mũi chua xót, chẳng biết từ lúc nào đã có một dòng nước mắt lăn dài trên má.

Anh đã quên bao lâu rồi mình không rơi lệ.

Lúc trải qua thử thách ở núi tuyết Côn Luân, anh đã sớm quên đau khổ.

Nhưng mà hôm nay, người anh em của mình phải chịu khổ đã đánh thức tình cảm ngủ say của anh dậy.

Sư phụ nói, chướng ngại đột phá Tiên Thiên là giả vờ vô tình.

Thái thượng vong tình, nhưng sẽ không vô tình.

Điều kiện tiên quyết để vong tình là phải có tình trước . Vô tình thì chỉ có là tà ma.

Lý Dục Thần đưa một luồng chân khí vào trong cơ thể của Mã Sơn để bảo vệ tâm mạch, sau đó cho Mã Sơn ăn một viên đan Hồi Nguyên.

Sau đó anh giúp Mã Sơn bẻ thẳng từng ngón tay, chỉnh các đốt ngón tay bị gãy về, khôi phục lại như cũ.

Anh còn dùng chân khí chữa trị từng cái xương gãy cho anh ta.

Mã Sơn mở to mắt, nhìn thấy Lý Dục Thần, trên khuôn mặt còn chưa hết sưng lộ ra vẻ tươi cười: "Anh biết em sẽ đến mà".

Lý Dục Thần nói: "Anh nghỉ ngơi trước đi, chờ dược lực hoàn toàn có tác dụng, em đi một chút sẽ quay lại ngay".

Mã Sơn biết anh muốn đi làm gì, cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Để lại tên họ Tống kia cho anh".

"Được".

Lý Dục Thần gật đầu rồi đứng lên, đi ra ngoài.

Dưới ánh mắt lạnh như băng của Hoa hòa thượng, Tống Tử Kiều và đám đàn em của hắn ta đều như bị hóa đá, không ai dám cử động một cái nào.

Hoa hòa thượng thấy sắc mặt Lý Dục Thần liền biết mọi chuyện không được tốt lắm.

Lý Dục Thần đi đến trước mặt một người trong đó, hỏi: "Vừa rồi là cậu ra tay với người anh em của tôi đúng không?"

Người nọ ấp úng: "Tôi… Tôi…"

Lý Dục Thần vỗ vai hắn ta: "Tôi biết là cậu".

Bả vai của người nọ giống như bị thứ gì đó nặng nề đè lên đến mức vang lên những tiếng răng rắc, cả người hắn ta đều lún xuống, toàn bộ xương cốt vỡ vụn, sau đó ngã xuống đất biến thành một thi thể dị dạng.

Một chưởng này có lực trấn áp cực kỳ khủng bố.

Sắc mặt đám người bao gồm cả Tống Tử Kiều đều trắng bệch.

Ngay cả Hoa hòa thượng cũng vô cùng rung động.

Đây là chưởng lực gì?

Lý Dục Thần lại đi đến trước mặt một người khác.
Chương 338: Lý do không giết

Anh chưa lên tiếng, người đó đã tè ra quần, một vũng nước nóng hổi dưới đất tỏa ra mùi khai tanh.

“Mày cũng vậy”.

Lý Dục Thần tát một cái qua, đầu của người này xoay mấy vòng trên vai, cổ vặn xoắn thành dây thừng.

Trên đầu người thứ ba quấn vải.

Lý Dục Thần vừa nhìn vải đó là đoán được đã xảy ra chuyện gì.

“Mày đánh ác nhất, đúng không?”

Tên quấn vải trắng thụp một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu với Lý Dục Thần: “Đại ca tha mạng! Đại ca tha mạng! Là cậu Tống bảo tôi làm như vậy, không liên quan đến tôi!”

“Mày thích dập đầu thì cứ dập đi, đừng ngừng lại”, Lý Dục Thần nói.

Tên quấn vải trắng dập đầu không ngừng thật, trán đập xuống đất vang lên thịch thịch.

Chỉ lúc sau máu đã chảy ra, nhuốm đỏ cả vải trắng.

Nhưng hắn vẫn đập thình thịch, giống như cái máy không ngừng lại.

Lý Dục Thần đi đến trước mặt Tống Tử Kiều, nói: “Hắn nói là mày sai khiến họ làm”.

Tống Tử Kiều run lên bần bật, nói: “Không, không phải tôi!”

“Không thừa nhận? Thế đâu phải đàn ông, cái thứ đàn ông để lại trên người mày cũng vô dụng, cắt đi thôi”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.

“Không, không…”

“Nói như vậy, mày thừa nhận là mày sai khiến?”

“Không, không phải tôi! À, không không, phải, không phải…”

Tống Tử Kiều nói năng lộn xộn.

Thuộc hạ bên cạnh còn đang dập đầu, vỏ não cũng đã nứt ra, thịch thịch vang lên biến thành tiếng bức bối, một vũng tương não trộn lẫn với máu chảy ra…

Cảnh này, vô cùng quỷ dị khủng bố trong căn phòng tĩnh mịch.

Hoa hòa thượng cũng phải hít khí lạnh.

Cậu Lý này, còn khủng bố hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta.

Lý Dục Thần nhìn Tống Tử Kiều: “Bây giờ tao cho mày một cơ hội, gọi điện kêu người, chỉ cần người mà mày cảm thấy có thể cứu mày, đều được. Mày chỉ có nửa tiếng, nửa tiếng sau, nếu không ai đến cứu mày, tao sẽ giết mày”.

Chuyện này, anh muốn giải quyết triệt để, không để lại hậu họa gì.

Nói xong, Lý Dục Thần đi và phòng bao nhỏ bên trong, giúp Mã Sơn điều trị một chút, chắc chắn tình trạng cơ thể của anh ta đã đỡ hơn, bèn dìu Mã Sơn cùng đi ra ngoài.

Mã Sơn hỏi đến Trương Diễm Diễm.

Lý Dục Thầnc chỉ vào căn phòng khác nói: “Cô ta ở trong đó, người không sao, em cho cô ta ngủ rồi, để cô ta ngủ một lúc trước đi”.

Mã Sơn đoán được đã xảy ra chuyện gì, gật đầu, chỉ là trong mắt lóe lên tia sát ý.

Về đến hội trường.

Tống Tử Kiều còn đang gọi điện, cánh tay cầm điện thoại cũng run lên như giọng của hắn ta.

Dưới đất bên cạnh, kẻ đó vẫn đang dập đầu, chỉ là đầu đã vỡ, chỉ còn lại một nửa.

Toàn bộ thuộc hạ còn lại của Tống Tử Kiều đều run rẩy co lại trong góc.

Lý Dục Thần dìu Mã Sơn ngồi xuống sofa.

Mã Sơn lạnh lùng nhìn, thù hận trong mắt còn đang ngưng tụ.

Qua khoảng hai mươi phút, một đám người xông đến.

Kẻ dẫn đầu là một ngời đàn ông trung niên bụng phệ.

Tống Tử Kiều vừa nhìn người đó, liền như gặp được cứu tinh, òa khóc xông qua: “Bố ơi, cứu con! Mau cứu con!”

Người đàn ông trung niên chính là Tống Tùng Minh, chủ tịch của tập đoàn Bích Dã.

Tống Tùng Minh ôm Tống Tử Kiều an ủi: “Không sao, con trai, đừng sợ, có bố ở đây”.

Nhìn thi thể và tên thuộc hạ vẫn đang dập đầu dưới đất, Tống Tùng Minh kinh hãi.

Cũng may ông ta cũng là người trải đời, nhanh chóng kiềm chế nỗi sợ trong lòng mình.

Với kinh nghiệm nông cạn của ông ta, trên đời này, không có chuyện gì không thể đàm phán, không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng tiền.

Hơn nữa, hôm nay ông ta còn mang theo súng.

“Cậu Hoa”, Tống Tùng Minh đã biết có Hoa hòa thượng ở đây từ lúc Tống Tử Kiều gọi điện.

Hoa hòa thượng không nói gì, mà nhìn sang Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Hắn đã làm gì, ông tự hỏi hắn. Tôi đã cho hắn nửa tiếng cầu cứu, bây giờ đã hết thời gian, ông cho tôi một lý do không giết hắn, không cho được, tôi sẽ ra tay”.

Tống Tùng Minh hiểu ra, người thanh niên ngồi trên sofa mới là nhân vật chính.

“Không biết vị này là cậu mấy nhà họ Tiền?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK