Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Tiên Lăng khiếp sợ nhìn thanh kiếm đen trước mắt mình.

Một thanh kiếm không hề sắc bén, cũng chẳng hề có đầu nhọn, nhưng lại đáng sợ hơn cả một thanh kiếm bén, khiến người ta run sợ, tuyệt vọng.

Thứ ánh đen tỏa ra thân kiếm tựa như một bản án tử hình của bà ta.

“Mày… Tu vi của mày…”

Bà ta không thể tin nổi một oắt con tý tuổi đang đứng trước mặt mình lại sở hữu thực lực khủng khiếp đến thế.

“Không thể nào! Mày chỉ mới hai mươi mấy tuổi, dù có là tuyệt thế thiên tài, dù mày có thể đỡ được ba lần lôi kiếp, hay là giở trò khiến phong ấn mà sư môn mày để lại bị vô hiệu thì mày cũng thể thắng tao một cách dễ dàng như thế này!”

“Rốt cuộc thì mày còn có bí mật gì nữa? Bố mày để lại thứ gì cho mày nữa hả?”

“Đúng rồi, chắc chắn là tên khốn Lý Vân Hoa kia giấu giếm mấy món pháp bảo nào đó rồi để lại cho mày. Lý Vân Hoa – tôi hận anh!” Nguyệt Tiên Lăng đột nhiên điên cuồng gào thét: “Tôi thua kém con ả thấp hèn kia ở đâu chứ? Anh cho ả ta không tiếc gì, nhưng lại chẳng để lại cho tôi thứ gì! Lý Vân Hoa --- tôi hận anh!”

Bỗng nhiên, bà ta lại quay sang cầu xin:

“Lý Dục Thần, cậu sẽ không giết tôi đâu đúng không? Tôi đẹp như vậy mà, cậu có thể sở hữu tôi đấy! Hay thế này, từ giờ trở đi tôi sẽ nghe lời cậu, cậu bảo gì tôi sẽ làm nấy! Cậu lên làm giáo chủ, tôi làm trợ thủ cho cậu. Chúng ta cùng nhau chống lại thiên hạ!”

“Lý Dục Thần, chẳng phải cậu muốn phản Thiên Đạo sao? Trên đời này chỉ có tôi mới giúp cậu được thôi! Chỉ có tôi mới biết bí cảnh và pháp bảo của Ma giáo giấu ở đâu thôi! Công pháp vô thượng, vàng bạc kho báu, pháp bảo,… Cậu cần những thứ này, nếu không, cậu sẽ không thể nào phản Thiên đạo đâu!”

“Còn Minh Vương nữa! Đúng rồi, Minh Vương! Tôi là người của Minh Vương, cậu không thể giết tôi được đâu! Cậu dám giết tôi, Minh Vương chắc chắn sẽ nổi giận! Chỉ có tôi mới có thể làm trung gian giữa cậu và Minh Vương, chỉ khi có được sự ủng hộ của Minh Vương, vị trí giáo chủ của cậu mới vững vàng!”

Bà ta vẫn không ngừng lảm nhảm.

Lý Dục Thần đứng nhìn màn biểu diễn đáng thương của bà ta, không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi: “Mẹ tôi ở đâu?”

“Cung Lăng Yên?” Nguyệt Tiên Lăng như túm được cọng rơm cứu mạng, cười phá lên: “A a, suýt nữa thì tao quên mất, con ả đê hèn kia vẫn còn sống mà! Mày muốn biết ả ta đang ở đâu ư? Ha ha ha, đây là nhược điểm của mày, đúng không?”

“A ha ha, mày hỏi đúng người rồi đấy. Trên đời này chỉ có tao mới biết ả đang ở đâu thôi, mày giết tao thì đừng hòng tìm được mẹ mày! Ha ha ha…Tới đây, giết tao đi! Ha ha ha…”

Phụt!

Thân kiếm màu đen đâm thẳng vào cổ họng của bà ta.

Tiếng cười điên loạn ngừng bặt.

“Mày…”

Gương mặt Nguyệt Tiên Lăng vặn vẹo thống khổ, cổ họng phát ra những âm thanh ú ớ, máu đen trào ra từ miệng.

Bà ta trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn Lý Dục Thần, trong mắt ánh lên sự phẫn nộ và uất hận, cùng với một tia hoang mang.

“Chính bà vừa bảo tôi giết bà.”

Lý Dục Thần bình tĩnh nói, rút kiếm ra.

Anh khẽ búng tay, một ngọn lửa đen dấy lên nơi đầu ngón tay, đi dọc theo đường thân kiếm, thiêu sạch những vết máu ghê tởm nơi thân kiếm.

“Rồi tôi sẽ tìm được mẹ của mình.”

Nói xong, anh xoay người, định cất bước rời đi.

Sau lưng anh vang lên tiếng thi thể rơi xuống đất.

Đặt chân đến ngưỡng cửa, Lý Dục Thần bỗng khựng lại, trên gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, quay phắt đầu lại.

Ở đó, thi thể của Nguyệt Tiên Lăng đổ xuống đất, một vũng máu đen loang ra ở cổ, khí Huyền Minh của thanh kiếm đang ăn mòn cơ thể của bà ta, nhưng từ phần cổ trở lên lại không hề hấn gì.

Một mảng ánh sáng xanh nhàn nhạt không biết từ đâu tới đã ngăn chặn luồng khí đen lan ra.

Chiếc yếm xanh lá trước ngực như dòng nước chảy xuôi trên người bà ta.

Làn da bà ta chuyển sang một xanh nhàn nhạt, tựa như được phủ một lớp màng gần trong suốt.

Sau đó, da thịt trên người bà ta bắt đầu vặn vẹo như có vô số sâu bọ đang ngọ nguậy dưới mạch máu, dưới lớp mỡ.

Cơ thể bành trướng ra, cánh tay và đùi cũng lộ từng bắp thịt rắn chắc, gân xanh hiện rõ dưới da, cứ như dây leo đang quấn chặt lấy.

Một người đàn ông với cơ thể màu xanh lá, to lớn vô cùng đột nhiên bò dậy từ dưới đất.

Nhưng điều làm người ta phải ngạc nhiên ở đây chính là người đàn ông kia không phải do Nguyệt Tiên Lăng biến thành, bởi vì thi thể của Nguyệt Tiên Lăng vẫn đang nằm dưới thân ông ta.

Gã đàn ông này, cứ như được tách ra từ thân thể của Nguyệt Tiên Lăng vậy.

Lý Dục Thần nhìn đến líu cả lưỡi.

Anh lập tức hiểu ra, đây chính là Diệp Tiễn Lâm --- đường chủ thật sự của Thanh Mộc Ma giáo.

Kẻ này rất có thể không phải là người, mà là một con yêu quái Thanh Mộc – một loại rễ cây viễn cổ hoặc dây leo nguyên thủy thành tinh.

Ông ta vậy mà có thể dung hợp cờ Thanh Mộc với cơ thể làm một, biến thành một cái yếm, mặc ở trên người Nguyệt Tiên Lăng.

Cách che giấu yêu khí, xưa nay thật sự chưa từng thấy bao giờ, đến cả Lý Dục Thần cũng nhìn không ra.

Chẳng trách Nguyệt Tiên Lăng có thể ngồi vững trên cái ghế chưởng môn Vương Ốc nhiều năm qua mà không bị một ai phát giác ra thân phận ma giáo của bà ta.

Diệp Tiễn Lâm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế thi thể của Nguyệt Tiên Lăng lên, bàn tay thô ráp to lớn nắm lấy cần cổ mảnh khảnh kia, nơi lòng bàn tỏa ra một làn sương mù màu xanh nhàn nhạt, mang theo sinh khí, thẩm thấu qua da của Nguyệt Tiên Lăng.

Vệt máu đen ngòm bị hòa tan, gương mặt Nguyệt Tiên Lăng hồng hào trở lại.

Bà ta từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Tiễn Lâm thì vừa hoảng sợ, vừa vui sướng.

“Tên đầu gỗ chết tiệt này! Cuối cùng ông cũng sống lại rồi!” Nguyệt Tiên Lăng nhào vào lòng Diệp Tiễn Lâm, bật khóc nức nở.

Diệp Tiễn Lâm vỗ nhẹ lên bờ lưng trơn láng của bà ta, cổ họng phát ra những âm thành khàn khàn, có vẻ ông ta vừa biến lại thành hình người, chưa quen nói chuyện.

Ông ta buông Nguyệt Tiên Lăng ra, đi về phía Lý Dục Thần.

Bước chân của ông ta hơi loạng choạng, lúc bước đi, cơ bắp trên người cong lên một cách bất thường, những đường gân xanh quanh người khi lỏng khi chặt, vặn vẹo chuyển động.

Lý Dục Thần có thể cảm nhận được hơi thở vạn mộc sinh đặc trưng của Thanh Mộc viễn cổ từ trên người ông ta.

“Lý… Dục… Thần…” Diệp Tiễn Lâm khó khăn gằn từng chữ: “Chịu… chết đi…”

Cánh tay màu xanh của ông ta giơ lên, bàn tay đó đột nhiên nứt ra, ngón tay hóa thành những dây mây màu xanh, lao về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần vung kiếm Huyền Minh, một nhát chém chặt đứt đám dây mây đó.

Dây mây rơi xuống, lập tức bén rễ dưới đất, mọc ra những cây mây và dây leo, ngoằn ngoèo leo lên trên tựa như năm con rắn lớn màu xanh đang ngóc đầu, rồi nhào về phía Lý Dục Thần.

Cùng lúc ấy, trên tay Diệp Tiễn Lâm lại mọc ra những ngón tay mới, rồi một lần nữa lao về phía anh.

Lý Dục Thần cau mày, khẽ di chuyển kiếm Huyền Minh, phụt mấy tiếng, kiếm khí bắn ra, chặt đứt cả năm cây mây xanh trên mặt đất kia, thêm một nhát nữa xuyên thẳng đến lòng bàn tay Diệp Tiễn Lâm.

Kiếm khí màu đen lao thẳng tới, nghiền nát cả bàn tay lẫn cánh tay của Diệp Tiễn Lâm, những tia sáng xanh vỡ vụn bay tán loạn như bụi.

Diệp Tiễn Lâm dường như không hề bận tâm đến, chỉ nhấn bả vai xuống, thế là một cánh tay mới đã mọc lại.

Những mảnh vụn rơi xuống đất, dính lên tường, ngay lập tức nảy mầm xanh, nơi thì mọc thành bãi cỏ, nơi thì mọc thành gai nhọn, từng mảnh từng mảnh, rơi xuống đâu thì mọc lên ở đấy, ngay cả cái ngà voi nơi đầu giường cũng mọc ra lá xanh.

Còn năm đoạn dây mây vừa mới bị Lý Dục Thần chém đứt, cả năm đều rơi xuống đất, lại mọc thành những nhánh mới, rồi lớn thành mười nhành cây càng lúc càng khỏe mạnh, uốn lượn như những con mãng xà khổng lồ, thay phiên nhau quấn chặt, vây kín cả căn phòng.

Cơ thể Diệp Tiễn Lâm ngày càng cao lớn hơn.

“Lý… Dục… Thần.” Cổ họng của Diệp Tiễn Lâm phát ra âm thanh như gỗ mục: “Mày không thể giết tao! Tao là thân xác bất tử!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
I
ImDees.lt17 Tháng ba, 2025 21:38
ad cho mình xin link truyện gốc đọc mấy chap còn thiếu với
BÌNH LUẬN FACEBOOK