“Nước mắt của Thiên Quân?” anh tự nhủ.
Những thứ này có thể kích thích ma tính trong nội tâm, nhưng cũng là chuyện tốt.
Vốn dĩ khí Thiên Ma ẩn giấu trong huyết mạch, bị đạo tâm áp chế, không biết khi nào sẽ bộc phát. Bây giờ có Tiên Nhân Lệ, trái lại có thể bộc phát huyết khí Thiên Ma bất cứ lúc nào, như vậy khí Thiên Ma sẽ trở thành một loại sức mạnh có thể khống chế.
Anh liếc nhìn vết nứt trên mặt đất và thanh kiếm trong tay.
Đáng tiếc, lần này anh không thể khống chế tốt.
Nhát kiếm vừa rồi vượt xa sức mạnh của bất kỳ nhát kiếm nào mà anh từng chém ra trước đây.
Vốn dĩ anh có rất nhiều vấn đề liên quan đến nhà họ Cung và bí cảnh muốn hỏi Miệt Cơ.
Nhưng Miệt Cơ đã chết.
Lý Dục Thần đã tìm gặp một vài người trẻ tuổi học y ở Dược Tiên Cốc.
Theo lời giải thích của họ, Ngũ Độc Giáo từng rất huy hoàng nhưng đã suy tàn từ cách đây một trăm năm. Miệt Cơ bị một vị tiên nhân họ Lục đánh trọng thương, sau đó ở ẩn tại Tiên Cốc, không dám ra ngoài thể hiện mà một lòng chuyên tâm luyện đan luyện thuốc.
Họ đưa Lý Dục Thần đến đài luyện đan, nơi Miệt Cơ luyện thuốc, nghe nói nơi này được tạo ra bởi người sáng lập Dược Tiên Cốc.
Trong căn phòng bí mật bên cạnh đài luyện đan, cất giữ đan dược và cổ trùng do Miệt Cơ luyện chế.
Giữa căn phòng bí mật có một thần vị, trên đó có một cuộn tranh vẽ.
Lý Dục Thần mở cuộn tranh ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã choáng váng.
Cuộn tranh chỉ có một trang, bên trong là bức tranh sống động như thật về một tiên nữ trong trang phục cổ xưa.
Xét về ngoại hình, người này trông khá giống Miệt Cơ.
Nhưng Lý Dục Thần khẳng định đây không phải Miệt Cơ.
Trước hết, xét từ chất liệu của bức tranh và khí tức trên đó thì bức tranh rất cổ xưa, ít nhất là từ hàng trăm năm trước.
Hơn nữa, Miệt Cơ quả thực rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức ngay cả tam kiếp tiên nhân như Lý Dục Thần cũng khẽ rung động.
Nhưng so với người phụ nữ trong bức tranh này, có vẻ dường như Miệt Cơ vẫn kém hơn một chút.
Kém hơn ở điểm nào?
Lý Dục Thần không thể giải thích được, chỉ có thể gọi nó là "tiên khí".
Anh nhớ tới Xà Bích Thanh đã từng nói rằng Dược Cơ trong bức tranh tổ tiên của nhà họ rất giống mẹ của anh – Cung Lăng Yên, mà vừa nãy Miệt Cơ cũng nói rằng mẹ của anh rất giống bà ta.
Bức tranh này rất có thể là vẽ Dược Cơ, người sáng lập Dược Tiên Cốc, cũng chính là Cung Nguyệt Dung.
Dáng vẻ của mẹ giống vậy sao?
Lý Dục Thần cũng không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là thế nào, vui vẻ, đắng cay hay ưu sầu?
Mà khi nhìn thấy một dòng chữ nhỏ dưới bức chân dung, anh chợt giật mình.
[Người bảo vệ bí cảnh, nắm giữ Thánh Thổ Lệnh, Cung Nguyệt Dung thánh nữ Huyền Hoàng]
Người bảo vệ bí cảnh, Thánh Nữ, những điều này anh đã biết từ Miệt Cơ.
Nhưng “Thánh Thổ Lệnh” là gì?
Tại sao lại là "Thánh nữ Huyền Hoàng"?
Lý Dục Thần lập tức nghĩ tới Ngũ Hành Đường của Ma giáo.
Theo lời đồn đại trong dân gian, tín vật của Minh giáo được gọi là "Thánh Hỏa Lệnh", mà bây giờ đã xác nhận được rằng Minh giáo là một biến thể của Thánh Hỏa Đường thuộc Ma giáo, cái gọi là "Thánh Hỏa Lệnh" có lẽ là cờ Xích Hỏa Lưu Diệm của Châu Nguyên Chương.
Vậy “Thánh Thổ Lệnh” chẳng lẽ là cờ Huyền Hoàng Trung Ương cho nên Cung Duyệt Dung mới được gọi là Thánh Nữ “Huyền Hoàng”?
Tuy nhiên, theo thông tin mà ông nội Hữu Toàn để lại cho Châu Khiếu Uyên, người nắm giữ cờ Hoàng Thổ không phải là Củng Tiên sao?
"Củng Tiên... Củng Tiên..."
Lý Dục Thần lẩm bẩm, dường như đã hiểu.
Củng Tiên có thể không phải tên thật mà chỉ là danh hiệu, là người kế nhiệm của Cung Nguyệt Dung.
Giống như trong tay Lữ Hiển không hề có cờ Thái Bạch, cờ Thái Bạch thật sự lại ở trong tay Ô Mộc Thiếp; trong tay Đạm Đài Ngọc cũng không có cờ U Minh Quỷ, mà cờ U Minh Quỷ thật sự lại nằm ở nơi giao nhau giữa long mạch Thái Hành và long mạch Yên Sơn; cờ Xích Hỏa cũng không nằm trong tay Đồng Hạo mà lại ở trong quan tài của Châu Nguyên Chương trong bí cảnh Huyền Vũ.
Như vậy, chẳng lẽ Miệt Cơ chính là "Củng Tiên"?
Nếu không thì tại sao bà ta lại ở Dược Tiên Cốc?
Vậy “Thánh Thổ Lệnh” ở đâu?
Lý Dục Thần cất bức tranh, lại tìm kiếm khắp Dược Tiên Cốc.
Nơi này đầy ắp linh khí, tràn ngập hoa cỏ kỳ lạ, cùng nhiều di tích kiến trúc cổ xưa, đáng tiếc, ngoại trừ một số linh dược và độc trùng thì không tìm thấy gì cả.
Dù hơi thất vọng nhưng ít nhất cũng có manh mối mới, hơn nữa còn kết nối được nhiều thứ với nhau.
Nhà họ Cung rốt cuộc là một gia tộc thần bí như thế nào?
Có lẽ nên thử đến nhà họ Vũ, từ thông tin hiện giờ có được thì nhà họ Cung và nhà họ Vũ rất giống nhau, đều là người truyền thừa của Thánh Nữ, có duyên với huyết mạch Thiên Ma, đều từng nắm giữ một trong Ngũ Hành Đường.
Điểm khác biệt duy nhất là nhà họ Cung đã biến mất mà nhà họ Vũ vẫn còn đó. Có lẽ có thể tìm thấy một số manh mối hữu ích từ nhà họ Vũ ở Tấn Châu.
Ngoài ra, cũng cần phải đến bí cảnh Hoang Trạch một chuyến nữa.
Miệt Cơ nói rằng nhà họ Cung nắm giữ chìa khóa của bí cảnh.
Chìa khóa của bí cảnh chắc chắn không phải là một cái chìa khóa. Thông thường chìa khóa là một thánh vật hóa giải kết giới, hoặc một pháp quyết thần chú đặc biệt nào đó.
Nhưng bây giờ nhà họ Cung không còn ai, chìa khóa của bí cảnh cũng không biết là gì.
Không đúng, nhà họ Cung vẫn có một người còn sống!
Lý Dục Thần chợt nhớ tới có một người phụ nữ tên là Cung Nhân Lạc.
Đoàn Phù Dung nói Cung Nhân Lạc là cô của mẹ anh, Cung Lăng Yên, tức là bà cô của anh...
Khi nghĩ tới bà cô, anh lại nhớ đến Miệt Cơ, trong lòng đột nhiên giật thót. Không phải Miệt Cơ chính là Cung Nhân Lạc đấy chứ?
Anh không khỏi hối hận, vì sao vừa rồi anh không nghĩ tới, không khống chế được bản thân mà giết chết Miệt Cơ luôn chứ? Anh nên hỏi rõ tất cả những vấn đề này mới phải.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Miệt Cơ không thể là Cung Nhân Lạc. Cung Nhân Lạc vẫn luôn ở cạnh bên mẹ ở thủ đô, chắc chắn biết tên của anh, càng sẽ không cử Khuất Hồng Lạc đi đầu độc mẹ.
Nghĩ tới đây, anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhất định phải tìm được bà cô này, chỉ cần tìm được bà ấy, có lẽ sự thật sẽ được bày ra.
Lý Dục Thần đốt cháy Dược Tiên Cốc bằng một ngọn lửa. Ở đây có quá nhiều độc trùng và chướng khí, toàn bộ tiên cốc đã bị ô nhiễm. Bây giờ, kết giới trận pháp đã bị phá vỡ, một khi người phàm xông vào chắc chắn sẽ bị thương.
Sau đó, Lý Dục Thần liên lạc với Lâm Mộng Đình, biết rằng họ đã giải quyết xong chuyện ở Diệu Ngõa Để nên cùng nhau trở về Hòa Thành.
Mọi người đều vui mừng khi thấy Lâm Vân và Nghiêm Cẩn trở về an toàn.
Nghiêm Tuệ Mẫn vui đến mức chảy nước mắt, vừa mắng con trai cưng vừa khen ngợi con rể quý.
"Thằng nhóc thối tha, sau này con đừng chạy lung tung nữa được không? Làm anh hùng gì chứ! Thằng nhóc con chết thì đã đành, còn dẫn theo cả Nghiêm Cẩn, nếu nó mà xảy ra chuyện gì thì mẹ biết ăn nói thế nào với ông ngoại và cậu của con?”
"Không phải bọn con đã trở về đây rồi sao?"
“Còn không phải là nhờ anh rể đã cứu con à? Thằng nhóc thối tha, con có biết anh rể của con bận đến mức nào không hả? Nó là người làm việc lớn, mà cả ngày phải chạy theo chùi mông cho con ư? Chị của con bây giờ vẫn chưa mang thai được đấy!”
Lâm Mộng Đình mang vẻ mặt vô tội, sao lại nhắc đến cô nữa vậy? Cô nhanh chóng nói:
"Mẹ, không phải người đã về rồi sao? Đừng trách Tiểu Lâm nữa, hôm nay gia đình chúng ta cùng nhau vui vẻ, ăn cơm đoàn viên đi."
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: "Được rồi được rồi, phải ăn cơm đoàn viên, hôm nay mẹ sẽ đích thân xuống bếp, nấu đồ bổ cho Dục Thần, Mộng Đình con phải cố lên đấy!”
Lâm Vân cười hi hi, vẫy tay với Lâm Mộng Đình: "Chị ơi, cố lên!"