Chị Mai giả vờ tức giận bĩu môi: “Không nói thì thôi”.
Lý Dục Thần nhún vai: “Chị không tin thì tôi cũng hết cách”.
Chị Mai thở dài: “Thôi vậy, chị biết quy tắc của Thiên Môn, xem như chị nhiều chuyện”.
Họ không quay lại quán cơm Thân Dân mà đến cửa tiệm làm đẹp đối diện.
Lúc này Lý Dục Thần mới biết cửa tiệm này cũng do chị Mai mở.
Thảo nào ngày nào bà ta cũng đi làm tóc, làm đẹp.
Chị Mai cho nhân viên trong cửa tiệm nghỉ phép, đóng cửa.
Chị Mai lấy ba triệu ra đưa cho Lý Dục Thần, nói: “Chúng ta chia đều, mỗi nhà một nửa, cậu không chê ít chứ?”
Lý Dục Thần lấy năm trăm ngàn ra: “Đã nói là tôi lấy hai triệu rưỡi tệ thôi, còn lại đều thuộc về chị”.
Chị Mai khẽ cười, cũng không khách sáo nữa.
“Chị Mai, chị đã nghĩ đến việc gài Sáu Sẹo từ lâu rồi à?”, Lý Dục Thần hỏi.
Chị Mai cười nói: “Nếu không cậu nghĩ chị đến chỗ gã ta chơi mạt chược làm gì?”
Ông chủ Vương nói: “Đàn em của Sáu Sẹo thu không ít tiền bảo kê của chúng tôi, hôm nay xem như lấy cả vốn lẫn lời”.
Lý Dục Thần mỉm cười.
Người ta thu tiền bảo kê đến tận sáu ngàn?
Chị lại lấy của người ta sáu triệu.
Chị gọi đây là tiền lãi à?
Sư phụ Vinh nói: “Loại người như Sáu Sẹo giữ lại cũng chỉ là tai họa, chúng ta coi như trừ hại cho dân, cướp của giàu chia cho người nghèo”.
Tiểu Dương nói: “Hôm nay nên dùng một dao giải quyết gã ta luôn”.
Ông chủ Vương cười nói: “Gã ta vay nặng lãi bốn triệu của anh Hải, anh Hải là người khá tàn ác, nếu gã không trả được thì chết chắc”.
Chị Mai nhíu mày: “Mọi người đừng xem thường Sáu Sẹo, đằng sau gã ta là cậu chủ nhà họ Tra ở Hải Thành – Tra Minh Huy, anh Hải chưa chắc dám động vào gã ta”.
“Nhà họ Tra lợi hại thế sao?”, Tiểu Dương khinh thường nói, còn giơ con dao trong tay lên: “Cho hắn mấy dao, xem hắn còn dám kiêu ngạo không”.
“Cậu gì hiểu cái quái gì”, sư phụ Vinh nói: “Nếu mấy đại tộc này sợ con dao quèn của cậu thì công ty của họ đã phá sản từ lâu rồi”.
Chị Mai nhìn Lý Dục Thần nói: “Chuyện hôm nay sẽ không kết thúc như vậy, Sáu Sẹo chắc chắn sẽ quay lại báo thù. Chúng tôi thì không sao, cùng lắm là rời đi, cậu định thế nào?”
Tiểu Dương nói: “Tiểu Lý, đi cùng chúng tôi đi! Chẳng phải hôm nay hợp tác vui vẻ lắm sao. Sau này Tiểu Lý đi theo tôi, tôi dạy anh”.
Sư phụ Vinh gõ cái muôi lên đầu Tiểu Dương: “Chỉ chút công phu mèo cào của cậu mà cũng dám nhận đệ tử à? Tiểu Lý muốn học thì cũng phải đi theo tôi”.
Ông chủ Vương nói: “Đi theo ông học cái gì? Xào đồ ăn à? Tiểu Lý người ta có tài như vậy, sao có thể theo ông học làm đầu bếp chứ? Tiểu Lý, cậu đừng nghe họ nói, cậu nhận tôi làm sư phụ đi, tôi dạy cậu Chu Sa chưởng”.
Mọi người bỗng ồn ào tranh nhau nhận đệ tử.
Lý Dục Thần ngây người, không biết là được thương mà sợ hay là không còn gì để nói.
Chị Mai nhìn lướt qua họ, cười nhạo: “Còn nhận người ta làm đệ tử, có biết xấu hổ không vậy? Mọi người có ai làm lại chiêu thức đánh tráo lúc nãy của cậu Lý không mà đòi?”
Ông chủ Vương là người tận mắt nhìn thấy, tặc lưỡi nói: “Ôi trời, tôi lại quên mất, Tiểu Lý à, hóa ra cậu cũng là cao thủ Thiên Môn”.
Sư phụ Vinh và Tiểu Dương không nhìn thấy ván bài cuối cùng, không hiểu họ đang nói gì.
Ông chủ Vương kể lại màn kinh hồn bạt vía lúc nãy một cách sinh động khiến sư phụ Vinh và Tiểu Dương há hốc miệng.
“Dù tua chậm video cũng không thể nhìn ra sao?”, Tiểu Dương không dám tin.
Chị Mai nói: “Được rồi, đừng nói gì nữa, dù sao chúng ta cũng là Bồ Tát bùn qua sông, khó bảo vệ được bản thân nữa là, cậu Lý có phúc đức của cậu Lý, chúng ta cứ vui vẻ gặp nhau rồi vui vẻ tạm biệt thôi”.
“Chị Mai, mọi người phải đi thật sao?’, Lý Dục Thần hỏi.
“Cậu Lý, nếu cậu cũng là người đồng đạo, tôi không giấu gì cậu”.
Chị Mai nhận ra Lý Dục Thần là một cao thủ thiên thuật rất cao siêu.
“Tay mấy người bọn tôi không sạch sẽ gì cho cam, vốn định trốn đến thành phố Hòa, mở một cửa hàng nhỏ, an ổn sống nửa đời còn lại, nhưng không ngờ lại bị người ta tìm thấy”.
“Vương Tông Sinh?”, Lý Dục Thần hỏi.
Chị Mai gật đầu.
Lý Dục Thần ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra mọi người không cần phải đi”.
“Không đi?”, chị Mai thở dài: “Tôi cũng muốn thế lắm nhưng không có chỗ nào để dựa. Đừng thấy chúng tôi có chút công phu mà lầm, trong mắt đám gia tộc giàu có và đại phái tông môn, bọn tôi chẳng là gì cả. Bọn tôi chỉ có thể sống phiêu bạt trong giang hồ, chỉ có giang hồ mới là chỗ dựa của bọn tôi”.
Chương 131: Thiết Thủ Như Lai, Nhất Đao Xuân
“Tôi có thể bảo vệ mọi người”, Lý Dục Thần nói.
“Cậu?”
Chị Mai sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Ông chủ Vương bật cười nói: “Tiểu Lý, cậu có biết Vương Tông Sinh là ai không? Ông ta là người đứng đầu Thái Cực Nam Phái, nhiều năm trước võ công đã đạt đến Hóa Kình. Tôi nói thế chắc cậu không thể hình dung, cậu xem…”
Nói rồi ông ấy giơ bàn tay ra, lòng bàn tay dần biến thành màu đỏ thắm, sau đó lật bàn tay lại ấn xuống.
Trên nền gạch cứng xuất hiện thêm một ấn tay sâu hai centimet.
“Mấy năm đầu tôi luyện Thiết Sa Chưởng, sau đổi thành luyện Chu Sa Chưởng, người trên giang hồ đặt cho tôi biệt danh là Thiết Thủ Như Lai. Chị Mai cậu xuất thân từ Thiên Môn, sau đó đi vào võ đạo, vì nhanh nhẹn linh hoạt, chủ yếu luyện ám khí, trên giang hồ cũng có biệt hiệu là Thiên Thủ Quan Âm”.
Chị Mai bất mãn nói: “Ông nói mấy chuyện này làm gì?”
“Chẳng phải đang cho Tiểu Lý biết một chút đó sao?”
Lý Dục Thần lại cười thầm, Thiết Thủ Như Lai, Thiên Thủ Quan Âm, hai người này đúng là một đôi.
Sư phụ Vinh cười nhạo nói: “Thiết Thủ Như Lai gì chứ, tự ông gọi mình chứ gì? Tiểu Lý, cậu đừng nghe ông ta nói, biệt hiệu của ông ta là Phật Cười, cậu nhìn mặt ông ta đi, cái tên này vừa nhìn đã nhớ ngay”.
Tiểu Dương bên cạnh nói: “Sư phụ, ông không thể hiện tuyệt chiêu của mình chút à?”
Sư phụ Vinh nói: “Được, để cho Tiểu Lý xem”.
Nói rồi ông ta cầm một quả táo trong khay đựng hoa quả trên bàn trà lên, sau đó lấy con dao trong tay Tiểu Dương.
Ném quả táo lên, ánh dao lóe sáng.
Quả táo rơi vào trong tay, vẫn là quả táo đó.
Nhưng bóp nhẹ một cái, quả táo đã bị cắt thành bảy miếng, sáu mặt đều tước một mảnh, ở giữa còn lại một miếng hình vuông.
Tức là động tác vừa rồi, ông ta đã chém ra sáu nhát.
Dùng dao thái thức ăn cắt trái cây, một lần sáu cú chém, đao pháp này cực kỳ nhanh, cực kỳ chuẩn.
Sư phụ Vinh làm xong, trả lại con dao cho Tiểu Dương nói: “Năm đó sư phụ tôi là đao khách Vinh Môn, ẩn mình nấu cơm trong bếp. Sau đó tôi thừa kế công việc của ông ấy, học được vài đao pháp của sư phụ. Khi ở thủ đô, nhờ đao pháp này nên cắt ra tiệc Bách Hoa nên tôi có một biệt danh, gọi là Nhất Đao Xuân”.
Ông ta nhìn chị Mai một cái, lại nói: “Thật ra biệt hiệu của chị Mai cậu cũng không phải là Thiên Thủ Quan Âm, mà là Nhất Chi Mai”.
Lần này Lý Dục Thần bật cười thật.
Được rồi đó, hai người này!
Thiết Thủ Như Lai, Thiên Thủ Quan Âm…
Nhất Đao Xuân, Nhất Chi Mai…
Lý Dục Thần nghi ngờ mấy biệt danh này là do họ tự đặt cho mình để sánh đôi với chị Mai.
“Vương Tông Sinh đó lợi hại hơn mọi người à?”, Lý Dục Thần hỏi.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh nhìn nhau.
Vẫn là ông chủ Vương nói.
“Nếu chỉ là Vương Tông Sinh, chúng tôi cũng chưa chắc đã sợ. Chẳng phải là nội gia khinh bỉ gì ngoại gia đâu nhưng mấy người bọn tôi hợp sức lại, chắc gì không thể đánh bại ông ta, nhưng người mà A Mai đắc tội không phải là Vương Tông Sinh, mà là Liễu Kim Sinh”.
“Liễu Kim Sinh là ai?”
“Cậu chưa từng nghe nói đến Tông Sư võ đạo à?”
Lý Dục Thần lắc đầu.
Ông chủ Vương nói: “Cảnh giới cao nhất trong luyện võ là Tông Sư”.
“Trên Tông Sư thì sao?”
“Trên Tông Sư?”, ông chủ Vương sửng sốt: “Vậy chắc là Thần Tiên nhỉ?”
Sư phụ Vinh nói: “Còn trên Tông Sư thì sao à, cậu nghĩ có rất nhiều Tông Sư sao, cả tỉnh Nam Giang này cũng chỉ có hai Tông Sư, một là Hà Trường Xuân đã sống ẩn dật ở Tiền Đường, người còn lại là Liễu Kim Sinh – Tông Sư Dũng Thành”.
Chị Mai nói: “Liễu Kim Sinh không chỉ là Tông Sư, nhà họ Liễu còn là gia tộc lớn nhất trong các thế lực ở Dũng Thành”.
“Chị Mai, chị gây thù gì với Liễu Kim Sinh thế?”, Lý Dục Thần hỏi.
Chị Mai sầm mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt như xuyên qua bức tường nhìn đến một nơi cực kỳ xa xôi.
Lý Dục Thần biết bà ta có điều khó nói: “Thế này nhé, chị Mai và mọi người tạm thời đừng đi đâu cả, đợi tôi ba ngày, ba ngày sau mọi người hãy đưa ra quyết định”.
Khi Mã Sơn trở lại, Lý Dục Thần đã về đến nhà rồi.
“Mấy thứ em cần đúng là khó mua thật, anh phải chạy khắp cả thành phố Hòa đấy”.
Mã Sơn than phiền, ném một túi lớn xuống đất.
Đá Phốt phát, quặng sắt, mica, mã não, than chì…
Bột vàng, đồng thau, chu sa… và hai đồng bạc có niên đại hai mươi năm.
Cuối cùng là một xấp giấy vàng, hai cây bút lông và một bình rượu Hùng Hoàng.