Rầm!
Hoàng Hải đâm mạnh vào tường.
Nhưng nhờ khổ luyện Thiết Bố Sam, dù đâm rất mạnh vào tường, với ông ta cũng chẳng đáng kể gì.
Điều làm ông ta kinh hãi đó là, ban nãy ông ta không nhìn thấy rõ Lý Dục Thần đã ra tay như thế nào.
Triêm Y Thập Bát Điệt, cho dù sư tổ Trương Thiên Điệt có thi triển loại võ thuật này cũng chỉ được như thế thôi.
Hoàng Hải biết hôm nay rất khó chiếm được ưu thế, nhưng ông ta vẫn còn ôm hi vọng biết đâu sẽ gặp may mắn.
Người luyện Thập Bát Điệt chưa chắc có thể đánh nhau được, nhưng ông ta đã khổ luyện nhiều năm, cũng không sợ thua cuộc.
Mỗi một chiêu thức của môn võ Thiết Bố Sam đều là vũ khí, chỉ cần thăm dò được cách dùng lực của đối thủ, lấy vụng chế xảo, lấy lực đánh lực, thắng được một chiêu nửa thức thôi cũng đủ để khiến đối thủ tàn phế.
Hoàng Hải dang hai tay ra, ấn lòng bàn tay lên tường, người ông ta bật ngược trở lại như lò xo.
Sau đó ông ta nhào lộn ngay giữa không trung như một con diều hâu, tiếp tục dùng chiêu Thiên Cân Trụy nặng nề rơi xuống, hai chân dính chặt với mặt đất như đinh đóng cột.
Với võ công thâm hậu của ông ta, trong tình huống có sự chuẩn bị, cố trụ đôi chân, thì có mười mấy người đến cũng không đẩy nổi ông ta.
Nhưng không ngờ ông ta vừa vào tư thế đã tiếp tục văng ra xa.
Rầm!
Một lần nữa đâm mạnh vào tường.
Hoàng Hải vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nhảy về, lần này vị trí ông ta đáp xuống cách Lý Dục Thần xa hơn một chút.
Nhưng cũng chưa thấy anh cử động, Hoàng Hải lại bị văng ra xa.
Sau bảy tám lần liên tiếp như thế, Hoàng Hải mới hoàn toàn tuyệt vọng.
Tuy ông ta nhờ vào võ công thâm hậu của mình nên không bị thương, nhưng cứ tiếp tục như thế mãi cũng không được.
Một cơ thể có mạnh đến đâu thì nó cũng bằng da bằng thịt, không chịu nổi sự giày vò kiểu đó.
Sau khi bay ra ngoài mười lần, Hoàng Hải đâm vào tường, không nhảy ra tiếp nữa mà trượt xuống dưới.
Vị trí này cách Lý Dục Thần xa nhất, hơn nữa còn áp sát tường, cậu không còn cách nào ném tôi đi nữa chứ gì.
Nhưng ông ta đã suy nghĩ quá đơn giản.
Vẫn không thấy Lý Dục Thần di chuyển, ấy thế mà bỗng chốc anh đã đến trước mặt ông ta.
Hoàng Hải tiếp tục văng ra ngoài.
Một tiếng “rầm” vang lên, ông ta đâm vào một bức tường khác.
Hoàng Hải đã phục rồi, phục sát đất luôn.
Võ công của ông ta hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp với đối phương.
Nhưng ông ta thậm chí còn chẳng có cơ hội đầu hàng, bởi vì Lý Dục Thần không hề cho ông ta cơ hội nói chuyện.
Chỉ cần ông ta dừng lại rồi sẽ bị văng ra ngay lập tức.
Hoàng Hải không còn bụng dạ nào nữa, sức lực cũng đã kiệt quệ, càng về sau, mỗi lần văng ra đều làm cho máu thịt và nội tạng trong người ông ta bị chấn động mạnh, võ công thâm hậu cũng không chống chọi được.
Lần thứ mười bảy, rầm, Hoàng Hải đâm vào tường rồi từ từ trượt xuống, lần này ông ta không đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm dưới đất, cảm thấy cơ thể mình như đã rời rạc ra thành nhiều mảnh.
Lý Dục Thần chậm rãi bước đến bên cạnh ông ta, cúi đầu nhìn ông ta.
“Tôi chịu thua… Tôi phục rồi…”
Hoàng Hải thở phì phò, gần như phải dùng hết sức lực cuối cùng mới nói ra được mấy chữ này.
“Đã nói là Triêm Y Thập Bát Điệt cơ mà, còn một lần cuối cùng nữa”, Lý Dục Thần cười đáp.
Vẻ hoảng sợ lộ ra từ trong mắt Hoàng Hải.
Sau đó ông ta lại bay lên một lần nữa.
Lần này ông ta không đâm trúng tường, thay vào đó là lộn nhào trên không trung vài vòng, cuối cùng rơi xuống bên cạnh Lưu Hồng Vũ, không đứng lên nổi nữa.
Lưu Hồng Vũ sợ hết hồn, đưa tay ra đẩy ông ta: “Thầy Hoàng, thầy Hoàng…”
Nhưng Hoàng Hải nằm thẳng đơ dưới đất, người mềm oặt như đã chết rồi vậy.
Lý Dục Thần bước chầm chậm tới gần Lưu Hồng Vũ.
Lần này ông ta đã sợ thật rồi.
Ông biết sự lợi hại của Hoàng Hải, trước khi mời ông ta đến, ông đã từng thử rồi, đạn thì không rõ, nhưng đao kiếm bình thường quả thật không thể làm ông ta bị thương.
Chính vì nguyên nhân đó, nên dù biết rõ quán bar Lam Kiều có chú Minh chống lưng cho, ông ta vẫn dám tới gây sự.
Không ngờ ông ta lại bị chàng trai trẻ trước mặt này đánh bại chỉ với mấy chiêu ít ỏi.
“Này người anh em, có chuyện gì thì cứ từ từ thôi”, thấy Lý Dục Thần bước đến gần mình, Lưu Hồng Vũ lo sợ nói: “Người anh em, cậu bỏ qua cho tôi đi mà, tôi sẽ cho cậu tiền, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng đều được cả…”
Lý Dục Thần không nói lời nào, trên mặt bao phủ một lớp sương lạnh lẽo.
Lưu Hồng Vũ tuyệt vọng: “Cậu bạn à, tôi biết sai rồi, tôi dập đầu xin lỗi cậu và cô gái kia nhé, tôi đáng chết lắm”.
Lý Dục Thần giơ chân giẫm lên cái chân còn nguyên vẹn khác của ông ta, lạnh lùng nói: “Lúc nãy tôi đã cho ông cơ hội rồi”.
Anh đạp mạnh xuống.
Tiếng xương gãy và tiếng hét thảm thiết của Lưu Hồng Vũ vang lên cùng lúc.
…
Mười mấy chiếc ô tô màu đen lao nhanh như chớp trên đường phố, đến khi có tiếng phanh xe chói tai vang lên, những chiếc xe đó dừng lại trước cửa quán bar Lam Kiều.
Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi mặc trang phục thời Đường màu đen bước xuống từ ghế sau của chiếc xe đầu tiên, cầm trong tay một chuỗi hạt trầm hương.
Cùng đi xuống còn có một người đàn ông trung niên mập mạp, tuy béo nhưng trông ông ấy rất có sức sống, sắc mặt hồng hào.
Trên những chiếc xe đằng sau, mỗi xe đều có bốn người, một nửa mặc vest, nửa còn lại mặc võ phục trắng, trông rất giống người của câu lạc bộ võ thuật.
Nhóm người này nối đuôi nhau đi vào quán bar Lam Kiều.
Những người qua lại trên đường ngoài quán bar trở nên xôn xao.
“Đây là ai mà trông oai thế?”
Khi nhìn thấy người đàn ông mặc trang phục thời Đường, Trương Nhất Bình hơi kích động nói: “Chú Minh đến rồi!”
Bởi vì Đinh Hương lo lắng Mã Sơn và Lý Dục Thần sẽ có chuyện, cô ấy vẫn chưa chịu đi, Lâm Mộng Đình đành phải ở lại với cô ấy.
Còn Trương Nhất Bình và Chu Húc thì cũng rất muốn biết rốt cuộc trong quán bar đã xảy ra chuyện gì, Lý Dục Thần sẽ có kết cục như thế nào.
“Ai là chú Minh vậy?”, Diêu Lệ Lệ nhìn hai người đi song song phía trước, hỏi.
“Người mặc đồ đen ấy”, Trương Nhất Bình trả lời: “Người còn lại là vệ sĩ của chú Minh”.
Chu Húc thắc mắc: “Lần đầu em thấy có vệ sĩ đi song song với ông chủ của mình đấy”.
Trương Nhất Bình giải thích: “Mọi người không biết rồi, đó là thầy Hồng, truyền nhân của Thái Cực Nam Phái, cũng là chưởng môn của Thái Cực Nam Phái ở thành phố Hòa, những người mặc võ phục đó đều là học trò của ông ấy”.
“Thế còn chú Minh này là ai?”
Chương 17: Không ai được đi cả
“Chú Minh là người của nhà họ Phùng, tên là Phùng Thiên Minh, nhưng tính tình phóng khoáng, thích rượu ngon, đồ cổ và phụ nữ, nghe nói hồi trẻ chú ấy có biệt danh là đệ nhất công tử của thành phố Hòa. Vì không can thiệp vào công việc kinh doanh của gia tộc nên người ngoài không biết rõ về chú ấy. Nhưng chú ấy rất nổi tiếng trong giới của chúng ta, là ông trùm chính hiệu đấy. Lưu Hồng Vũ là một nhân vật tàn nhẫn, nhưng ở trước mặt chú Minh cũng chẳng là cái thá gì cả”.
“Vậy họ đến làm gì thế?”
“Chắc là do chị Na gọi đến”.
“Anh Trương, chẳng lẽ chú Minh cũng có cổ phần của quán bar hả?”
“Tôi cũng không biết, nhưng chị Na rất thân với chú Minh, chắc chị ấy là…”
Anh ta không nói rõ câu sau, nhưng nếu người nghe quan tâm thì tự nhiên sẽ hiểu được.
Trong khi họ buôn dưa lê, Đinh Hương lại đang lo lắng cho Lý Dục Thần và Mã Sơn.
“Các anh của tôi không sao chứ?”
Trương Nhất Bình lắc đầu đáp: “Chắc là quá sức rồi, hai người họ có giỏi võ thế nào, làm sao có thể đánh lại Lưu mặt sẹo trong khi nhóm ông ta nhiều người như thế được? Với lại hôm nay họ gây sự trong quán bar, chú Minh cũng sẽ không bỏ qua cho họ”.
Lâm Mộng Đình nói: “Rõ ràng là Lưu mặt sẹo sai, chắc chú Minh sẽ không làm khó mấy người họ đâu”.
“Ban đầu chị Na ra mặt, Lưu mặt sẹo đã nể mặt chị ấy rồi, chuyện đã qua nhưng Lý Dục Thần lại đá gãy chân Lưu mặt sẹo, không nể mặt chị Na nghĩa là không nể mặt chú Minh. Mọi người trong giới đều biết chú Minh là kiểu người cầu toàn, với tính cách của chú ấy, hôm nay để Mã Sơn và Lý Dục Thần còn nguyên vẹn ra ngoài là rất khó”.
Chu Húc cười khẩy: “Đáng đời! Tại bọn chúng tự tìm đường chết cả thôi”.
Lâm Mộng Đình chợt nói: “Trương Nhất Bình, hay là anh đi xin giúp họ đi. Anh thường hoạt động trong giới, bố anh còn là chủ tịch của Vĩnh Thanh, chắc chú Minh sẽ nể mặt anh thôi”.
Trương Nhất Bình tối sầm mặt, nếu là chuyện khác, Lâm Mộng Đình lên tiếng thì anh ta nhất định sẽ làm.
Nhưng bảo anh ta đi cầu xin chú Minh, anh ta cũng chẳng có dũng khí này.
Ngay cả Lưu mặt sẹo còn không nể mặt anh ta, huống hồ là chú Minh?
Anh ta không muốn bị bẽ mặt thêm một lần nữa.
“Trương Nhất Bình, đây là lần đầu tiên tôi nhờ vả anh”, Lâm Mộng Đình nói.
Trương Nhất Bình nghiêm mặt, do dự một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không phải tôi không muốn, đừng nói là tôi, dù bố tôi có đến thì chú Minh cũng chưa chắc sẽ chịu nể mặt. Ở thành phố Hòa, người có thể được chú Minh nể mặt không nhiều, trừ phi em nhờ ông nội của em ra mặt, chú ấy sẽ nể mặt nhà họ Lâm thôi”.
Lâm Mộng Đình cau mày, tất nhiên cô không thể đi tìm ông nội vì chuyện này, ông ấy cũng sẽ không ra mặt vì chuyện này.
Cô ngẫm nghĩ rồi bảo: “Vậy để tôi đi”.
Nói xong, cô nắm tay Đinh Hương đi về phía quán bar.
Sau khi giải quyết Lưu Hồng Vũ, Lý Dục Thần định rời đi, Đinh Hương còn ở bên ngoài, mặc dù đã giao cô ấy cho Lâm Mộng Đình nhưng anh vẫn không yên tâm lắm.
“Anh Mã Sơn, chúng ta đi thôi”.
“Hai cậu đã biến chỗ của tôi thành thế này, định cứ thế mà đi luôn à?”, Châu Na đột nhiên lên tiếng.
Lý Dục Thần sửng sốt: “Thế chị muốn sao?”
Châu Na rất tò mò về Lý Dục Thần, chẳng qua chị ta cũng không biết phải làm gì với anh.
Hôm nay gây ra chuyện lớn thế này, giải quyết hậu quả sẽ rất phiền phức.
Chưa nói đến việc liệu Lưu mặt sẹo có bị đánh cho phục hay không, trước hết phải thu xếp với bên phía cảnh sát, mà việc kinh doanh của quán bar cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Những tổn thất này tính sao đây?
“Thôi được rồi, các cậu đi đi”.
Châu Na cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định cho họ đi.
Dù sao cũng không giữ được, chi bằng nể mặt, tiện thể tạo ân tình, sau này gặp mặt nhau cũng không xấu hổ.
Chị ta vừa dứt lời đã nghe thấy ngoài cửa có người nói.
“Không ai được đi cả”.
Hai người đàn ông bước vào, cả hai đều khoảng năm mươi tuổi, một béo một gầy, người béo có sắc mặt hồng hào, phong thái hiên ngang. Còn người gầy thì mặc trang phục thời Đường, vẻ mặt bình tĩnh, trên người có một khí chất khoan thai cao quý tự nhiên, dù chỉ đứng đó không nói câu nào cũng khiến cho người ta cảm thấy ông ấy không phải người thường.
Đằng sau họ có một nhóm thanh niên mặc võ phục và một nhóm người mặc vest, chia thành hai nhóm rõ rệt, lần lượt đi vào trong phòng.
“Chú Minh!”, Châu Na ngạc nhiên gọi.
Người đàn ông mặc trang phục thời Đường gật đầu với chị ta, sau đó nhìn sàn nhà bừa bộn, nhíu mày lại.
“Chú Minh, chuyện này hơi phức tạp…”, Châu Na đang định giải thích chuyện đã xảy ra.
Nhưng Chú Minh lại ngắt lời chị ta: “Không có gì phức tạp đâu, Lưu mặt sẹo nhằm vào tôi, nhưng ông ta không dám tìm tôi trực tiếp nên đã đến chỗ cô gây sự”.
“Nhằm vào anh?”, Châu Na rất kinh ngạc: “Sao ông ta lại dám cơ chứ?”
“Hừ!”, chú Minh đi tới trước vài bước, nhìn Lưu mặt sẹo ngất xỉu nằm dưới sàn: “Quen được mấy thằng đại ca mạng là quên luôn mình họ gì”.
“Đại ca mạng?”, Châu Na càng thêm tò mò: “Anh cũng làm dự án về mạng hả?”
“Mục đích của bọn chúng là phim trường”, chú Minh vân vê chuỗi trầm hương trong tay: “Mấy năm trước đã có người muốn mua cổ phần phim trường của tôi, tôi cũng biết sau lưng kẻ đó là ai. Không mua được cổ phần của tôi, bọn chúng sẽ không thể thao túng được giới giải trí”.
Châu Na sực hiểu ra.
Người trung niên mập mạp đi qua cúi đầu nhìn Hoàng Hải đang nằm dưới sàn, đưa tay ra bóp vào thân trên cởi trần của ông ta vài cái.
Chú Minh nhìn ông ấy, hỏi: “Thầy Hồng, là ông ta hả?”
“Đúng vậy, Thiết Bố Sam, võ công khá thâm sâu, ít nhất cũng đã luyện hai, ba mươi năm. Ai đánh ông ta thành thế này vậy?”, người trung niên mập mạp được gọi là thầy Hồng quay sang nhìn lướt qua Lý Dục Thần, cuối cùng dừng lại trên người Mã Sơn.
Châu Na chỉ vào Lý Dục Thần: “Là cậu ta”.
Thầy Hồng bất ngờ nhìn anh: “Ồ, còn trẻ thế mà đã có thể đánh bại Hoàng Hải thiết y, được, khá lắm. Sư phụ của cậu là ai thế?”
“Cần phải nói cho ông biết à?”, Lý Dục Thần nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Thầy Hồng ngây ra, sau đó sầm mặt lại, khịt mũi nói: “Cậu thanh niên, đừng tưởng học được chút võ thuật là có thể không coi ai ra gì”.
Lý Dục Thần không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với lão họ Hồng nữa, bèn nói: “Mấy người đã nói xong chưa, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây”.
Anh vừa đi được một bước, mười mấy tên học trò mặc võ phục đi cùng chú Minh và thầy Hồng lập tức khoanh hai tay chặn đường anh.
Chương 18: Ăn miếng trả miếng
“Cậu nghĩ mình đi được hả?”, thầy Hồng cười khẩy.
Lý Dục Thần quay người lại nhưng không nhìn ông ta, mà là lạnh lùng nhìn chú Minh: “Tôi không thể đi à?”
Thầy Hồng thấy anh phớt lờ mình, vẻ tức giận hiện lên trên mặt.
Nhưng chú Minh chưa lên tiếng, ông ta cũng không tiện ra tay.
Châu Na muốn bảo vệ Mã Sơn và Lý Dục Thần, thấy bầu không khí không được bình thường thì vội giải thích.
“Chú Minh, khi nãy hai người họ cũng coi như đã giúp tôi, nếu không thì chẳng biết Lưu mặt sẹo sẽ làm ra chuyện gì nữa”.
“Tôi biết”, chú Minh ngắt lời: “Nhưng họ phá quán bar của cô cũng là sự thật. Tất cả mọi người đều biết cô là người của tôi, quán bar Lam Kiều chính là quán của tôi. Nếu tôi cứ thả họ đi luôn như thế, chuyện này truyền ra ngoài thì tôi biết để mặt mũi ở đâu đây? Hôm nay chỉ có người của tôi mới có thể ra khỏi nơi này”.
Châu Na mừng rỡ, chị ta hiểu ý của chú Minh, ông ta muốn thu Lý Dục Thần và Mã Sơn làm cấp dưới của mình.
“Mã Sơn, còn không mau cảm ơn chú Minh đi chứ, sau này các cậu sẽ là người của anh ấy”, Châu Na sợ Lý Dục Thần sẽ vạ miệng, bèn nói với Mã Sơn.
Đương nhiên Mã Sơn đã từng nghe nói đến Phùng Thiên Minh, ở thành phố Hòa, không ai có thể động vào ông hai nhà họ Phùng.
Anh ta im lặng một lúc mới đáp: “Chị Na, em chỉ đi theo chị thôi, còn người anh em của em, em không thể quyết định thay cậu ấy được”.
Châu Na nghe vậy thì thót tim, cái thằng đần này, giờ còn mạnh miệng gì nữa, đi theo chị ta hay theo chú Minh có gì khác nhau đâu.
Nhưng anh ta nói thế khiến người nghe cảm thấy không được thoải mái, điều đó có nghĩa là không nể mặt chú Minh.
Chị ta chỉ có thể đặt hi vọng vào Lý Dục Thần, bởi vì có lẽ chú Minh vừa ý Lý Dục Thần nhờ khả năng có thể đánh bại Hoàng Hải Thiết Bố Sam, chỉ cần anh đồng ý là sẽ ổn thôi.
Nhưng ngay khi chị ta lo lắng về điều đó, Lý Dục Thần lại lắc đầu: “Tôi là tôi, không phải là người của ai cả”.
“Vậy cậu đừng hòng bước ra khỏi đây”.
Thầy Hồng hét lớn bằng giọng như chuông đồng, bày ra tư thế bạch hạc giương cánh.
“Truyền nhân của Thái Cực Nam Phái, Hồng Thiên Thành, xin chỉ giáo!”
Hồng Thiên Thành vừa vào tư thế, Lý Dục Thần đã biết, chắc hẳn võ công của người này cũng ngang ngửa với Hoàng Hải của phái Thiết Y kia.
Có điều Thái Cực là nội gia, Thiết Bố Sam là ngoại gia, trong chuỗi khinh thường của võ thuật, những người luyện nội gia luôn coi thường ngoại gia.
Trên thực tế, hai người này kém rất xa so với ninja anh gặp ở hồ Linh Sơn, chứ đừng nói gì đến ông lão câu cá Tiền Khôn.
Lý Dục Thần còn chẳng thèm ra tay, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ.
Nhìn thấy thái độ này của anh, Hồng Thiên Thành lập tức nổi giận, vừa định ra tay.
“Sư phụ, thầy cần gì phải tự mình ra tay, một thằng nhóc thôi mà, cứ để con dạy cho cậu ta một bài học”, một người trong số các học trò của Hồng Thiên Thành đứng ra.
Người này chắp tay với Lý Dục Thần: “Thái Cực Nam Phái, Quan Húc Bình”.
Dứt lời, anh ta cũng đứng thành tư thế bạch hạc giương cánh giống như thầy của mình.
Thấy Lý Dục Thần đứng yên bất động, Quan Húc Bình cười khẩy: “Ra chiêu đi”.
Đầu tiên lấy tay vuốt gối, chân cử động linh hoạt, tiếp theo tay như gảy đàn tỳ bà, áp lòng bàn tay vào ngực Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhìn mà rất muốn cười.
Thái Cực Quyền lấy tĩnh chế động, mượn lực đánh lực, nhất là chiêu thức tay gảy đàn tỳ bà này, khi đối thủ ra chiêu cần phải áp vào bàn tay đối phương, sau đó thuận thế đẩy một phát, rồi vung tay phát lực đánh đối thủ văng ra.
Mà Lý Dục Thần hoàn toàn không động đậy, Quan Húc Bình quyết định thi triển tay gảy đàn tỳ bà, biến quyền nội gia thành quyền ngoại gia.
Lý Dục Thần cũng thích thú, thấy đối phương đưa tay qua, anh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, xoay cổ tay đè lên khuỷu tay của đối phương, sau đó kéo về sau đồng thời lùi lại nửa bước.
Rõ ràng Quan Húc Bình ra chiêu không được tốt, vừa bị Lý Dục Thần kéo đã mất thăng bằng.
Anh đẩy nhẹ về phái trước, Quan Húc Bình lập tức văng thẳng ra ngoài.
Thủ Huy Tỳ Bà!
Lý Dục Thần ăn miếng trả miếng, dùng chiêu thức giống hệt của đối thủ để đánh bay anh ta.
Hơn nữa còn thực hiện thành thạo hơn.
Những môn võ thuật thế gian này chỉ như một trò chơi đối với anh thôi.
Thấy vậy, Hồng Thiên Thành kinh ngạc thốt lên: “Hoá ra cậu cũng là người của phái Thái Cực, thảo nào Hoàng Hải lại bị cậu đánh gãy gân cốt mà chẳng bị ngoại thương chút nào. Trần Dương Tôn Ngô, hai mạch Nam Bắc, cậu là học trò của vị sư phụ nào thế?”
Lý Dục Thần lạnh nhạt đáp: “Tôi không phải người của phái Thái Cực”.
“Không phải?”, Hồng Thiên Thành khó hiểu: “Rõ ràng vừa rồi cậu đã dùng chiêu thức của Thái Cực mà”.
“Tôi chỉ tự học thôi, mấy trò con nít này cũng chẳng có gì khó khăn cả”.
Cũng không phải là Lý Dục Thần coi thường Thái Cực Quyền.
Ngày xưa khi ông tổ Võ Đang Trương Tam Phong sáng tạo ra Thái Cực, chủ ý không phải là võ công, mà là phát minh ra một phương pháp hít thở và dẫn chân khí nhập thể phù hợp với người thường hơn.
Thế hệ sau này đã dùng nó để gia nhập võ đạo nên mới có Thái Cực Quyền.
Chẳng qua những người này luyện quá tệ, chỉ còn cái mác bên ngoài thôi.
“Cậu!”, Hồng Thiên Thành nổi giận: “Vậy tôi sẽ cho cậu nếm thử sự lợi hại của Thái Cực Quyền!”
Ông ta thi triển thức vuốt bờm ngựa, tấn công về phía mặt của Lý Dục Thần.
Phải công nhận rằng Hồng Thiên Thành mạnh hơn học trò của ông ta không chỉ một chút, quần áo trên người tung bay kể cả khi không có gió, cánh tay đánh ra, các đốt xương phát ra tiếng răng rắc như thể đến cả không khí cũng đang rách toạc.
Chương 19: Cứ đợi đấy
Lý Dục Thần nghĩ thầm, sống ở nhân gian không thể cứ hở ra là dùng đến pháp thuật tiên gia, sao lại không học Thái Cực Quyền của Nam Phái này chứ.
Thế là anh đã thi triển chiêu thức tay gảy đàn tỳ bà vừa mới học, đẩy rồi lùi lại, chẳng qua lần này không phát lực đánh người.
Hồng Thiên Thành thấy Lý Dục Thần giảm lực thì lập tức thay đổi chiêu thức, tung chiêu ngăn, chặn, đóng, lùi một bước tiến hai bước, bắt lấy cánh tay Lý Dục Thần rồi tiến tới dùng thức ép, gạt, đấm.
Chỗ khe giữa ngón cái và ngón trỏ hướng lên trên, tay trái ép ra ngoài, đầu gối trái khuỵu về trước, chân phải đưa thẳng ra, nắm tay phải đấm thẳng về phía trước.
Bởi vì đã chặn tay Lý Dục Thần, anh không còn hướng nào để đánh trả.
Cú đấm này của Hồng Thiên Thành vừa nhanh vừa mạnh, kết hợp cơ bắp khắp toàn thân lại thành một, lực sinh ra từ dưới lòng bàn chân, khí dâng lên từ dưới đáy biển.
Nắm đấm thoạt nhìn có vẻ không được nhanh, nhưng không khí phía trước nắm đấm lại phát ra tiếng nứt toạc tành tạch.
Nhóm học trò của ông ta buộc phải thốt lên rằng: “Quá đẹp!”
Hồng Thiên Thành vô cùng tự tin vào cú đấm này, ông ta nghĩ rằng, dù Lý Dục Thần có làm thế nào cũng không thể né được cú đấm này.
Nhưng khi nắm đấm của ông ta sắp chạm vào quần áo của Lý Dục Thần, anh lại xoay người theo cách không thể tưởng tượng nổi, hai tay làm ra động tác ngăn, chặn, đóng, ngăn lại thế công của Hồng Thiên Thành.
Sau đó tay trái anh nhẹ nhàng ép tới, đẩy nắm đấm của Hồng Thiên Thành ra, đầu gối cũng khuỵu về trước, chân phải đưa thẳng ra, nắm tay phải đấm về phía trước, đánh về phía xương sườn của ông ta.
Tiến tới ép, gạt, đấm!
Vẫn dùng chiêu thức giống Hồng Thiên Thành, có điều trình tự hơi khác một chút.
Ép trước gạt sau được gọi là ép gạt, gạt trước ép sau được gọi là gạt ép.
Đây chính là sự kì diệu của Thái Cực Quyền.
Hồng Thiên Thành kinh hãi, không ngờ cú đấm này của mình lại không trúng được đối thủ, còn bị đối thủ đánh ngược lại.
Ông ta vội vàng lùi về sau nhưng vẫn có cảm giác như không né được cú đấm này.
Nắm đấm của Lý Dục Thần đánh về phía bên trái xương sườn của ông ta, nhưng không có lực gì cả, chỉ lướt qua từ bên dưới xương sườn.
Hồng Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, nói bụng, hoá ra là một cái thùng rỗng, chỉ biết ra chiêu thức, không biết phát lực.
Ông ta không còn sợ nữa, bèn chỉnh đốn lại tinh thần, thay đổi chiêu thức, tiếp tục tung một chiêu nắm đuôi chim.
Lý Dục Thần gặp chiêu phá chiêu, vẫn dùng Thái Cực Quyền.
Và cứ như thế, hai người đánh nhau trong phòng VIP này.
Những tên học trò kia được dịp chứng kiến thầy của mình thực chiến với cao thủ, ai nấy đều vô cùng phấn khích, thậm chí còn không dám chớp mắt vì sợ bỏ lỡ gì đó.
Nhưng họ cũng có điều thắc mắc, tại sao quyền pháp mà cậu thanh niên đó sử dụng lại giống y hệt thầy, hơn nữa động tác còn thoải mái, đẹp mắt hơn nhỉ?
Thấy Hồng Thiên Thành lặp lại các chiêu thức cũ càng lúc càng nhiều, Lý Dục Thần đoán chắc ông ta đã dùng hết tất cả chiêu thức từng học trong đời rồi, bèn mỉm cười hỏi.
“Thầy Hồng, đủ chưa thế?”
Hồng Thiên Thành đánh mãi vẫn không có kết quả, cảm thấy rất mất mặt, mắt cũng đỏ ngầu, giận dữ nói: “Thêm ba trăm hiệp nữa!”
Nhưng Lý Dục Thần không cho ông ta cơ hội.
Một chiêu tay gảy đàn tỳ bà đánh cho ông ta văng ra ngoài.
Đây là chiêu thứ nhất của Thái Cực Quyền mà anh học được trong ngày hôm nay, dùng chiêu này để kết thúc trận đấu, cái này gọi là có đầu có đuôi.
Hồng Thiên Thành xoay người giữa không trung, rơi xuống đất, sau đó lùi lại mấy bước liên tục mới tạm đứng vững được.
“Thầy Hồng, Thái Cực Quyền của tôi thế nào?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Mặt mày Hồng Thiên Thành đỏ bừng cả lên, lồng ngực phập phồng, mất một lúc lâu vẫn không thể nói nên lời.
Ông ta quay về phía Phùng Thiên Minh, ôm quyền nói: “Ông hai Phùng, tôi đã làm ông mất mặt rồi”.
Dứt lời, ông ta đi ngay ra cửa…
Khi đi ngang qua Lý Dục Thần, ông ta nói một câu: “Trái đất tròn lắm, sẽ có ngày chúng ta gặp lại thôi, cậu cứ đợi đấy”.
Lúc đi tới cửa, ông ta bỗng dừng lại, chờ khoảng vài giây nhưng không thấy Phùng Thiên Minh giữ mình lại, cuối cùng đành thở dài, tức giận bỏ đi.
Đám học trò của ông ta cũng đi ra theo.
Người của phái Thái Cực vừa đi, những người mặc vest đen kia lập tức thay họ chặn cửa.
Phùng Thiên Minh giơ tay lên, trong tay hai người đứng ngoài cùng đột nhiên xuất hiện một khẩu súng.
Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Lý Dục Thần và Mã Sơn.
“Cậu nói xem võ công của cậu lợi hại hay đạn lợi hại hơn?”, Phùng Thiên Minh cười như không cười nhìn Lý Dục Thần.
“Chú Minh…”
Châu Na rất muốn xin tha cho Lý Dục Thần, có mối quan hệ với Mã Sơn, chị ta rất tự tin rằng có thể lôi kéo Lý Dục Thần về đội mình.
Cao thủ trẻ tuổi thế này biết đi đâu tìm đây?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Phùng Thiên Minh, chị ta lại nuốt lời xuống bụng.
Chị ta biết, hôm nay trừ phi Lý Dục Thần chịu thua, nếu không anh sẽ rất khó bước ra khỏi cánh cửa này.
“Đợi đã!”
Ngoài cửa chợt vọng vào một giọng nữ.
Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương đi vào.
Ngay lập tức có người lấy súng nhắm vào họ.
Lý Dục Thần nhíu mày.
Anh giao Đinh Hương cho Lâm Mộng Đình là vì sự an toàn của cô ấy, đồng thời cũng không muốn cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng anh không ngờ Lâm Mộng Đình lại dẫn Đinh Hương quay lại.
Châu Na híp mắt nhìn hai cô gái trước mặt mình.
Đúng là người đẹp bạn chơi cùng cũng đẹp.
Trong lòng chị ta nghĩ, giữa mình và hai người họ, ai sẽ thu hút ánh mắt của đàn ông hơn nhỉ?
“Anh Mã Sơn, anh Dục Thần…”
Thấy có người chĩa súng vào họ, Đinh Hương cực kỳ sợ hãi.
Lâm Mộng Đình cũng hơi sợ, nhưng cô biết lúc này mình phải bình tĩnh, bèn nắm chặt tay Đinh Hương hơn, nói nhỏ: “Đừng sợ, có tôi rồi”.
“Chú Minh!”, Lâm Mộng Đình gọi.
“Cô là ai?”, Phùng Thiên Minh cảm thấy Lâm Mộng Đình hơi quen mặt.
“Tôi tên là Lâm Mộng Đình, vào tiệc mừng thọ của ông nội tôi cách đây vài năm, tôi đã từng gặp ông rồi”.
Phùng Thiên Minh sửng sốt, lập tức nhớ ra, ngạc nhiên: “Cô là con gái của Lâm Thu Thanh?”
“Đúng vậy”.
“Cô đến đây làm gì?”
“Tôi muốn xin ông thả bạn tôi ra”.
“Ồ?”, Phùng Thiên Minh hỏi: “Ai là bạn của cô?”
Lâm Mộng Đình chỉ vào Lý Dục Thần và Mã Sơn: “Cả hai người họ”.
Chương 20: Ai tha cho ai
Châu Na kinh ngạc, sao cô cả của nhà họ Lâm lại tự dưng chạy tới đây thế?
Mối quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Phùng vô cùng khó nói.
Cả hai gia tộc đều là thế gia hàng đầu ở thành phố Hòa, hai nhà có hợp tác, cũng có cạnh tranh với nhau.
Chẳng lẽ chuyện hôm nay có liên quan đến nhà họ Lâm?
Nhưng từ xưa đến giờ nhà họ Lâm chỉ làm kinh doanh hợp pháp, còn ông hai Phùng thiên về thủ đoạn không chính đáng hơn, đáng lý phải không có qua lại mới
đúng.
Nghe nói cô cả nhà họ Lâm vẫn còn đi học, trước giờ cũng không can thiệp vào mảng kinh doanh.
Một cô nhóc chưa trải sự đời lại có thể giữ nguyên sắc mặt, không kiêu ngạo không tự ti trong trường hợp này.
Không hổ danh xuất thân từ gia đình danh giá.
Châu Na không thể không khâm phục cô cả Lâm này, thậm chí còn có chút hâm mộ.
Nhớ lại hồi ở độ tuổi này, chị ta vẫn còn đang sống cuộc sống khổ cực.
Nếu cũng có được xuất thân như thế, sao chị ta có thể chịu khổ nhiều vậy, từ đó phải đi đến bước đường ngày hôm nay.
Phùng Thiên Minh không nói gì, biểu cảm trên mặt rất khó lường, ông ta nhìn Lâm Mộng Đình chằm chằm như thể muốn nhìn thấu mục đích của cô.
Bỗng nhiên ông ta cười phá lên, nói: “Cô cả nhà họ Lâm đã tới đòi người, sao tôi lại không cho được cơ chứ, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật mà, dù gì tôi cũng phải nể mặt ông cụ Lâm, ở thành phố Hòa có ai dám không nể mặt ông ấy đâu”.
Lâm Mộng Đình thở phào: “Cảm ơn chú Minh”.
“Có điều”, Phùng Thiên Minh đổi lời: “Tôi nể mặt nhà họ Lâm, thế cô cả Lâm đây có thể nể mặt Phùng Thiên Minh tôi lại hay không?”
Lâm Mộng Đình chưa có kinh nghiệm trong những tình huống này, bèn hỏi: “Ông cứ nói đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm được”.
Phùng Thiên Minh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi.
“Tôi muốn đấu thầu dự án sửa chữa bến xe cũ ở phía nam thành phố, nhưng tôi biết bố cô cũng muốn đấu thầu. Tôi muốn hợp tác với nhà họ Lâm các cô, cả hai cùng nhau thực hiện dự án này”.
Lâm Mộng Đình trả lời: “Tôi chưa bao giờ nhúng tay vào việc kinh doanh của gia tộc, có lẽ ông nên đi trao đổi với bố tôi”.
Phùng Thiên Minh cười: “Nói vậy nghĩa là hôm nay cô Lâm không đại diện cho nhà họ Lâm tới đây đúng không?”
Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Không phải”.
“Nếu cô không đại diện cho nhà họ Lâm, vậy thì tôi cũng không cần phải nể mặt cô”, chú Minh sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Dù bố cô có đến cũng phải gọi tôi một tiếng ông hai đấy. Cô không đại diện cho nhà họ Lâm mà lại tới chỗ tôi đòi người, cô nói xem tôi phải nể mặt cô kiểu gì đây?”
Lâm Mộng Đình không ngờ Phùng Thiên Minh sẽ nổi giận, hơn nữa còn từ chối thẳng thừng tại chỗ như vậy, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ.
“Chú Minh, hôm nay ông thả bạn tôi, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ, sau này nhất định sẽ trả lại cho ông”.
Phùng Thiên Minh sửng sốt, không ngờ đến lúc này mà Lâm Mộng Đình vẫn có thể không kiêu ngạo không tự ti, không khỏi có đánh giá cao hơn về cô.
“Cô trả tôi bằng cách nào?”, Phùng Thiên Minh nheo mắt lại hỏi.
Lâm Mộng Đình không biết rằng nếu không nói ra điều kiện thực tế, Phùng Thiên Minh sẽ không chịu thả người.
Nhưng cô có thể đưa ra điều kiện gì thực tế chứ?
Cô nhíu mày, khẽ cắn môi.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên, nghe có vẻ cực kì chói tai trong phòng VIP yên tĩnh.
Lý Dục Thần lấy chiếc điện thoại Nokia đời cũ của mình ra từ trong túi, xem số người gọi đến.
Tuy đang có người chĩa súng vào anh nhưng anh vẫn ung dung không vội vã, nghe máy như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“A lô, em Lý à, anh là Tiền Khôn đây”.
Lý Dục Thần nhận ra là giọng của Tiền Khôn: “Anh cứ nói đi”.
“Em trai à, anh có chuyện cần nói cho chú biết”, giọng Tiền Khôn có vẻ rất hào hứng: “Anh đã điều tra rồi, nhà đầu tư hồ Linh Sơn là tập đoàn Hoa Châu của nhà họ Phùng, anh đã nói một tiếng với gia chủ nhà họ Phùng rồi, miếng đất ở phía tây đó sẽ không làm gì, tạm thời chú không cần dời mộ cho ông nội của chú đâu”.
“Cảm ơn anh nhé”.
Lý Dục Thần vốn đang rầu rĩ vì chuyện này, chỗ chôn cất bị động chạm là sự bất kính lớn nhất đối với người đã khuất.
Tiền Khôn đã giúp anh một ân nghĩa quá lớn, anh thực sự rất biết ơn ông ấy.
“Không cần cảm ơn anh đâu, anh cũng vì muốn tiện hơn khi đi câu cá thôi”, Tiền Khôn cười nói ở đầu dây bên kia.
Lý Dục Thần mỉm cười, biết Tiền Khôn cố tình nói vậy để giảm sức nặng của ân nghĩa này thôi. Nhưng Lý Dục Thần là người có ân phải trả, Tiền Khôn càng nói như thế, anh sẽ càng nhớ kĩ ân nghĩa này hơn.
“Anh uống thuốc chưa?”
“Uống rồi, lúc về anh đã đi mua thuốc theo đơn của chú rồi”.
“Vậy thì tốt rồi, anh nhớ uống thuốc đúng hạn, nửa tháng sau em sẽ đến châm cứu cho anh”.
“Được, cảm ơn em trai nhé”.
“Không có gì đâu”.
Khi đang định cúp máy, Lý Dục Thần chợt nhớ tới gì đó, bèn hỏi.
“Anh thân với người nhà họ Phùng lắm hả?”
“Cũng khá thân”.
“Có quen Phùng Thiên Minh không?”
“Có, sao vậy?”
“Ông ta cầm súng chĩa vào đầu em, em đang nghĩ có cần nể mặt anh mà tha cho ông ta một lần không”.
Câu nói này phát ra từ miệng anh nghe có vẻ vô cùng tự nhiên, nhưng người nghe đều tưởng mình nghe nhầm.
Ai tha cho ai?
Châu Na và Lâm Mộng Đình đều ngỡ ngàng nhìn anh.
“Phùng Thiên Minh có đang ở đó không?”, Tiền Khôn hỏi từ đầu dây bên kia.
“Có”.
“Em đưa điện thoại cho ông ta đi”.
Lý Dục Thần nhìn sang Phùng Thiên Minh, sau đó đưa điện thoại qua.
Người áo đen ở bên cạnh gí súng sát vào huyệt thái dương của Lý Dục Thần, chỉ cần anh tiến thêm một bước nữa, hắn ta sẽ bóp cò súng không chút do dự.
Phùng Thiên Minh ra hiệu cho hắn ta đừng manh động, nghi hoặc nhìn Lý Dục Thần, cuối cùng vẫn nhận lấy điện thoại.
“A lô…”, ông ta chợt ngẩn người, sau đó tỏ ra kinh ngạc: “Ông Khôn!”
Thái độ lập tức trở nên cung kính.
“Dạ… Vâng… Được ạ…”
Một lát sau, ông ta cúp máy, trả điện thoại cho Lý Dục Thần rồi cười bảo.
“Người anh em này, thật ngại quá, đây chỉ là hiểu lầm thôi”.
Ông ta giơ tay lên, cả đám cấp dưới đều thu súng về rồi lùi sang hai bên.
Phùng Thiên Minh lại quay sang Lâm Mộng Đình: “Để cô cả Lâm phải đích thân tới đòi người, tôi thực sự rất áy náy. Bây giờ của về chủ cũ, tiếp đón không được chu toàn, mong cô Lâm đừng trách nhé”.
Lâm Mộng Đình không biết vì sao thái độ của Phùng Thiên Minh lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, cô chỉ biết là chắc chắn có liên quan đến cuộc gọi vừa rồi của Lý Dục Thần.