Lâm Lai Phong bật cười với vẻ mặt âm lạnh.
“Ông già cũng sống dở chết dở rồi, ông cho rằng nhà họ Lâm thực sự có nhiều người ủng hộ ông làm gia chủ chắc? Hay là thế này đi, nhân lúc ông cụ còn một hơi thở, hôm nay chúng ta mở cuộc họp gia tộc. Tôi hỏi các vị ở đây, giữa tôi và Lâm Thu Thanh, các người ủng hộ ai làm gia chủ?”
“Tôi ủng hộ Lai Phong làm gia chủ!”
Lâm Lai Nghi đứng bên cạnh Lâm Lai Phong lên tiếng đầu tiên, nói xong, cười hì hì nhìn những người khác của nhà họ Lâm.
“Còn tôi nữa”.
Viên Quốc Thành tiến lên một bước, đứng bên cạnh Lâm Lai Nghi.
“Là con rể nhà họ Lâm, tôi cũng coi như thành viên của nhà họ Lâm, có tư cách bỏ phiếu. Ngoài ra, trước khi tôi đến, đã nói chuyện với nhà tôi, bố của tôi, và anh cả của tôi đều ủng hộ Lai Phong làm gia chủ nhà họ Lâm. Bố tôi đã nói, sau khi Lai Phong lên làm gia chủ, việc hợp tác giữa nhà họ Viên và nhà họ Lâm sẽ sâu sắc thêm. Còn những người không ủng hộ Lai Phong, sau này nhà họ Viên cũng sẽ không tiếp tục qua lại với họ”.
Nói xong, vung tay, đám người mà ông ta đưa đến phía sau xếp hành một hàng.
Ý của ông ta rất rõ ràng, nhà họ Viên đã hoàn toàn tham gia vào cuộc tranh chấp gia chủ của nhà họ Lâm.
Có những người vốn còn chỉ là lung lay, vì Lâm Lai Phong đã bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ là dựa vào con trai từ Đông Doanh trở về quá bá đạo.
Bây giờ đã có nhà họ Viên ủng hộ, thì hoàn toàn khác.
Nhà họ Viên ở Tiền Đường, thực lực còn mạnh hơn rất nhiều so với nhà họ Lâm.
Có mấy người đi về bên đó, đứng lên cạnh Lâm Lai Phong.
“Anh Lai Phong, chúng tôi ủng hộ anh”.
Lúc bọn họ nói ra, ánh mắt không dám nhìn về phía Lâm Thu Thanh.
“Tốt, chỉ cần ủng hộ tôi, chính là người nhà mình”, Lâm Lai Phong cười ha ha nói.
Một khi có người mở đầu, thì sẽ liên tục có người đi theo.
Chẳng mấy chốc, hơn một nửa số người đã đứng qua đó.
Thẩm Minh Xuân kéo Lâm Thu Phượng, lặng lẽ nháy mắt.
Lâm Thu Phượng ngẩn người, lập tức hiểu ý của Thẩm Minh Xuân, tức giận nói: “Minh Xuân, anh nghĩ cái gì vậy hả? Đó là anh trai của em! Nếu bây giờ anh dám ủng hộ Lâm Lai Phong, em và anh ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Thẩm Minh Xuân vốn muốn âm thầm đi qua đó, đứng phía sau là được, thấy Lâm Thu Phượng không hề nể mặt, liền sầm mặt nói:
“Thu Phượng, em đã gả cho anh, thì là người của nhà họ Thẩm. Em nên suy nghĩ cho lập trường của anh, cho dù em không quan tâm lợi ích của nhà họ Thẩm, cũng phải nghĩ đến con của chúng ta!”
Lâm Thu Phượng đột nhiên nghẹt thở.
Đúng thế, họ còn có con.
Lâm Nguyệt Nga ở bên cạnh nói: “Thẩm Minh Xuân, anh độc thật đấy, lúc này lấy con cái ra uy hiếp em gái của tôi, anh có còn là người không?”
Thẩm Minh Xuân cười lạnh lùng nói: “Tôi muốn tốt cho cô ấy, kẻ tức thời là trang tuấn kiệt, tôi không muốn giống như chồng của chị, làm một tên phế vật vô dụng!”
Tôn Quảng Phúc bên cạnh Lâm Nguyệt Nga, mặt không đổi sắc, nói: “Đúng là tôi không giàu có như anh, tôi chỉ là người dạy học. Nhưng ít nhất tôi có khí phách của tôi, sẽ không giống như một số người, thấy lợi quên nghĩa, bề ngoài oai phong, nhưng chỉ là ngọn cỏ đầu tường!”
Vẻ mặt Thẩm Minh Xuân lúc đỏ lúc tái.
Bỗng nghe Viên Quốc Thành cười lớn ha ha nói: “Hay cho câu có khí phách! Tôi sớm đã nghe nói chồng của em tư nghèo đến mức chỉ còn lại bộ xương, hôm nay tôi muốn xem xem, xương của ông rắn đến mức nào!”
Ông ta vung tay, đám tay chân nhà họ Viên mà ông ta đưa đến liền xông lên.
“Nếu đau thì kêu một tiếng”, Viên Quốc Thành bày ra bộ mặt cười chân thành: “Ông cầu xin tôi một tiếng, hoặc là học tiếng chó sủa, tôi sẽ cho người dừng tay!”
Binh binh binh…
Đám tay chân tay đấm chân đá.
Tôn Quảng Phúc mặt đầy máu, mặt bị đánh đến biến dạng.
Nhưng ông ta vẫn cắn chặt răng, không kêu một tiếng.
“Quảng Phúc!”
Lâm Nguyệt Nga nhìn chồng mình Tôn Quảng Phúc bị đám người vây đánh, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nhưng bà ta không rơi một giọt nước mắt.
Bà ta biết, lúc này, nếu bà ta tỏ ra yếu đuối, thì là bất kính với chồng mình.
Sự kiêu ngạo của người dạy học, đâu phải nắm đấm của mấy tên lưu mạnh có thể khuất phục.
Thuộc hạ thì thầm bên tai Viên Quốc Thành: “Còn đánh nữa có thể sẽ đánh chết đấy”.
Viên Quốc Thành không quan tâm đến mạng của Tôn Quảng Phúc, nhưng hôm nay là đến giúp Lâm Lai Phong lập uy, không cần thiết đánh chết người, liền bảo thuộc hạ dừng tay.
Tôn Quảng Phúc bị đánh đến thở thoi thóp.
Lâm Nguyệt Nga xông đến, ôm lấy chồng của mình, nước mắt rưng rưng trong khoang mắt, cố gắng nhịn không để rơi xuống.
Đôi mắt của Tôn Quảng Phúc mở ra đường khe, nhìn bà xã, khuôn mặt sưng tím nở nụ cười: “Bà xã, anh không giàu có, nhưng anh… anh không làm mất mặt em và nhà họ Lâm”.
Cuối cùng nước mắt của Lâm Nguyệt Nga không nhịn được rơi xuống, rớt lên khuôn mặt của Tôn Quảng Phúc, hòa lẫn với máu của ông ta.
Thẩm Minh Xuân chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Lai Phong, đưa tay ra nói: “Anh Lai Phong, chúc mừng anh, trở thành gia chủ nhà họ Lâm”.
Lâm Lai Phong cười ha ha, chắp tay với ông ta: “Việc hợp tác giữa chúng tôi và nhà họ Thẩm vẫn tiếp tục”.
Viên Quốc Thành cũng nói: “Nhà họ Viên cũng có ý hợp tác với nhà họ Thẩm”.
Chương 167: Mưa gió ngập trời
Thẩm Minh Xuân vui mừng, cải thiện quan hệ với nhà họ Viên, sau này địa vị của mình ở nhà họ Thẩm nhất định sẽ ngày càng cao.
Lâm Thu Phượng nhìn sang anh cả Lâm Thu Thanh với khuôn mặt đau lòng, cuối cùng vẫn đi về phía chồng.
Lúc này, bên cạnh Lâm Thu Thanh đã không còn mấy người.
Hoạn nạn mới biết lòng người, ngay cả em ruột cũng rời khỏi mình mà đi.
Lâm Thu Thanh thở dài một tiếng, trong lòng vô cùng đau buồn.
“Ha ha ha, còn ai nữa không!”
Lâm Lai Phong ý chí lên cao, đi đến trước mặt Lâm Thượng Nghĩa.
“Ông cụ, tôi lên làm gia chủ rồi, có phải ông nên chúc mừng tôi không? Ha ha ha…”
Ông cụ vẫn đứng ở đó, dáng vẻ tàn tạ, giống như cây khô mùa đông, hoa lá đã rụng hết, nhưng tấm lưng của ông cụ vẫn rất thẳng bất khuất.
Ánh mắt của ông cụ vẫn vô hồn trông về phía cổng lớn.
“Ha ha, lão già, đừng ảo tưởng gì nữa! Sẽ không có ai đến cứu người các người đâu”, Lâm Lai Phong nói.
Trong sơn trang đột nhiên nổi gió.
Gió rất lớn, vù vù, thổi đến mức bụi tung mù trời.
Thấp thoáng còn vang lên tiếng sấm sét.
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời.
Một đám mây đen dày đặc trên trời càng lúc càng thấp xuống.
Trong tầng mây, rất nhiều dòng điện chằng chịt bò qua lại như con rắn.
Đột nhiên, chớp điện lóe lên.
Cùng với tiếng sét kinh thiên.
Tầng mây dường như bị xé nứt, nước mưa ào ào trút xuống.
Lâm Lai Phong bị tiếng sét và cơn mưa dọa cho sợ giật mình, không biết làm sao, trong lòng hoang mang.
Rồi lại nhìn ông cụ, trong đôi mắt được chớp điện chiếu sáng, không còn vô hồn nữa, mà có thêm ánh sáng kỳ lạ.
Lâm Lai Phong quay đầu, nhìn thấy một bóng ô màu đen đang chậm rãi di chuyển về phía bên này.
Những người khác cảm thấy không đúng, đều quay đầu.
Bóng ô đến gần, mọi người mới nhìn rõ hai bóng người dưới ô dựa vào nhau.
Bọn họ đi rất chậm.
Cảnh sắc cả sơn trang dường như ảm đạm, chỉ còn lại một màu sắc này.
Là Lý Dục Thần!
Lâm Lai Phong nheo mắt lại.
Ông ta có dự cảm chẳng lành.
Nỗi bất an mãnh liệt, khiến trái tim ông ta đập điên cuồng.
Lâm Mộng Đình bám cánh tay của Lý Dục Thần, yên lặng dựa và bên người anh, đi theo bước chân của anh.
Một bước, hai bước…
Đi đến chỗ cách mọi người không xa,
Họ dừng lại.
Ánh mắt nhìn bọn họ phức tạp đến gần như mê ảo.
Mặc dù mưa to gió lớn, mọi người vẫn có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng thu lại ô trong tay.
Roạt một tiếng.
Mây đen giăng kín, mưa ngập trời, tiếng gió vù vù, cùng với chớp điện chói mắt, tiếng sét nhức tai, dường như tất cả bị anh thu vào trong chiếc ô.
Bầu trời tươi sáng, mây trắng rong chơi trên bầu trời.
Trời đất như mùa xuân, cành liễu khẽ đung đưa trong gió.
Bươm bướm tung tăng trên thảm cỏ, ve kêu râm ran trên cây.
“Ha, đứng thành hai đội hết rồi hả!”
Lý Dục Thần nhìn đám người phân ra hai phe rõ ràng, lắc đầu.
Anh đưa chiếc ô cho Lâm Mộng Đình, đi đến bên cạnh Tôn Quảng Phúc, ngồi xổm xuống xem, nói: “Yên tâm, không sao”.
Trong mắt Lâm Nguyệt Nga lộ ra vẻ cảm kích, nghẹn ngào, không thốt ra lời.
Không biết tại sao, cậu thanh niên trước mắt đột nhiên trở nên đáng tin như vậy, dường như chỉ cần lời của anh nói, thì chắc chắn là thật.
Lý Dục Thần đứng lên, đi đến trước mặt ông cụ, khẽ gật đầu, nói: “Kiếp nạn của nhà họ Lâm, kết thúc rồi”.
Cơ thể như cây khô của Lâm Thượng Nghĩa như có sức sống mới.
Trong ánh mắt của ông cụ bùng lên ngọn lửa hồi sinh.
Một giọi nước mắt nóng hổi chảy ra từ trong mắt của ông cụ, men theo khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn chậm rãi lăn xuống.
Lý Dục Thần quay người, đi về phía Lâm Lai Phong.
Lâm Lai Phong hơi bất an, nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có chị gái Lâm Lai Nghi và anh rể Viên Quốc Thành, ông ta cũng gan dạ hơn.
“Lý Dục Thần, bây giờ tôi là gia chủ của nhà họ Lâm, cậu ở trên địa bàn của nhà họ Lâm, tốt nhất là đứng làm bừa”, Lâm Lai Phong nói.
“Vậy sao”, Lý Dục Thần cười: “Gia chủ của nhà họ Lâm, tự phong hả? Hay là…”
Anh chỉ vào mấy người xung quanh: “Các người chọn ông ta?”
Không ai nói gì.
Có vài người bắt đầu hối hận, phần lớn mọi người đều quan sát trước.
Lâm Lai Phong nổi giận nói: “Tốt nhất là bây giờ cậu rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
“Không khách sáo như thế nào? Giống như con trai của ông hả?”, Lý Dục Thần khẽ cười.
Lâm Lai Phong càng lúc càng bất an, cùng với đó, còn có nỗi sợ kỳ lạ.
“Thiếu Bình đâu? Cậu đã làm gì Thiếu Bình rồi?”
“Ông mãi mãi không thể nào gặp lại anh ta nữa rồi”.
“Cậu!” Lâm Lai Phong vẫn không dám tin: “Không thể nào! Nhất định là cậu đang lừa tôi! Con trai Thiếu Bình của tôi là cao thủ Nhẫn Tông, ngay cả Lâm Thiền Minh cũng không phải là đối thủ của nó. Nhất định là cậu đang lừa tôi…”
Chương 168: Phát súng do ai bắn!
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không hề nắm chắc một chút nào.
Nhất là khi nhìn thấy Lâm Mộng Đình bình yên vô sự theo Lý Dục Thần trở về.
“Giết nó! Giết nó cho tôi!”, Lâm Lai Phong điên cuồng gào thét.
Người nhà họ Viên khá là do dự, không biết có nên nghe lời Lâm Lai Phong hay là không.
Lâm Lai Nghi nói: “Các người còn nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu ra tay đi!”
Lúc này những tay đấm thuê mới lao lên.
Nhưng mà, bọn họ căn bản không thể tới gần Lý Dục thần.
Vừa mới đến gần thì đã văng ra xa, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Cả hừ cũng không thể hừ một tiếng, chẳng biết là chỉ ngất hay đã chết hết cả rồi.
Lý Dục Thần từng bước đi về phía trước.
Khi anh đi tới trước mặt Lâm Lai Phong, thì đám người nhà họ Viên mang tới đều ngã xuống đất hết cả rồi.
Lâm Lai Phong có chút tuyệt vọng nhìn Lý Dục Thần:
“Mày, mày không phải người! Mày rốt cuộc là ai?"
“Ông không có tư cách biết”.
Lý Dục Thần nói xong thì bàn tay đã nhấn về phía hư không một cái.
Lâm Lai Phong chợt nghe thấy tiếng bốp bốp bên trong cơ thể mình.
Sau đó, cả người ông ta đã xụi lơ, ngã xuống đất, như một đống bùn nhão.
Thế nhưng ông ta vẫn chưa chết, vẫn còn mở to hai mắt nhìn.
Chỉ là sự sợ hãi trong ánh mắt đã được đẩy lên mức cùng cực.
Người nhà họ Lâm chọn nhầm phe nhanh chóng tản ra.
Không ai có thể và muốn trêu vào vị sát thần này.
Thông minh hơn một chút thì nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Thu Thanh bên kia.
Học theo, đám người còn lại cũng di chuyển như kiến chuyển nhà.
Cảnh tượng hết sức buồn cười đã xảy ra.
Vừa rồi là bên cạnh Lâm Lai Phong, trừ vợ ông ta và vợ chồng Tôn Quảng Phúc thì không còn người nào nữa.
Mà nay bên kia, chỉ còn mỗi Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành.
Ánh mắt Viên Quốc Thành chợt lóe, nhanh chóng suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Ông ta là người thông minh.
Biết tình thế trước mắt, đối đầu với Lý Dục Thần cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trốn thì chắc chắn là trốn không thoát.
Mềm mỏng một chút, nói vài lời dễ nghe nữa thì may ra thoát được một kiếp.
Người nhà họ Lâm vẫn không muốn đắc tội với nhà họ Viên.
Nếu ông ta chết ở sơn trang Bắc Khê, nhà họ Viên chắc chắn sẽ khởi binh vấn tội.
Chỉ cần giữ được tính mạng trở về, Lý Dục Thần đánh đấm ghê gớm cách mấy thì ông ta cũng không sợ.
Viên Quốc Thành tiến lên phía trước nửa bước, bày ra khuôn mặt tươi cười, đang chuẩn bị mở miệng.
Người vợ bên cạnh ông ta, Lâm Lai Nghi đột nhiên lấy ra một khẩu súng nhắm về phía Lý Dục Thần.
Từ lần trước bị Lý Dục Thần tát cho một cái, thì bà ta đã luôn mang theo súng trên người.
Gương mặt bà ta trở nên dữ tợn, lộ ra dáng vẻ điên cuồng, tay không ngừng run run.
Viên Quốc Thành căng thẳng, vội vàng ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên…
Mọi người bật thốt lên đầy hoảng hốt.
Nhất là Lâm Mộng Đình, tiếng súng vang lên, trái tim của cô đã ngừng đập ngay khoảnh khắc đó.
Cô cảm thấy máu trong người mình như ngừng chảy.
Những người khác cũng ngừng thở.
Có người sợ hãi, có người mừng thầm, có người lo lắng, có người không biết phải làm thế nào…
Nói tóm lại, mọi người đều hóa đá.
Bên trong vườn hoa nhà họ Lâm như có thêm rất nhiều tượng đá.
Mắt của người bình thường không có khả năng quan sát viên đạn.
Nhưng, mọi người lại ngạc nhiên phát hiện, bọn họ thấy được quỹ đạo bay của viên đạn.
Đầu đạn xoay tròn với tốc độ cực nhanh, băng qua không khí, phần đuôi bốc khói làm méo mó quỹ đạo không gian, xuất hiện ở vị trí cách ngực Lý Dục Thần đâu đó khoảng hai mét.
Viên đạn vẫn còn bay tới, chỉ là như gặp phải một lá chắn nên tốc độ càng ngày càng chậm.
Cuối cùng thì dừng lại cách tim anh đâu đó nửa mét.
Tất cả mọi người như trợn mắt há hốc miệng!
Không ngờ viên đạn lại dừng lại!
Tim Viên Quốc Thành bỗng chốc lạnh toát.
Kế hoạch nhận thua đã không thể thực hiện được nữa, khoảnh khắc vợ ông ta nổ súng thì ông ta đã biết mình chỉ còn một con đường…
Quỳ xuống, cầu xin tha thứ!
Viên Quốc Thành không hề do dự, bịch bịch một tiếng quỳ xuống.
“Cậu Lý! Đại sư Lý! Cậu đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, cầu xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống!”
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta.
Viên đạn trước ngực anh vẫn còn xoay tròn giữa hư không, như muốn tiêu hao hết toàn bộ năng lượng để phá cái lá chắn vô hình nào đó.
“Tôi không hề muốn giết ông, cả suy nghĩ trong đầu cũng không hề có. Nhưng bây giờ…”
Sát khí trong mắt anh chợt lóe.
“Nhớ kỹ, phát súng này là do vợ ông bắn. Trên đường xuống suối vàng, vợ chồng hai người thong thả tính với nhau đi”.
Dứt lời, viên đạn trước ngực anh như va vào thứ gì đó và đột nhiên bắn ngược trở về.
Dùng tốc độ như lúc ban đầu ghim thẳng vào mi tâm Viên Quốc Thành.
Viên Quốc Thành quỳ gối ở đó, trong ánh mắt để lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cuối cùng.
“A!”
Lâm Lai Nghi điên cuồng hét lên, như nổi điên bóp cò súng trong tay.
Chương 169: Đều lắc đầu
Viên đạn từ họng súng bắn ra, ngoài hai viên may mắn nhắm đúng Lý Dục Thần thì còn lại đều không chính xác, bay tứ lung tung.
Thế nhưng, viên đạn đó dường như có mắt hoặc là được lắp đặt hệ thống điều khiển, sau khi tạo ra một đường cong trên không trung thì toàn bộ đều ghim vào người Viên Quốc Thành.
Phập phập phập…
Trên người Viên Quốc Thành xuất hiện thêm vài vết đạn.
Đạn thì đã hết, Lâm Lai Nghi vẫn ở đó bóp cò súng, mãi đến khi ngón tay chảy máu.
“A!”
Lâm Lai Nghi ném súng xuống, điên cuồng gãi đầu mình, sau đó chạy đi ra ngoài.
Lý Dục Thần không giết bà ta.
Tự tay giết chết chồng mình, bà ta sống còn đau khổ hơn cả chết.
Nhà họ Viên cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho một đứa con dâu giết chết chồng.
Dù rằng, bọn họ chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được, kẻ thật sự giết chết Viên Quốc Thành là Lý Dục Thần.
“Điên rồi! Điên rồi!”, giọng Thẩm Minh Xuân run rẩy: “Lý Dục Thần, mày điên rồi! Mày giết chết anh rể, ép chị cả nổi điên, nhà họ Viên sẽ không bỏ qua cho mày”.
Lý Dục Thần hoàn toàn không để ý đến ông ta, xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm xuống, bắt đầu xem xét tình trạng vết thương của Lâm Vân.
Trong tất cả mọi người, Lâm Vân bị thương nặng nhất.
Bị Lâm Thiếu Bình dùng thủ pháp đặc biệt là Phân Gân Thác Cốt của Thiên Nhẫn Tông, cắt đứt toàn bộ gân cốt trong người.
Nếu muốn hồi phục là vô cùng khó khăn, quan trọng là không để cho xương cốt lệch vị trí.
Nhiều xương gãy đến như vậy, tình trạng xương gãy rắc rối phức tạp, chỉ cần nhúc nhích một chút, sẽ có rất nhiều xương lệch vị trí.
Nói thế tức là dù cứu sống, thì cũng sẽ để lại di chứng.
Thẩm Minh Xuân kéo Lâm Thu Phượng, nói: “Thu Phượng, anh nhớ mình còn có chuyện quan trọng, chúng ta mau đi thôi, quay về thành phố Cô thôi, mau!”
Lâm Thu Phượng khó hiểu nói: “Anh làm cái gì vậy Minh Xuân, lúc nãy là anh ép em phải đứng về phía Lâm Lai Phong, em có thể hiểu được, anh chỉ muốn sống sót. Nhưng bây giờ Lâm Lai Phong cũng tiêu tùng rồi, Viên Quốc Thành cũng chết, là Dục Thần đến cứu chúng ta, sao anh còn muốn đi?”
“Nó cứu mọi người?”, Thẩm Minh Xuân cười lạnh nói: “Em vẫn chưa hiểu hả? Nhà họ Lâm tiêu tùng rồi! Nó cứu mọi người nhưng lại giết chết Viên Quốc Thành! Liệu nhà họ Viên có bỏ qua cho nó không? Có bỏ qua cho nhà họ Lâm không? Viên Quốc Thành là con ruột của Viên Thọ Sơn, em trai ruột của Viên Nãi Minh, ông ta chết rồi thì nhà họ Viên chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Một khi nhà họ Viên với nhà họ Lâm khai chiến, em nghĩ nhà họ Lâm bây giờ có thể chịu được bao nhiêu ngày?”
Lâm Thu Phượng im lặng.
Bà ta biết chồng mình nói đúng, nhà họ Viên nổi giận, nhà họ Lâm sẽ rước tai họa ngập đầu.
“Đi thôi”, Thẩm Minh Xuân thúc giục.
“Không”, Lâm Thu Phượng lắc đầu: “Gia đình thành ra như thế, em không thể đi được, anh đi đi”.
Thẩm Minh Xuân không hề do dự xoay người, rời khỏi sân nhà họ Lâm.
Mãi đến khi bóng lưng ông ta biến mất ngoài cổng sơn trang Bắc Khê, vẫn không hề quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Lâm Thu Phượng lẳng lặng chảy nước mắt, hít một hơi thật sâu, xoay người, cùng gia đình giải quyết tàn cục trước mắt.
Đối với sự rời đi của Thẩm Minh Xuân, Lý Dục Thần không hề quan tâm, cũng không có thời gian quan tâm.
Bây giờ anh cần phải cứu người, hơn nữa thời gian cũng khá là gấp gáp.
Lâm Vân bị thương cực kỳ nặng, phải chữa trị ngay lập tức.
Mà mấy tiếng sau, độc trong người Lâm Mộng Đình cũng sẽ có tác dụng.
Lý Dục Thần dùng pháp lực cố định vị trí xương cốt trong người Lâm Vân, ôm cậu ta vào trong biệt thự.
Còn bên ngoài, người nhà họ Lâm bận thành một đoàn nhưng anh không rảnh bận tâm.
Bác sĩ riêng của nhà họ Lâm giúp anh lấy những dụng cụ y khoa cùng thuốc thường dùng tới.
Một giờ sau, những tổn thương kinh mạch trong người Lâm Vân đã được chữa trị, xương cốt cũng trở lại vị trí cũ.
Nhưng dù sao cũng không phải là gãy xương bình thường, muốn lành hẳn thì cần một khoảng thời gian nhất định.
Lý Dục Thần lại dày cho cậu ta một số công pháp có thể luyện tập trên giường, vừa luyện công vừa chữa trị cho bản thân.
Sau đó kê một toa thuốc cho người nhà họ Lâm đi bốc.
Làm xong hết, Lý Dục Thần nhìn đồng hồ.
Còn khoảng ba, bốn tiếng nữa là độc trong người Lâm Mộng Đình phát huy tác dụng.
Anh bắt đầu xem mạch cho Lâm Mộng Đình.
Thần thức nhập mạch, kiểm tra cơ thể Lâm Mộng Đình, chân mày Lý Dục Thần nhíu chặt.
Thuốc mà Lâm Thiếu Bình dùng được luyện chế cực kỳ đặc biệt, độc tính cực kỳ mạnh.
Lúc này độc khí đã vào tim, sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng.
Thuốc giải, chỉ có tổng bộ Thiên Nhẫn Tông ở Đông Doanh mới đó.
Tất nhiên, Lý Dục Thần cũng có thể điều chế ra thuốc giải, nhưng tiếc là không có nguyên liệu.
Anh viết tên vài vị thuốc, đưa cho bác sĩ riêng của nhà họ Lâm và Lâm Thu Thanh xem.
Xem xong họ đều lắc đầu.
Chương 170: Ngọn lửa hóa tro tàn
Đừng nói đến một vài vị thuốc mà đến nghe họ còn chưa nghe qua bao giờ, thì Tử Linh Chi hơn ba trăm năm cũng là thứ không biết phải đi đâu tìm trong thời gian ngắn.
Những vị thuốc đó ở đỉnh Thiên Đô là vô cùng bình thường, nhưng Côn Luân đi tìm khắp ngàn dặm cũng không thấy.
Thuốc giải không có, chỉ có thể dùng chân khí để ép độc.
Dùng chân khí rót vào từng kỳ kinh bát mạch của Lâm Mộng Đình, gột rửa lục phủ ngũ tạng của cô, ép độc ra ngoài.
Quá trình này cực kỳ hung hiểm.
Nếu Lâm Mộng Đình là người tu luyện thì sẽ dễ dàng hơn một chút.
Bởi vì người tu luyện thì thường kinh mạch sẽ hanh thông, chân khí cũng không bị cản trở, ép độc tương đối dễ dàng.
Nhưng Lâm Mộng Đình chính là một người bình thường.
Điều đó có nghĩa là Lý Dục Thần phải giúp cô đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nối thông kỳ kinh bát mạch, chân khí mới có thể thoải mái di chuyển.
Quá trình này, ít nhất cũng phải ba ngày.
Tất nhiên, còn có một cách không phải là cách nữa, chính là mặc cho thuốc phát tác, rồi tìm một người nam có dương khí cực mạnh giúp cô trải qua lễ rửa tội, thải dâm độc, điều âm dương, thì độc này có thể giảm bớt, sau vài lần cho độc tính phóng thích ra hết thì sẽ ổn.
Nhưng Lý Dục Thần không muốn làm như vậy.
Lợi dụng lúc con người ta gặp khó khăn, không phải là hành động của người anh hùng.
“Mộng Đình, bây giờ tôi dẫn cô đi, giúp cô giải độc trong người, có lẽ sẽ mất ba ngày. Trong ba ngày này, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô”, Lý Dục Thần nói với đôi chút dịu dàng.
Lâm Mộng Đình từng nghe tới cách giải loại thuốc độc khiến nam nữ quấn lấy nhau này, có rất nhiều tiểu thuyết nhắc tới.
Tuy tin tưởng Lý Dục Thần là người quân tử, nhưng nghe nói anh định ở bên mình ba ngày thì trong lòng cô vẫn căng thẳng như có con nai đang nhảy loạn.
Cô cúi đầu, gương mặt xinh xắn ửng hồng, giọng nói như muỗi kêu: “Được”.
“Thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi thôi”.
Lý Dục Thần kéo Lâm Mộng Đình dậy, nhanh chóng lao ra ngoài.
Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn theo bóng lưng bọn họ nói: “Này, hai đứa đi đâu thế? Đừng có chạy ra ngoài, nơi này đâu có thiếu phòng ốc!”
Thấy bọn họ đi xa thì thầm oán nói: “Làm này làm kia còn tìm chỗ trốn, đứa nhỏ này đúng thật là!”
Lý Dục Thần dẫn Lâm Mộng Đình tới Ngô Đồng Cư mình vừa mới mua được.
Nơi từng là “nhà ma" này cực kỳ yên tĩnh, trở thành nơi tốt nhất để anh sắp xếp chữa bệnh cho Lâm Mộng Đình.
Để tránh bị làm phiền, trừ Mã Sơn ra, anh không nói cho bất kỳ người nào biết.
Cả Đinh Hương cũng chỉ nghĩ là anh đi công tác xa nhà.
Con nhím giữ Ngô Đồng Cư cũng trở thành hộ pháp cho Lý Dục Thần.
Âm khí dày đặc trong sân đã không còn, chỉ còn bóng ngô đồng râm mát.
Miệng giếng kia thì Mã Sơn đã tìm người tháo nước, lại dùng súng cao áp bắn tách bùn dưới đáy giếng rồi dọn sạch.
Bây giờ cái giếng đó đã khô, qua vài ngày nữa nước ngầm sẽ chảy vào, khi đó là dùng được.
Lý Dục Thần đưa Lâm Mộng Đình lên phòng trên lầu, nói với cô mấy ngày tới sẽ ở đây và không ra ngoài.
Nhưng mà hai người ở trên giường lại ngồi đối mặt nhau.
Trên chiếc giường lớn đầy cổ kính, trải đệm chăn bằng gấm màu đỏ thẫm, hệt như lúc con người ta kết hôn.
Lòng Lâm Mộng Đình đầy rối bời, không biết nên làm thế nào.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để chuyện gì đó có thể xảy ra.
Nhưng Lý Dục Thần lại mang vẻ mặt nghiêm túc như một người thầy, bắt đầu truyền lại cho cô những khẩu quyết và tâm pháp.
Mới đầu, Lâm Mộng Đình khó chịu bực bội nên chẳng nhớ được gì.
Khi Lý Dục Thần nghiêm khắc nói cô vài câu thì cuối cùng cô cũng tin người đàn ông này thật sự không có ý nghĩ lệch lạc gì, chỉ là đang dạy cho cô học.
Lâm Mộng Đình chậm rãi nhập tâm vào.
Cô rất thông minh, ngộ tính rất cao.
Dù chưa từng tiếp xúc với việc tu luyện, nhưng Lý Dục Thần nói rất nhiều, cô chỉ mới nghe đã hiểu.
Tất nhiên, Lý Dục Thần cũng đã lựa chọn cách đơn giản nhất và dễ hiểu nhất để giảng, thời gian quá gấp, hiệu suất mới là quan trọng.
Nếu giảng bài như đỉnh Thiên Đô thì chắc là giảng cả tuần Lâm Mộng Đình cũng không thể chắt lọc được cái gì là vàng, cái gì là ngọc dịch, cái gì là triêu truân mộ mông, cái gì là vượt qua mười hai tầng…
Lâm Mộng Đình vừa mới hiểu biết được một chút về kinh mạch trong người và chân khí, khi những kiến thức mới kích thích tinh thần ham học hỏi của cô thì thuốc độc đã phát tác.
Cô cảm nhận được sự khô nóng từ bụng dâng lên và lan ra toàn thân.
Cô mặt đỏ tai nóng, tim đập nhanh, trong lòng có sự ham muốn mạnh mẽ, không thể nói thành lời, không thể nói rõ, không thể giải thích, khiến cô cực kỳ khó chịu, trong lòng như có rất nhiều kiến khiến cô đau, ngứa…
Ánh mắt của cô mắt đầu mờ sương, đồng tử bốc lên ngọn lửa nóng rực.
Ngọn lửa kia vừa bốc lên, đã thiêu sạch tất cả.
Cô cùng với người đàn ông trước mặt cùng nhau hóa thành tro tàn trong đống lửa…