Thế nhưng anh lại nhạy bén nắm bắt được ý nghĩa của họ này, cũng như khi họ Vũ và họ Lý kết hợp lại sẽ mang đến điều gì.
Sau khi biết nhà họ Vũ từng là gia tộc bảo vệ Thiên Ma, anh mới biết chắc chắn rằng Vũ Sĩ Hoạch không lấy cối xay đá vì giá trị của nó. Chắc chắn ông ta đã phát hiện ra năng lượng tiềm ẩn nằm trong nó.
Nếu bàn Lục Hư Luân Chuyển thực sự là thứ được Thần Ma làm ra, vậy thì vị trưởng tộc nhà họ Vũ này chắc hẳn đã biết điều gì đó. Có lẽ chính nhờ có vật này mà tham vọng ẩn giấu của gia tộc này mới bắt đầu trỗi dậy.
Có được sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi và bàn Lục Hư Luân Chuyển được Thần Ma tạo ra, bọn họ sẽ có thể tìm được thời không chuyển thế của Thiên Ma, sứ mệnh trên vai bọn họ sẽ không còn nằm ngoài tầm với nữa.
Thật đáng tiếc, bọn họ chỉ có được bàn Lục Hư Luân Chuyển mà không có La Bàn Kinh.
Vậy La Bàn Kinh đang ở đâu?
Anh hy vọng Trí Nhẫn sẽ nói tiếp, bởi vì điều đó cũng rất quan trọng đối với Lý Dục Thần.
Bàn Lục Hư Luân Chuyển đang nằm trong tay anh, nếu tìm được La Bàn Kinh thì sẽ có thể phát huy toàn bộ công năng của món pháp bảo này. Về cơ bản, gần như bất kỳ kết giới hay rào chắn nào cũng không thể trở thành chướng ngại được nữa.
"Nguyễn Úc chính là Nhất Tâm, đúng chứ?" Lý Dục Thần nhìn Trí Nhẫn nói: "Sau khi mất bàn Lục Hư Luân Chuyển, Nhất Tâm sẽ tìm vợ của mình bằng cách nào đây? Không lẽ lại xuống tóc làm hòa thượng lần nữa à?"
Trí Nhẫn đặt chén trà xuống, chỉ về phía xa: "Chỗ đó chính là tháp Lôi Phong."
Lý Dục Thần nhìn qua phía bờ hồ bên kia, tháp Lôi Phong đứng sừng sững ở phía nam bờ hồ Tiền Đường. Nhưng nếu nhìn từ trên núi xuống thì nó không hề hùng vĩ, mà lại ẩn mình trong màu xanh tươi tốt, khá khó thấy.
"Ngọn tháp này mới được xây lại sau này, nền móng cũ đã được đưa vào viện bảo tàng rồi."
Câu nói của Trí Nhẫn trước sau không đồng nhất.
Lý Dục Thần cũng không thúc giục mà kiên nhẫn lắng nghe.
"Thí chủ đoán đúng rồi, Nguyễn Úc chính là Nhất Tâm." Cuối cùng Trí Nhẫn cũng quay lại với câu chuyện: "Thứ người tu hành tối kỵ nhất chính là nóng vội. Nhất Tâm quá nôn nóng, vẫn chưa luyện thành La Bàn Kinh đã mượn sức mạnh của bàn Lục Hư Luân Chuyển để chuyển sinh, kết quả là quên mất chính mình là ai, cuối cùng còn làm mất cả bàn Lục Hư Luân Chuyển."
"Không có bàn Lục Hư Luân Chuyển, Nhất Tâm chỉ dựa vào công pháp La Bàn Kinh luân hồi qua nhiều kiếp, lang thang giữa thời không, lần nào cũng lướt qua người mình yêu. Mãi cho đến một kiếp, cuối cùng anh ta cũng gặp được người mình yêu bên bờ hồ Tiền Đường.”
"Lúc đó, nhà Đường đã diệt vong, thiên hạ loạn lạc, mười nước tranh nhau. Tiền Đường nằm dưới sự cai trị của Ngô Việt Vương, trải qua ba đời với năm vua, nhưng chỉ có dân chúng ở Tiền Đường mới có thể khôi phục nguyên khí, thiên hạ giàu có thịnh vượng. Ngày hôm ấy, Nhất Tâm đi dạo bên hồ Tiền Đường thì đột nhiên nghe thấy tiếng đánh cồng vang lên, sau đó lập tức nhìn thấy một đoàn người đang đi tới, ở giữa là một chiếc kiệu rực rỡ đang đi về phía tây dọc theo bờ hồ."
"Nhất Tâm nép vào lề đường, khi chiếc kiệu đi ngang qua người anh ta, rèm kiệu bất ngờ được vén lên, để lộ ra một khuôn mặt tuyệt đẹp khiến hoa nhường nguyệt thẹn. Khoảnh khắc đó, Nhất Tâm như bị sét đánh, ký ức về những kiếp trước hiện lên rõ rành rành, người mà anh ta đã tìm kiếm suốt bấy nhiêu kiếp qua, giờ đang ở trước mặt anh ta."
"Nhưng người phụ nữ trong kiệu rõ ràng không nhận ra anh ta, chỉ nhìn Nhất Tâm rồi mỉm cười, sau đó buông rèm xuống. Nhất Tâm muốn đi tới nhưng lại bị binh lính cản lại. Sau khi đoàn người đi qua, anh ta mới hỏi thăm những người xung quanh xem người vừa đi qua đó là tiểu thư con nhà ai. Họ chỉ cười và nói cho anh ta rằng đó không phải tiểu thư nào cả, mà đó là Hoàng phi - phi tử được Ngô Việt Vương - Tiền Hoằng Thích sủng ái nhất."
"Nhất Tâm như bị sét đánh thêm lần nữa. Khó khăn lắm mới tìm được người mình thương, nhưng cô gái ấy đã vào cung và trở thành phi tử của hoàng đế. Anh ta ngày ngày đứng bên ngoài hoàng cung, hy vọng có thể gặp cô ấy thêm một lần, nhưng lại chẳng bao giờ thấy được. Ngay khi anh ta không còn cách nào nữa, đang cho rằng cuộc đời này chỉ còn tuyệt vọng, người đạo sĩ từng đưa cho anh ta La Bàn Kinh lại xuất hiện."
“Nhất Tâm biết người đó là thần tiên, bèn cầu xin người đó thi triển phép thuật để tác thành cho bọn họ. Đạo sĩ nói ông ta đến đây vì chuyện này. Kể từ khi chém chết con rắn, ông ta đã bị cuốn vào đoạn nghiệt duyên này, không thể phi thăng. Tuy nhiên, đạo sĩ lại không muốn thi pháp, nói rằng làm như vậy sẽ gây rối loạn thiên cơ, khiến nghiệt duyên của họ ngày càng rối ren.”
“Đạo sĩ nói với anh ta rằng, Ngô Việt Vương sùng bái Phật pháp, vừa lên ngôi đã cho trùng tu chùa Linh Ẩn. Mỗi năm vào dịp trung thu, Hoàng phi đều đến chùa Linh Ẩn lễ Phật cầu con. Anh ta vốn là chú tiểu của chùa Linh Ẩn, Linh Ẩn chính là nơi anh ta và con rắn đó gặp nhau, là nơi duyên phận này bắt đầu, và cũng chỉ có Linh Ẩn mới có thể đặt dấu chấm hết cho mối duyên đó.”
“Nhất Tâm bèn trở lại chùa Linh Ẩn, cạo đầu làm tăng, lại một lần nữa trở thành chú tiểu trên đỉnh Phi Lai, ngày ngày bổ củi, gánh nước giống như những kiếp trước. Chỉ là lúc này, chùa Linh Ẩn đã nguy nga hơn trước rất nhiều, hương khói cũng thịnh vượng hơn hẳn.”
“Anh ta kiên nhẫn chờ đợi trong chùa, đến ngày trung thu đó, quả nhiên Hoàng phi đã đến dâng hương cầu nguyện. Anh ta trốn sau tượng Phật nhằm đánh thức Hoàng phi. Hoàng phi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhớ lại chuyện xưa, không kìm được mà đau lòng khóc thương.”
“Sau khi trở về, Hoàng phi đã đổ bệnh, ngày ngày sầu não, chẳng buồn ăn uống, ngự y trong cung đều bó tay. Ngô Việt Vương bèn dán bảng chiêu mộ danh y khắp thiên hạ, ai có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng phi, ngoài tiền bạc ban thưởng ra, còn có thể đồng ý một điều kiện của người đó.”
“Nhất Tâm lập tức hoàn tục xuống núi, dùng tên giả là Hề Tuyên Tán mở một tiệm thuốc ở Tiền Đường, sau đó xé bảng chiêu mộ, vào cung chữa bệnh cho Hoàng phi. Hoàng phi vừa gặp anh ta đã lập tức khỏi bệnh, chẳng còn vướng mắc gì. Ngô Việt Vương - Tiền Hoằng Thích vui mừng khôn xiết, ban thưởng rất nhiều của cải cho Hề Tuyên Tán. Nhưng Hề Tuyên Tán kiên quyết từ chối nhận, mà hỏi ngược lại Ngô Việt vương, lời hứa trên bảng chiêu mộ có được tính hay không.”
“Tiền Hoằng Thích nói tất nhiên là tính rồi, ngươi có điều kiện gì thì cứ nói, chỉ cần không phải ngôi vị hoàng đế thì cái gì ta cũng sẽ đồng ý. Hề Tuyên Tán lập tức đưa ra yêu cầu muốn cưới Hoàng phi làm vợ. Điều này khiến Ngô Việt vương khó xử. Nếu không đồng ý, tức là quân vương thất hứa, mất tín với thiên hạ. Nếu đồng ý, việc gả sủng phi của mình cho một thầy thuốc, chẳng phải sẽ bị người đời chê cười hay sao?”
“Tiền Vương rơi vào thế khó, đúng lúc này, lại có một người khác xé bảng chiêu mộ bước đến. Người nọ là một hòa thượng, sau khi nghe chuyện xong đã hiến một kế cho Tiền Vương. Chân mày Tiền Vương lập tức giãn ra, nói với Hề Tuyên Tán rằng, ta đã hứa trước nên đương nhiên sẽ không thất hứa, ta sẽ giết hai người và để hai người chết cùng một huyệt.”
“Ngỡ rằng Hề Tuyên Tán sẽ vì sợ chết mà từ bỏ ý định cưới Hoàng phi, nhưng không ngờ Hề Tuyên Tán lại vui vẻ đồng ý, cũng không hề sợ chết. Tiền Vương bất đắc dĩ, đành chọn cách giết bọn họ. Vào lúc hành hình, Hoàng phi đột nhiên biến thành một con bạch xà, phá nát gông xiềng cứu Hề Tuyên Tán, định thoát khỏi hoàng cung.”
“Hòa thượng kia nói ‘Ta chỉ chờ mỗi lúc này’ rồi bay lên không trung, cả người đột nhiên sáng lên, hóa thân thành đại Phật, bắt cả bạch xà và Hề Tuyên Tán lại.”
“Hòa thượng muốn giết bạch xà, nhưng Tiền Vương lại yêu sâu đậm Hoàng phi, dù đã biết cô ấy là yêu nhưng vẫn không nỡ giết, bèn sai người xây một tòa tháp ở bờ nam hồ Tiền Đường, trấn áp bạch xà dưới tháp, đặt tên là tháp Hoàng phi.”
“Tiền Vương yêu Hoàng phi, nhưng lại căm ghét Hề Tuyên Tán nên muốn giết chết anh ta. Hòa thượng nói rằng, người này đã luyện Tu La Kinh, giết rồi vẫn có thể chuyển kiếp. Tiền Vương bèn nhờ hòa thượng làm gì đó để tiêu diệt anh ta. Hòa thượng lập tức thi triển thuật pháp Thiên Nhân Ngũ Suy lên Nhất Tâm, từ đó anh ta không thể luân hồi, hóa thành một hòn đá.”
“Tiền Vương đặt hòn đá do Nhất Tâm biến thành lên tháp Bảo Thích trên núi Bảo Thạch ở bờ bắc hồ Tiền Đường. Hai ngọn tháp, một nam một bắc, đối diện nhau qua hồ. Hai người yêu nhau, luân hồi mấy kiếp cuối cùng cũng tìm được nhau, nhưng bị một hồ Tiền Đường xinh đẹp chia cắt, mãi mãi không thể bên nhau.
“Tiền Vương vẫn luôn xem vị hòa thượng nọ là Phật tổ giáng thế, hỏi hòa thượng muốn được ban thưởng gì. Hòa thượng nói, ta đến đây chỉ vì một chuyện, từ sau đời Đường, thiên hạ chiến tranh liên miên, bách tính ly tán, nay Trung Nguyên đã thống nhất, vì con dân Tiền Đường, xin Ngô Việt vương đừng khơi dậy binh đao nữa.”
“Hòa thượng nói xong thì rời đi, sau đó không lâu Ngô Việt Vương cũng hạ lệnh, lập tức ngưng chiến, gộp đất vào Tống.”