Vì vậy, Lý Dục Thần đoán phía sau mật thất còn có mật thất.
Sau khi tìm kiếm kỹ càng, anh phát hiện ra một rào chắn giống như kết giới trên một bức tường đá ở tận cuối thông đạo.
Xem ra, mật thất bên ngoài chỉ là thủ thuật che mắt, mật thất thực sự còn ở bên trong.
Chỉ nghiên cứu một lát, Lý Dục Thần đã tìm được cách phá giải trận pháp.
Rất nhanh, anh đã mở ra một căn mật thất bên trong cùng.
“Oa!”
Con chồn kinh hãi kêu một tiếng, vì cảnh lọt vào mắt, là một căn phòng đầy tranh chữ đồ cổ và vàng bạc châu báu.
Nhưng Lý Dục Thần không chú ý đến những thứ này, mà chú ý đến một chiếc hộp trên bàn chính giữa nhất của căn phòng.
Anh đi đến mở hộp ra.
Bên trong hộp là một miếng ngọc hình bán nguyệt.
Lý Dục Thần cảm thấy rất quen mắt, miếng ngọc hình bán nguyệt này, sao lại giống với miếng ngọc trong mộ cổ nhà họ Tiêu thế?
Miếng ngọc chỉ có một nửa, chẳng lẽ hai miếng ngọc hình bán nguyệt này là một chiếc, được bẻ ra từ một chiếc vòng ngọc bích tròn.
Dùng thần thức quét, bề ngoài miếng ngọc ẩn chứ ma khí lưu chảy.
Trong miếng ngọc hình bán nguyệt, cuồn cuộn hào hùng, giống như vũ trụ khác.
Bên cạnh còn có một tờ giấy, bên trên viết:
Hồ Vân Thiên diệt trừ ma tâm Thánh Nữ, nhốt vào trong hồn bích. Ma tâm Thánh Nữ?
Lý Dục Thần suy nghĩ ý của bốn chữ này.
Thánh nữ có lẽ là chỉ mẹ của mình, Cung Lăng Yên, ma tâm, là thứ của người tu ma có, giống như đạo tâm của người tu đạo, là gốc rễ nhất của người tu hành.
Một khi mất đi đạo tâm, người tu đạo cũng biến về người bình thường.
Người tu ma diệt bỏ ma tâm, có nghĩa là từ bỏ công phu tu ma, trở về người bình thường.
Lại liên tưởng đến y thuật của Hồ Vân Thiên, thập tam châm của nhà họ Hồ thực ra chính là Quỷ Môn Thập Tam Châm, còn Quỷ Môn Thập Tam Châm chính là sử dụng trên hồn, chỉ cần y thuật tinh thông, thực sự có thể lột bỏ ma tính trên hồn thể, từ đó giúp tu giả xua đuổi ma tâm.
Còn “thiên hồn bích”, có lẽ là tên của miếng ngọc này.
Bích, là là một loại hình dạng cấu tạo của ngọc, hình tròn, có chút giống tiền đồng của đời sau, chỉ là lỗ ở giữa là hình tròn.
Nhưng miếng ngọc mà Lý Dục Thần nhìn thấy lại là hình bán nguyệt.
Hình bán nguyệt cũng là một loại hình dạng của ngọc, nửa hình tròn là hình bán nguyệt, cũng có nghĩa là, một nửa miếng ngọc tròn, hoặc là một phần, gọi là ngọc bán nguyệt.
Vì vậy, Lý Dục Thần đoán miếng thiên hồn bích này là miếng ngọc thiếu khuyết.
Nhìn từ độ cong kích thước, có lẽ là một phần ba miếng ngọc tròn.
Hình dạng của miếng ngọc bán nguyệt của nhà họ Tiêu thành phố Tuyên vô cùng giống với miếng ngọc này, hoa văn cũng rất giống.
Ngọc cổ của nhà họ Tiêu có thể ẩn giấu hồn, miếng ngọc này cũng vậy.
Sau khi Hồ Vân Thiên diệt trừ tâm ma Thánh nữ, rồi mượn miếng ngọc này, nhốt ma tính được đuổi ra, để tránh ma khí lan rộng.
Chỉ là không biết miếng bích thiên hồn này là của Hồ Vân Thiên, hay là của nhà họ Lý.
Lý Dục Thần lấy miếng ngọc bán nguyệt từ trong hộp ra, đặt lên tay quan sát thật kỹ.
Chỗ chạm vào tay, có cảm giác tê như dòng điện nhỏ chạy qua, đây là do ma khí trên bề mặt miếng ngọc gây ra.
Ma khí còn lưu lại trong miếng ngọc đã vô cùng ít.
Lý Dục Thần nắm nhẹ, hút toàn bộ ma khí vào trong bàn tay.
Anh cảm nhận được một chút cảm giác quen thuộc tưởng chừng như cách cả một thế hệ, đó là do mẹ để lại bên trên.
Anh lại nhìn tờ giấy trong hộp.
Tại sao Hồ Vân Thiên để lại mảnh giấy chứ?
Hình như câu này không có ý nghĩa đặc biệt gì, ngoại trừ nói ra việc là do Hồ Vân Thiên làm.
Nhưng miếng ngọc này lại được cất giấu kỹ như vậy, rất hiển nhiên, căn mật thất này vì có trận pháp kết giới bảo vệ, trước nay chưa từng có người phát hiện.
Lý Dục Thần nghĩ mãi mà không hiểu được.
Sau đó, anh kiểm tra kỹ mật thất một lượt.
Trận pháp kết giới ở đây rất cao minh, không phải người bình tường làm.
Ngay cả người mà diệt nhà họ Lý trong một đêm năm đó cũng không phát hiện ra.
Thứ mà họ muốn tìm, liệu có phải cũng ở trong mật thất này không?
Nhưng kiểm tra cả căn phòng, ngoại trừ vàng bạc châu báu, tranh chữ đồ cổ, thì không có thứ gì đặc biệt.
Chẳng lẽ là thiên hồn bích này?
Lý Dục Thần cất thiên hồn bích đi, bất kể là đồ của Hồ Vân Thiên, hay là của nhà họ Lý, anh cũng phải cầm đi, chỉ vì trên đó lưu giữ mùi của mẹ.
Tiếc là, vì là nửa miếng ngọc, ma tâm Thánh nữ sớm đã từ từ phóng ra theo thời gian trôi, chỉ còn sót lại một chút.
Sau khi ma khí phóng ra, lại thấm vào lòng đất, trong thời gian mấy chục năm, từ từ thấm lên mặt đất.
Vừa hay được con chồn tu hành này phát hiện, tưởng là linh khí, hấp thụ vào trong cơ thể.
May mà nó học đạo pháp đường đường chính chính, nếu không rất có thể rơi vào ma đạo, trở thành yêu quái.
Chương 372: Trọng trách lớn
Nhưng việc này cũng tránh được ma khí lan rộng, cũng tránh có người phát hiện ra mật thất dưới lòng đất.
Tất cả đều có số, ban đầu khi mẹ Cung Lăng Yên cứu con chồn này, có lẽ sẽ không nghĩ, con chồn này sẽ canh giữ khu nhà này.
Lý Dục Thần vẫy tay về phía con chồn, hỏi: “Ông có tên không?”
Con chồn suy nghĩ nói: “Có, lúc đó bà Cung gọi tôi là A Hoàng, sau này có miếu, tôi tên là Hoàng Đại Tiên, cho nên tên của tôi là Hoàng Đại Tiên, tên thường gọi là A Hoàng”.
Lý Dục Thần vỗ nhẹ lên người nó một cái, trong lúc không chú ý đã xua đi ma khí trong có thể nó, cười nói: “Cái tên Hoàng Đại Tiên này, ông không gánh nổi, ông không phải người, hay là bỏ bớt nét trong chữ Tiên, gọi là Hoàng Đại Sơn đi”.
“Hoàng Đại Sơn…”, con chồn đọc hai lần, vẻ mặt khổ sở nói: “Cậu chủ, liệu có nhà quê quá không?”
“Ha, một con chồn như ông, cả ngày chui dưới đất, còn muốn tên tây thế nào? Vậy hay là gọi Hoàng Đại Sư, thế nào?”
“Ầy, thôi, Hoàng Đại Sơn đi”.
Con chồn đã có tên, bái lạy Lý Dục Thần: “Cảm ơn cậu chủ ban tên”.
Lý Dục Thần giơ tay đỡ nó, nói: “Không cần cảm ơn, ông được mẹ tôi nuôi, vậy coi như anh em của tôi. Sau này gặp tôi không cần khách sáo như vậy. Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi”.
Hoàng Đại Sơn thấy kỳ lạ nói: “Cậu chủ, ở đây nhiều châu báu như vậy, cậu không mang theo chút à?”
Lý Dục Thần cười nói: “Tôi mang theo làm gì? Đây vốn là đồ của nhà họ Lý, cứ để đó đi, đợi tôi về thủ đô, chấn hưng nhà họ Lý, mua lại khu nhà này, đến lúc đó sẽ xử lý những thứ này”.
“Cậu chủ, cậu định đi ư?”, Hoàng Đại Sơn kinh ngạc nói: “Cậu muốn đi đâu?”
“Tôi muốn về phương Nam, ở đó còn có rất nhiều chuyện phải làm”.
“Ồ ồ!”
Hoàng Đại Sơn gật đầu, đi theo phía sau Lý Dục Thần rời khỏi mật thất, về đến sân viện.
Lý Dục Thần phi bay lên nóc cổng thùy hoa, phóng mắt nhìn toàn diện khu nhà, trong lòng cảm khái, đây chính là nơi mình sinh ra ư!
Nhớ năm đó phồn hoa tựa cẩm, đâu ngờ nay chỉ có con chồn canh cửa.
Niềm vui nỗi buồn trên thế gian đều như vậy.
Thế sự biến ảo vô thường.
Vẫn nên tu hành, cầu được trường sinh, mới là cách giải thoát.
Hoàng Đại Sơn đứng dưới cổng, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, bóng hình của Lý Dục Thần trong ánh trắng, tuy không mặc áo dài ống tay rộng, nhưng cũng có vẻ thần tiên.
Nó nhớ đến Lý Vân Hoa năm đó – đệ nhất thiếu gia thủ đô làm say lòng bao nhiêu cô gái.
So sánh ra, cậu chủ này không khoan thai hào phóng như ông bố nổi tiếng thủ đô, nhưng lại có vài phần tiên khí, có cảm giác phiêu diêu không thể nắm bắt.
Nếu bà Cung còn sống, nhất định sẽ rất tự hào đấy?
…
Lý Dục Thần bay người đến con hẻm bên ngoài tướng, cạch cạc đi bộ trong sắc đêm.
Xuyên qua con hẻm, anh bỗng dừng chân, quay đầu nói: “Ông đi theo tôi làm gì?”
Hoàng Đại Sơn đi theo cả đoạn đường nói: “Bà chủ không còn nữa, cậu chủ, cậu là chủ nhân của tôi, cậu đi đâu, thì tôi đi đấy”.
Lý Dục Thần buồn cười nói: “Nếu tôi vào núi đao biển lửa, ông cũng đi theo hả?”
“Đi theo chứ!”, Hoàng Đại Sơn vô cùng chắc chắn nói.
Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Được, sau này ông có thể theo tôi, nhưng bây giờ không được”.
“Tại sao?”, Hoàng Đại Sơn không hiểu.
“Tu hành của ông vẫn không đủ xông pha giang hồ, mà bây giờ ông còn chưa qua được cửa ải biến hình, tôi không thể đưa theo một con chồn lên máy bay chứ phải không?”
Hoàng Đại Sơn không biết máy bay là cái gì, nghe mà mơ hồ, dường như đã hiểu, lại như không hiểu.
“Hơn nữa, tôi còn cần ông ở đây canh giữ khu nhà này của nhà họ Lý”.
Câu này thì Hoàng Đại Sơn nghe hiểu.
“Cậu chủ, cậu yên tâm, có tôi ở đây, khu nhà đảm bảo không sao”.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Ông không được lơ là, hai mươi năm không sao, là vì họ cho rằng nhà họ Lý đã chết hết, bây giờ tôi quay về, những người đó có thể cũng sẽ quay lại. Họ không phải là người nhà họ Na, ông giả thần giả quỷ dọa một trận là bỏ chạy”,
“Vậy tôi phải làm thế nào?”
“Ông vẫn cứ như trước đây, ở trong miếu Hoàng Đại Tiên của ông, tôi truyền cho ông mấy thuật pháp, ông tu luyện cho tốt, thanh thủ sớm ngày biến hình. Giả như bên phía khu nhà nhà họ Lý có động tĩnh gì, đừng lỗ mãng, chỉ cần âm thầm quan sát. Tôi cho ông hai lá bùa, một lá dùng hộ thân lúc tình hình nguy cấp, một cái khác, ông chỉ cần dùng pháp lực kích hoạt, tôi có thể cảm nhận được, biết ở chỗ ông xảy ra chuyện. Tôi sẽ đến ngay”.
Lý Dục Thần lấy ra hai lá bùa, đưa cho Hoàng Đại Sơn, bảo nó giữ cẩn thận.
Hoàng Đại Sơn nhận lấy, trong lòng không nỡ, nhưng cũng biết mình trọng trách to lớn, bái lạy Lý Dục Thần một cái, nói: “Cậu chủ yên tâm, có Hoàng Đại Sơn tôi ở đây, nhất định bảo vệ khu nhà họ Lý bình an!”
Rồi quay người, đi về miếu Hoàng Đại Tiên của nó.
Lý Dục Thần đang định rời đi, bỗng phía sau có pháp lực dao động, bỗng quay người, nhìn sang mái vòm của một tòa đại viện không xa, quát nói:
“Kẻ nào nấp ở đó, mau ra đi!”
Chỉ nghe một tiếng cười:
“Sư đệ, tu vi có tiến bộ mà, tỷ ẩn giấu khí tức, lại bị đệ phát hiện ra!”
Chương 373: Sư tỷ đến
Một bóng người bay lên mái nhà, thon nhỏ duyên dáng, như liễu thoáng qua, bay nhẹ nhàng đáp xuống đất, hóa thành một cô gái, mắt sáng long lanh, đứng giữa cây già tường cổ, ánh trăng như hoa, chiếu lên người, càng cảm giác không dính bụi trần.
“Hướng sư tỷ!”, Lý Dục Thần kinh ngạc vui mừng nói.
Người đến tên là Hướng Vãn Tình, cũng là đệ tử Thiên Đô, đến Côn Luân sớm hơn Lý Dục Thần mấy chục năm.
“Chúc mừng sư đệ, tu vi tiến bộ, xem ra, cách Tiên thiên không xa nữa!”
“Còn kém xa sư tỷ”, Lý Dục Thần nói.
“Không cần khiêm tốn, đệ mới bao tuổi chứ, nếu có thể đột phá tiên thiên trong mấy năm, đệ chính là người đầu tiên trong năm trăm năm nay. Sư tỷ cũng đuổi theo không kịp!”
Hướng Vãn Tình nhìn Lý Dục Thần từ đầu đến chân mấy cái, cười nói: “Tu vi tăng cao, có thêm vài phần khói lửa nhân gian, xem ra đệ sống rất tốt của thế giới phàm tục mà! Có phải có đối tượng rồi không?”
Lý Dục Thần đỏ mặt, nói: “Sư tỷ nói đùa rồi”.
“Có gì đáng đùa chứ, đều là chuyện thường tình của con người, chỉ cần đệ chưa biến thành lão quái vật trong Vạn Tiên Trận, thì sẽ phải buồn phiền vì tình. Yên tâm đi, sư tỷ sẽ không cười đệ”.
Hướng Vãn Tình nhìn Lý Dục Thần, trong nụ cười lộ ra vẻ giảo hoạt.
“Nhưng sư đệ này, nếu đệ có đối tượng thật, thì phải qua được cửa ải của tỷ, tỷ phải xem con cháu đời sau của hai người có thiên tư hay không, nếu có, thì tỷ đặt trước, làm đồ đệ của tỷ, tỷ phải giày vò con của đệ, ha ha!”
Lý Dục Thần tối sầm mặt, Hướng sư tỷ này, vẫn tinh quái như vậy, không thể nắm bắt.
“Sư tỷ, làm sao tỷ tìm được đệ?”, Lý Dục Thần nhìn xung quanh nói.
“Tỷ không có bản lĩnh tìm được đệ, là chim xanh của đệ tìm đến”.
Hướng Vãn Tình đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một con chim nhỏ màu xanh biếc.
Con chim nhìn thấy Lý Dục Thần, giống như thú cưng gặp chủ nhân, vui mừng nhảy nhót, líu lo kêu không ngừng.
“Đi đi”.
Hướng Vãn Tình khẽ nâng bàn tay, chim xanh bay lên, lượn một vòng, đậu lên vai Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười đưa tay gỡ chim xanh xuống, đậu trong tay anh, biến thành một con hạc giấy.
“Thì ra là vậy, không ngờ sư tỷ đích thân xuống núi, sư phụ dặn dò gì không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Hướng Vãn Tình nói: “Chim xanh của đệ truyền tin về chuyện các phái Phương Tây liên thủ muốn đối đầu với Huyền Môn Hoa Hạ ta, sư phụ rất coi trọng, cho nên phái tỷ xuống núi, đi điều tra đầu đuôi sự việc. Chỉ là gần đây trong đỉnh núi Vạn Trận Tiên, kiếm khí dao động, sư phụ lo lắng có thiên ma ngoại vực đến tấn công, vì vậy sư phụ và các sư huynh đều phải canh giữ Thiên Đô, đề phòng bất trắc”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Có sư tỷ đến là đủ rồi, tông giáo nước ngoài muốn xâm phạm Hoa Hạ ta, cũng không dễ như vậy”.
“Sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy, đặc biệt là Thái Dương Thánh Giáo”, Hướng Vãn Tình lộ vẻ mặt lo lắng: “Sư phụ ở trên núi bói một quẻ, vây mà ông ấy cũng không nhìn rõ được. Dục Thần, đệ có thêm manh mối về Thái Dương Thánh Giáo không?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Hiện giờ vẫn chưa có, đệ đã truyền tin tất cả những gì đệ biết về thông qua chim xanh rồi. À đúng rồi, đệ còn có cáu này…”
Nói xong, anh lấy ra thập tự giá mặt trời đó ra.
“Thứ này là tín vật của họ để giáo tiếp với thần, sư tỷ xem xem, có lẽ có ích”.
Hướng Vãn Tình nhận lấy thập tự giá, quan sát thật kỹ, lát sau nói: “Được, tỷ cầm cái này. Tỷ phải ra nước ngoài một chuyến, điều tra kỹ Thái Dương Thánh Giáo này. Chuyện bên Hoa Hạ, sư đệ, đệ để ý thêm một chút. Bạch Vân Quan thủ đô là tổ đình toàn Chân Long Môn, đệ có thể đi gặp Quan chủ Vương Tông Tiên đạo trưởng, nói rõ tình hình, bảo họ chú ý đề phòng. Lúc cần thiết dùng Thiên Đô Lệnh truyền đạo môn thiên hạ”.
“Được, đệ biết rồi”, Lý Dục Thần không khỏi lo lắng nhìn Hướng Vãn Tình: “Nơi Mạt pháp nước ngoài, sư tỷ phải cẩn thận đấy”.
“Yên tâm đi, đệ tử Thiên Đô, dưới Vạn Tiên Môn, có lúc nào từng sợ ai!”, Hướng Vãn Tình kiêu ngạo cười: “Những kẻ nhỏ bé, mạo dạnh Thái Dương, tụ tập cuồng đồ, cuồng ngôn xâm phạm Hoa Hạ ta, tỷ phải nhanh chóng diệt chúng! Sư đệ, đệ đợi tin tốt của tỷ đi!”
Nói xong liên lắc người, biến mất trong sắc đêm.
“Sư tỷ!”
Lý Dục Thần gọi một tiếng, nhưng không có tiếng đáp lại.
Anh còn muốn đưa cách liên lạc của Hồng Môn cho cô ấy, để ra nước ngoài có thể có hỗ trợ.
Nhưng Hướng sư tỷ này, vẫn hành sự quyết liệt dứt khoát vậy.
Hy vọng cô ấy thuận lợi.